*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cái nhà trọ mà chúng tôi ở đêm đó không có phục vụ thức ăn, nên chúng tôi, tính cả Motoyasu, đi đến một quán rượu.
Ngay khi bước vào, Motoyasu nhanh chóng chạy đến ngồi ở góc quầy và gọi rượu. Hắn cúi gục đầu xuống bàn và uống từng tí một.
Tên này, trong đầu hắn chẳng có gì ngoài phụ nữ. Khi mà hắn mất đi bọn họ thì đây đúng là kết quả tất yếu.
Một vài người không nhận ra hắn là Thương Hiệp Sĩ nên cố gắng trò chuyện với hắn, nhưng hắn phớt lờ toàn bộ bọn họ.
“Ara, cậu có muốn uống một ly với Onee-san này không?”
“... Rất tiếc. Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn uống một mình thôi. Xin đừng để ý đến tôi.”
Hắn phớt lờ đi cả phụ nữ à?
Chuyện này nghiêm trọng hơn là tôi nghĩ.
Bitch ngay từ lúc trước đây đã như vậy rồi. Ngươi tin tưởng ả ta đến vậy sao?
Còn phía chúng tôi thì gọi thức ăn cho bữa tối.
Mặc dù không mấy tin rằng quán rượu này sẽ phục vụ thức ăn ngon, nhưng sau khi hỏi thăm những người khác, tôi mới biết là quán rượu này bán thức ăn ngon nhất trong thị trấn.
Khẩu phần cũng khá lớn mà giá cả khi so với khẩu phần đó thì lại không cao lắm.
Sau khi đã ăn xong, Firo-trong-hình-dạng-con-người cảm thấy rất vui nên bắt đầu hát cùng với người ca sĩ của quán rượu.
Quả trứng trên lưng tôi thật là phiền toái nên tôi cố gắng làm mình không quá nổi bật.
“Cô bé, cùng hát thêm một bài nữa nhé.”
“Un, cùng hát nào~”
Firo hát với một giọng ca cực kỳ gây chấn động. Đúng thật giọng hát của con bé rất hay.
Giọng hát biến đổi ăn ý theo giọng ca của người ca sĩ. Giống như một bài hát trong Anime.
Chắc chỉ là do tôi tưởng tượng... Nhưng những người trong quán rượu bắt đầu có ánh mắt kỳ lạ.
“... Naofumi-sama, em có nghe nói về một loài ma thú ở biển dùng giọng hát của mình để dẫn các con tàu đi lạc lối.”
“Thật là trùng hợp. Anh cũng chỉ vừa mới nghĩ đến điều tương tự.”
Loài ma thú đó giống như loài Harpy hay Siren[1]. Những người xung quanh lắng nghe bài hát cứ như bị hút hồn vào đó.
Sau khi Firo hát xong, cả tòa nhà như muốn vỡ tung ra bởi những lời tán dương ồn ã của đám đông.
Có một số người yêu cầu hát tiếp, nhưng có vẻ như Firo đã thỏa mãn, con bé hét lên “Khôngー!” Rồi xuống khỏi sân khấu.
Nhờ thế mà con bé trở nên nổi tiếng và thậm chí có vài người còn tặng cho con bé những bó hoa.
Nhân tiện trong số đó có một loại rau quả trông từa tựa như một củ cà rốt. Nhìn thấy phản ứng của Firo với thức ăn, tất cả mọi người người bắt đầu tặng cho con bé thức ăn.
Tôi không biết con bé nghĩ gì khi ôm cả đống quà đó đi đến ngồi bên cạnh tên Motoyasu.
“Có chuyện gì vậy? Ông trông không năng động như mọi khi. Không có chuyện gì chứ~?”
“...”
Từ ánh mắt của Motoyasu nhìn Firo, có thể thấy hắn vô cùng khó chịu.
Hắn thậm chí còn cư xử kiểu đó trước Firo-trong-hình-dạng-con-người mà hắn luôn ao ước. Coi bộ bệnh này nặng rồi.
“Ông có đói không? Nếu đói thì không khỏe đâu. Ông có muốn Firo hát một bài để lấy lại sức không?”
Sau đó, Firo lại đi lên sân khấu và hát thêm lần nữa.
Đó là một bài hát khá sôi động, cứ như thể là...
“Firo biết nhiều bài hát thật. Anh không hề biết chuyện này.”
“Chúng ta đã từng đi rất nhiều thị trấn ở trong Melromark. Em ấy rất thích hát, ngài cũng biết mà.”
Firo nhìn vào Motoyasu khi hát. Con bé thậm chí còn múa nữa.
Chỉ nhìn thấy con bé thôi cũng đủ để tiếp thêm sức cho tôi. Nghe giống như một bài hát từ một bộ anime thể loại SF (Science Fiction) về những chiếc máy bay biến hình.
Bài hát kết thúc, Firo quay trở về ngồi cạnh Motoyasu một lần nữa.
“Oi. Hãy mặc kệ tôi đi.”
“Vâ~âng”
Sau khi nói vậy, con bé bắt đầu lục lọi trong đống quà tặng.
“Ăn cái này đi, thức ăn luôn luôn tiếp thêm năng lượng cho Firo~.”
Cuối cùng thì Motoyasu cũng chịu nhận những thức ăn và hoa Firo đưa cho hắn.
Firo chỉ đang hành động thuần túy vì lòng hiếu kỳ. Bên cạnh đó, sự hứng thú của con bé có lẽ đã được khêu lên khi thấy tên Motoyasu vốn hoạt bát lại trầm cảm như thế.
Hử?
“U, UWAAAAAAAAAAAAAAAA”
Motoyasu bất ngờ bật khóc và ôm chầm lấy Firo.
“NYAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Và Firo cũng bật lên một tiếng kêu bất ngờ chẳng kém gì tên kia.
Và con bé cố thoát khỏi cái ôm của Motoyasu, tuy nhiên Motoyasu lại ôm con bé quá chặt, chẳng thể nào thoát ra được.
“U... U... Uuuuuuu...”
Tên Motoyasu đó, khóc thực sự.
“Chủ nhânー! Cứu Firoー!”
Firo mắt rưng rưng, giơ tay về phía tôi mà cầu xin sự giúp đỡ.
... Hành động ngu ngốc kiểu gì thế này?
“Các người đang làm cái quái quỷ gì vậy?”
Tôi bước tới để giải cứu Firo, nhưng Motoyasu bất ngờ ấn đầu hắn vào ngực của Firo và khóc dữ hơn nữa.
Dùng con Witch không được nên chuyển sang Firo à?
À không... Motoyasu cũng đã có hứng thú với Firo từ rất lâu rồi.
“Chuyển về nguyên dạng đi. Có thể Motoyasu sẽ phải buông tay ra.”
“R-Rõ!”
Motoyasu có một chấn thương tinh thần với dạng ma thú của Firo.
Hắn chưa từng tiếp cận khi con bé trong hình dạng đó.
Firo biến hình ngay khi nghe tôi nói vậy.
Những người trong quán rượu hét lên vì kinh ngạc nhưng tôi phớt lờ bọn họ.
Tuy vậy...
“Tuyệt... Mùi của Firo-chan... *khịt... Khịt*”
... Motoyasu vẫn tiếp tục ôm Firo-trong-hình-dạng-ma-thú và hít lấy hít để mùi của con bé.
Gớm ghiếc!
“Chưa buông. Vẫn chưa buông, Chủ Nhânー!”
Thậm chí hắn còn không sợ Firo-trong-hình-dạng-ma-thú?
Thế quái nào mà lại như thế chứ? À, khoan, tôi lờ mờ đoán được lý do rồi.
“Hắn ta trở nên như thế này bởi vì em đã nói cho hắn nghe những lời tử tế trong lúc hắn đang suy sụp. Hãy chịu trách nhiệm và chăm sóc hắn đi.”
“Khoan đã nào. Nếu theo logic như thế thì Naofumi-sama cũng phải chăm sóc em.”
“Em nói cái quái gì vậy, Raphtalia?”
Dường như Raphtalia cũng bị cuốn vào vụ này luôn rồi.
“Khôngー!”
“Firo-tan, Firo-tan...”
Motoyasu bắt đầu rúc mình vào bộ lông của Firo.
Firo thì lại đang cố gắng dùng sức mạnh quái gở của mình để gỡ hắn ra, nhưng Motoyasu dùng toàn bộ cơ thể hắn để ôm chầm lấy con bé nên hắn chẳng hề nhúc nhích.
Khi con bé cố tách hắn ra, nhiều sợi lông cũng bị rứt ra theo. Cơn đau đã ngăn con bé dùng hết toàn bộ sức lực.
Firo là người ghét đau đớn mà.
“Cứu Firo với!”
Firo đang rưng rưng nước mắt khẩn cầu sự giúp đỡ của tôi, nhưng trong cái trường hợp này tôi phải làm gì mới đúng?
“Được rồi... Motoyasuー.”
“Firo-tan.”
Không được rồi. Hắn chẳng thèm nghe lấy lời tôi. Hắn cũng chẳng hề nghe thấy tiếng của Firo.
Motoyasu đã hoàn toàn hỏng rồi.
Hay là... Hắn đã thức tỉnh theo một phương hướng mới?
Hắn thậm chí còn chấp nhận cả Firo-trong-hình-dạng-ma-thú. Hắn đã trở thành một tên Masochist rồi à?
“Chủ Nhân ー!”
Đúng lý thì tôi phải mang hắn về Lâu Đài, nhưng như thế này chắc là được?
“Nếu nhóc không muốn, sao không ‘đá’ hắn đi.”
“Vâng!”
Firo bước ra khỏi quán rượu trong khi Motoyasu vẫn đang bám lấy con bé.
“Ể?”
Raphtalia bối rối thốt lên.
“Dẫu sao... Chúng ta phải hoãn việc giao nộp tên Motoyasu lại. Nếu hắn chưa phải chịu thêm nhiều đau khổ hơn nữa thì anh vẫn chưa hài lòng.”
“Em nghĩ ngài ấy đã phải chịu đủ đau khổ rồi, ngài có cần phải làm như vậy?”
“Nếu chúng ta để Firo hành xử như một phụ nữ ác độc, biết đâu hắn sẽ trở lại như cũ? Kêu con bé bảo hắn là『nếu ngươi mà dám đến gần thì ngươi sẽ trở thành bữa tối』.”
“E-em hiểu rồi...”
“Có lẽ sẽ có tác dụng... Chắc vậy...”
Tôi có một linh cảm không hay về việc này. Nhưng nếu không làm vậy, chúng tôi sẽ chẳng tài nào vứt bỏ được hắn cả.
Sẽ ổn thôi. Motoyasu sẽ quay trở lại là một tên đuổi bám phụ nữ sớm thôi mà.
Và thế là chúng tôi đã trải qua một đêm yên giấc. Rồi cũng đến buổi sáng hôm sau.
Tiện thể, hình như Firo đã thành công “đá” Motoyasu ra. Xuống một vách núi.
Một lượng lớn lông của Firo cũng biến mất.
“Giờ, do phải hoãn lại chuyện của Motoyasu, chúng ta có nên chờ Shadow quay trở lại rồi mới quay về làng không?”
Tôi đã dự tính sẽ không ở trong làng cho tới khi trứng nở, nhưng thỉnh thoảng nó kêu sột soạt, nên chắc sẽ sớm nở thôi.
“Em nghĩ ta nên như thế.”
“Chủ Nhân, Firo muốn sớm trở về...”
Firo sợ hãi nhìn tôi và khẩn cầu.
Con bé lại có thêm một chấn thương tinh thần nữa rồi. Dẫu sao thì con bé vốn cũng chẳng thích gì hắn.
Vậy thì cớ gì mà ngay từ đầu con bé lại tiếp cận tên kia khi mà con bé lại rất ghét hắn chứ?
“Vì saoー... Em lại khích lệ hắn?”
“Bởi vì ngài ấy không có tí sức sống nào. Ngài ấy trông như những đứa trẻ trong làng khi chúng ta gặp lần đầu tiên.”
Nhưng liều thuốc này lại quá có hiệu lực lên Motoyasu.
Hắn ta sắp trở nên phiền nhiễu rồi đây.
“Lần sau gặp hắn, em cứ nói những lời anh đã dạy.”
“Vâng~”
“Giờ thì chúng ta đi ăn bữa sáng và chuẩn bị khởi hành.”
Tôi mở cửa phòng ra.
“Xin chào buổi sáng, thưa Nghĩa Phụ-san.” [2]
Tôi đóng sầm cửa lại... Motoyasu?
Tôi sắp điên lên mất. Tôi vuốt tay lên trán để lấy lại bình tĩnh.
“Cái quái gì thế..?”
“Bộ có chuyện gì sao ạ?”
“Etto...”
Nghĩa Phụ là thế quái nào? Mắc cái giống gì mà Motoyasu lại đứng chờ sẵn ngoài cửa phòng tôi vậy?
Tôi chỉ vừa mới thức dậy nên máu vẫn chưa lên hết trên não được.
Giải thích ra thì quá phiền phức nên tôi chỉ đứng nép sang bên và để cho Raphtalia cầm tay nắm cửa.
Raphtalia nghiêng đầu bối rối nhưng vẫn mở cửa ra.
“Tại sao con Heo Tanuki này lại ở trong phòng của Firo-tan vậyyyyyyyyy?”
BỐP!
“Fuge!?”
Gân xanh hiện lên trên trán của Raphtalia. Em ấy tuy cười nhưng lại đánh bay tên đó rồi đóng sầm cửa lại.
Heo Tanuki... Mới sáng ra mà tôi đã nghe được một cụm từ thú vị rồi.
Hắn đang làm cái quái gì thế?
“Etto...”
Raphtalia cũng làm tư thế giống tôi, bối rối cúi đầu.
“Em hiểu tình hình rồi. Chúng ta nên làm gì...?”
“Từ khi nào mà hắn ta lại rình ngay trước cửa vậy chứ?”
“Em có nghe thấy tiếng sột soạt lâu lắm rồi, nhưng chẳng lẽ ngài ấy lại ở chờ ở đó từ lúc đó đến giờ sao?”
“Anh cũng có nghe nữa. Nhưng anh cứ nghĩ là do một Mạo Hiểm Giả nào đó đi trên hành lang, đâu ngờ đó là Motoyasu.”
Mặc dù đã bị vất xuống vách núi mà Motoyasu trông vẫn “sống khỏe”.
“Firo.”
“Không!”
“Nếu không nói rõ ra với hắn, hắn sẽ chẳng bao giờ để nhóc yên đâu.”
“Uu...”
Firo nhíu mày mở cửa.
“Ồ. Firo-tan!”
Motoyasu nhảy ngay đến nhưng Raphtalia dùng tay đẩy mặt hắn ra để ngăn hắn lại.
“Thả ta ra, con Heo Tanuki này! Ta phải ôm lấy Firo yêu dấu của ta.”
“...”
Khuôn mặt vẫn mỉm cười nhưng từ Raphtalia đang bốc lên một luồng aura tối màu và ra chỉ thị cho Firo.
Firo bước lên trước và nói với hắn.
“Etto. Tôi chỉ đến gần ngài để ăn thôi. Đừng có hiểu nhầm.”
“Tình yêu là một thứ bắt nguồn từ sự hiểu nhầm, Firo-tan. Không sao. Ta sẽ chấp nhận tính ích kỷ của em.”
“Khôngー!”
Con bé đang run. Không ổn rồi.
Tôi đang hoang mang không biết xử lý thế nào với cái tình huống không rõ ràng này thì Motoyasu nghiêm túc quay sang nhìn tôi.
“Nghĩa Phụ-san kính mến. Xin hãy tán đồng mối quan hệ của con với con gái của người.”
“Ai là Nghĩa Phụ-san của ngươi?”
Tôi cũng không nhớ mình từng làm cha của con chim háo ăn đó.
Đúng là tôi đã nuôi lớn con bé, nhưng tôi không hề nhớ mình đã nhận con bé làm con gái.
“Nghĩa Phụ-san, Con đã được con gái của người cứu rỗi, và con đã nhận ra cảm xúc thật của mình dành cho cô ấy. Chắc chắn con sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc. Nên xin hãy an tâm giao con gái của người cho con.”
“Và ta nói là ta không phải cha của con bé.”
“Người không thể nói thế! Một người cha không được nghĩ như thế đối với con gái của mình. Như thế là tội ác.”
“Ngươi có nghe ta nói cái gì không vậy? Con bé cóc phải là con gái của ta!”
“Một mối quan hệ như thế với con gái của mình là không trong sạch, Nghĩa Phụ-san!”
“Im đi. Đừng nhiều lời.”
Raphtalia đẩy Motoyasu ra ngoài và đóng sầm cửa một lần nữa.
Chuyện này phức tạp hơn hẳn so với những gì tôi tưởng.
Nếu tôi giải quyết không đúng cách, hắn rất có thể sẽ trở nên hủy hoại không tài hồi phục lại được.
“Tránh ra, con Heo Tanuki này! Thả Firo-tan và Nghĩa Phụ-san ra!”
Motoyasu đập rầm rầm lên cánh cửa.
Nhức đầu quá đi mất...
Trước đây chưa lúc nào tôi thành công mà nói lý với hắn. Nhưng trí não của hắn chưa từng bị ‘chập’ đến mức này.
Giờ Motoyasu đã hoàn toàn trở thành Stalker rồi.
Lý do... Chắc chắn là do Firo đã đối xử tốt với hắn.
Khi con người bị dồn đến bước đường cùng thì người đó sẽ mù quáng theo đuổi một mục đích nào đó.
Cả tôi và cả Ren cũng như vậy.
Mặc dù tôi không rõ phần nào trong những sự kiện của ngày hôm qua đã dẫn tới tình trạng hiện nay, nhưng có vẻ như Motoyasu đã xem Firo như một vị cứu tinh rồi.
Ngẫm lại thì trước đây Motoyasu từng chịu hậu quả của cái vấn đề tình yêu đấy.
Từ phản ứng của hắn, có khi nào hắn là loại người sẽ kiên trì đeo bám cho tới khi đối phương có tình cảm với hắn?
Tôi thực tình, thực tình không muốn dính dấp tới chuyện này nữa. Mất thời gian quá!
“Ồn ào quá!”
Một nữ mạo hiểm giả ở cạnh phòng chúng tôi cất lời phàn nàn.
“Lũ heo các ngươi mới là bọn làm ồn! Ngừng kêu éc éc ngay!”
“Fu, heo!? Tên này nói cái quái gì vậy?”
... Tên đeo bám phụ nữ Motoyasu hôm nay lại buông lời nhục mạ phụ nữ.
Chắc cô ta trông rất xấu. Tôi nhẹ nhàng mở hé cánh cửa để nhìn ra hành lang.
Người phụ nữ mà Motoyasu đang cự cãi là một phụ nữ đẹp.
Tôi nghĩ đó là vũ công ở quán rượu tối qua.
Tôi thật chẳng thể hiểu nổi cái gì đã khiến hắn ta tới nông nỗi này.
Cái quái gì diễn ra trong đầu hắn vậy?
Hắn trông Raphtalia và người phụ nữ đó ra thành thứ gì vậy?
“Chúng ta phải làm gì đây? Nếu cứ thế này, chúng ta chẳng thể nào đi được.”
“Firo. Chịu trách nhiệm đi và Motoyasu...”
“Khôngー!”
Vậy tóm lại, chúng tôi nên làm gì đây? Có vẻ như Motoyasu sẽ không buông tha cho chúng tôi dễ dàng đâu.
“Chúng ta hãy trốn ra bằng lối cửa sổ. Chúng ta sẽ giải thích sự việc cho người chủ nhà trọ biết rồi mới bỏ đi.”
“H-hiểu rồi...”
Motoyasu có đúng thực là một thằng ngốc?
Tình thế gì có thể dẫn tới chuyện như vậy... Tôi thật chẳng thể nghĩ ra.
Tại sao chúng tôi lại phải chạy trốn hắn chứ?
Đáng lẽ phải là ngược lại mới đúng.
Và thế là chúng tôi rời quán trọ.
Tiện thể nói thêm, một thời gian dài kể từ khi đó, thỉnh thoảng Firo lại gầm gừ ầm ĩ và đá thứ gì đó, một ngày vài lần như vậy.
Tôi có thể tưởng tượng con bé đá thứ gì.
Chịu nổi những cú đá của Firo, hắn ta chắn chắn phải có sức chịu đựng khá tốt.
Hay có lẽ là do chấn động tâm thần nên Firo không thể tung hết sức ra mà đá được?
Dạo này, tôi có thấy những tấm lệnh truy nã Witch dán khắp nơi.
Nếu tôi mà bắt gặp ả ta, tôi sẽ tóm ả ngay lập tức.
Vấn đề ở đây là ả ta lại đang đi chung với Ren.
Dù sao chúng tôi đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của tên Motoyasu thối nát. Vì lí do nào đó, hắn chạy trên một chiếc xe ngựa.
(Dịch: Ô de. Chap này, Firo đã làm rất tốt. An ủi tên Motoyasu và thế là có ngay rắc rối =))) Chú thích
[1]
Siren: là loài sinh vật xinh đẹp nhưng nguy hiểm trong thần thoại Hy Lạp, quyến rũ thủy thủ đi biển bằng giọng hát và tiếng nhạc, dụ dỗ con tàu đi vào những bãi đá ngầm quanh hòn đảo của chúng.
[2] Nghĩa Phụ là từ gọi chung của người cha trên danh nghĩa, có thể là cha vợ/chồng hoặc cha nuôi. Ở đây thì mang nghĩa cha vợ.