*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lão Già, tôi đi đến cổng của thành phố lâu đài bởi vì cũng gần đến lúc hội lại với đám nô lệ.

Lúc chúng tôi đến cổng vào thành phố, Firo và những đứa nô lệ khác đã tập trung tại đó.

“Mừng ngài trở lại~”

“Ta đã trở lại, tất cả đã tập trung đầy đủ chưa?”

Tôi đếm qua một lượt để đề phòng.

Rồi. Cả nhóm đã tập trung đầy đủ.

“Chủ Nhân~”

“Có chuyện gì vậy?”

Firo tiến lại gần tôi và hỏi.

Melty... Thì không có ở đây.

“Đứa trẻ trông ngon ngon ở cạnh ngài là gì vậy?”

“Eep!?”

Imia thốt lên một tiếng sợ hãi.

Firo trong dạng người có chiều cao tương tự, nhưng... Lại cho rằng con bé trông ‘ngon’, chẳng lẽ con nhóc này muốn ăn nó thật?

Tuy nhiên, những đứa nô lệ biết được hình dạng thật sự của Firo đều thụt lùi vài bước khỏi con bé và thì thầm to nhỏ với nhau.

“Vậy ra Firo-chan thực sự...”

“Đúng vậy.”

“Cậu ấy háu ăn hay là...”

Nhận ra mình lỡ lời, Firo băn khoăn nhìn ra xung quanh.

“Sa- sao cơ? Không~”

Hmm, hiếm lắm mới thấy Firo hoảng hốt và bị tẩy chay thế này.

“Em biết đấy, Firo... Đứa trẻ này có lẽ trông hơi khác với chúng ta, nhưng cô bé vẫn là một Á Nhân.”

“Và theo những gì nhóc vừa nói là con bé này trông ngon... Vậy ra nhóc cuối cùng cũng bộc lộ ra bản chất thật của mình rồi.”

“Fue!?”

Firo ngửi mùi của Imia với đôi mắt mở to.

“Không~! Đừng tẩy chay Firo mà!”

Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được hành động của Firo, trong dạng ma thú, tấn công Imia như một con cú vồ một con chuột.

Hầu như chắc chắn đây chính là điều những đứa nô lệ ở đây đang nghĩ đến.

“Không ăn! Tớ không ăn cậu đâu nên đừng có sợ Firo!”

Firo tất tả cố thuyết phục con bé, nhưng nỗi sợ của Imia chẳng mất đi dễ dàng vậy.

Imia sợ hãi níu chặt lấy tôi.

Tốt là con bé có gắn bó với tôi nhưng... Mối quan hệ này là thế nào đây?

“Chủ Nhân, giúp em!”

“Dù em có nói vậy... Đấy đúng là một hình tượng đe dọa tốt đấy, sao em không làm hiện thân của khủng bố luôn đi.”

“Khônggggggggggggggggg!”

Ah, con nhóc này ồn quá.

“Ta đùa thôi. Imia, ngươi không phải sợ con bé. Firo là một đứa trẻ tốt và thích chơi với con nít. Con bé giờ tuy trông giống như một cô bé, nhưng hình dạng thật sự là...”

... Con bé tuyệt đối không phải là một con Filo Rial bình thường... Tôi nên mô tả thế nào đây?

“H-hình dạng thật sự?”

Imia nghe có vẻ còn sợ hãi hơn trước.

“Naofumi-sama, nếu ngài dừng ở đó, nỗi sợ của cô bé lại càng tăng lên thêm nữa.”

“Khôngggg!”

Firo lại tiếp tục hét lớn.

“Lỗi của anh. Anh chỉ đang suy nghĩ xem làm thế nào giải thích nó tốt nhất... Etou, đứa trẻ này chính là Chim Thánh ở đất nước này, nên không sao đâu.”

Imia run rẫy quay mặt nhìn về phía Firo.

Firo mỉm cười một cách dịu dàng.

Tuy nhiên, nụ cười đó chỉ đem lại tác dụng ngược và Imia trốn sau lưng tôi.

“Chủ Nhân~!”

“Có lẽ không còn cách nào khác để có được tin tưởng của con bé ngoài cách thể hiện thành ý rồi. Chúc may mắn.”

“Aww... Em hiểu rồi.”

Không biết làm sao mà cái vấn đề này lại trở nên khá là rắc rối. Có vẻ như Firo không muốn bị bạn bè của mình bỏ rơi.

Mà đấy cũng do thói quen hay ăn nói bất cẩn và cẩu thả của bản thân con nhóc này...

“Từ giờ, đừng có thiếu thận trọng mà nói ai đó trông ngon miệng nữa.”

“Vâng...”

Firo hôm nay đã học được một bài học. Hay đúng hơn, thực tế là con bé lựa chọn tình bạn hơn cả sự háu ăn của mình, có nghĩa là con bé đã trưởng thành hơn một chút rồi.

“Và, chúng ta đi lệch đề tài rồi. Có ai nghe về chuyện này từ Kiel không?”

“Em nghĩ rằng chuyện này sẽ làm họ bất ngờ nên em không nói gì cả.”

Gừ... Con nhóc Kiel này...

“Vậy thì hãy tự giới thiệu đi.”

Tôi đưa Imia đang sợ hãi trốn sau lưng tôi ra trước.

“Đứa trẻ này sẽ sống cùng chúng ta kể từ bây giờ. Nào, tự giới thiệu bản thân đi.”

Thái độ của Imia có pha chút rụt rè, sợ hãi và cả xấu hổ, nhưng con bé cố ép ra vài từ trong khi không ngừng nhìn lên rồi nhìn xuống.

“Tớ là Imia Lucullan Lisella Tereti Quariz. Xin hãy đối xử tốt với tớ.”

“Tên dài quá!”

Ài, biết thế nào lũ nhóc này cũng nói thế mà. Raphtalia và Kiel không có phản ứng nên ban đầu tôi cứ nghĩ thế là bình thường.

“Mặc dù cậu là con gái. Nhưng rất vui được gặp cậu, Imia-chan.”

“Vâng...”

Tốt. Có vẻ như con bé đang nhanh chóng mở rộng trái tim mình.

“Chúng ta sẽ trở lại ngôi làng ngay bây giờ. Các ngươi không quên gì chứ?”

“Tất cả ổn hết rồi.”

“Vâng.”

“Un.”

Sau khi tôi kiểm tra hết tất cả, chúng tôi đi đến chiếc xe ngựa.

Và Firo chuyển sang dạng ma thú để kéo chiếc xe.

“Wah!”

Imia thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

“Đâ-đây là?”

“Đúng vậy. Đây là dạng ma thú của Firo. Khó giải thích, đúng không?”

“Vâng...”

Firo quay mặt, mỉm cười với Imia. Imia rụt rè giơ tay mình lên với đến Firo.

“Và như thế cậu ấy sẽ há to miệng và... XỰC!”

Một trong những đứa nô lệ hù dọa Imia.

Imia sợ hãi nhanh chóng rụt tay về.

“Mu~...”

Firo rất không hài lòng nhìn chằm chằm vào đứa nô lệ đang bày trò trêu chọc.

Không ngờ con bé lại là người bị chọc ghẹo...

Firo, tôi nên nói thế nào đây, luôn là đứa đầu têu phá hoại và gây rắc rối, nên như thế này có hơi khác thường.

Mà, con bé đúng là ăn tạp.

Lúc Firo còn nhỏ thì không phải như vậy, nhưng giờ con bé đã lớn, hình như con bé ăn được hết mọi thứ, hay đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi?

... Ồ, cái này có thể dùng để đe dọa mọi người được đấy.

“Bây giờ chúng ta sẽ lên chiếc xe ngựa và thoải mái đi.”

“Nếu em có say xe thì hãy nói, được chứ?”

“Ừ.”

Chẳng cần phải vội vàng nên chúng tôi sẽ chạy ở tốc độ vừa phải.

Sau khi tôi chắc chắn tất cả nô lệ đã lên xe rồi chỉ thị cho Firo rời đi.

“Ah, Chủ Nhân.”

“Gì vậy?”

“Melty-chan có nói sẽ đôi lúc đến chơi trong thời gian tới.”

“Vậy à.”

Như vậy Melty sẽ đến ngôi làng. Chỉ nghĩ đến cô gái ồn ào hay nói đó là đủ làm tôi nhức đầu rồi.

Mà miễn là cô yên tĩnh khi chơi với Firo thì tốt thôi.

***************

Ngày hôm sau.

Sau một đêm cắm trại ngoài trời, chúng tôi đã đến được ngôi làng. Chúng tôi thay đổi tốc độ một chút vì lần trước Firo chỉ ngủ lúc chúng tôi đến nơi.

“Ah, Khiên-niichan. Chào mừng trở về.”

Taniko chào đón chúng tôi. Thật không bình thường.

Con bé này đột nhiên tốt đến vậy, đối lập hẳn với thường lệ mặc dù chúng tôi chỉ xung đột với nhau khi liên quan đến ma thú...

“Nii-chan, có người bên ngoài đến và cứ khăng khăng quá mức, thật phiền hà. Xin hãy giúp đi!”

“Hả?”

Taniko gõ lên cánh cửa của tòa nhà những người lính đang tạm trú và gọi Nữ Hiệp SĨ.

Nữ Hiệp Sĩ hình như cũng đang gặp chút rắc rối nhỏ.

“Chờ đã, em có thể trông chừng mà không cần quá sốt ruột như vậy.”

“Nhưng cô ta đã nhiều lần suýt trốn thoát rồi!”

“Điều đó đúng là nguy hiểm, nhưng chúng ta vẫn chưa có quyền bắt giữ. Chúng ta không thể khinh suất bắt giữ cô ta được và cần phải nghe qua ý kiến của lãnh chúa nữa.”

“Có vấn đề gì thế?”

“Một vị khách có chút lập dị và khó ưa đã đến đây. Cô ta muốn một cuộc gặp với Iwatani-dono nhanh nhất có thể.”

“Ha~a... Thế cô ta là ai?”

“Một nhà giả kim được cho là gây rất nhiều rắc rối ở Faubley.”

... Nữa sao?

Người mà Nữ Hoàng và Người Buôn Nô Lệ cảnh báo đã đến ngôi làng của tôi?

“Cô ta nhìn vào những con ma thú do Iwatani-dono quản lý rất nhiều lần, và bằng mọi cách muốn nghiên cứu――”

“Hô~... Vậy ra đây chính là con Chim Thánh vẫn được đồn đại đây sao?”

Thực sự, trước khi tôi nhận ra, một người phụ nữ lạ mặt đến và sờ soạng cơ thể của Firo.

“Chủ Nhân~!”

Firo kêu thét lên.

“Ồ, vậy ra đứa trẻ này hiểu được ngôn ngữ loài người. Đây có vẻ là biến thể của loài Filo Rial Nữ Hoàng huyền thoại mà tôi từng nghe.”

Cô ta có một mái tóc dài vàng màu bạch kim và một nước da rám nắng. Nhìn thì cô ta có vẻ là con người.

Độ tuổi khoảng giữa hai mươi.

Rút ra rút ra, rồi lại bỏ lại bỏ lại. Trong tiêu chuẩn ở thế giới của tôi, cô ta gợi nên hình ảnh về một Onee-san trong một chiếc áo khoác màu trắng.

“Bộ lông cứng quá. Không biết cơ quan bên trong như thế nào?”

Một nhà giả kim thuật cuồng tín? Ga, cô ta dùng sức mở miệng của Firo ra và nắm lấy lưỡi của con bé. Firo kháng cự lại nhưng cô ta giải quyết con bé dễ dàng. Đến cả Firo với sức mạnh phi thường như vậy mà cũng bị kiềm chế dễ dàng như lấy kẹo của một đứa con nít.

Và cô ta còn đưa đầu vào trong miệng con bé nữa...

“Unh!”

Firo vùng vẫy và bất chợt nhổ nhà giả kim? Ra.[1]

“Cứ cựa quậy như vậy là không được rồi. Chắc chẳng còn cách nào khác.”

Trước khi rơi xuống, cô ta rút ra một ống tiêm và ném nó vào miệng của Firo. Firo không thể tránh được nó và *bốp* một tiếng, mũi kim đâm vào miệng của con bé. Quả là khéo léo.

“Funya...”

Firo ngã huỵch một tiếng.

“E, em không còn sức lực nữa...”

“N-này...”

“Xin hãy chờ một phút. Tôi đang trong quá trình nghiên cứu.”

“Không, nếu cô làm những chuyện ích kỷ như thế này thì tôi, chủ sở hữu của nó sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Ara...”

Chương 149 Giả Kim Thuật Sư 1

Nhà giả kim? Thay đổi sự quan tâm của cô ta sau khi nghe thấy lời của tôi.

“Có phải ngài là Khiên Hiệp Sĩ-sama?”

“Đ-đúng vậy, nhưng... Cô là?”

“Tôi? Tôi là Ratotil Anthreya. Bạn bè gọi tôi là Rato.”

“T, ta hiểu. Ta là Naofumi Iwatani; Naofumi chính là tên của ta.”

“Vậy Naofumi-san. Rất vui được gặp ngài.”

Rato trả lời trong khi vẫn dán mắt vào Firo đang mềm oặt nằm đó.

“Và ngài sẽ để tôi nghiên cứu đứa trẻ này chứ?”

Cô ta chớp thời cơ yêu cầu sự chấp thuận của tôi.

Xét theo hành động của cô ta, hẳn là cô ta sẽ không chịu hiểu dù tôi có nói “không”.

Nhưng sinh thái của Firo vẫn luôn là một câu đố đầy bí ẩn.

“Ch-Chủ Nhân! Không~!”

Hmm... Tôi cảm thấy nếu như tôi chấp nhận yêu cầu này thì những bí ẩn của Firo có thể được làm sáng tỏ, nhưng tôi cũng cảm thấy rằng chuyện này sẽ tạo gánh nặng lên Firo.

“Wow, cô ấy hạ gục Firo-chan dễ dàng quá!”

“Thật ngạc nhiên. Đúng ra thì loại thuốc tôi dùng phải làm cho đứa trẻ này bất tỉnh, vậy mà vẫn có thể duy trì được nhận thức và còn nói được nữa!”

“Cô đã dùng loại thuốc như vậy...”

“Chẳng còn cách nào khác. Nếu cô bé cứ hung hăng như vậy thì e rằng sẽ không tốt chút nào.”

“Ha~a... Trước hết, ta sẽ phải từ chối.”

“Ồ, thật đáng tiếc.”

“Ungh...”

Firo đã hồi phục trở lại và từ từ đứng dậy

“Arara, có vẻ như tôi mà không dùng loại thuốc mạnh hơn thì không thể nào nghiên cứu được cô bé rồi.”

“Không~!”

Firo chạy mất.

Con bé sẽ không quay lại trong một khoảng thời gian nữa đâu.

“Vậy ra cô chính là người muốn gặp tôi.”

“Đúng vậy.”

“Cô muốn gì?”

“Để có thể nhìn thấy được nhiều thứ khác nhau. Ví dụ như cái cây ở xung quanh và những con ma thú ở ngôi làng này.”

“*Ha~a*...”

“Ngài thấy đấy, điều này đúng là rất hấp dẫn với tôi. Tôi thực sự muốn mò mẫm chúng.”

“Cô nói” mò mẫm chúng “...”

Cái người này định làm gì đây?

Có vẻ như cô còn biết được nguyên bản của cây Bioplant, nên để cho cô ta vài làm vài nghiên cứu có thể cũng chẳng có vấn đề gì.

Cô ta có phải là nhà giả kim không? Chí ít thì cô ta cũng được gọi là chuyên gia. Cô ta có vẻ rất thông minh.

Thực lòng, tôi chẳng giỏi cho lắm với việc học hành, nên cũng thừa hiểu là tôi cũng chẳng giỏi gì với chuyện nghiên cứu này.

Kể cả có là vậy, tôi không thể bỏ qua nó được.

“Ta cũng có nghe vài lời đồn về cô. Rằng cô là một nhà giả kim đã gây ra một loạt vấn đề ở Faubley.”

“Vấn đề? Không đâu. Họ nói thế chỉ bởi họ quá bất tài và kém cỏi để có thể hiểu được nghiên cứu của tôi. Do đó họ đã bịa đặt và phóng đại bằng cách đổ thêm dầu vào lửa vào những sai lầm nhỏ nhặt của tôi.”

“Rồi rồi.”

Cô ta nói điều này y như kiểu nhân vật của một nhà khoa học điên.

Ờ thì, cô ta hạ gục Firo khá dễ dàng, thế nên cái khả năng đó xứng đáng để tôi đánh giá lại.

Cô ta dường như cũng có vài khả năng chiến đấu nữa.

“Những kẻ đó, họ gọi nghiên cứu ma thú của tôi là hành động báng bổ những vị thần của họ và trục xuất tôi. Và những vị thần của họ, tôi nghĩ chắc là Tứ Thánh Anh Hùng và Thất Tinh Anh Hùng?”

“Vì vậy nên cô đến đây để Tứ Thánh Anh Hùng thừa nhận cô?”

“Không. Những lời hò hét của họ về những anh hùng làm tôi phát ốm. Họ chẳng là gì khác ngoài thứ hại người!”

“... Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai đây? Vậy thì tại sao cô lại đến đây?”

“Tôi đến đây để nghiên cứu về con Linh Quy. Tình cờ tôi ghé qua nơi đây luôn.”

“Đi đến lâu đài của Melromark đi!”

“Chuyện đó cũng tốt. Nhưng hứng thú của tôi đã thay đổi rồi.”

Không biết tại sao Rato lại phấn khởi giơ bàn tay ra, định bắt tay với tôi.

Tôi đáp lại trong khi tránh khỏi bàn tay đó.

“Đừng chạm vào ta. Ta ghét phụ nữ như cô.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ không chạm vào ngài, nên để tôi chơi với những con ma thú đi.”

“Không!”

Taniko tự ý từ chối cô ta.

Khi đã liên quan đến ma thú thì con bé sẽ đột ngột xen vào, con nhóc này.

“Khoan đã... Đầu tiên tôi muốn nghe mục đích của cô trước đã.”

Tùy theo tình hình mà tôi có thể tuyển mộ thêm cô ta.

Cô ta là chuyên gia về ma thú nên có thể sẽ có rất nhiều ích lợi cho tôi.

Có lẽ tôi mong đợi ở cô ta quá nhiều, nhưng cô ta có thể cải tạo lại cây Bioplant và những con ma thú ở chỗ tôi.

À, điều đó còn phụ thuộc vào mục đích của cô ta nữa.

Nếu như cô ta nghĩ đến mấy thứ ngu ngốc như trả thù đất nước đã truy đuổi cô ta hay hủy diệt thế giới thì tôi sẽ tống cổ cô ta đi mà chẳng chút đắn đo nào.

“Mục đích của tôi? Đó là để tạo ra những con ma thú mạnh mẽ!”

  • Ratotil Anthreya:


Chương 149 Giả Kim Thuật Sư 2

Chú thích




[1] Naofumi không chắc cô ta có đúng là giả kim thuật không nữa nên có dấu “?” Ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play