“Vùng đất? Điều đó chắc chắn có thể, nhưng ngài có thể giải thích lí do không? Tôi đã nghĩ Iwatani-sama không hứng thú với quyền lực của thế giới này.”
“Tôi hiểu tôi đòi hỏi hơi quá.”
Ở cùng thành phố với quân đội là thứ tôi muốn tránh...
Nữ hoàng chắc chắn hiểu điều này.
“Khi chúng tôi ở trong con Linh Quy, tôi đã nhận ra vài thứ. Thẳng thắn thì, quân đội ở thế giới này quá yếu. Nếu không làm gì với điều này, chúng ta sẽ không thể giảm được thương vong trong suốt Đợt sóng Quái vật được.”
“Tên kh—”
Người vừa nói là một chỉ huy trưởng quân đội, nhưng những người lính xung quanh đã ngăn trở ông ta lại.
Tôi biết điều này rồi cũng xảy ra. Đó là tại sao tôi vẫn yên lặng đến giờ.
“Iwatani-sama có sự phân tích lý lẽ của riêng mình; Hãy nghe ngài ấy nói.”
“Chúng tôi cũng có bằng chứng từ những người lính. Theo họ, đồng đội của Khiên đều có sức mạnh phi thường và hành động ấn tượng. So sánh với họ, chúng ta...:”
Những vị lãnh đạo khác cúi đầu và không nói gì.
Tôi đã từng làm việc với nhiều chức nghiệp khác nhau trong quân đội, bao gồm chiến binh, pháp sư và sát thủ. Đây là phân tích của tôi về họ đến giờ.
“Tôi thừa nhận rằng nếu quân đội không ở đó, chúng tôi đã bị tiêu diệt bởi con rùa rồi. Nhưng đó là chính xác tại sao.”
“Muu...”
Người chỉ huy đã lớn tiếng vừa rồi, phát ra một tiếng thất bại và ngồi xuống trở lại.
Những người này thật khó chịu bởi vì cái tôi của họ quá lớn. Tuy nhiên, họ cũng khá dễ đối phó.
“Khi tôi nói họ yếu là tôi đang nói về toàn bộ năng lực tấn công của cả đội quân. Khi chúng ta vẫn chưa xác minh được chính xác mối liên kết giữa con rùa và Đợt sóng Quái vật, vẫn có khả năng những kẻ thù mạnh hơn sẽ xuất hiện khi Đợt sóng bắt đầu. Đó là tại sao tôi muốn tạo dựng một đội quân chiến đấu với những thảm họa này. Tôi cũng sẽ cần tiền, nhưng đó chỉ là phụ. Ngay bây giờ, tôi muốn yêu cầu vài vùng đất để tạo dựng nên một căn cứ.”
“Ta hiểu nơi xuất thân của Iwatani-sama. Chúng ta cũng chưa trao tặng phần thưởng xứng đáng với công sức của ngài ấy, nên ta nghĩ đây sẽ là một cơ hội tốt.”
“Vậy đất nước của tôi có thể–!”
“Không, là đất nước của tôi sẽ–!”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi đã quyết định được một địa điểm. Tôi hiểu điều tất cả mọi người đang cố nói và tôi rất biết ơn vì điều đó, nhưng tôi phải từ chối lời mời của mọi người bây giờ.”
Sẽ khá rắc rối khi xây dựng một căn cứ tại một đất nước mà tôi không hề biết một điều gì.
Và những người này vừa mất đi nhiều thành phố do con rùa. Họ vẫn đang trong sự mất mát. Đây không phải thời điểm tốt để cho họ có thể phung phí tiền bạc, đất đai hay nhân lực.
“Ai đó xin hãy lấy một tấm bản đồ ra.”
Nữ hoàng lấy một tấm bản đồ từ Shadow và trải nó lên mặt bàn.
“... Tôi mong nó nằm gần với thành phố quanh lâu đài, nhưng địa điểm nào mà Iwatani-sama muốn?”
“Đây.”
Không hề đắn đo, tôi chỉ vào một chỗ gần cảng chúng tôi đã tạt qua trên đường đến Cal Mira. Nó nằm trên bờ biển.
“...!”
Raphtalia biểu hiện khích động, nhưng em ấy không nói ra.
“Tôi hiểu... Vùng đất đó là nơi Đợt sóng quái vật đầu tiên xảy ra. Nơi đó phải chịu thương vong nặng nề và giờ đã bị bỏ hoang. Chỗ đó liệu có được với ngài không?”
“Tôi dự định khởi đầu từ con số 0. Thay vì một nơi gần với lâu đài, tôi nghĩ tốt nhất nên chọn một địa điểm phù hợp với tôi.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng khi ngài sở hữu một vùng đất, tôi phải trao tặng ngài tước vị quý tộc.”
“Tôi có ý định trở lại thế giới của tôi sau khi mọi chuyện kết thúc. Tôi không nghĩ tôi cần một danh hiệu hay gì cả.”
“Tôi nhất định ban tặng vùng đất này cho ngài cùng với tước hiệu.”
“Này...”
Nếu tôi trở thành quý tộc, vậy tôi sẽ phải xử lý mấy thứ phiền toái như thừa kế và tranh chấp đất đai mất.
Tôi đã biết về hệ thống phân cấp tước vị từ manga tôi đọc trước đây. Dẫu cho bộ manga đó được xuất bản vào thời hiện đại chứ không phải thời Trung cổ.
Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước.
Đây được biết như là 5 cấp bậc quý tộc, và tước vị càng cao, thì càng có nhiều uy quyền hơn.
Tước hiệu được dựa trên tên dòng tộc hay quyền sở hữu vùng đất. Trong thế giới của tôi... Ở châu Âu, quý tộc được quyết định dựa trên số lượng vùng đất mà người đó cai quản...
Tôi nghĩ vậy.
Điều này dẫn đến nhiều cuộc tranh giành vùng đất và nhiều loại quý tộc khác nhau nảy sinh.
Và nhiều người cai quản hơn 10 ngàn mẫu đất. [1]
Nhưng tôi không rõ liệu điều đó có đùng với nơi đây không.
“Iwatani-sama có lẽ sẽ có một người con sau này, nên chúng tôi phải chuẩn bị sẵn cho điều đó.”
“Không đời nào.”
Ý định của bà ta hiện ra khá lộ liễu rồi đấy.
Bà thực sự muốn tôi kết hôn với Melty đến như vậy sao?
“Sao cũng được. Nếu điều này cần thiết đến vậy, tôi sẽ nhận một tước hiệu quý tộc.”
“Xin hãy đợi một lúc, có những lễ nghi chúng tôi phải thực hiện để ban cho ngài tước hiệu.”
“Nghe là thấy phiền rồi.”
“Tuy nhiên, lần này ngài thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều. Tôi muốn ngài hợp thức nhận tước hiệu như một phần thưởng vì công sức của ngài.”
Tôi đoán một Hiệp sĩ đánh bại một con quái vật cỡ đó, thì chỉ đơn giản trao tặng của cải thì không đủ.
Nó đã giết rất nhiều người.
“Và tôi rất mừng khi thấy những thay đổi trên khắp đất nước. Nếu Khiên Hiệp sĩ, người được những á nhân tôn kính, trở thành một quý tộc trong đất nước Melromark do loài người trị vì... Tôi đã nói ngài điều này trước đây rồi, phải không? Về một con người tài năng của đất nước này.”
“Hm?”
Giờ khi tôi nghĩ về điều này, khi triều đại thối nát của tên Trash kết thúc, tôi có nghe vài thứ về điều đó. Con người tài năng đó đã chết trong Đợt sóng. Ông ta đã giúp hòa giải mối quan hệ giữa nhân tộc và á nhân.
Raphtalia – thuộc Người Tanuki[2] – sống ở nơi có nhiều á nhân cư trú.
Vùng đất mà tôi đang yêu cầu là vùng đất của con người đó trước đây?
“Vùng đất mà Iwatani-sama đề nghị thuộc về người đó. Ông ấy khá nổi tiếng và rất được tôn trọng.”
... Nữ hoàng có vẻ đọc được suy nghĩ của tôi.
Những nhà lãnh đạo khác đang lắng nghe chăm chú cuộc nói chuyện.
“Chuyện này chắc chắn sẽ tạo ra rất nhiều lời đồn đại, bất kể xấu tốt. Được rồi, tôi sẽ để vùng đất cho ngài.”
“Đừng trông mong quá nhiều.”
“Giờ thì, xin hãy đến phòng ngai vàng để thực hiện nghi lễ.”
“Hiểu rồi.”
Chúng tôi được dẫn đến phòng ngai vàng.
Nữ hoàng trao cho tôi một thanh gươm nghi lễ.
Nếu tôi không hề có ý định trang bị, hệ thống sẽ không đưa ra cảnh báo, nên điều này chắc chắn ổn.
Trông không tốt chút nào nếu nó bật ra khỏi tay tôi.
Trước khi đến chỗ ngài vàng, tôi nhận được vài lời chỉ dẫn từ Shadow.
Những gì tôi cần làm là rút thanh gươm ra và trao cho Nữ hoàng, sau đó Nữ hoàng sẽ đặt gươm lên hai vai tôi và trao tặng tước vị cho tôi.
“Khiên Hiệp sĩ, Iwatani Naofumi, đã đến!”
Những lính gác lâu đài thổi những chiếc kèn Trumpet.
Ầm ĩ quá. Thiệt khó chịu.
Tôi tự tin bước đi tiến về phía Nữ hoàng, đang đứng trước ngai vàng.
Tôi làm tư thế quỳ một chân xuống đất và hạ thấp đầu, trong khi rút ra và trao thanh gươm cho Nữ hoàng.
Nữ hoàng nắm lấy cán thanh gươm, và đập nhẹ lên 2 vai tôi.
“Anh hùng, vì những cống hiến can đảm của ngài, đất nước chúng tôi ban tặng ngài tước hiệu quý tộc.”
Và Nữ hoàng trao trả thanh gươm lại cho tôi.
“Chúng tôi mong đợi những điều vĩ đại từ ngài.”
Tôi tra thanh gươm vào lại bao và đứng lên.
“Giờ đã kết thúc. Đáng ra buổi lễ phải long trọng hơn thế này.”
“Thôi. Tha tôi đi.”
“Tôi cũng nghĩ ngài sẽ nói vậy. Tuy nhiên, dân chúng cần vài buổi lễ để thông báo về uy quyền mới của ngài.”
“Tôi biết rồi.”
Nhờ vậy, tôi nghĩ tôi không thể đi trên những con đường ở thành phố được nữa.
Đó có phải Khiên Hiệp sĩ? Đúng, chính là người đó. Hmm... Y như lời đồn, trông như là hắn đang làm điều xấu.
...
Đó là thứ tôi đã quá quen nghe rồi.
Ah! Khiên Hiệp sĩ! Người đã tiêu diệt con quái thú và cứu tất cả chúng ta!?
...
Mọi người chỉ vào tôi và hét lên. Giờ thì khó đi theo một kiểu khác.
Không phải tôi không muốn được nhận ra, nhưng thế này hơi quá rồi.
“Giờ thì, tôi sẽ nói chuyện với đại diện của các đất nước khác một lúc. Nếu có chuyện gì, hãy cho phép tôi được giúp đỡ.”
Khoan, tên Trash trốn ở xó nào nãy giờ?
... Ah, hắn ở đó.
Hắn nhìn chằm chằm tôi với biểu hiện căm phẫn.
Hắn đang bị giám sát chặt chẽ, và không thể lao vào tôi?
Khi tôi nghĩ vậy... Tôi nhận ra hắn đang đeo một cái vòng quanh cổ. (M chăng =)))
“___!”
Bất cứ khi nào hắn cố nói, cái vòng cổ sáng lên.
Nó nhanh chóng co lại. Tôi có nên cười không?
Tôi nghĩ tôi sẽ cười sặc sụa lên mất.
“_______!!”
Hắn trông “nguy hiểm” quá.
Nhưng cái vòng cổ thắt lại mỗi khi hắn cố hét lên.
Tôi nở một nụ cười giễu cợt.
“Naofumi-sama...?”
Raphtalia nói với giọng nghiêm khắc.
“Ý anh là, làm sao anh có thể nhịn cười được? Nhìn hắn kìa.”
“Dù sao, em cũng có nhiều điều muốn nói với ngài.”
“Anh hiểu, nhưng hôm nay anh mệt quá rồi. Hãy trở về phòng và nghĩ ngơi đã.”
Khi tôi tỉnh dậy hôm nay, trời đã quá trưa rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá.
“Hẹn gặp lại, Trash of the world (Đống rác/Tên cặn bã vĩ đại của thế giới =]]) Tình trạng con khốn, đứa con gái của ngài vẫn chưa rõ, và mấy tên Hiệp sĩ vẫn chưa được tìm thấy. Ngài sẽ được lưu danh muôn thuở như là Vị vua Ngu ngốc, người đã lãnh đạo 3 trong Tứ Hiệp sĩ đến mức thoái vị. Chúc mừng, ngài sẽ được nổi tiếng lắm đấy.”
“_______!!!!”
Trash chỉ ngón tay vào tôi và cố nhảy vào chúng tôi khi chúng tôi rời khỏi phòng ngai vàng.
Nhưng người lính quanh hắn đã ngăn giữ hắn lại.
Hắn không thể nói với tôi một lời nào nữa. Nữ hoàng làm tốt lắm.
Tên đó thực sự là 1 trong Thất Tinh Hiệp sĩ sao? Chắc chắn là chém gió rồi.
== Chú thích ==
[1] Mẫu Anh = 0,4 hecta = 400 mét vuông.
[2]Tanuki: Lửng chó của Nhật
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT