Cuối đường xuất hiện một bức tường thành màu đen. Giương mắt nhìn lại, ở phía trên trung tâm thành là những bông tuyết xoay tròn, phát ra ánh sáng màu xanh. Chỗ gần cửa thành, hai bên sườn có những cây cột bằng đồng rất lớn, trên mặt điêu khắc một số nhân vật. Trên cổng thành hùng vĩ có khắc bốn chữ lớn “Ma- Tuyết Tập thành.”

Dĩ Mạch chưa bao giờ đến Ma thành, bởi vì Thần – Thánh – Ma ba tòa thành đều thuộc về bang phái cao cấp, chỉ có nhân vật đạt cấp 145, sau khi lựa chọn một trong ba loại ‘thị thần, triều thánh, nhập ma’ mới có thể truyền tống đến thành chủ. Ba tòa thành này có điểm truyền tống, nhưng không mở ra đối với những người chơi có cấp bậc thấp hơn 145, trừ khi đi theo ngoạn gia cấp cao xuyên qua khu vực quái vật chạy tới.

Trước cửa là một pho tượng cao lớn, đem đường vào thành chia làm hai nửa. Đây là một nam tử tóc đen, đôi mắt cụp xuống, hai tay để lên trên một thanh bảo kiếm màu bạc thẳng đứng.

Khi kỳ lân chạy qua người hắn, Dĩ Mạch thị giác biến ảo, thấy rõ khuôn mặt của bức tượng kia.

Nửa khuôn mặt bị che bởi ấn ký ma tộc, đôi mắt đỏ như máu khép hờ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Y là ‘Ma Tôn Minh Tuyết’ – người thủ hộ Ma thành. Thời điểm thành chiến y sẽ trọng sinh, cấp cho bên thủ thành gia tăng lực công kích cùng bạo dẫn.” Thanh Quân tựa hồ biết nàng đang tò mò, điều khiển kỳ lân dừng lại bên bức tượng “‘Thần Quân – Hạo Phong’ một khi trọng sinh sẽ rút ngắn thời gian chờ của kỹ năng, gia tăng tỷ lệ đánh trúng mục tiêu. Thánh thành ‘Thánh Nữ – Kính Vũ’ trọng sinh gia tăng phòng ngự, cũng lấy phạm vi trung tâm đại điện hồi máu hồi mana.”

“Tuy nói y là Ma Tôn, nhưng thoạt nhìn cũng không thô bạo.” Mạch Thượng Sắc Vi nói.

“Trong bối cảnh trò chơi, y là người khởi xướng phản kháng thần tộc, thần tộc càng chiến càng bại, vì thế lệnh cho một nữ tử nhân loại tiếp cận y, thu lấy sự tín nhiệm của y. Trong lúc Thần Quân cùng y chiến đấu giằng co, nữ tử nhân loại từ phía sau đâm thủng trái tim y. Minh Tuyết từ trên mây rơi vào địa ngục, ở trong diệt thế chi hỏa trọng sinh, trở thành Ma Tôn. Tam giới chi chiến vì vậy mở ra.”

“Nữ tử nhân loại kia là Thánh Nữ Kính Vũ?”

“Ân, thần ban cho nàng năng lực cứu mệnh, từ đó về sau trở thành Thánh Nữ, phù hộ nhân loại.”

Thanh Quân thu kỳ lân, hai người hướng trong thành đi tới. Xuyên qua hành lang âm u, trước mắt là một mảnh trống trải.

Tuyết bay đầy trời lặng lẽ rơi xuống mặt đất. Ánh sáng nhu hòa từ trên cao chiếu xuống làm cho thạch nhũ trên không trung huyễn hóa. Trong thành không tiếng động cùng với tường thành cao sừng sững hình thành hai mặt đối lập. Mạch Thượng Sắc Vi chìm đắm ở cảnh đẹp trong và ngoài thành, không khỏi vì cảnh sắc được chế tác mỹ miều của Càn Khôn mà một lần nữa than thầm.

“Thật xinh đẹp.” Mạch Thượng Sắc Vi chạy về phía trước, dọc theo hành lang trung tâm, ánh mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, nhìn những bông tuyết bao trùm nóc nhà, bên tai có tiếng quạ đen vẫy cánh. Trên đài cao chính giữa thành là một cặp song long vờn quanh một viên băng tinh cực lớn. Trong viên băng tinh đó ẩn hiện những hình ảnh mơ hồ.

“Đây là tàn ảnh trong hồi ức của Minh Tuyết. Chờ muội lên đến cấp 145 sẽ lựa chọn nhiệm vụ đặc biệt, lúc đó ở trung tâm tam thành sẽ thấy được chuyện xưa của bọn họ.” Thanh Quân đứng trên đài cao nói với nàng.

Mạch Thượng Sắc Vi: “Thời điểm Ma Tôn sống lại như thế nào?”

Thanh Quân: “Không biết, không có người thấy qua.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Không phải nói thời điểm thành chiến sẽ sống lại sao?”

Thanh Quân: “Vì muốn hướng đến các bang khác khiêu chiến, cho nên mới dưỡng ra một đám sát nhân cuồng.”

Thì ra là thế. Rõ ràng là do mình ngứa tay, còn muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, thật sự là yêu nghiệt -_-

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Ma Tôn có gì đẹp mắt? Hắn không suất bằng ta nha.” Một kẻ cưỡi cửu vĩ hồng hồ chen vào giữa hai người. “Tiểu Sắc Vi, đến, Hồ Ly ca ca mang muội đi chơi.”

Thanh Quân: “Ngươi đánh được Hỗn nguyên linh đơn?”

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Con bà nó, ngươi không nhắc suýt nữa ta quên. Nếu không phải ta thông minh, thực sự đã bị ngươi lừa đến Nguyên Bảo Sơn.”

Thanh Quân: “Thật không? Ta cứ nghĩ ngươi đến Nguyên Bảo Sơn đánh 10 phút mới trở về?”

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “…Ngươi làm sao biết được?”

Mạch Thượng Sắc Vi: “……….”

Hắn rõ ràng lừa ngươi, ngươi lại thừa nhận dễ dàng như vậy. Không biết ai mới là Hồ Ly nha?

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Tiểu Sắc Vi, muội muốn nhìn Ma Tôn sống lại, ta có biện pháp.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ôi chao? Thật sự?” Nhưng trình độ biến thái của bang phái ác liệt đến mức độ này, muốn bao lâu mới có người đến khiêu chiến để Ma Tôn sống lại a….. t_t sinh không gặp thời.

Thanh Quân: “Đem móng vuốt Hồ Ly của ngươi thu về.”

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Tiểu Thanh Thanh, ngươi thực không phúc hậu. Vất vả lắm mới có một cô bé, ngươi lại không để ta lừa gạt.” Dứt lời phát ra một biểu tượng cắn chặt khăn mà khóc, vừa nhìn Dĩ Mạch vừa kéo kéo.

Chỉ thấy cánh tay phải của Thanh Quân giơ lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng giống như sao băng rơi vào trong tay hắn, sau đó mơ hồ biến thành hình dạng một cây pháp trượng. Sau đó vô số đạo sấm sét nhằm thẳng hướng Hồ Ly quân chém tới. Hồ Ly công tử phản ứng cực nhanh, thấy hắn thay pháp trượng lập tức nhấn kỹ năng gia tăng phòng ngự ‘thánh hộ chi thuẫn’ của Liệt Thiên, thân hình rất nhanh lùi về phía sau.

Lạc Tinh cao công, đầu nhập ma đạo máu ít phòng ngự thấp. Mà Liệt Thiên cũng cao công, nhưng theo đường vật công, máu bình thường, phòng ngự bình thường. Một người là ám pháp sư, một người là cuồng chiến sĩ

Hồ Ly dùng ‘Cuồng sư nộ rống’ làm Thanh Quân tê liệt 5 giây. Mà lúc này kỹ năng ‘Ma âm mị hoặc’ của Thanh Quân cũng đánh trúng người hắn, đồng thời khiến cho hắn trong 5 giây lâm vào trạng thái hỗn loạn.

Thời điểm hai người yên lặng trừng mắt nhìn nhau, bỗng phát hiện tiểu muội muội Sắc Vi vốn đang ở bên cạnh xem cuộc chiến giờ đã hy sinh lừng lẫy. Hiển nhiên vừa rồi bị sấm sét công kích trong phạm vi lớn đánh cho ngã sấp xuống.

Thanh Quân: “…….”

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “…Trên mặt đất lạnh.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Muội chỉ ra xem kịch, các huynh như thế nào giết người vô tội a.”

Ăn No Vẫn Cố Đếm Tiền: “Nước Tương, ta thấy nơi này phát sinh thảm án.” Kiếm Tiền quân cưỡi Tỳ Hưu nhìn thi thể ồn ào.

Ăn No Vẫn Cố Mua Nước Tương: “Các ngươi muốn đánh cứ đánh, phải chú ý hoa cỏ ven đường một chút.” Nước Tương quân cưỡi Huyết Sư cười thực vui vẻ.

Thiên Sơn Mộ Tuyết hồi sinh Mạch Thượng Sắc Vi, cả giận nói: “Sắc Vi không bị người của Lam Sắc Đồ Đằng giết, ngược lại bị hai ngươi giết, chuyện này tính thế nào đây?”

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Ta còn chưa phóng kỹ năng công kích mà, người là tiểu Thanh Thanh giết.”

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy dưới chân mọc lên vô số băng tiêm, đem chút huyết da còn lại của Hồ Ly sau chiêu sét đánh vừa rồi tiêu diệt sạch. Vì thế Hồ Ly cũng lừng lẫy hy sinh.

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Gì chứ, ngươi đúng là hạ lưu.”

Thanh Quân: “Ngươi nhắc lại lần nữa xem.”

Hồ ly nằm trên mặt đất không đứng dậy “Tiểu Sắc Vi, muội nhìn thấy rồi đó, hắn là sát nhân cuồng, muội phải cách xa hắn một chút, về sau theo ta đi.”

Thanh Quân: “Muội bái sư chưa?” Lời này là nói với Sắc Vi.

“Không có.” Tiểu cường vừa được hồi sinh thấy mình cách cấp 80 càng ngày càng xa, hạ quyết tâm nhất định phải tránh xa nhân vật nguy hiểm này. Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Hồ Ly quân đang nằm ngay đơ bỗng dưng bật dậy.

[Hệ thống] Cửu Vĩ Hồ Công Tử muốn thu bạn làm đồ đệ, bạn có đồng ý hay không?

Ngay sau đó lại nhảy ra một khung đối thoại.

[Hệ thống] Thanh Quân muốn thu bạn làm đồ đệ, bạn có đồng ý hay không?

“……..” Dĩ Mạch囧, hai người này là thiên địch a? “Mỗi nhân vật chỉ được bái một sư phó nha.”

“Ta có rất nhiều trang bị Ám Ảnh.” Thanh Quân đại thần từ từ mở miệng “Hơn nữa ta mang muội luyện cấp có vẻ mau.”

“Thúi lắm. Tiểu Sắc Vi, đi theo hắn không có tiền đồ đâu.” Hồ Ly khó chịu nói “Trong tài khoản của ta có đủ bộ trang bị thần khí dành cho Ám Ảnh, cộng thêm tọa kỵ, tiền, trong acc phụ còn có một đống vật 999 vật phẩm bt mà nhiệm vụ yêu cầu. Một tuần ta có thể kéo muội lên cấp 100.”

Thanh Quân: “Tốt lắm, bái nó làm sư phụ di.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “…..”

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “………..”

Ăn No Vẫn Cố Đếm Tiền: “Hồ Ly lại bị tính kế.”

Thiên Sơn Mộ tuyết: “Ôi chao! Đứa nhỏ đáng thương, vĩnh viễn không khôn lên được….”

[Hệ thống] Bạn đã bái Cửu Vĩ Hồ Công Tử làm sư phụ. Mỗi khi bạn thăng cấp, sư phục của bạn nhận được 10 điểm sư đức.

[Hệ thống] Bạn học được kỹ năng sư môn ‘Cam khổ đồng nhạc’ cấp 10. Sư phó đạt được 10% kinh nghiệm khi bạn luyện cấp.

[Hệ thống] Bạn học được kỹ năng sư môn ‘Sư đồ cảm ứng’. Gặp lúc nguy hiểm có thể truyền tống đến bên người sư phụ, hoặc kêu gọi sư phụ đến bên mình.

“Tiểu Sắc Vi, cầm lấy.” Hồ Ly kéo nàng đến bên cạnh kho hàng, một lần đăng nhập đến 5 acc phụ lục tìm lung tung, lập tức đưa cho nàng một đống loạn thất bát nháo gì đó, vũ khí Ám Ảnh các cấp bậc, y phục, giày, mũ, tất cả đều là thần khí, chẳng qua chưa tinh luyện, cộng thêm tọa kỵ tất phương điểu.

“Kho hàng của muội quá nhỏ, không chứa hết được.” Dĩ Mạch lấy đến tay, có chút ngượng ngùng.

[Hệ thống] Thanh Quân mời bạn giao dịch, bạn có đồng ý không?

Dĩ Mạch nhấn đồng ý, đối phương đưa tới ba khối lệnh bài mở rộng kho hàng cùng 20 hoàn hồn đan.

Mạch Thượng Sắc Vi: “Muội không cần mấy thứ này….”

Thanh Quân: “Cầm đi.”

Hồ ly: “Cầm, không cần khách khí.”

Ăn No Vẫn Cố Mua Nước Tương: “Muội theo chân bọn họ thì không cần khách khí, một tên là gian thương kiếm tiền lòng dạ âm hiểm, một tên là phú hộ không lo thiếu tiền.”

Thanh Quân: “Kiếm Vũ bí tịch quyển hạ.”

Ăn No Vẫn Cố Mua Nước Tương: “….Ta, cái gì cũng chưa nói.” Nhanh chóng trốn đi.

Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Các ngươi đều là cầm thú, khi dễ người thành thật thiện lương. Đi thôi, tiểu Sắc Vi, chúng ta đi luyện cấp.”

Dĩ Mạch trước máy tính đùa giỡn vui vẻ, bên tai chợt nghe thấy một tiếng nổ, nàng bị dọa nhảy dựng. Hóa ra là Lý Thiến cầm cái túi bóng plastic đã thổi phồng ở bên tai nàng đập vỡ.

Đường Tiểu Âm vừa thu dọn sách vở vừa nói “Trạch thần đại nhân, buổi chiều có tiết của Trương mặt ngựa, ngài có đi hay không?”

“Ai nha, ta quên mất. đi đi….” Dĩ Mạch đứng dậy.

Mạch Thượng Sắc Vi tốc chiến tốc thắng: “Ách… buổi chiều muội có tiết, logout trước, các vị đại thần tiếp tục.” Sau đó hấp tấp tiêu thất, làm cho câu nói của Hồ Ly đại thần “Tiểu Sắc Vi, vi sư rất nhớ muội.” Tiêu thất trong không khí.

Dĩ Mạch đóng máy tính, lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, vội vội vàng vàng sửa sang lại sách giáo khoa, cùng ba con nhóc kia đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play