Bên tai chỉ có tiếng trái tim thong thả nhảy lên trong lồng ngực. Đáy mắt chỉ có nụ cười được phóng đại trên gương mặt của người kia.

Hóa ra, bi thương cũng có thể trở thành thói quen.

Trong nháy mắt này, nàng không thể đè nén xuống trong lòng ghen tị, bàng hoàng, phẫn nộ, bất lực cùng nghi kỵ.

Chúng nó giống như những hạt giống quỷ quái bay ra từ chiếc hộp của Pandora, từ trong lòng dũng mãnh tiến ra không ngừng, đổ ra thường nguồn.

Nàng là ai?

Nàng là gì của anh?

Trong óc tràn đầy đủ loại nghi vấn, mũi chân tiến về phía trước, hướng đến chỗ kia tiến từng bước nhỏ, lại lùi về vì bóng ma tâm lý.

Cố Quân Thanh.

Chúng ta quen biết chỉ có một tháng ngắn ngủn mà thôi. Nhưng tại sao, khổ sở giống như hít thở không thông.

An Dĩ Mạch đứng sau cây cột, nhìn chiếc audi tt phóng đi, ngẩng đầu dụi mắt.

Gió đêm hiu quạnh, túm lấy chiếc váy mỏng manh, ngón tay lạnh lẽo của nàng ở trên điện thoại ấn một dãy số.

Thời điểm chiếc Volvo c70 màu rượu đỏ xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng mềm nhũn ngồi dưới đất, dựa lưng vào cây cột.

“Dĩ Mạch!” Lệnh Hồ Diêu nhảy xuống xe, nhanh chóng cởi áo khoác bọc lấy nàng “Em làm sao vậy? Đây là có chuyện gì?

Lần đầu tiên Dĩ Mạch thấy trên mặt Lệnh Hồ Diêu xuất hiện thần sắc bối rối, cái mũi nghẹn ngào, “Có thể hay không, đừng hỏi……” Cố gắng cười cười, “Coi như anh ở trên đường nhặt được một con mèo lưu lạc đi.”

Nàng ngồi lâu, chân có chút tê. Hắn dìu nàng gian nan đứng dậy.

“Cố Quân Thanh đâu?” Sắc mặt hắn âm Thẩm.

“Có thể đưa em hồi trường học không?” Nàng ngẩng mặt, ánh mắt ở dưới màn đêm lóe lên những tia sáng tối nghĩa.

Xe thong thả chạy trên đường. dưới ánh đèn rực rỡ tràn đầy màu sắc, những người đi bộ trên đường giống như những con cá bơi trong vũng nước nông.

Đèn đỏ.

Lệnh Hồ Diêu đạp chân phanh, ánh mắt dừng ở trên mặt người bên cạnh.

Nữ sinh kia vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay nắm điện thoại di động đã tắt.

An Dĩ Mạch trong trí nhớ vẫn là bộ dáng nho nhỏ, chan tay ngắn ngủi thở hồng hộc đi theo sau hắn.

So với tiểu nha đầu bình thường cứng cỏi, nhưng cũng sẽ vì những chuyện như “Phan Tiểu Hắc đoạt bút màu rực rỡ của em” mà khóc nhè.

Thời điểm nàng nước mắt ngắn nước mắt dài đứng trước mặt mình, Lệnh Hồ Diêu cảm thấy đặc biệt phiền lòng. Vì thế vỗ cái bàn rống: “Khóc cái gì khóc, khóc thành con thỏ mắt đỏ không gả đi được!”

Ai biết lời này vừa xuất khẩu, Dĩ Mạch liền mở to miệng gào rống lên, dọa thiếu niên Hồ Ly Quân thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống dưới đất.

Trong lòng hắn liền sinh ra nhận định như vầy, nguyên lai con bé ngốc này khi khóc có thể oanh động như vậy

Hắn nghiêng nghiêng đầu, đưa cho nàng hộp bút chì màu rực rỡ của mình: “Đừng tru lên, anh đi cướp về cho em.” Sau đó vén tay áo lên ra ngoài đánh nhau.

Ai biết hành vi anh dũng này lại tạo thành hậu quả bất lương — phàm là Dĩ Mạch bị ủy khuất, ở người khác trước mặt người khác làm bộ cứng cỏi giống như chiếc xe tăng, nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn lại rơi nước mắt. Sau đó, thấy nàng rơi nước mắt, hắn liền vén tay áo lên ra chạy ra bên ngoài, thường xuyên qua lại thành thói quen. Máy tiểu bằng hữu âm thầm thảo luận, đừng khi dễ An Dĩ Mạch, bằng không đưa tới Lệnh Hồ Diêu liền phiền toái.

Bắt đầu từ lúc nào? Em có thói quen đem cảm xúc giấu ở sau lưng, không bao giờ nguyện ở trước mặt anh rơi lệ?

Hắn không rõ những năm tháng xa cách đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngẫu nhiên nghe Cố Quân Thanh đề cập qua hai câu. Tựa hồ nàng từng có người trong lòng, mà người nọ lại bỏ nàng mà đi. Nàng bởi vậy mà thương tâm muốn chết.

– Hồ Ly, ta nghĩ mình có khả năng, làm cho nàng vui vẻ.

Ngày ấy khi Cố Quân Thanh nói chuyện, gương mặt chân thực đó, hắn vẫn nhớ rõ.

Nhưng hiện tại, cô nương này lại vì ngươi mà thương tâm.

Lệnh Hồ Diêu một cước nhấn chân ga, trong nháy mắt vượt qua đèn xanh. Vòng lại.

Dĩ Mạch duy trì tư thế cứng ngắc hồi lâu rốt cục có biến hóa, nhìn về phía hắn. “Đây là, đi đâu?”

“Nhà của anh.”

Ồn ào náo động trong lòng hắn bành trướng đến cực điểm, oanh một tiếng qua đi, lâm vào yên lặng.

“Hiện tại sắc mặt của em, nếu trở về sẽ bị ba nha đầu kia túm lấy hỏi đông hỏi tây, đêm nay anh phải đến công ty tăng ca, em ngủ lại chỗ anh đi.” Hắn nheo mắt.

Cố Quân Thanh, nếu ngươi không giữ được lời hứa……

Nhà trọ của Lệnh Hồ Diêu độc thân bố trí thật sự thoải mái.

Hắn từ trong tủ lạnh vơ vét ra một hộp Haagen-Dazs đưa cho nàng, cười: “Chỉ có vị vani, hôm kia Bạch Cốt đến đã đặt ở nơi này. Theo hắn nói, ăn nó tâm tình sẽ tốt nha ~”

Dĩ Mạch nhịn không được cười yếu ớt: “Anh nghĩ em vẫn là tiểu hài tử sáu tuổi năm đó sao, lấy này lừa sẽ không khóc.”

“Anh thật hy vọng em có thể giống như trước đây khóc trước mặt anh……” Hắn ngừng lại, có vài phần hiu quạnh. “Nói như vậy, anh có thể giúp ngươi đem những thứ đã vứt bỏ cướp về.”

“Có một số thứ, một khi đã vứt bỏ, thời điểm tìm trở về, sẽ không đầy đủ.” Hóa ra tươi cười cũng có thể bi thương như vậy.

Lệnh Hồ Diêu nhịn không được muốn lấy tay sờ sờ hai má của nàng, giống như đã làm trước đây. Mà cuối cùng, dừng ở trên trán của nàng.“Nấm, kỳ thật……”

“Cái kia, Diêu……” Dĩ Mạch lấy tay ôm bụng, “Có thể hay không, giúp ta đi xuống lầu mua vài thứ. Ta giống như, đến cái kia……”

Lệnh Hồ Diêu Bị bị chen ngang ngẩn người, gật gật đầu, lấy hộp kem ở trong tay nàng đặt lên bàn trà, xoay người xuống lầu.

Dĩ Mạch ở toilet nhìn nhìn vạt áo sau váy có vài vệt màu đỏ, than nhẹ một hơi.

Ước chừng là bị trúng gió, bụng mơ hồ có chút đau.

Cảm nhận này sâu sắc, rối rắm mà lại ẩn nhẫn, từng trận từng trận lo lắng.

Sau khi tắt di động, hắn có đi tìm mình không.

Sẽ lo lắng sao? Hoặc là, căn bản không sao cả?

Lệnh Hồ Diêu trở về, đưa cho nàng một cái túi lớn. Thần sắc trên mặt có chút mất tự nhiên. “Anh chưa từng mua thứ này, không biết em thích dùng loại nào……”

Dĩ Mạch sắc mặt tái nhợt, nghẹn cười hỏi: “Cho nên anh mua tất cả các loại sao?”

“Anh nới với nàng, anh mua là để điều tra thị trường.” Hồ Ly Quân đối mặt khốn cảnh vẫn như cũ mặt không đổi sắc.

“Anh cho rằng người ta sẽ tin tưởmh……”

Hắn cười hắc hắc, híp mắt nói: “Đại thẩm đưa tặng một bao đường đỏ, nghe nói có thể giảm đau bụng…… anh đi nấu.”

Cái gì mà điều tra thị trường, đương nhiên không có người tin tưởng. Chẳng qua lúc ấy hắn đối mặt nhân viên cửa hàng, cái câu “Tiểu tử rất thương bạn gái” cũng làm cho hắn vui vẻ, hơn nữa bịa đặt rất lưu loát “Nàng thích dùng nhiều loại.”.

Sau khi Nấm biết nhất định sẽ hộc máu. Hắn nhếch miệng.

“Sau khi uống xong thì đi tắm rồi ngủ.” Hắn đem một bộ áo ngủ đặt ở bên cạnh nàng.

Dĩ Mạch đưa tay ra đón lấy, lại đứng ở giữa không trung.

Áo ngủ của nam.

Đêm.

Không chỗ đi.

Nhớ lại như xuân thảo, sống lại ở Bỉ Ngạn. Gió lạnh truyền đến từ trong không khí, là cái gì, làm cho người ta run sợ.

“Đi ngủ đi.” Lệnh Hồ Diêu nhẹ nhàng xoa đầu nàng, mềm nhẹ ôn hòa.

Dĩ Mạch gật gật đầu, trước khi đóng cửa mìm cười nói với hắn. “Nếu có một ca ca giống như anh thì tốt rồi.”

Động tác của nam tử trở nên cứng ngắc. Giống như muốn nói cái gì, cuối cùng lại nheo mắt, lộ ra một nụ cười. “Cho nên, em ngoan ngoãn gọi anh là Diêu ca ca tốt bụng……”

Cô gái chu miệng, đóng cửa lại.

Trong phòng khách nhỏ, Lệnh Hồ Diêu đứng ở tại chỗ, hộp kem kia ở trong nhiệt độ phòng đã từ chất rắn chuyển thành chất lỏng, lại như trước có hương khí mê người.

“Ca ca sao……” Hắn dùng muỗng nhỏ đem vị ngọt ngào kia bỏ vào trong miệng, nhìn bóng tối dày đặc ngoài cửa sổ, thì thào tự nói, “Quả nhiên là gạt người, ăn nó tâm tình cũng sẽ không tốt lên nha.”

Di động vang lên. Là Alex.

Giọng nói của thiếu niên vội vàng mà kích động. “Hồ Ly, An Dĩ Mạch mất tích, Cố Quân Thanh quả thực muốn phá tan thành phố này.” Hắn có chút áy náy thở dài,“Ta đi xem xét camera theo dõi ở cửa biệt thự, tựa hồ là Tô Viễn Ca mang nàng đi. Thanh đã đi tìm hắn, ta phỏng chừng nếu bọn họ chạm mặt sẽ phát sinh xung đột……”

“Ta đã biết. Không cần lo lắng.” Lệnh Hồ Diêu đơn giản đáp lại, nhìn cửa phòng ngủ liếc mắt một cái, khoác thêm quần áo đi ra ngoài.

Đã là đêm dài, phòng khách mang phong cách châu âu của tổng tài giải trí Thiên Duyệt tỏa ra ánh sáng lung linh.

Phòng khách to như vậy chỉ có hai người ngồi.

Nam tử dựa vào ghế da màu đen ước chừng trên dưới bốn mươi lăm tuổi, y phục có vẻ quý phái, nhưng lại có chút cũ, nhất là thời điểm Cố Quân Thanh ngồi đối diện với hắn.

“Cố tổng trễ như vậy đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Thiên Duyệt giải trí chủ tịch Đỗ Vân Trạch đối với vị khách không mời mà đến này có vẻ rất lịch sự. Thực lực của Thiên Duyệt so ra hoàn toàn kém Bất Lạc Viêm Dương, nhưng Đỗ Vân Trạch cũng là một thương nhân cực có tâm cơ, đầu tư rất rộng, thậm chí bao gồm than đá cùng công nghiệp nặng. Một tay hắn dìu dắt Tô Viễn Ca, cũng bồi dưỡng rất nhiều nghệ sĩ có thực lực. Gần nhất thậm chí còn có một ít nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Viêm Dương bị hắn lôi kéo.

Các loại tuần san tạp chí đều đoán Đỗ Vân Trạch có hay không muốn để hai công ty nảy sinh tranh đoạt. Cũng có người hiểu chuyện nói rằng Tô Viễn Ca từng nhận thức người này làm cha nuôi, có ý muốn cùng Cố gia là địch.

Loại tin đồn phố xá này càng làm không khí giữa hai người thêm khẩn trương.

Giờ phút này Cố Quân Thanh ngồi đối diện với Đỗ Vân Trạch chỉ mỉm cười, nói: “Đỗ tiên sinh, Cố mỗ hôm nay đến thăm là vì việc tư. Hy vọng không làm phiền ông nghỉ ngơi.”

“Càng lớn tuổi, thời gian nghỉ ngơi lại càng ít, so ra kém người trẻ tuổi các ngươi nha.” Hắn làm như thở dài, hoặc là trào phúng, làm cho người ta không thấy rõ chân ý.

Hắn thích vòng vo, Cố Quân Thanh đành chọn cách trự tiếp: “Ta nghĩ mời Đỗ tiên sinh tìm giúp ta một người.”

“Nga?” Hắn ra vẻ kinh ngạc, “Việc tìm người này, nên báo cảnh sát mới đúng……”

“Cố mỗ nghĩ, Đỗ tiên sinh tất nhiên không hy vọng tiền đồ của con nuôi mình bị hủy hoại trong thời kỳ đỉnh cao đúng không.” Cố Quân Thanh ý nghĩa lạnh lẽo.

Nam tử cười lạnh nói: “Nếu ngươi muốn hủy, hắn sẽ không có thành tựu ngày hôm nay. Làm gì chờ tới bây giờ mới động thủ?”

Hắn nhếch môi cười nhẹ, ý cười kia ẩn dấu bảy phần sắc bén: “Đây là chuyện của Cố gia, không cần tiên sinh bận tâm. Chẳng qua, đêm nay Tô Viễn Ca không hiện ra, hắn sẽ trở thành Hàn Kiệt kế tiếp.”

Đỗ Vân Trạch nhíu mi. Hắn nhìn ra nam tử trẻ tuổi đầy thủ đoạn này không phải đang nói giỡn.

Hàn Kiệt là diễn viên của Tinh Cầu Kì Hạ, lúc mới nổi khó tránh khỏi tự cao. Bởi vì cùng Cố Tĩnh Hàn phát sinh một va chạm nhỏ, không biết giữ miệng mà mắng một câu “Có bệnh a, muốn chết sao”, bị Cố Quân Thanh bất chấp thủ đoạn trong sáng ngoài tối ra tay triệt hạ, cuối cùng không chịu nổi. Nghe nói sau đó bị mắc chứng Thẩm cảm, trải qua việc tự tử không thành, phải đưa đi bệnh viện điều trị.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đỗ Vân Trạch áp chế phẫn uất trong lòng hỏi.

“Thời điểm hắn rời đi tiệc rượu đêm nay, mang đi vị hôn thê của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play