A Băng than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng mặc lại quần áo rùi chậm rãi tiêu sái bước ra ngoài. Khi nàng ra tới hành lang, thấy được một màn vô cùng buồn cười.
A Ngốc toàn thân ướt đẫm, bọt nước từng giọt nhỏ xuống, đứng ghé vào bên tường, nhìn cũng không dám nhìn. Ma pháp sư công lực thâm hậu như ở sòng bạc không thấy đâu, hắn hiện tại đã biến thành một tiểu nam sinh ngượng ngùng. Nhìn tiểu ma pháp sư này mình chỉ nhỉnh hơn vài tuổi, A Băng lần đầu tiên trong lòng sinh ra nhu tình.
Nàng đứng bên cạnh A Ngốc, thản nhiên nói:
- Cuộc sống của ta không phải ngươi có thể hiểu rõ, cũng không cần ngươi quản, ta hy vọng ngươi đừng tới quấy rầy ta. Nếu ngươi không muốn thân thể ta, ta đi trước.
Nói xong, xoay người hướng cửa đi đến. Đi tới trước cửa, A Băng đáy mắt toát ra một tia do dự, hạ giọng nói:
- Cho ngươi một lời cảnh báo, mau rời khỏi nơi này, nếu không......
Nàng dừng lại một chút, cũng không nói thêm gì nữa, mở cửa tiến ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân A Băng dần dần đi xa, A Ngốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể có chút như nhũn ra. Cho dù lúc đầu tại Thiên Cương sơn leo lên leo xuống hắn cũng không có mệt mỏi như bây giờ.
Hồi tưởng lại một màn “động lòng người” vừa rồi, A Ngốc mặt lại ửng đỏ. Phải mất một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại được.
Sau khi đã tỉnh táo lại, hắn nghĩ tới lời A Băng nói, rõ ràng cảm giác nội tâm nàng chứa đầy bi ai, chắc chắn có bí mật gì đó mới đúng.
Mặc dù A Băng gây ra mị lực rất lớn đối với hắn nhưng hắn biết rõ bản thân không có thích A Băng. Trong lòng hắn hoàn toàn đã bị hình ảnh Huyền Nguyệt chiếm cứ, hắn sở dĩ vừa rồi muốn lưu A Băng lại, chỉ là nghĩ muốn giúp nàng mà thôi.
Mặc dù vẻ ngoài A Băng xinh đẹp động lòng người, nhưng A Ngốc lại cảm giác nàng rất đáng thương, không khỏi thầm hạ quyết tâm, nếu có cơ hội nhất định phải giúp nàng.
A Ngốc đi ra khỏi phòng mình, đứng nhìn một chút hành làng không tiếng động, rồi đi tới cửa phòng Nham Thạch huynh đệ, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
- Ai?
Nham Thạch thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên.
- Đại ca, là ta.
A Ngốc thấp giọng đáp.
Cửa mở, Nham Thạch nhìn một thân A Ngốc chật vật không khỏi có chút kỳ quái, đưa hắn đi vào. Nham Lực cũng có chút quái dị nhìn A Ngốc, hắc hắc cười:
- Huynh đệ, ngươi cũng hay quá a! Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi?
A Ngốc ngẩn người, hỏi:
- Giải quyết xong cái gì?
Nham Thạch trừng mắt nhìn Nham Lực, nói:
- Ngươi đừng nói lung tung! A Ngốc, ngươi vừa rồi tại sao lại lưu cô gái đó lại.
Hắn biết rõ A Ngốc không phải loại người tham sắc, lưu A Băng lại, hiển nhiên là có mục đích. Hơn nữa, lúc trước A Ngốc cũng có truyền âm thông báo trước. Giờ hắn muốn nghe A Ngốc nói rõ sự tình.
A Ngốc thở dài:
- Đại ca, ta cảm giác cô nương A Băng đó rất thần bí, cũng rất đáng thương. Nàng tựa như đã phải trải qua bi thương rất lớn, hơn nữa dường như có rất nhiều điều không thể nói. Ta vốn định giúp nàng nhưng nàng lại không cảm kích.
Lập tức, A Ngốc thuật lại sự tình đã phát sinh giữa mình và A Băng lúc ở sòng bạc.
Nghe xong, Nham Lực vươn ngón tay cái nói:
- Huynh đệ ngươi thiệt giỏi, như vậy mà vẫn có thể khống chế được.
Nham Thạch nhíu mày:
- A Ngốc, ý của ngươi là, cô gái đó công lực không kém, hơn nữa dường như là bị lão bản ở đây khống chế. Câu lạc bộ đêm Ám Hào quả thật có chút ý tứ. Nhà cái của sòng bạc thân thủ cũng không kém, khi chúng ta đổ luân bàn tại Thánh Quý thính, hắn đã phát ra đấu khí màu đỏ rất mạnh, tuyệt không dưới ta. Xem ra, nơi này thật sự là đầm rồng hang hổ a!
A Ngốc gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đại ca, ta nghĩ chúng ta không nên cùng bọn họ xảy ra xung đột mới tốt. Nơi này đâu đâu cũng là thế lực hắc ám, lại là địa bàn của bọn chúng. Nếu như trực tiếp xung đột, khẳng định sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, ảnh hưởng đến kế hoạch cứu Tinh Linh tộc nhân của chúng ta. Dù sao chúng ta cũng có hơn một ngàn vạn kim tệ, tối nay nếu như có thể thì mua lại Tinh Linh là được. Sau đó lập tức rời khỏi. Cứu thoát được Tinh Linh này, nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như gần hoàn thành.
Nham Thạch thở dài:
- Huynh đệ, ngươi nghĩ đơn giản thế sao. Hôm nay tại sòng bạc chúng ta đã biểu hiện thái quá, sợ rằng, lão bản nơi này sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta đâu.
Nham Lực hừ một tiếng, nói:
- Không buông tha thì thế nào, chẳng lẽ ăn chúng ta à. Nếu thật sự không được, chúng ta giết người xông ra ngoài.
Nham Thạch nói:
- Chỗ nào dễ dàng như vậy. Nơi này là địa bàn của bọn chúng, nếu chúng muốn đối phó chúng ta, tất nhiên đã có một kế hoạch chu toàn. Cho dù chúng ta công lực cường thịnh, cũng không nhất định có thể giết người xông ra ngoài được. Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, lấy bất biến ứng vạn biến thôi. Nếu như những người đó muốn cường ngạnh, chúng ta cũng không phải loại dễ bị khi dễ.
- A Ngốc, cái câu lạc bộ đêm Ám Hào cơ hồ không một ai tốt cả, đến lúc đó ngươi tuyệt không thể mềm lòng, nếu không, chúng ta chắc chắn sẽ lâm vào thế bất lợi. Lúc cần, ta hy vọng ngươi có thể triều hồi rồng cùng nhau chiến đấu. Như vậy, cho dù địch nhân có cường thịnh thế nào, chúng ta cũng có phần nắm chắc.
Trầm ngâm một chút, Nham Thạch nói tiếp:
- Kỳ thật, ta hiện tại lo lắng nhất cũng không phải thế lực đang ẩn nấp nơi này, mà chính là quân đội Hắc Ám thành. Cho dù chúng ta năng lực cường thịnh thế nào, cũng không thể chống lại quân đội, lực lượng của một người luôn có hạn a.
A Ngốc cả kinh:
- Đại ca, huynh nói, quân đội Hắc Ám thành có khả năng can thiệp vào sao? Chẳng lẽ bọn họ bảo vệ cho thế lực hắc ám?
Nham Thạch cười, vỗ vỗ vai A Ngốc, nói:
- A Ngốc huynh đệ, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu được sao? Nếu như không có quan phương thế lực ủng hộ, câu lạc bộ đêm Ám Hào này sao có thể tồn tại lại còn có quy mô lớn đến vậy, ngươi không nhớ Tôn Tháp Nạp đại thúc đã nói gì sao? Đại đa số nguồn thu đều phải nộp lên Hắc Ám thành Thành Chủ đó. Mặc dù chúng ta cũng mới chỉ đặt chân đến cảnh nội Lạc Nhật đế quốc nhưng ta cũng đã hiểu được tại sao lúc đầu Nguyệt Ngân bọn họ lại lựa chọn rời khỏi, hắc ám thế lực nơi đây quả thật đáng sợ a! May mà chúng ta đã khổ tu ở Thiên Cương Kiếm Phái nửa năm, nếu không, hiện tại tình cảnh sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nghe Nham Thạch nói tới đây, A Ngốc không khỏi nhớ tới ThiênCương kiếm thánh, trong lòng thầm cầu khẩn, sư tổ, người nhất định phải đợi A Ngốc a! A Ngốc một ngày nào đó sẽ tìm được người.
Nham Lực có chút nghi hoặc nói:
- Đại ca, ta sao không cảm giác được có chỗ nào không đúng, nơi này không phải rất tốt sao?
Nham Thạch chuyển hướng nhìn Nham Lực, trong mắt lệ quang chợt hiện, trầm giọng nói:
- A lực, ta hiện tại trịnh trọng cảnh cáo ngươi, ngươi phải nghe lệnh ta, nếu như ngươi làm ra sự tình gì đồi bại. Ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi.
Thanh âm trở nên nhu hòa một chút, hắn nói tiếp:
- Ta biết, cuộc sống tại Phổ Nham Tộc chúng ta rất đơn điệu. Nơi này hết thảy đều phi thường mới lạ hấp dẫn. Nhưng ngươi không nên quên, ngươi là dũng sĩ Phổ Nham Tộc, trên người ngươi và ta còn gánh sứ mạng phục hưng lại Phổ Nham Tộc.
- Ngươi có nhớ đến các vị Đề Lỗ dũng sĩ? Nếu như không có sự hi sinh của bọn họ, căn bản hôm nay sẽ không có chúng ta. Nếu như ngươi vì hưởng lạc nhất thời mà từ bỏ kỳ vọng của tộc nhân….Ta sẽ là người đầu tiên kết liễu ngươi.
Nham Thạch cũng không phải nói giỡn, thanh âm dần dần biến lãnh, trên người tản mát ra lành lạnh sát khí.
Nham Lực bị hắn nói đến thất thần. Từng cảnh lúc trước hết thảy không ngừng tại hiện lại trong đầu hắn, hắn không khỏi tử hỏi,
“ Ta làm sao vậy, người ham mê nữ sắc kia là ta sao?”
“Đúng vậy! Ta là dũng sĩ Phổ Nham Tộc. Tộc trưởng, tiên tri cùng tộc nhân đã bao năm kỳ vọng vào ta! Tại sao, tại sao ta lại như vậy chứ? Tại sao trái tim ta lại có thể lầm đường như vậy?
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. Nham Lực đã có chút ngây người, sắc mặt dị thường tái nhợt.
A Ngốc kéo cánh tay Nham Thạch, thấp giọng nói:
- Đại ca, quên đi, Nham Lực đại ca cũng không phải cố ý. Hắn sau này sẽ không như vậy nữa.
Nham Thạch thở dài một tiếng, nói:
- Kỳ thật, ta cũng không có trách A Lực. Nơi này sức hấp dẫn rất mạnh, chỉ cần là người bình thường, không ai có đủ khả năng chống cự. Lại nói tiếp, trong 3 người chúng ta, ngươi lại có năng lực chống cự sự hấp dẫn đó rất tốt, mà A Lực thì ý nghĩ đơn giản, đối mặt với sự hấp dẫn đó rất khó khống chế. Ta là huynh trưởng hắn, như thế nào có thể nhìn hắn trầm mê chứ.
A Ngốc ngẩn người, mặt toát mồ hôi nói:
- Ta có năng lực chống cự sức hấp dẫn cực mạnh? Không, không, Nham Thạch đại ca, kỳ thật ta cũng......
Nhớ tới tình cảnh lúc trước A Băng thân thể mềm mại tràn ngập quyến rũ, A Ngốc không khỏi cúi đầu.
- Kỳ thật, trái tim ta cũng chưa đủ kiên định, sao có thể so với đại ca chứ?
Nham Thạch lắc đầu, nói:
- Không, ý chí ngươi kiên định hơn ta nhiều. Ta sở dĩ không bị ảnh hưởng, bởi vì, trái tim ta đã chết. Nó đã chết theo Vân nhi rồi, trừ phi Vân nhi sống lại, nếu không trái tim ta sẽ không bao giờ thổn thức nữa. Nơi này mỹ nữ tuy nhiều, hơn nữa dung mạo cũng càng hơn xa Vân nhi, nhưng trong mắt ta, nơi này mỹ nữ đều đã mất đi linh hồn, trở nên tràn ngập nô dục, các nàng thân thể sớm vì không có linh hồn mà trở nên xấu xí. Do đó sao có thể hấp dẫn một người mà tim đã chết như ta chứ? Nếu như Vân nhi chưa chết, chưa biết chừng ta còn không bằng Nham Lực ấy chứ.
Nham Thạch buồn bã ngồi xuống ghế salon ở giữa.
A Ngốc cẩn thận trở về chỗ cũ, nhẹ gật đầu. Đúng vậy! Cho dù dung mạo hoàn mĩ, mất đi linh hồn cũng sẽ trở nên xấu xí. Ta sở dĩ thích Nguyệt Nguyệt, cũng không phải bỏi vì dung mạo nàng tuyệt mĩ, phần nhiều là bởi tính cách nàng. A Băng cô nương, linh hồn nàng cũng đã mất rồi sao? Nhưng tại sao ánh mắt nàng lại bi thương như vậy.
Nham Lực đột nhiên đứng lên, mắt hổ tỏa sáng. Hắn kiên định nhìn Nham Thạch, đôi mắt trong suốt đã hoàn toàn khôi phục, lời Nham Thạch nói đã hoàn toàn phá tan mê võng trong lòng hắn. Hắn rốt cuộc đã tỉnh giấc.
Hắn kiên định tiêu sái đến trước mặt Nham Thạch, phác thông một tiếng quỳ rạp xuống.
Nham Thạch ngẩn người:
- Ngươi làm gì vậy?
Nham Lực trịnh trọng nói:
- Đại ca, ta biết ta sai rồi. Ta muốn nói cho ngươi biết, Nham Lực ta vĩnh viễn là dũng sĩ Phổ Nham Tộc, sẽ không bởi bất cứ lý do gì mà thay đổi.
- Đây mới đúng là hảo huynh đệ của ta chứ. Sau này còn phải xem hành động của ngươi. Tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát đi. Tối nay còn có chính sự phải hành động, phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới được.
A Ngốc và Nham Lực đồng thời gật đầu. Ba người đều tự tìm lấy một chỗ thoải mái, khoanh chân ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu thời gian, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Nham Thạch đứng dậy, nhìn một chút A Ngốc và Nham Lực vẫn còn đang ngồi, rồi tiến ra cửa.
- Ai?
- Khách quý, chúng ta tới đưa cơm. Thỉnh ngài mở cửa.
Một thanh âm cung kính ở ngoài cửa vang lên.
Nham Thạch mở cửa phòng. Bên ngoài có ba bồi bàn, trong tay đều bưng một mâm lớn có nắp đậy, cung kính thi lễ với Nham Thạch. Người cầm đầu nói:
- Đây là cơm tối của các ngài!
Nham Thạch gật đầu, để ba người bồi bàn tiến vào, đặt thực vật trên bàn.
Bồi bàn cầm đầu nói:
- Ba vị khách quý thỉnh dùng cơm, Kim chưởng quản có lời, một giờ sau thỉnh khách quý trực tiếp đến tứ lâu, ở đó sẽ có người tiếp đãi mấy vị.
Nham Thạch khẽ gật đầu, nói:
- Biết rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.
Bồi bàn cất bước, Nham Thạch mở nắp mâm ra, bên trong là tam phần mĩ thực tinh sảo, trận trận mùi thơm xông vào mũi, không khỏi chảy nước miếng, vừa định động thủ, đột nhiên, hắn trong đầu vừa động, ngừng lại.
Có lẽ vì mùi thơm hấp dẫn quá lớn, A Ngốc và Nham Lực từ trong tu luyện đã thanh tỉnh lại. A Ngốc nhìn thức ăn trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng, nói:
- Thiệt nhiều mỹ vị a! Đại ca, ngươi sao không ăn? Đợi chúng ta sao?
Nham Thạch lắc đầu, kéo Nham Lực nước miếng đang chảy ròng, nói:
- Chờ đã, chúng ta ở chỗ này cẩn thận một chút vẫn hơn. E rằng thức ăn có độc hay là nhịn đói một bữa vậy. Bất quá, như vậy có lẽ sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ.
Nham Lực nhíu nhíu mày, nói:
- Đại ca, thức ăn ngon như vậy, cũng không có mùi gì quái dị, hẳn là không có độc chớ. Ngươi xem, còn có rượu nữa, cho dù hạ độc cũng sẽ để trong rượu, chúng ta không uống rượu là được. Cơm chung quy vẫn phải ăn, xế chiều có ăn một chút sớm đã không còn gì rồi.
Nham Thạch lắc đầu, nói:
- Cẩn thận vẫn hơn, tốt nhất là không nên ăn. Đáng tiếc chúng ta không có biện pháp thử độc, nếu không sẽ không sợ.
A Ngốc trong lòng vừa động, nhớ tới lúc đầu vì khống chế độc tính của Vô Nhị Thánh Thủy cho Âu Văn đã luyện chế ngân cầu. Mặc dù bị Thánh Tà ăn một ít, nhưng vẫn còn mấy khối, hẳn là vật phẩm nghiệm độc tốt nhất. Trong đó có thanh cơ sương có khả năng hấp thụ độc tính hấp rất tốt, hơn nữa ngân mẫu cũng là vật phẩmkiểm nghiệm độc tốt nhất.
Nghĩ vậy, A Ngốc liền niệm chú ngữ Thần Long Chi Huyết, lấy ra một viên ngân cầu.
Nham Thạch ngẩn người, vừa định hỏi A Ngốc đó là vật gì thì A Ngốc đã dùng hành động chứng minh mục đích. Ngân cầu được ti đấu khí Sanh Sanh biến ảo hóa khống chế, cẩn thận dò xét mĩ thực trên đĩa. Khi A Ngốc cẩn thận dò xét qua, ngân cầu cũng không có phản ánh gì đặc thù. Hắn không khỏi nhíu mày, liếc nhìn Nham Thạch, nói:
- Đại ca, trong thức ăn không có độc.
Nham Thạch suy nghĩ một chút, nói:
- Không nên! Chúng ta hôm nay đã thắng hơn một ngàn vạn kim tệ. Tên lão bản chắc chắn biết chúng ta thực lực mạnh mẽ của chúng ta. Nếu như ta là lão bản, nhất định sẽ hạ kịch độc đối phó chúng ta. A Ngốc, ngươi lại thử xem trong rượu có độc hay không.
A Ngốc gật đầu, đem ngân cầu dò xét vào trong rượu, nhưng ngân cầu vẫn như cũ không có phản ứng. Nham Thạch nói:
- Huynh đệ, ngươi có thể khẳng định ngân cầu này có khả năng phát hiện tất cả độc vật sao?
A Ngốc không chút do dự nói:
- Hẳn là không sai. Đại ca hẳn là biết vô sắc vô vị, thiên hạ chí độc Vô Nhị Thánh Thủy chứ? Dùng ngân cầu này cũng có thể phát hiện ra nó.
Nham Lực cười nói:
- Nói như vậy, chúng ta đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Tốt lắm, nhanh ăn đi, ăn no, buổi tối mới có tinh thần ứng phó hết thảy a!
Nham Thạch gật đầu, vừa muốn động thủ, nhưng lại phát hiện A Ngốc thất thần. A Ngốc nhìn ngân cầu mình mới đặt xuống mâm. Ngay mới rồi, ngân cầu bởi vì hình thái mà nhẹ nhàng lăn sang một chút, đụng phải thìa trên mâm, cả ngân cầu lập tức biến thành màu đen.
Nham Thạch một chưởng đánh vào tay Nham Lực đang định gắp thức ăn, kinh ngạc nhìn A Ngốc hỏi:
- Đây là chuyện gì vậy?
A Ngốc ngưng trọng nói:
- Xem ra, đại ca đã nói đúng. Người nơi đây thật sự là âm hiểm a! Thức ăn và rượu hoàn toàn không có độc, độc chính là ở trên dụng cụ ăn.
Vừa nói, hắn vừa lấy một chiếc khăn lau ngân cầu thành đen nhánh, cẩn thận dò xét lại. Cuối cùng, hắn giật mình phát hiện, ngoại trừ bình rượu và chén đĩa đựng thực ăn, các dụng cụ khác đều có kịch độc, nhất là trên thìa và chén rượu. A Ngốc nhìn độc khí bám vào ngân cầu, hồi tưởng lại bút ký của Ca Lí Tư, trầm giọng nói:
- Đây dường như là một loại kịch độc hỗn hợp rất nhiều chủng loại độc vật, mặc dù nhất thời sẽ không phát tác, nhưng vào thời khắc uy hiếp thi thật sự là….!
Nham Lực tức giận hừ một tiếng, nói:
- May nhờ có đại ca nếu không, chúng ta chết cũng không biết tại sao. Không ăn, nhịn một bữa cũng không sao.
Nham Thạch và A Ngốc liếc nhau, hai người đều cười. A Ngốc nói:
- Không quan hệ, không phải không thể dùng dụng cụ sao? Thức ăn cũng không có độc a! Chúng ta có thể trực tiếp dùng tay rồi rửa lại là được.
Nham Thạch gật đầu nói:
- A Ngốc nói rất đúng, chúng ta nhất định phải ăn, như vậy mới không khiến chúng hoài nghi. Thức ăn ngon như vậy, không ăn thật đáng tiếc a!
Nói xong liền cầm lấy phần ăn của mình gặm lấy gặm để.
Nham Lực nhãn tình sáng lên, cùng A Ngốc liếc nhau, cùng phát động.
Vì bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, bọn họ cũng không có uống rượu. Chỉ khi ăn xong, có để lại chút thức ăn thừa lên chén dĩa dính độc, như vậy sẽ không dễ khiến bọn chúng hoài nghi.
Khi A Ngốc ba người bước vào tầng 4, A Ngốc đã thấy A Băng đang chờ ở đó. A Băng đã thay quần áo, một thân bạch y lả lướt che đậy thân thể mềm mại. Thần sắc vẫn lạnh như băng như trước, nhưng khi nàng thấy A Ngốc xuất hiện, trong mắt lại ánh lên một tia ai oán.
Bên cạnh A Băng, là hai cô gái đã đi theo Nham Thạch huynh đệ tại Thánh Quý thính. Các nàng vừa thấy Nham Thạch, Nham Lực đến liền vội vã mỉm cười tiến lên đón. Trong đó một cô gái nói:
- Khách quý, xin theo ta.
Nói xong, đi trước dẫn đường.
A Ngốc đi tới cạnh A Băng, có chút quẫn bách hướng nàng cúi đầu.
A Băng nhíu mày, đột nhiên nắm tay A Ngốc kéo ra phái sau Nham Thạch huynh đệ. Bàn tay nhỏ bé của A Băng cũng giống y tên nàng, lạnh như băng dị thường. A Ngốc cảm giác được ngón trỏ A Băng không ngừng hoạt động trong tay mình, mềm mại, thoải mái, đáy lòng không khỏi dâng lên một tia khác thường.
Hắn trong lòng vừa động, cảm giác được A Băng tựa như đang viết chữ, ngưng thần cảm thụ, A Băng viết là:
“Tại sao các ngươi không đi, chẳng lẽ ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao?”
A Ngốc ngẩn người, truyền âm nói với A Băng:
"Mặc dù nơi này nguy hiểm, nhưng chúng ta không thể không đến a! A Băng tiểu thư, không nên ở lại đây nữa. Ngươi…ngươi theo chúng ta rời đi thôi."
A Băng chấn động toàn thân, liếc nhìn A Ngốc một cái. A Ngốc nhìn thấy trong mắt nàng có chút gì đó trong suốt.
Ngón trỏ A Băng lại động.
"Ngươi cho rằng, ta còn có thể rời khỏi đây sao? Các ngươi hiện tại đi, có lẽ còn kịp. Mau đi đi."
A Băng không ngừng viết chữ trên tay A Ngốc, nhưng A Ngốc lại không có ý dừng lại, vẫn tiếp tục nắm tay A Băng đi vào trong.
A Băng đáy mắt toát ra một tia lo lắng, cúi đầu, không hề viết chữ nữa, không biết còn phải nói gì.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới đại sảnh tầng 4, trong đại sảnh ánh sáng rất hôn ám, thiếu ánh sáng, chỉ ở hai bên vách tường có hai ngọn đèn ánh sáng rất yếu. A Ngốc nương theo ánh sáng hôn ám, phát hiện nơi này cùng với ba tầng sòng bạc phía dưới hoàn toàn bất đồng.
Nơi này không có bất cứ đổ khối nào, mà là sắp xếp một loạt ghế sa lon xa hoa, trước mặt là một đài cao rộng rãi, phía trên trống rỗng, không có bất cứ đồ vật gì.
Hai cô gái dẫn A Ngốc ba người đến một cái ghế salon to phía bên trái thỉnh bọn họ ngồi xuống, trước ghế sa lon có một cái bàn, trên bàn có một thẻ bài ghi sô 36. Trên bàn bày đặt các loại hoa quả cùng tửu thủy.
Nham Thạch liếc nhìn A Ngốc một cái, ba người dễ chịu ngồi lên đại ghế sa lon, hai cô gái ngồi ở bên cạnh Nham Thạch, không nói thêm điều gì.
Nham Lực nơm nớp lo sợ, thủy chung đặt ánh trên chính người mình, tuyệt không thèm nhìn tới cô gái bên cạnh, mà Nham Thạch thì lại nhìn chung quanh quan sát.
A Băng vẫn dán chặt lấy A Ngốc. A Ngốc có thể rõ ràng cảm giác được da thịt mềm mại lạnh lẽo của nàng xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh, không khỏi lại nhớ đến tình cảnh xảy ra trong phòng mình, lại xấu hổ đỏ mặt.
A Băng gắt gao nắm tay A Ngốc, lặng lẽ viết:
- Hết thảy cẩn thận. Mau rời khỏi.
A Ngốc nhìn A Băng, A Băng trên mặt vẫn lạnh băng như trước, chỉ là đang cầm tay mình, nhưng lại có chút nóng lên, thân thể mềm mại cũng dần dần có độ ấm. A Ngốc cảm thụ sự khác thường này, hắn muốn xóa đi chút khoảng cách giữa 2 người, nhưng ghế sa lon lại chỉ vừa vặn đủ chỗ cho sáu người ngồi, bên cạnh hắn chính là một cô gái khác, chỉ cần dịch chuyển nhẹ ắt nhiên sẽ động chạm.
Kề cận cô gái khác, A Ngốc cảm giác được, gần kề A Băng vẫn tốt hơn. A Ngốc hỏi:
- Nơi này chính là nơi diễn ra đấu giá hội sao?
A Băng nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này, không ngừng có người được các bạch y cô gái dẫn vào đại sảnh đấu giá. Bởi vì ánh sáng hôn ám, rất khó phân biệt bộ dáng những người này. Khi trong đại sảnh có khoảng hai mươi mấy người ngồi thì không thấy có thêm ai nữa.
Cửa đột nhiên đóng lại, cả thính nội bởi vì đã không còn ánh sáng ngoài cửa hắt vào, có vẻ lại càng thêm hôn ám.
A Ngốc đột nhiên phát hiện, A Băng bên cạnh, thân thể mềm mại có chút run rẩy, thở dốc cũng có chút dồn dập, không khỏi truyền âm hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
A Băng nắm chặt tay A Ngốc, viết:
"Để ta dựa vào ngươi trong chốc lát đi."
Viết xong, thân thể mềm mại liền ngả vào người A Ngốc. Nàng khá cao nên vừa lúc có thể gối lên đầu vai A Ngốc. Nàng ôm cánh tay A Ngốc vào trong lòng mình, cả người đều gắt gao áp vào người A Ngốc.
A Ngốc chấn động toàn thân, cúi đầu nhìn A Băng. A Băng cũng đang nhìn hắn, đôi mắt trong suốt của nàng bao trùm một tầng sương mù, ánh mắt phức tạp bao hàm sự thỏa mãn, bi thương, không cam lòng cùng kích động.
A Ngốc đột cảm giác rõ được, A Băng sở dĩ dựa vào mình, cũng không phải muốn hấp dẫn hắn, mà là hoàn toàn cảm thụ phát ra từ nội tâm.
Mặc dù A Băng thân thể mềm mại vẫn như cũ tràn ngập sự hấp dẫn, nhưng A Ngốc lại không muốn nhẫn tâm đẩy nàng ra, chỉ có thể yên lặng để nàng dựa vào, cảm thụ tiếng trống ngực không ngừng nhanh hơn của nàng.
- Hoan nghênh các vị khách quý tới đại sảnh đấu giá của câu lạc bộ đêm Ám Hào.
Đài cao phía trước đột nhiên sáng lên, một luồng ánh sáng từ phía trên chiếu sáng trung ương đài cao. Người nói chuyện, vẻ mặt tươi cười đúng là Kim Sóng. Hắn quét mắt nhìn dười đài một vòng, tiếp tục nói:
- Chúng ta đấu giá hội mỗi tháng một lần, một tháng qua, chúng ta lại vừa tích góp được một ít vật phẩm trân quý, thỉnh các vị khách quý xem xét. Quy củ vẫn như cũ, khi chúng ta ra giá khởi điểm, các vị khách quý có thể bằng vào thẻ bài trong tay tiến hành hô giá, lấy đơn vị là 1000 kim tệ.
Một âm thanh khàn khàn từ đại sảnh phía bên phải vang lên.
- Được rồi, quy củ chúng ta đều đã biết. Ngươi hãy mau bắt đầu đi.
Kim Sóng gật đầu nói:
- Đã như vậy, thỉnh kiện đấu giá phẩm đầu tiên.
Vừa dứt lời, hai gã đại hán từ phía sau bàn sau đẩy tới một chiếc xe nhỏ đi tới trước đài, trên xe che một chiếc khăn đỏ. Kim Sóng mỉm cười nói:
- Đây là đệ nhất kiện đấu giá phẩm, là chúng ta mất giá cao mới từ Thiên Kim đế quốc mua được.
Vừa nói, hắn tiện tay xốc chiếc khăn hồng lên, đập vào mắt là một kiến giáp lưng mày bạc, nhìn qua cũng không phải rất lớn, ngoại trừ có màu bạc ra thì cũng không có gì đặc biệt. Kim Sóng giải thích:
- Kiện giáp lưng này là do một vị Luyện kim thuật sĩ người Thiên Kim đế quốc luyện chế ra. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là có thể hộ thân. Hơn nữa, đối với ma pháp cũng có tác dụng nhất định. Mọi người thỉnh xem.
Vừa nói, hắn từ trong lòng móc ra một thanh chủy thủ, dùng hết sức đâm thẳng tới, nhưng kiện giáp lưng lại không chút sứt mẻ, một vết xước cũng không có lưu lại. Kim Sóng lại dùng hỏa thiêu, giáp lưng cũng không có gì biến hóa.
A Ngốc nhíu mày, giáp lưng này mặc dù rất trân quý, nhưng nhìn qua cũng không tốt hơn kiện giáp làm từ cự linh xà của y, cũng không có điểm kỳ lạ, tựa như không hợp lắm với tính chất đặc thù của hắc ám đấu giá hội.
Kim Sóng nói:
- Có giáp lưng này tương đương với có thêm một tính mạng, giá khởi điểm là một vạn kim. Thỉnh mọi người tăng giá.
Dưới đài khách nhân dường như cũng không hứng thú lắm với giáp lưng này, hô giá cũng không tích cực. Cuối cùng được khách quý số 11 mua với giá 21000 kim tệ.
Có lẽ là cảm nhận được dưới đài có chút bất mãn, Kim Sóng mỉm cười thần bí nói:
- Đệ nhị kiện đấu giá phẩm, vật phẩm này cũng rất trân quý. Thỉnh đệ nhị đấu giá phẩm.
Vẫn hai gã đại hán như trước, đẩy một chiếc xe khác đi lên, đẩy chiếc xe đầu tiên đi xuống.
Kim Sóng lại xốc lên chiếc khăn che, trên xe bày 5 cái bình, các bình được làm bằng thủy tinh có hình thức rất bình thường. Trong 5 bình đều chứa một chất lỏng màu đỏ sậm, trong chất lỏng tựa hồ còn có vật gì đó màu trắng nổi lơ lửng.
A Ngốc rõ ràng cảm giác được A Băng chấn động toàn thân, không khỏi cúi đầu nhìn nàng. A Băng môi có chút run rẩy, cúi đầu, cũng không có nói gì?
Kim Sóng có chút đắc ý nói:
- Các vị khách quý hẳn là đều biết đây là cái gì. Năm bình này đựng chính là Từ Hà Xa, nhưng bất đồng ở chỗ, lần này Tử Hà Xa phi thường đặc thù, không chỉ đơn giản là cực phẩm mà trong 5 bình này phân biệt chứa Tử Hà Xa của từng nước: Lạc Nhật, Hoa Thịnh, Thiên Kim và chủng tộc lớn nhất Tác Vực Liên Bang – Á Liễn tộc.
- Mà cái bình trung ương đựng Tử Hà Xa trân quý nhất, bởi vì, nó được lấy từ một vị quang hệ cao cấp ma pháp sư. Nhưng mọi người yên tâm, tên quang hệ ma pháp sư này tuyệt không phải người trong Giáo đình. Chúng ta sao dám khing nhờn thiên thần vĩ đại chứ. Quang hệ ma pháp sư này thân mình có năng lượng thần thánh khiến nàng sinh ra phần Tử Hà Xa vô cùng trân quý, quả thật khiến chúng ta tốn không ít tâm huyết mới tìm được.
- Có 5 Tử Hà Xa này, hoàn toàn có thể hợp thành dược phẩm đại bổ. Đương nhiên, dùng vào việc khác cũng có thể. Thứ này tuyệt đối là cực phẩm tốt nhất.
Nghe xong Kim Sóng giới thiệu, dưới đài nổi lên xôn xao, tựa hồ rất kinh ngạc với đệ nhị kiện đấu giá phẩm này.
A Ngốc khó hiểu nhìn phía Nham Thạch, nhưng lại phát hiện Nham Thạch vẻ mặt xanh mét, hai tay gắt gao nắm chặt. Hắn tò mò hỏi:
- Đại ca, Tử Hà Xa này là đồ vật gì vậy?
Nham Thạch nhìn thoáng qua Nham Lực cũng đang đồng dạng tò mò, miễn cưỡng nói ra:
- Huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần không nên xúc động. Tử Hà Xa này kỳ thật chính là phôi thai chưa thành hình. Nói cách khác, câu lạc bộ đêm Ám Hào đã giết năm dựng phụ , lấy thai các nàng ra mà được.
Nham Thạch công lực vốn không đủ, mặc dù khoảng cách rất gần, nhưng hắn truyền âm cũng mất không ít công lực, có chút thở hổn hển, trong mắt không ngừng lóe ra hàn mang, vững vàng nhìn chằm chằm 5 cái bình trên đài.
Nghe xong Nham Thạch giải thích, A Ngốc hoàn toàn thất thần, 5 cái bình trên đài đại biểu cho mười tính mạng a! Tại sao…tại sao bọn chúng lại tàn nhẫn như thế, ngay cả dựng phụ cũng không buông tha, chưa bao giờ nộ khí không ngừng đánh sâu vào đại não A Ngốc như thế. A Ngốc cảm giác trong cơ thể năng lượng hoàn toàn sôi trào, trong đầu nóng lên, không màng hậu quả định xông lên.
Đúng lúc này, A Băng vẫn đang ôm cánh tay hắn đột nhiên gắt gao kéo lại, thân thể mềm mại ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, đôi môi anh đào lạnh băng hôn lên môi hắn.
A Ngốc toàn thân đại chấn, hai tay không tự giác ôm lấy. Từ đôi môi anh đào lạnh băng của A Băng tựa như truyền sang một cỗ khí lưu lạnh lẽo, hoàn toàn trùng tán cơn giận trong hắn, khiến hắn dần tỉnh táo lại.
Hôn lên đôi môi anh đào của A Băng làm hắn có chút bối rối, sự hấp dẫn cường đại đó không ngừng kích thích thân thể hắn, khiến hắn hô hấp nặng nề hẳn.
Nham Thạch và Nham Lực kinh ngạc nhìn A Ngốc, không rõ hắn đang làm cái gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT