Mã Duệ sao mà không biết Phì thúc nơi này gian trá chứ. Hắn đối với tên mập mạp này cũng chẳng có hảo cảm gì, chỉ là bởi hắn có chút quan hệ với Thành Chủ nên ít nhiều cũng chiếu cố đến. Bình thường Phì thúc cũng quả thật không thiếu cho hắn chỗ tốt. Nhưng trước mắt, hắn cũng không dám đối diện với ba người trước mặt này, đó là bởi vì hắn thấy rõ được trên vai A Ngốc là 9 khối kim sắc lục mang tinh.

Hắn đối với ma pháp sư cũng không phải hiểu nhiều, nhưng cũng nghe nói qua, ma pháp sư trên vai lục mang tinh càng nhiều, chứng minh hắn địa vị tại ma pháp sư càng cao. Tên hỏa hệ ma pháp sư trước mặt này lại có đến 9 khối lục mang tinh, rõ ràng là nhân vật trọng yếu trong ma pháp sư công hội.

Mặc dù ma pháp sư công hội cũng không có nhiều trợ giúp với Lạc Nhật đế quốc, nhưng ma pháp sư siêu nhiên địa vị thật là không thể bỏ qua. Bọn họ luôn có quan hệ mật thiết với Giáo đình, mà Giáo đình tại Lạc Nhật đế quốc lại có uy lực rất lớn, đến cả Thành Chủ cũng không dám đắc tội.

Càng huống chi, tại Hắc Ám thành, thực lực đại biểu cho tất cả. Ba người trước mặt này, vừa nhìn đã biết thực lực không kém, nếu như thật sự đắc tội, sợ rằng chính mình cũng không sống nổi.

Nghĩ vậy, hắn vội vã khách khí nói:

- Ma pháp sư tiên sinh, mặc dù sòng bạc có gian trá, nhưng các ngươi cũng đã đánh bị thương nhiều người bọn họ. Ta xem, chuyện này nên cho qua đi.

A Ngốc ba người đồng thời ngẩn ra. Bọn họ vốn tưởng tên tướng lĩnh này sẽ trợ giúp Phì thúc, không nghĩ đến lại nói vậy.

A Ngốc nói:

- Nếu tướng quân đại nhân đã nói như vậy thì cho qua đi. Nham Thạch đại ca, chúng ta đi thôi.

Nói xong liền kéo Nham Thạch đi ra ngoài.

Phì thúc bưng chặt cánh tay gãy, khóc hô:

- Mã Duệ tướng quân, bọn chúng đoạt tiền của ta a! Đó là toàn bộ gia sản của ta đó! Ngài, ngài sao không bắt bọn họ lại. Ta đóng nhiều thuế như thế, chẳng lẽ quân đội lại không giữ hộ ta tài sản sao?

Mã Duệ trừng mắt nhìn hắn không nhịn được nói:

- Ít nói nhảm đi!

Ánh mắt sắc bén nhìn làm Phì thúc không dám tranh cãi nữa, trơ mắt nhìn A Ngốc ba người rời đi.

A Ngốc ba người rời khỏi. Mã Duệ mới nói với Phì thúc:

- Ngươi không thấy trong bọn họ có cao cấp ma pháp sư sao? Cho dù là Thành Chủ đại nhân, cũng không dám đắc tội với ma pháp sư công hội. Quy củ Hắc Ám thành chẳng lẽ ngươi còn không hiểu, thực lực cường đại chính là tất cả. Phì thúc, lúc này ngươi chịu mất của đi.

Phì thúc run rẩy:

- Nhưng …bọn họ đã cầm đi tất cả! Ta sau này sống sao đây?

Mã Duệ hừ lạnh:

- Nhà không còn thì có thể kiếm, nhưng mạng không còn thì làm được gì. Cái tên ma pháp sư kia nếu dùng hỏa hệ ma pháp cao cấp, không riêng ngươi mà chúng ta cũng khó thoát. Ngươi muốn lấy lại nhà thì tự mình đi lấy đi. Ta không dám tùy tiện đặc tội với ma pháp sư công hội Ngươi hãy tự mình thu thập tàn cuộc. Chúng ta đi.

Nói xong, dẫn theo thủ hạ rời đi, chỉ để lại Phì thúc đang toàn thân run rẩy vì khối tài sản vừa bị cướp đi.

Ra khỏi sòng bạc, Nham Thạch tìm Tôn Tháp Nạp, bốn người nhanh chóng rời đi. Đi tới một góc âm u, mọi người dừng lại, Tôn Tháp Nạp lo lắng hỏi:

- Vừa rồi ta thấy có quân đội tiến vào, các ngươi không có việc gì chứ?

Nham Thạch lắc đầu:

- Chúng ta không có việc gì!Tôn Tháp Nạp đại thúc, ngươi có biết vật này là gì không?

Vừa nói vừa đem ma tinh tạp Phì thúc đã đưa qua.

Tôn Tháp Nạp trong mắt sáng ngời, nói:

- Đây là vật trữ tiền thông dụng khắp Lạc Nhật đế quốc! Các ngươi không phải ngoại nhân ư? Sao trên người lại có?

Nham Thạch mỉm cười:

- Xem ra, cái tên mập mạp đó cũng không có gạt chúng ta.

A Ngốc đột nhiên nói:

- Nham Thạch đại ca, chúng ta sau này đừng làm những việc như thế này nữa. Ta thấy rất không thoải mái.

Hắn cúi đầu đứng đó, trong lòng phiện muộn.

Nham Thạch ngẩn người:

- A Ngốc huynh đệ, tiền này đều là sòng bạc lấy của đổ khách. Chúng ta cũng không có làm sai gì, ngươi lương thiện quá đó.

A Ngốc như trước cúi đầu, nói:

- Mặc dù sòng bạc gạt tiền là không đúng, nhưng chúng ta cũng đã hơi quá đáng, vị Phì thúc kia nếu như táng gia bại sản, sau này biết sống thế nào?

Mọi chuyện xảy ra tại sòng bạc khiến hắn rất buồn bực.

Nham Thạch cười lắc đầu:

- A Ngốc huynh đệ, ngươi quá đơn thuần, ngươi cho rằng cái tên mập mạp đó thật đưa hết tiền cho chúng ta sao? Hắn nhất định còn có ma tinh tạp khác, nếu không, cho dù vì bảo vệ tánh mạng, cũng không thống khoái lấy ra như vậy. Được rồi, không nên nói tiếp, đại ca đáp ứng ngươi, sau này sẽ không tiếp tục làm ra sự tình này nữa.

A Ngốc trong lòng vui vẻ, cảm kích nói:

- Đại ca, cám ơn ngươi.

Nham Thạch ha ha cười, nói:

- Đều là huynh đệ cả, cảm tạ gì. Chúng ta đi thôi, trước giúp Tôn Tháp Nạp đại thúc trả nợ. Sau đó còn phải làm chính sự nữa chứ.

Ba người tại sòng bạc, rõ ràng rơi vào tình huống bất lợi, vẫn có thể bình an đi ra, vẫn thắng tiền, khiến Tôn Tháp Nạp tin tưởng hơn nhiều, không còn sợ hãi như trước, dẫn theo ba người đi đến Hắc Ám thành.

Hắc Ám thành thật sự rất lớn, bốn người đi đủ hai canh giờ, xuyên qua 7-8 con đường mới tới sòng bạc nơi Tôn Tháp Nạp thua toàn bộ gia sản.

Sòng bạc này có bốn tầng lầu, bên ngoài lắp đặt kim bích huy hoàng, cửa có hai tiểu cô nương vóc người yểu điệu thường trực nụ cười chuyên nghiệp. Đổ khách không phải tới rất nhiều nhưng đại đa số đều ngồi xe ngựa mà đến, rõ ràng so với tiểu sòng bạc kia không cùng một đẳng cấp.

Tôn Tháp Nạp nhìn sòng bạc trước mắt, trong mắt toát ra thần sắc mê mang, thì thào nói:

- Chính là nơi này….chính là nơi này. Nhà cửa của ta toàn bộ thua ở đây!

A Ngốc nhìn biển hiệu thật lớn thì thầm:

- Câu lạc bộ đêm Ám Hào.

Hắn đột nhiên cảm giác ngực mình nóng lên, tay lấy ra Tinh Linh Xuyến, kinh ngạc phát hiện, Tinh Linh Xuyến lục quang càng ngày càng mạnh. Nham Thạch vui mừng, nói khẽ với A Ngốc:

- Huynh đệ, xem ra chúng ta còn phải đánh bạc một lần nữa. Sòng bạc này nhất định có Tinh Linh Tộc tộc nhân.

A Ngốc gật đầu. Cứu thoát Tinh Linh là việc trọng yếu, gắt gao nắm chặt Tinh Linh Xuyến, nói:

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nham Thạch nói:

- Chúng ta trước giúp Tôn Tháp Nạp trả nợ, sau đó tùy thời hành xử.

Tôn Tháp Nạp tựa như đang đắm chìm trong quá khứ, ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm đại môn Câu lạc bộ đêm Ám Hào, nói:

- Nơi này tuyệt đối là nơi tiêu tiền lớn nhất Hắc Ám thành. Hơn 10v gia sản của ta tất cả đều ở đây. Tại sao, tại sao ta lại ngu như vậy, cứ thế ném đi tâm huyết cả đời. Ta phấn đấu hơn 20 năm mới tích được chút nghiệp a!

Nói tới đây, hắn kích động toàn thân run nhẹ, hai tròng mắt đã ươn ướt. A Ngốc vỗ vỗ vai Tôn Tháp Nạp, nói:

- Đại thúc, ngươi cũng đừng khổ sở, chờ chúng ta giúp ngươi trả nợ xong, ngươi có thể lại lần nữa bắt đầu, nhớ sau này đừng đánh bạc nữa.

Tôn Tháp Nạp giọng căm hận nói:

- Đánh bạc, đánh bạc, ta xin thề, sau này tuyệt không bước vào sòng bạc nửa bước. A Ngốc tiểu huynh đệ, ta hiện tại rất muốn có cuộc sống bình thường a!

Nham Thạch nói:

- Hắc Ám thành đúng là một cái động hắc ám, nhiều khi không tại bản thân mà do hoàn cảnh đưa đẩy. Ta nghĩ, ngươi nên rời hẳn đến Hoa Thịnh đế quốc. Nơi đó đối với ngươi mà nói, đúng là thiên đường a.

Tôn Tháp Nạp trong mắt sáng ngời:

- Hoa Thịnh đế quốc, đúng vậy! Đến đế quốc chính nghĩa đó có lẽ ta mới có đường sống. Nhưng….nhưng ta nghe nói bên kia đang có lệnh giới nghiêm, hơn nữa, cũng không hoan nghênh người Lạc Nhật đế quốc như ta.

Nham Thạch mỉm cười:

- Yên tâm đi, chúng ta tự có biện pháp giúp ngươi. Đi, chúng ta vào thôi. Trả nợ xong thì ngươi không còn phải lo lắng gì nữa. Tôn Tháp Nạp đại thúc, ngươi phải nhớ kỹ, khi vào đó, hãy nói chúng ta là bà con xa của ngươi, nghe nói ngươi khó khăn nên cố ý tìm đến giúp. Chúng ta không muốn người sòng bạc hoài nghi.

Tôn Tháp Nạp gật đầu, hít sâu, đi nhanh vào Câu lạc bộ đêm Ám Hào.

A Ngốc ba người, gắt gao đi theo phía sau. Đi tới cửa, hai tiểu cô nương xinh đẹp khuôn mặt tươi cười nghênh đón.

- Ui cha, đây không phải lão bản Tôn Tháp Nạp sao? Ngài lại có tiền rồi ư? Người truy nợ của chúng ta cũng mới về thôi đó. Nếu như ngài không mang tiền đến trả nợ, ta khuyên ngài nhanh chạy đến hoang lạc mà trốn đi.

Hai tiểu cô nương che miệng mà cười. Thân hình đầy đặn không ngừng rung, sóng mông nhũ lãng, không ngừng rung theo.

Nham Lực nhìn chằm chằm hai tiểu cô nương thân thể đầy đặn, âm thầm nuốt nước miếng. Tôn Tháp Nạp có chút phẫn hận nhìn chằm chằm nói chuyện với hai tiểu cô nương:

- Đại gia hôm nay trở về chính là để trả nợ, không thấy được ta dẫn theo khách quý đến sao? Bọn họ đều là bà con xa của ta, chẳng lẽ lão bản các ngươi dạy các ngươi dùng thái độ này đối phó với khách nhân sao?

Hai tiểu cô nương ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy thân hình khôi vĩ của Nham Thạch, một tả một hữu nhanh chóng tiếp cận.

- Nguyên lai là khách quý lâm môn! Thật sự là không có ý tứ, mau, thỉnh vào bên trong.

Nham Thạch hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng hù dọa hai tiểu cô nương không dám lại gần. Rồi cùng A Ngốc và Tôn Tháp Nạp đi vào bên trong. Nham Lực tụt lại sau cùng, dùng tay nhéo mông một tiểu nữ lang, lộ ra bộ dạng mê say.

- Tiểu thư, buổi tối có rảnh không?

Hai nữ lang giữ cửa này hiển nhiên đã được huấn luyện nhiều năm, không hề vì Nham Lực nhẹ bạc mà tức giận. Một nữ lang cao hơn Nham Lực một cái đầu, dịu dàng nói:

- Đại gia, chúng ta buổi tối mặc dù không rảnh, nhưng nếu ngài đồng ý xuất ra giá cao, được lão bản chúng ta cho phép, phục vụ ngài không thành vấn đề. Đến lúc đó, ngài muốn làm gì, không phải tùy tâm sở dục sao?

Nham Lực bị hai tiểu cô nương khiêu khích người nóng lên. Tại Phổ Nham Tộc, hắn bị các trưởng bối quản rất chặt, chưa từng có cơ hội phóng túng. Hơn nữa hắn lại hơi lùn, mặc dù là chiến sĩ nổi tiếng trong tộc, nhưng các cô nương có chút xinh đẹp thì chẳng ai thèm đếm xỉa đến hắn. Do vậy đến nay hắn vẫn chưa lần nào được chạm vào nữ nhân. Hai hỏa nữ lang này đã câu dẫn khơi dậy ngọn lửa nguyên thủy trong lòng hắn.

- A lực, ngươi làm gì thế? Nhanh lên.

Nham Thạch không thấy Nham Lực đi cùng, sợ hắn lạc mất nên xoay lại tìm, nhưng lại chứng kiến Nham Lực đang trêu ghẹo hai nữ lang giữ cửa, không khỏi giận dữ.

Nham Lực hoảng sợ, vội vã chạy đến bên Nham Thạch. Nham Thạch mặt trầm như nước, lạnh lùng nói:

- A lực, ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như ngươi dám chạm vào các nữ nhân kia, đừng trách ta không nhận huynh đệ, lập tức đuổi ngươi về Phổ Nham Tộc.

Nham Lực rất sợ Nham Thạch, e ngại, mặt đỏ lên, cúi đầu nói:

- Đại….đại ca, ta không có......

- Còn không có, ta nếu không quay lại ngươi còn định tiếp tục thế nào nữa. Mấy nữ nhân đó có gì tốt, không biết đã qua tay bao người. Ta trước kia sao lại không phát hiện, ngươi còn có tật xấu háo sắc. Hừ….

Nham Lực đầu hàng:

- Đại ca, ngươi tha cho ta một lần đi. Ta không dám nữa. A! Đi nhanh đi, nếu không lại tìm không được A Ngốc.

Nói xong vội vã chạy vào bên trong.

Nham Thạch bất đắc dĩ thở dài, xem ra, mình phải quản chặt tiểu tử Nham Lực này, nhất định không thể để hắn lạc lối a! Có lúc, chỉ nhầm một bước là hỏng cả đời luôn.

Câu lạc bộ đêm Ám Hào bên trong trang trí càng thêm xa hoa, mặt đất tất cả đều trải thảm hồng, trên vách tường giắt Lưu Ly Cung đăng, thị nữ xinh đẹp dung mạo diễm lệ qua lại không dứt, khiến Nham Lực nuốt nước miếng không kịp. Đám thị nữ này còn xinh hơn nữ lang giữ cửa gấp mấy lần.

Vào cửa là một đại sảnh hình tròn người rộng trăm thước vuông, cao 5 thước, chung quanh trang trí hoa lệ, tạo cảm giác phong nhã. Hai bên trái phải đều có một thang lầu, hiển nhiên là để thông lên tầng trên. Đối diện là nhất phiến kim sắc đại môn, trên cửa có biển hiệu hoành tráng, trên có ba chữ to: Phú Hoa Thính. Đại môn đóng chặt, người ngoài không thể chứng kiến tình cảnh bên trong.

Tôn Tháp Nạp giải thích với ba người:

- Câu lạc bộ đêm Ám Hào có bốn tầng, nói trắng ra là, lầu xanh kết hợp với đánh bạc. Tầng thứ nhất đều là đổ khách phổ thông, nhưng cũng phải có 1000 kim tệ mới có thể tiến vào. Tầng thứ hai tựu đều là một ít phú hào, mỗi lần đổ thấp nhất cũng phải 1 vạn kim tệ. Mà tầng thứ ba, thì đều là tầng lớp thượng lưu trong xã hội, quý tộc hoặc tuyệt đỉnh đại phú hào, còn có một ít luyện kim thuật sĩ và ma pháp sư.

Nghe hắn nói vây, A Ngốc thất thanh nói:

- Cái gì? Luyện kim thuật sĩ cũng tới loại địa phương này?

Tôn Tháp Nạp gật đầu:

- Đúng vậy! Luyện kim thuật sĩ cũng được tôn kính không kém ma pháp sư. Bọn họ luyện chế được một ít vật phẩm cũng có thể bán được với giá rất cao, có thể nói là người có tiền nhất trên đại lục. Bọn họ cũng là khách nhân tôn quý của Câu lạc bộ đêm Ám Hào, bình thường tới, đều trực tiếp lên tầng ba.

A Ngốc trong lòng thầm nghĩ, Ca Lí Tư sư phụ chắc chắn sẽ không đến loại địa phương này. Hắn cũng là lần đầu tới đây, nếu như không phải Tôn Tháp Nạp nói hắn thua toàn bộ gia sản tại đây. Hắn thật không thể tin phú lệ đường hoàng kia lại là địa phương gian trá tiêu tiền bậc nhất.

Tôn Tháp Nạp nói tiếp:

- Tầng thứ tư rất hiếm người lui tới. Nơi đó chỉ tiếp đón những người vừa có tiền vừa có quyền thế, thân phận cực kỳ tôn quý. Ta nghe nói, nơi đó không phải nơi đánh bạc, giống khách sạn hơn, dùng để các khách nhân tôn quý nghỉ ngơi, bất luận ngươi muốn gì, câu lạc bộ đêm đều có thể thỏa mãn ngươi. Bên trong có rất nhiều tuyệt sắc thiếu nữ.

Nham Thạch trầm ngâm:

- Đại thúc, ngươi nói Câu lạc bộ đêm Ám Hào này có thể có nhiều ít, bao nhiêu tư sản?

Tôn Tháp Nạp đáy mắt hiện lên một tia dị mang, thì thào nói:

- Rất khó nói, bất quá, nhìn sơ qua gian hàng này sợ cũng phải đáng giá mấy ngàn vạn kim tệ. Bọn họ một ngày thu vào, tuyệt không ít hơn 100 vạn kim tệ, tương đương với tiền thuế của một thành thị bình thường. Bất quá, nghe nói nơi này một nửa nguồn thu đều phải giao cho Hắc Ám thành. Hắc Ám thành cho dù không phải đại thành thị thứ nhất trên đại lục nhưng xếp trong 3 hạng đầu tuyệt không sai. Nhưng cũng không thể nói tất cả mọi người trong thành đều giàu có, chỉ có quý tộc và đại phú thương mới là người thắng, ngay cả quy mô gia nghiệp trước kia của ta cũng không đáng gì. Tại khu phú nhân trong thành, có không ít người gia sản phải gấp ngàn vạn lần ta.

Mọi người đang suy tư đều kinh ngạc trước lời Tôn Tháp Nạp nói, đột nhiên nghe được một thanh âm bén nhọn:

- A! Tôn Tháp Nạp, ngươi cư nhiên còn dám trở về, đỡ mất công ta đi tìm ngươi. Hôm nay nếu không trả tiền, ngươi cũng đừng mong sống ra ngoài.

Một trung niên nhân vóc người gầy cao đi tới, phía sau mang theo hai gã bảo kê kiện tráng. A Ngốc từ hơi thở 2 gã bảo kê phát hiện, bọn họ công phu đều không kém.

Tôn Tháp Nạp thấy trung niên nhân, chấn động toàn thân, theo bản năng né sau người A Ngốc. A Ngốc nghênh đón, nói:

- Ngươi không nên làm khó Tôn Tháp Nạp đại thúc, chúng ta đến chính là muốn thay hắn trả nợ.

Trung niên nhân vừa nhìn trang phục hoa lệ trên người A Ngốc, trong lòng chấn động, Lạc Nhật đế quốc ma pháp sư số lượng cực kỳ thưa thớt, hắn mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng cũng nhận không ra cấp bậc của A Ngốc. Khách khí nói:

- Nguyên lai là ma pháp sư tiên sinh, mới vừa rồi thật sự thất lễ. Tiên sinh quang lâm tệ xá, thật sự làm cho Câu lạc bộ đêm Ám Hào bừng bừng sáng chói a!

A Ngốc nói:

- Ngươi chính là lão bản ở đây? Chúng ta muốn thay Tôn Tháp Nạp đại thúc trả nợ.

Trung niên nhân mỉm cười:

- Ma pháp sư tiên sinh, tại hạ Kim Sóng, chỉ là một quản sự nhỏ nhoi, không phải lão bản. Nếu ngài nguyện ý thay Tôn Tháp Nạp trả nợ, vậy chúng ta đến phía sau nói chuyện đi.

Vừa nói liền thủ thể mời A Ngốc.

A Ngốc quay đầu nhìn Nham Thạch, Nham Thạch hướng hắn khẽ gật đầu.

Kim Sóng dẫn theo 4 người đi tới một đại phòng ở tầng một. Tường phòng trang trí hoa lệ, giữa phòng chỉ có một cái bàn lớn, xung quanh đặt ghé sa lon thùng thình. Kim Sóng nói:

- Mấy vị mời ngồi!

Ghế sa lon mềm mại ngồi lên thật dễ chịu.

Đợi mấy người yên vị, Kim Sóng mới ra sau bàn, từ trong đống giấy tờ rút ra một tờ giấy, nói:

- Đây là giấy nợ do Tôn Tháp Nạp tiên sinh lưu lại. Tổng cộng là 10500 kim tệ. Tính đến giờ đã thiếu ba tháng, tính cả tiền lãi hẳn là phải trả 40500 kim tệ. Nếu các vị là tới giúp hắn trả nợ, vậy mời đem tiền ra.

Tôn Tháp Nạp giật mình đứng lên, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, thất thanh nói:

- Cái gì? Ta mượn 15000, như thế nào biến thành 45000 kim tệ ? Mới bất quá có ba tháng a!

Kim Sóng khóe miệng toát ra một tia khinh miệt, cười lạnh.

- Tôn Tháp Nạp, ngươi đừng quên, chúng ta nơi này là cho vay nặng lãi. Nể mặt ma pháp sư tiên sinh, ta đã giảm lợi tức đi nhiều. Nếu tính đúng ra sợ rằng cũng không chỉ 5 vạn.

A Ngốc vô cùng tức giận, Tôn Tháp Nạp đã bị bức đến mức này. Nhưng Câu lạc bộ đêm Ám Hào lại không chịu buông tha hắn, giận dữ nói:

- Các ngươi quá là ăn thịt người, một chút đã lãi đến 3vạn kim tệ, không phải muốn bức Tôn Tháp Nạp đại thúc đến tử lộ chứ? Nếu như hắn không có tiền thì làm sao?

Bởi vì kiêng dè thân phận ma pháp sư của A Ngốc, Kim Sóng không dám làm quá, thản nhiên nói:

- Đây là quy củ do lão bản chúng ta định ra, ta cũng không có cách nào. Nếu như không có tiền, ta đây cũng chỉ có thể nói xin lỗi, tính mạng hắn cũng có chút đáng giá. Bất quá, ngài nếu là ma pháp sư, hẳn sẽ không bận tâm chút tiền mọn này.

4500 kim tệ cư nhiên bị hắn nói thành chút tiền mọn. A Ngốc thiện lương giờ cũng tràn ngập nộ khí, giờ hắn đã hiểu, tại sao Nham Thạch đối với Phì thúc lúc trước lại không lưu tình chút nào.

Vừa muốn cãi lại, lại bị Nham Thạch ngăn cản. Nham Thạch ném ma tinh tạp màu đen lấy được từ Phì thúc lên bàn, nói:

- Đồ vật này hẳn ngươi nhận thức được. Số tiền bên trong chắc cũng đủ trả nợ cho Tôn Tháp Nạp đại thúc.

Kim Sóng thấy ma tinh tạp màu đen, nhất thời vẻ mặt tươi cười, nói:

- Hảo, hảo, nếu các ngươi giúp Tôn Tháp Nạp tiên sinh trả nợ, sau này chúng ta cam đoan sẽ không làm khó hắn. Chúng ta - Câu lạc bộ đêm Ám Hào danh dự tuyệt đối là tốt nhất. Mấy vị ở đây nghỉ ngơi, tại hạ đi một chút sẽ trở lại.

Nói xong, xoay người đi ra ngoài. Hai gã bảo kê vẫn đứng ở cửa, hẳn có ý giám thị mấy người.

A Ngốc nhìn Nham Thạch, cau mày nói:

- Đại ca, ngươi sao lại đưa bọn chúng nhiều tiền như vậy? Bọn chúng thất quá ăn thịt người.

Nham Thạch hừ lạnh, thấp giọng nói:

- Yên tâm đi. Ngươi hiện tại đã biết nơi hỗn đản này ghê tởm như thế nào, xử lý xong chuyện Tôn Tháp Nạp đại thúc. Chúng ta lại dùng biện pháp cũ là được, nơi này có thân ảnh Tinh Linh Tộc. Chúng ta nhất định phải lộ ra chút tài lực mới được.

Lúc này, A Ngốc cũng không nói gì, không riêng vì việc cứu thoát Tinh Linh, mà còn vì bộ dạng Kim Sóng đã khơi dậy lửa giận trong lòng hắn. Hắn cũng muốn hảo hảo giáo huấn đám ác ma ăn thịt người đó.

Tôn Tháp Nạp xấu hổ ngồi yên, uể oải nói:

- Ta….ta thật không biết sẽ như vậy. Khiến các ngươi tốn nhiều tiền đến thế, ta thật không biết xấu hổ!

A Ngốc mỉm cười:

- Đại thúc, ngài đừng như vậy, chúng ta nếu đã đáp ứng giúp ngài, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.

Trong chốc lát, Kim Sóng đã tươi cười trở về, cung kính trả lại thẻ thiếp cho Nham Thạch:

- Ta đã rút ra 45000 kim tệ từ trong ma tinh tạp, bắt đầu từ bây giờ, giữa chúng ta và Tôn Tháp Nạp tiên sinh đã không còn bất cứ nợ nần gì nữa.

Vừa nói, hắn vừa cầm lấy giấy nợ trên mặt bàn xé thành từng mảnh nhỏ.

Nham Thạch hỏi:

- Kim Sóng tiên sinh, không biết các ngươi nơi này có thể trực tiếp đổi tiền mặt từ ma tinh tạp?

Kim Sóng đáp:

- Không thành vấn đề, tiên sinh muốn lấy chút tiền chơi sao?

Nham Thạch mỉm cười:

- Câu lạc bộ đêm Ám Hào là sòng bạc lớn nhất Hắc Ám thành. Đã đến đây mà không chơi thì coi sao được. Như vậy đi, trong ma tinh tập còn khoảng 55000 kim tệ, ngươi đổi hết cho ta. Trong đó, 5vạn kim tệ đổi lấy thẻ tiền, còn 5000 kim tệ thì đổi thành tử tinh tệ.

Vừa nghe Nham Thạch muốn đổi 5v kim tệ thẻ tiền, Kim Sóng nhất thời trong mắt tỏa ánh sáng, liên thanh đáp ứng, xoay người chạy đi ra ngoài, lúc này ngay cả bảo kê cũng đi theo.

Nham Thạch nói với Tôn Tháp Nạp:

- Đại thúc, 5000 kim tệ này cho ngươi. Ngươi mang theo làm tiền vốn đến Hoa Thịnh đế quốc đi. Tới doanh trại biên giới, ngươi chỉ cần nói long ma pháp sư giới thiệu ngươi, quân lính hẳn là sẽ không ngăn cản. Số tiền này cũng đủ cho ngươi nửa đời sau sống an nhàn. A Ngốc, ngươi có cái gì làm tín vật không, tốt nhất là đưa cho Tôn Tháp Nạp một kiện. Cái tên Tây Phi Nhi đó lòng nghi ngờ quá mạnh mẽ.

A Ngốc suy nghĩ một chút, nói:

- Ta thật không có gì làm tín vật. Nếu không như vậy đi, đợi Kim Sóng trở về, ta mượn hắn giấy bút, viết cho Tôn Tháp Nạp đại thúc một phong thư.

Nham Thạch gật đầu:

- Như vậy cũng tốt!

Tôn Tháp Nạp cảm kích, toàn thân run rẩy, “phác thông” một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, hướng ba người dập đầu. A Ngốc và Nham Thạch vội vã kéo hắn dậy. A Ngốc nói:

- Đại thúc, ngài ngàn vạn lần đừng như vậy, chúng ta sẽ tổn thọ mất.

Tôn Tháp Nạp khóc rống:

- Các ngươi…các ngươi thật sự là cha mẹ tái sinh của ta a! Nếu như còn có kiếp sau, ta nguyện làm trâu ngựa báo đáp.

Lúc này, Kim Sóng đã dùng tốc độ gấp đôi khi trước trở về. Bên cạnh một gã bảo tiêu bê một cái mâm lớn, bày một đống kim sắc thẻ tiền trên đó. Hắn trong tay cầm theo một túi da đựng tiền đưa cho Nham Thạch, cũng không thèm nhìn tới Tôn Tháp Nạp, nói:

- Tiên sinh, đây là 50 miếng kim cương tệ. Ta nghĩ ngài dùng thứ này sẽ tiện hơn một ít. Còn cái này là thẻ tiền, ngài có thể trực tiếp lên lầu hai xem xét một chút. Ta đã nói qua, người của chúng ta nhất định sẽ cho các ngươi sự phục vụ tốt nhất.

Nham Thạch nhét túi tiền vào tay Tôn Tháp Nạp, mỉm cười nói:

- Kim Sóng tiên sinh, ngài nghĩ đều rất là chu đáo a!

Kim Sóng vẫn vẻ mặt dối trá tươi cười như trước, gật đầu cúi người nói:

- Phục vụ khách nhân tôn quý là sứ mạng cao cả của chúng ta. Ta cũng rất lấy làm vinh hạnh. Đây là ma tinh tạp của ngài, lúc đi, ngài cũng có thể thu tiền thắng vào.

A Ngốc kỳ quái hỏi:

- Ngươi như thế nào biết chúng ta sẽ thắng?

Kim Sóng ngẩn người, trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói:

- Vừa nhìn đã biết mấy vị có vận khí rất tốt. Ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ thắng a

Nham Thạch cười lạnh:

- Như vậy đa tạ cát ngôn của ngươi. Kim Sóng tiên sinh, có thể cho ta mượn giấy bút của ngươi dùng một lát được không?

Kim Sóng nhanh nhảu đáp:

- Đương nhiên có thể!

Từ trên bàn lấy ra tờ giấy trắng noãn cùng bút đưa tới.

A Ngốc tiếp nhận, thoáng suy nghĩ một chút, vừa muốn động bút nhưng lại phát hiện Kim Sóng vẫn còn đứng bên cạnh. Không khỏi hừ lạnh một tiếng, trên người khí thế tăng mạnh. Kim Sóng biến sắc, trong mắt lãnh mang chợt lóe, cười khan rồi thối lui sang một bên.

A Ngốc bút tẩu long xà, viết nhanh một phong thư, đưa tới tay Tôn Tháp Nạp.

- Đại thúc, ngài cầm nó nhất định có thể thông hành. Vậy nên đi thôi.

Một bên Kim Sóng vội la lên:

- Mấy vị tiên sinh không định qua chơi sao?

A Ngốc nói:

- Ngươi gấp cái gì? Chúng ta trước muốn tiễn Tôn Tháp Nạp đại thúc, sau đó mới có thể bắt đầu!

Nói xong, ba người tiễn Tôn Tháp Nạp ra tới cửa. Tôn Tháp Nạp thiên ân vạn tạ sau đó mới xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Tôn Tháp Nạp, A Ngốc mỉm cười, có thể trợ giúp người khác luôn là chuyện hắn thấy vui thích nhất.

Nham Thạch thấp giọng nói:

- Huynh đệ, chúng ta nên bắt đầu rồi, vẫn là biện pháp cũ.

Ba người một lần nữa trở lại phòng Kim Sóng. Kim Sóng đưa thẻ tiền cho Nham Thạch, nói:

- Ba vị thỉnh cứ tự nhiên. Ta sẽ không theo các vị, nếu có gì không hài lòng, cứ việc tới tìm ta. Ta nhất định giúp các ngươi giải quyết thật tốt.

A Ngốc lạnh lùng nói:

- Hy vọng ngươi không nên tìm bọn ta bức nợ mới tốt. Đại ca, chúng ta đi.

Nói xong, ba người xoay người rời khỏi phòng.

Kim Sóng nhìn theo, trên mặt cười quỷ dị, tinh quang chợt lóe, người hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

A Ngốc ba người theo thang lầu đi tới tầng hai Câu lạc bộ đêm Ám Hào. Tầng hai cơ hồ giống tầng một, trên biển cũng viết ba chữ to: Phú Quý Thính, chỉ là trước cửa có thêm hai hàng tiểu cô nương xinh đẹp. Các nàng trên người đều mặc đoản váy màu lam nhạt, lộ ra cánh tay cùng tấm lưng trắng mịn, vóc người đầy đặn hấp dẫn, đôi chân thon dài lõa lồ khiêu khích lòng người.

Vừa nhìn A Ngốc ba người đi lên, nhất thời có ba tiểu cô nương tư sắc tốt nhất tiến lên nghênh đón.

- Hoan nghênh khách quý quang lâm!

Thanh âm vang lên như chuông bạc khiên người nghe vô cùng thoải mái.

Nham Lực sắc mặt phiếm hồng, có chút kích động tay chà xát, hiển nhiên đã bị tiểu cô nương đó đánh động.

A Ngốc lần đầu tiên đối mặt với loại tràng diện này, nhất thời chân tay luống cuống, vẻ mặt cầu cứu nhìn Nham Thạch.

Trong ba người duy nhất có Nham Thạch còn có thể bảo trì cảnh giới tâm như chỉ thủy. Các tiểu cô nương này mặc dù tràn ngập hấp dẫn, nhưng sao có thể so sánh với tiên nữ Vân nhi trong lòng hắn được.

Vân nhi đã chết, Nham Thạch tâm cũng đã chết theo. Nhìn đám mỹ nữ trước mặt, tâm lý tuyệt không sinh ra một tia ba động. Lạnh nhạt nói:

- Dẫn chúng ta vào đi.

Ba tiểu cô nương đồng thời thi lễ.

- Vâng!

Trong đó, một tiểu cô nương tiếp nhận khay thẻ tiền từ tay Nham Lực. Hai tiểu cô nương khác mở ra đại môn, thủ thế mời vào.

Phú Quý Thính diện tích vô cùng lớn, chừng hơn 2000 thước vuông, bên trong trải thảm đỏ, các loại đổ khối dao động thưa thớt.

Đổ khách cũng không nhiều, chưa tới 100 người, nhưng mỗi người bên cạnh đều có một tiểu cô nương, các nàng luôn mỉm cười, thay khách nhân ném ra hoặc thu lại thẻ tiền.

Đám phú thương, bộ dáng phì lú, phần lớn đều vừa đặt cược, vừa không ngừng sờ soạng khắp người tiểu cô nương bên cạnh. Các thiếu nữ cũng không né tránh, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông ngân, ánh mắt mị hoặc khiến người khác có cảm giác muốn phạm tội. Một ít thị nữ tư sắc kém hơn một chút thì không ngừng tiếp rượu cùng đồ nhắm, tùy theo nhu cầu của các phú thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play