“À, anh nói cái này hả, tôi chỉ là cảm thấy dáng vẻ uống cà phê của cậu ấy rất đẹp. Anh không biết Chu Trù bình thường thô lỗ cỡ nào đâu. Cậu ấy sẽ không chút do dự cầm súng chĩa vào đầu tôi, luôn làm ra mấy động tác nguy hiểm như là muốn vặn trật khớp vai tôi, hoặc là chỉ ước gì dùng ánh mắt đem tôi tùng xẻo ngàn vạn nhát… Chỉ có khi cậu ấy uống cà phê, thì mới hơi hơi thu liễm một chút vẻ sắc bén, rủ mắt xuống, tựa như chìm vào sữa tươi trong cà phê vậy.”
“Nghe ra thì, anh tựa hồ rất say mê cậu ta.”
Đầu Anson rướn sang phía Joey, trong ánh mắt vạn phần nghiêm túc, “Đúng vậy, tôi cho là ai cũng có thể nhìn ra.”
Anh càng như vậy, lại càng khiến người ta mơ hồ.
Tiếng sóng biển dào dạt, giống như là sóng lòng bị đè nén lại nhịn không được mà cuộn trào lên.
Trong di động của Chu Trù nhận được một tin nhắn, là từ Eva, cô đặc biệt đặt cho cậu một gian phòng. Nhìn số phòng, tuyệt đối cũng là một gian phòng xa xỉ. Như vậy cũng tốt, mặc dù cậu là bạn của Eva, nhưng mà bị đồng nghiệp trong tổ chức biết cậu và Eva cùng qua đêm trong một gian phòng, cuối cùng sẽ rước tới chỉ trích.
Sau khi ra khỏi phòng cà phê, Chu Trù cảm giác được có người một mực đi theo mình. Ánh mắt kia vừa không mãnh liệt, cũng vừa không có địch ý.
Chu Trù không cố ý nhìn quanh, cậu lựa chọn trở về mình phòng. Đi trên hành lang u tĩnh, ở nơi Bất Dạ Thành trên biển này, tất cả mọi người đều đi hưởng lạc, chỉ có rất ít người trở lại trong phòng.
Ánh đèn nhu hòa mà không chói mắt, bao phủ lên thảm trải sàn, cái bóng in xuống cũng nhạt nhòa đường nét.
Người kia vẫn đi theo mình, rời xa huyên náo, Chu Trù đã phân biệt ra được người nọ là ai, lòng phòng bị hoàn toàn tháo xuống.
“Phòng cậu cũng ở tầng này sao?” Chu Trù tay đút túi chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua chẳng có lấy một ai nhưng cái bóng ở chỗ quẹo lại để lộ vị trí của đối phương.
“… Tôi chỉ là muốn cùng nói chuyện với cậu mà thôi, vừa rồi người trong yến hội đông quá…”
Người nọ là Marin. Mái tóc màu vàng dưới sự bao bọc của ánh đèn toát ra phong vận lôi cuốn. Cậu ta cúi đầu, đi về phía Chu Trù.
“Muốn vào uống chút gì không? Thành thật mà nói tôi cũng không biết phòng ở đây cung cấp cái gì nữa.” Chu Trù mở cửa phòng ra, đây là một trong những gian phòng trên tầng cao nhất của khoang thuyền, cũng là phòng đắt nhất trên cả con thuyền.
Marin đứng ở cửa, nhìn trang trí xa xỉ kia, hồ bơi lộ thiên ngoài cửa kính sát sàn, chớp chớp mắt, “Cậu… ở đây sao …”
“Tôi cũng không nghĩ tới là nơi này.” Chu Trù nhìn quanh một chút, quả thật cảm thấy rất xa xỉ, có điều hồ bơi lộ thiên kia lại vô cùng cám dỗ, Chu Trù đã rất lâu không được thỏa thích mà bơi lội rồi.
“Đây là phòng của Anson Lorenzo sao?” Marin trầm mặc hai giây mới mở miệng hỏi, sau đó nhanh chóng ngậm miệng, lộ ra nét mặt hối lỗi, tựa hồ mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
Quả thật, phòng kiểu này ngay cả Dương Cẩm cũng chẳng có, mà Chu Trù một cảnh sát quốc tế bình thường lại ở được vào, Marin có phỏng đoán như vậy cũng chẳng kỳ lạ.
“Nếu như là phòng của Anson, cậu liền quyết định cứ đứng mãi ở cửa đúng không?” Chu Trù cười, mở tủ lạnh ra phát hiện bên trong có đủ loại thức uống, cậu vẫn lựa chọn nước cam lành mạnh nhất, “Gian phòng này là sự khoản đãi xa hoa của cô Eva Hoffsky.”
“Ra là vậy!” Marin rất rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói phi vụ làm ăn màu đen mà Eva cùng Anson làm chỉ sợ cũng từa tựa nhau, nhưng cảm giác Marin có với bọn họ rõ ràng bất đồng.
“Uống một chút đi, ngồi xuống hàn huyên một chút? Phòng lớn như vậy cũng chỉ có một mình tôi, thực sự rất lãng phí!”
Marin đi tới ngồi xuống bên người Chu Trù.
“Cậu thấy rồi à?” Chu Trù cười một cái tự giễu.
Marin ngẩn người, sau phản ứng được là Chu Trù chỉ cái gì, gật đầu một cái, “Đó có phải thật không? Tôi nhìn thấy bộ dáng anh ta hôn cậu… đó không phải là đùa giỡn hoặc là chỉ là mập mờ thôi đâu…”
“Cậu dựa vào cái gì cho ra phán đoán như vậy?” Chu Trù cười càng tươi hơn, cậu cư nhiên rất hứng thú với phán đoán của Marin.
“Mặc dù ánh đèn rất tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy ngài Lorenzo nhắm hai mắt lại.”
“Cũng bởi vì như vậy? Có lẽ anh ta sợ lúc tôi đánh anh ta làm tổn thương đến tròng mắt của anh ta thôi.” Chu Trù buồn cười lắc đầu một cái.
“Không đâu, nếu như anh ta không phải là nghiêm túc, anh ta sẽ mở to mắt nhìn cho rõ phản ứng của cậu. Bọn họ muốn thấy rõ biểu lộ khi bị chinh phục của cậu…” Marin nói được một nửa liền không nói tiếp nữa, Chu Trù phỏng đoán là bởi vì mọi chuyện làm cậu ta liên tưởng đến Bọ Cạp Đỏ, thậm chí Joey.
“Trước lúc tôi lần đầu tiên gặp Anson Lorenzo, tổ trưởng tiền nhiệm của tôi đã bảo với tôi rằng không nên tin bất kỳ điều mà Anson để cho cậu nhìn thấy.” Ngón tay Chu Trù gõ lên mép ly thủy tinh theo tiết tấu, giống như là tần suất đập của tim, “Sau đó tôi đã nhìn thấy Anson ngồi ở trước mặt tổ trưởng tôi nói những chuyện giời ơi đất hỡi.”
Marin phì một tiếng bật cười.
“Cho nên cho dù là hôn, cũng không chứng tỏ được là mập mờ hay là tình yêu. Nó cũng có thể là một loại tiêu khiển hoặc thậm chí là một cuộc chiến.”
Lời của Chu Trù khiến Marin trầm mặc. Cậu ta đùa nghịch ngón tay mình, cúi đầu, “Tôi thà rằng đó là cuộc chiến còn hơn là một loại tiêu khiển.”
Chu Trù biết, Marin nói chính là chính cậu ta. Truy cầu của Joey trên một trình độ rất lớn là bắt nguồn từ thị giác, Marin là cậu trai rất có mỹ cảm, được bao bọc bởi hơi thở nghệ thuật, nhưng cậu ta cho tới giờ chưa từng cam lòng làm vật cất giữ của người khác cho người ta tiêu khiển vui đùa.
“Đừng nghĩ đến những kẻ gây mất hứng kia nữa, nếu đã lên chiếc du thuyền này, thì hãy hưởng thụ mọi thứ ở đây đi.” Ly của Chu Trù cụng nhẹ với ly của Marin, “Đi bơi thì thế nào? Nghe nói nhiệt độ nước hồ bơi ở đây duy trì ở nhiệt độ cơ thể người.”
“A?” Marin ngập ngừng, “Tôi không mang quần bơi…”
“Ha ha…” Chu Trù cười, tóc xõa trên trán khẽ rung theo, “Đều là đàn ông, mặc quần bơi hay không là rất chuyện quan trọng sao? Hay là cậu ngượng?”
“Tôi mới không như thế!” Sống lưng Marin ưỡn thẳng lên.
“Phải rồi, bên hồ bơi có để chút trái cây cùng thức uống, chúng ta có thể tận tình hưởng thụ rồi.” Chu Trù bấm số phục vụ khách hàng, rất nhanh liền có phục vụ bưng trái cây cùng điểm tâm đi vào, đặt ở bên hồ bơi. Dưới sự chiếu rọi của cả bầu trời sao, ánh nước lóng lánh, toàn bộ hồ bơi nhiều thêm mấy phần thần bí cùng linh động.
Chu Trù rất không câu nệ mà quăng áo khoác lên sô pha, đi tới cửa ban công, quần âu cũng tụt xuống, hai chân thon dài triển lộ ra, đường cong của đôi chân mơ hồ toát ra một loại sức mạnh. Marin đứng ở sau lưng Chu Trù, ánh mắt không cách nào rời đi.
“Hey! Cậu không đến à? Hay cậu hối hận rồi?” Chu Trù cười rạng rỡ, “Không nhớ chúng ta trước kia ở bể bơi trong đại học, tôi trước khi lên bờ bị cậu kéo lại, cậu bảo lúc cậu bơi, không thấy quần bơi đâu à!”
Mặt Marin nhất thời đỏ bừng, “Đó là bởi vì có người đùa dai!”
“Nếu như cậu ở truồng xuống hồ bơi, liền không cần lo có người đùa dai rồi!” Chu Trù cười hư hỏng, “Cậu nếu không muốn thì ở bên bờ ăn trái cây cùng điểm tâm, cùng tôi trò chuyện đi!”
“Cậu còn không ngại, tôi làm sao mà ngại được!” Nói xong, Marin cũng cởi áo khoác xuống, ném thẳng tới mặt Chu Trù.
“Ha ha…” Chu Trù lui về phía sau nửa bước, “Cảm giác thật giống như trở lại thời đại học!”
Thân hình Marin hình thoạt nhìn mảnh khảnh, ai biết khi cậu ta cởi nút áo sơ mi ra, mới phát hiện cậu ta còn rắn chắc hơn người khác tưởng tượng rất nhiều.
Chu Trù xoa xoa cằm, “Ái chà, lúc nào thì thanh niên nghệ thuật cũng thay đổi thành gã cơ bắp phòng gym rồi?”
Marin giơ nắm tay đấm vọt tới, Chu Trù trực tiếp ghìm lấy hông cậu ta, “Ha ha! Là tôi không đúng! Tôi không đúng!”
Thu lại nắm đấm, Marin cười cúi đầu, “Cậu vẫn giống trước đây… một chút cũng không thay đổi. Trở thành một cảnh sát quốc tế nhất định đã khiến cậu tao ngộ rất nhiều chuyện, nhưng hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đã cảm thấy cậu vẫn là Chu Trù của thời đại học…”
“Tôi còn còn ngây thơ như thời đại học?” Chu Trù nửa đùa hỏi.
“Không, là rạng rỡ giống như thời đại học. Tựa như kim cương, càng đánh bóng càng tỏa sáng rực rỡ. Mà tôi… đã không còn là tôi nguyên bản…”
Chu Trù cười nhạt một tiếng, cậu hiểu Marin trải qua cái gì. Cha mẹ bị Bọ Cạp Đỏ giết chết, mình cũng trở thành đồ chơi cho Bọ Cạp Đỏ. Marin đã trải qua một đoạn thung lũng rất dài, rốt cục tìm lại được tự tin ở mảng thiết kế trang sức này.
“Trong mắt tôi, cậu vẫn là cậu nguyên bản.” Chu Trù khổ sở gãi đầu một cái, “Tôi không biết an ủi người khác, chỉ có thể nói lúc tôi nhìn thấy món trang sức tên là ‘Butterfly’ do cậu thiết kế, tôi rất tự hào mà nói cho đồng nghiệp biết nhà thiết kế nọ là bạn học của tôi.”
“Như vậy vì an ủi tôi, tôi có thể để lại quần lót không?” Marin một bộ đáng thương ngó sang Chu Trù, Chu Trù thoáng chốc bị cậu ta chọc cười.
“Được rồi! Như vậy tôi có thể ở dưới nước kéo quần cậu!”
Chu Trù đi tới bên cạnh hồ, nhảy xuống, bọt nước bắn lên mặt Marin.
“Cậu cái người này không làm ấm người đã đi xuống nước! Lát nữa chuột rút xem ai cứu cậu!” Marin đứng ở bên mép hồ gào lên, Chu Trù thừa dịp kéo cậu ta xuống nước, khiến Marin ho sặc sụa.
Chu Trù thừa dịp trước khi Marin nổi giận, vội vàng bơi ra xa vài mét.
Mặt Marin đỏ lên, hồi sức lại liền liều mạng bơi về phía Chu Trù, thề phải dìm cậu vào trong nước cho hả giận. Không biết có phải là Chu Trù nhường cậu ta hay không, Marin rất nhanh liền bơi tới bên cạnh cậu, hung tợn ấn cậu vào trong nước. Ai ngờ Chu Trù ngập dưới nước rồi liền đi kéo quần lót Marin, Marin cả kinh, vội vàng buông Chu Trù ra túm quần lót rời khỏi phạm vi của Chu Trù.
“Ha ha ha! Marin, mông cậu trắng thật!” Chu Trù dựa vào mép hồ bơi cười đến là gợi đòn, nhân tiện còn xiên một miếng trái cây đầy mặt là biểu tình thích thú.
Marin ban đầu còn đầy mặt tức giận, sau đó vẻ mặt của cậu ta trầm tĩnh xuống, ánh mắt lướt qua bả vai cùng ***g ngực Chu Trù.
“Sao thế?” Chu Trù chợt nghĩ đến có phải mình đi kéo quần lót của Marin khiến cậu ta mất hứng không, dù sao cậu ta đã từng ở bên người Bọ Cạp Đỏ, gần nhất lại bị Joey Allande quấy rầy, hành động thiếu suy nghĩ của mình rất có thể chạm tới điểm nhạy cảm của Marin.
“Cậu… trên người có rất nhiều sẹo… tôi vừa rồi đều không chú ý tới…” Marin đứng ở khoảng cách không xa không gần, ánh trăng làm nhu hòa sự dữ tợn của vết sẹo Chu Trù bị nổ thương.
Chu Trù cúi đầu nhìn nhìn, “Ồ, vết sẹo này quả thật rất lớn, tôi vốn tưởng sẽ rất dọa người, lồi lồi lõm lõm như trong ti vi ấy, nhưng mà lại không nghĩ tới khép miệng rất tốt, không ghê tởm như trong tưởng tượng.”
Giọng điệu của Chu Trù như mây mờ gió thoảng. Marin chậm rãi đi tới bên cạnh cậu, ngón tay lướt qua những vết sẹo nhỏ trên cánh tay cậu, “Vậy còn những cái này? Những cái này không giống như bị mảnh đạn cứa bị thương…”
“Những vết sẹo này a…” Chu Trù tự giễu cười một tiếng, “Những vết này là nhờ Anson Lorenzo ban tặng.”
“Anh ta?”
“Đúng vậy, chúng nhắc nhở tôi, đừng dễ dàng tin tưởng lời tên kia nói.”
Vụ nổ lần ấy, Chu Trù xô ngã Anson bị đèn treo thủy tinh trên trần nhà cắt thương, sau đó Anson nói cho cậu biết vụ nổ kia chính là cuộc thử nghiệm anh ta tự mình tỉ mỉ sắp xếp, mục đích là để khảo nghiệm phương pháp giống vậy có thể nổ chết một đối thủ của anh ta hay không.
“Marin, cậu từng thấy viên kim cương chằng chịt sẹo như tôi chưa?” Chu Trù nhắm mắt lại, hơi có vẻ mệt mỏi cười một tiếng.
“Đó không phải là sẹo, mà là mặt cắt kim cương, mặt cắt càng nhiều thì càng có thể khúc xạ ánh sáng.” Marin vẫn nhìn sườn mặt Chu Trù, ánh mắt dung nhập vào ánh trăng rơi trên mắt mày cùng sống mũi Chu Trù.
“Đừng tiếp tục nói chuyện liên quan tới đề tài sẹo siếc gì nữa! Tôi phải bơi thêm mấy vòng đã!”
Chẳng mấy chốc, Chu Trù ngụp xuống nước, mặt nước nổi lên gợn sóng, nửa người trên của cậu trồi lên mặt nước, ngay sau đó cánh tay hoạt động, đường cong của cơ bắp nơi vai lưng vô cùng có sức giãn.
Marin vẫn đợi ở chỗ cũ, tầm mắt dõi theo phương hướng Chu Trù rời đi.
Bên ban công, một thân ảnh ưu nhã cầm ly rượu tựa vào cửa, trong bóng tối ngũ quan người đó tựa như núi tuyết, ánh mắt ảm đạm rơi xuống vực sâu. Hắn nhìn Chu Trù xoay người ngoắc Marin, không có chút phòng bị nào mà cười to, mi tâm run lên.
Trong hồ nước hai người đấu nhau muốn đem đối phương dìm vào đáy nước, rất rõ ràng Chu Trù một mực nhường Marin. Chơi đùa đến mệt, hai người nổi lên mặt nước, dựa vào mép hồ trò chuyện.
Chu Trù cảm thấy tựa hồ có ánh mắt một mực đặt trên người mình, cậu nhìn bốn phía, xuyên thấu qua cửa sát sàn ở ban công nhìn thấy trên bàn trong phòng khách một ly rượu đế cao loáng thoáng khúc xạ ánh trăng.
“Marin, hơi trễ rồi. Tôi phải ngủ.” Chu Trù xin lỗi nói với Marin.
“A…” Trên mặt Marin là cơn nghiền chưa thỏa, “Vậy mai gặp.”
“Đúng vậy, ngày mai chúng ta cùng nhau chơi tennis đi. Nhớ thời đại học, tennis rất lưu hành đấy!”
“Được chứ! Có điều tôi đánh tennis cũng không giỏi.” Sau khi nghe được Chu Trù hẹn mình hôm sau lại gặp, Marin có vẻ hưng phấn vô cùng.
Chu Trù tiện tay kéo áo choàng tắm lên, tiễn Marin đã ăn mặc chỉnh tề ra cửa.
Trong phòng lần nữa một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng sóng biển hết đợt này đến đợt khác. Chu Trù đẩy cửa phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Anson dựa vào gối đầu ngồi ở đầu giường, hai chân bắt chéo, trong bóng tối không có ánh đèn, một cỗ khí tức nguy hiểm lan tràn bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT