Cậu vừa định đi ra khỏi toilet liền bị Anson một phát túm trở lại. Chu Trù theo bản năng muốn phản kháng, thế nhưng cậu lại nhớ đến Dean cũng chẳng có thân thủ tốt đến vậy, chỉ đành tùy ý bản thân bị đối phương ấn lên tường.
Sống lưng đập lên mặt tường, hô hấp của Chu Trù đình trệ mất nửa nhịp.
“Tôi hẳn đã từng nói với em đừng quá tiếp cận William Goodwin.” Đôi mắt của Anson xanh thẳm mà sâu không thể dò, Chu Trù vào một khắc đó cư nhiên sản sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Vì sao chứ? Anh ta là khách hàng của tôi.”
“Bởi vì rất nguy hiểm.” Ngón tay Anson nhè nhẹ lướt qua xương mày Chu Trù, tựa hồ miêu tả ấn tượng nào đó sâu trong nội tâm.
Chu Trù quay mặt chỗ khác cười nhạo, “Ngài cũng rất nguy hiểm.”
Anson nghiêng mặt, cách Chu Trù rất gần, hô hấp của anh quanh quẩn bên môi Chu Trù, tựa hồ không cẩn thận một cái liền tiến vào trong khe hở giữa hai cánh môi kia.
“Em biết tôi nguy hiểm, như vậy tôi vẫn chưa được coi là nguy hiểm chân chính…”
Anson lại bắt đầu kỹ thuật mê hoặc nhân tâm anh sở trường. Giọng nói ôn tồn mà ngân nga, muốn làm mềm hóa hết thảy tư duy kiên cường.
Mùi hương nước hoa nam trên người anh từ cổ lan tỏa ra, đó là một loại hương vị tao nhã mà tĩnh lặng, lại khiến Chu Trù toàn thân nóng bừng lên.
Một phen đẩy Anson ra, Chu Trù sải bước ra ngoài.
“Dean à, kim cương thoạt nhìn rất cứng rắn, thế nhưng gặp phải nhiệt độ cao cũng sẽ không chịu nổi một kích đâu.”
Chu Trù không rảnh để ý đến ý ẩn dụ của Anson, cậu biết cái tên này trong mười câu thì có đến chín câu là nói điêu, nếu mà đi cân nhắc lời anh ta nói, vậy thì bản thân chính là thằng đần từ đầu đến đuôi rồi.
Cậu khoác tay Leila, tiệc tối đã kết thúc, bọn họ ngồi xe về nhà.
New York sau nửa đêm, đường xá thoải mái hơn nhiều. Ánh đèn nghê hồng từ cửa sổ lấp lóe vụt qua, phảng phất tựa lỗi giác như được tiến vào đường hầm thời gian.
“Chu Trù, cậu có cảm thấy Anson đối xử với cậu rất đặc biệt không?” Leila nửa đùa mà hỏi.
“Ồ? Đặc biệt thế nào?”
“Có lẽ người khác không phát hiện, ngay khi chúng ta bước vào bữa tiệc, tôi cảm thấy người đầu tiên trông thấy cậu chính là anh ta.”
“Đừng tin vào cảm giác Anson Lorenzo mang đến cho cô, bởi vì đó đều là lỗi giác.” Chu Trù cười giễu một tiếng. Giờ khắc này, trong đầu cậu, giữa răng môi cậu tựa hồ vẫn đọng lại hơi thở của Anson, xua đi không được.
“Có lẽ chúng ta không đi hoài nghi, thì có thể tìm được chân tướng đơn giản nhất.” Leila nhún nhún vai.
“Chân tướng đơn giản nhất? Dựa theo miêu tả của cô, chân tướng đơn giản nhất là Anson Lorenzo yêu tôi. Mà chúng ta đều biết, Anson trừ bỏ bản thân anh ta sẽ chẳng yêu bất cứ người nào khác.”
“À há, kỳ thật tôi đang nghĩ nếu như anh ta có thể yêu cậu, nhiệm vụ của chúng ta sẽ càng thêm đơn giản.”
Leila hiểu ý, góc đường vừa lúc có hai chiếc xe con màu đen theo phía sau bọn họ, có xu hướng tăng tốc tiến lên.
Chu Trù giẫm chân ga vượt qua một chiếc đèn xanh đèn đỏ.
“Thôi xong, ngày mai cậu nhất định sẽ nhận được vé phạt.” Leila không quên nhìn về phía sau, quả nhiên hai chiếc xe kia cũng vượt đèn.
Kỹ thuật lái xe của Chu Trù luôn điệu nghệ, nhanh như chớp bỏ rơi hai chiếc xe kia, mà Leila thì chưa hết kinh hồn túm lấy tay vịn, “Cậu cho rằng mình đang đóng sao?”
Vươn tay lấy di động ra, Chu Trù quay số gọi tới điện thoại của Anson Lorenzo.
“Có phải anh phái người bám theo theo tôi không?” Không chờ Anson mở miệng Chu Trù đã đè thấp giọng hỏi.
“Dean, em xem ra rất tức giận a. Là điều gì khiến em cảm thấy tôi có phái người bám theo em nhỉ?” Thanh âm của Anson mang theo ý cười.
“Bởi vì anh có tiền án.”
“Em bây giờ đang ở đâu?”
“Anh không phải phái người bám đuôi tôi sao, thế nào lại không biết.” Chu Trù cười lạnh.
“Tôi hỏi em, em đang ở đâu.” Ý cười của Anson biến mất, trong thanh âm nhiều thêm mấy phần cảm giác áp bách.
Leila bật tay một cái, trong kính chiếu hậu hai chiếc xe kia lại đuổi tới.
Chu Trù từ trong phản ứng của Anson cảm nhận được hai chiếc xe kia xác thực không phải anh phái tới.
Dứt khoát gác điện thoại, Chu Trù quyết định lần nữa cắt đuôi bọn họ.
Anson không ngừng mà quay số gọi vào điện thoại Chu Trù, Chu Trù ngoảnh mặt làm ngơ. Mà kẻ bám đuôi phía sau cư nhiên đường hoàng mà móc súng ra.
“Cẩn thận!” Lời nói vừa dứt, một viên đạn bắn thủng kính sau xe, Leila cúi đầu xuống, tiếng vang lào rào khiến cơ thịt người ta co rút.
Chu Trù vươn tay buông tấm che nắng xuống, một khẩu súng lục rơi ra, Leila nhận lấy, nghiêng người ngắm chuẩn rồi lại thêm bóp cò súng liền mạch lưu loát, tay lái của một chiếc xe trong đó bị bắn trúng, cỗ xe và mặt đường phát ra tiếng vang bén nhọn, trượt tới một bên va vào rào bảo hộ người đi bộ. Chiếc còn lại như cũ truy đuổi không tha, Leila còn chưa bắn thì đối phương đã tặng qua mấy viên đạn.
Pằng pằng, tia lửa tóe ra tứ phía.
Chu Trù không thể không cúi đầu xuống, chiếc xe ở trên đường vẽ ra một hình chữ S. Chu Trù trăm mối suy tư không được giải đáp, bọn chúng rốt cuộc là người của ai?
“Thực phiền!” Leila cúi đầu đổi băng đạn, đối phương chớp đúng cơ hội lấy bánh sau của họ làm mục tiêu, Chu Trù không ngừng đảo vô lăng.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát.
Leila nhếch miệng cười, “Những tên đần này chơi bắn nhau ở trong nội thành, cũng quá không để NYPD vào mắt rồi!”
Quả nhiên nghe thấy tiếng xe cảnh sát, chiếc xe kia cấp tốc ngừng tiếng súng, thay đổi phương hướng ngay ở một cái ngã tư.
Một chiếc xe cảnh sát lái qua, cảnh viên quay cửa kính xe hỏi, “Thưa ngài! Ngài không sao chứ!”
“Không sao.” Chu Trù thở ra một hơi, đối phương dám rút súng trên đường cái chỉ sợ lai lịch không nhỏ.
“Có thể nói cho chúng tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Một người cảnh viên bước xuống xe, Chu Trù cũng không thể thiếu lễ độ liền mở cửa xe đứng ra giao lưu cùng đối phương.
“Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi vừa tham dự xong một buổi yến hội, chiếc xe kia liền một mực bám theo chúng tôi, sau đó thậm chí còn nổ súng bắn về phía chúng tôi nữa.”
“Tôi đã ghi nhớ biển số xe, đồng sự khác đã đuổi theo rồi. Sự tình này rất nghiêm trọng, sợ rằng phải làm phiền anh theo chúng tôi về cảnh cục một chuyến.” Cảnh viên đem sổ ghi chép của mình đưa qua cho Chu Trù, ngay tại nháy mắt Chu Trù cúi đầu nhìn, cần cổ một phen tê tái…
“Dean!”
Cách đó không xa truyền tới tiếng hô của Leila, lại là mấy tiếng súng vang, Chu Trù toàn thân mất sức đổ vật xuống, lờ mờ cảm thấy bản thân bị nhét vào trong xe đối phương.
Thôi xong… Mấy tên cảnh sát này chỉ sợ cùng một giuộc với mấy kẻ vừa rồi.
Chính mình sơ xuất rồi.
Leila cấp tốc khởi động xe vốn muốn đuổi theo chiếc xe cảnh sát kia, đối phương lại bắn thủng bánh xe trước của cô.
Mắt thấy bọn chúng càng đi càng xa, Leila mắng to một tiếng “Chết tiệt!”, một tay hung hăng nện lên tay lái.
Trên ghế ngồi, di động của Chu Trù vẫn lóe sáng như cũ, cái tên hiển thị là Anson Lorenzo.
Nếu như nói những kẻ kia thực sự không phải do Anson Lorenzo phái tới, như vậy muốn tìm Chu Trù về, Anson có lẽ còn nhanh hơn Gwen thậm chí là Leslie trong Interpol.
“Alo, ngài Lorenzo, tôi là Leila.”
“Leila? Dean đâu?”
“Cậu ấy bị mang đi rồi.”
Không đến mười phút, một chiếc Lamborghini màu đen đỗ lại ở bên cạnh Leila.
Leila lúc này đã không còn vẻ xinh đẹp ưu nhã trong yến hội, đầu tóc rối bời, mà bàn tay cô đỡ trán vạn phần khổ não.
Anson mở cửa xe hai chân hạ xuống mặt đất nhưng không hề rời xe, chỉ là ngồi trên băng ghế nhìn Leila, “Tôi nghe nói cô thật ra là vệ sĩ của cậu ấy.”
Bóng đêm bao phủ trên khuôn mặt của Anson, tối tăm mà lạnh giá.
“Tôi là một vệ sĩ thất bại thế đó.” Leila lúc này không có tâm tình tranh luận với Anson.
“Uhm hm, tôi trước sau luôn cảm thấy phụ nữ nên đứng phía sau đàn ông.” Anson cuối cùng cũng xuống xe, bước chân trầm ổn mà đi đến bên cạnh Leila, khom người vịn cửa xe, “Nói cho tôi tình hình khi đó là thế nào.”
Leila đem mọi chi tiết mình nhớ được toàn bộ nói cho Anson.
“Có muốn tôi đưa cô về không?” Anson dùng cằm ý bảo chiếc xe kia của Chu Trù nhìn như không thể chạy nữa rồi.
“Cảm ơn.” Leila ngồi vào trong xe, trong đầu nghĩ đến đều là mình báo cáo chuyện này với Gwen và cả Leslie trong Interpol như thế nào.
Không khí nặng nề lan tỏa trong buồng xe, lúc lâu sau, Leila lần nữa mở miệng.
“Ngài Lorenzo, ngài biết rốt cuộc là ai mang Dean đi không? Ngài có nắm chắc đem cậu ấy cứu về không?”
Anson mỉm cười một cái.
“Tất cả chuyện mà một khắc này tôi không biết, một khắc sau tôi đều biết được. Tất cả những người mà tôi để hắn sống, hắn cũng sẽ không chết nhanh như vậy.”
Ngay khi Chu Trù khôi phục một chút tri giác, chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn chỗ cổ khiến Chu Trù nhớ đến cây bút tên cảnh sát kia dùng để đâm mình nhất định là một chiếc kim tiêm cải trang, bên trong phỏng chừng là thuốc mê các loại. Trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám, chỉ có đáy mắt lộ ra chút ánh sáng nhạt, xem ra mắt mình bị che lại rồi. Thử động một cái, Chu Trù thực sự rất muốn chửi đổng, cả cánh tay cậu bị trói ngoặt sau lưng ghế, không biết đã qua lâu mà đã bắt đầu phát tê rồi.
Mơ hồ có người đứng trước mặt cậu, nâng mặt cậu lên, trong thanh âm có mấy phần ý vị khinh miệt, “Dean Dương, mày xác thực lớn lên một bộ đẹp mã.”
Thanh âm này có chút quen thuộc, Chu Trù nháy mắt bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong đầu người này rốt cuộc là ai? Khuôn mặt của mọi người quen biết nhanh chóng lướt qua trí óc cậu, cả cảnh tượng trở về người đàn ông khoác tay Eva yến hội tối qua kia —— Carter Lippman.
Miếng băng dính dán trên miệng bị xé ra, da của Chu Trù bị kéo đến phát đau.
Sao lại là Carter? Cậu ta bắt cóc mình đến nơi này có mục đích gì?
“Nghe nói gần đây cậu Dương cùng Anson Lorenzo đi lại rất gần a.” Bên tai lần nữa vang lên thanh âm đã không thuộc về Carter, phỏng chừng cậu ta kiếm người khác đến thẩm vấn, chỉ đáng tiếc Chu Trù đã nghe ra giọng nói của cậu ta rồi.
Nghe thấy cái tên ‘Anson Lorenzo’ này, Chu Trù lại có một loại ảo giác bốc hỏa.
“Tôi và anh ta không quen thuộc lắm.”
“Không quen?” Đối phương hung hăng túm tóc Chu Trù, kéo giật đến ngay cả cổ cũng đau đớn lên.
“Anh ta chỉ là đối tác tại phương diện mua bán kim cương mà thôi!”
“Chỉ là mua bán kim cương sao? Cậu Dương, tôi nghĩ tôi phải nhắc nhở cậu một chút, cậu lần đầu tiên về nước bàn chuyện làm ăn với William Goodwin của tập đoàn Massive, có thật là ngài Anson Lorenzo tự mình đưa cậu đến khách sạn W?
“Là xe của anh ta bị hỏng, đúng lúc tôi đi qua, anh ta cũng muốn đến khách sạn W, tôi thuận tiện cũng đưa anh ta qua đó.” Chu Trù rất không thích người khác túm tóc mình như vậy.
Khuyên tai kim cương của cậu có chức năng định vị, chỉ là bản thân không có cơ hội khởi động nó. Không biết Leslie có phương pháp khác có thể truy tìm được vị trí của mình hay không.
Đột nhiên, bụng bị dộng cho một đấm, Chu Trù đau đến mức suýt chút nữa nôn ra.
“Ông chủ của tao không thích vòng vo, rõ ràng có camera chụp được hai người chúng mày hôn môi ở trước của khách sạn, tao nghĩ này có phải nên lần nữa giải thích quan hệ của mày và Anson Lorenzo một chút hay không nhỉ?”
“Hôm đó tôi vừa lúc phải đi bàn chuyện làm ăn với ngài Goodwin. Mà Anson Lorenzo cũng không vui vẻ nhìn Dương Thị với Massive chung sống hòa hợp, vì để chế tạo vết nứt anh ta cố ý ở trước cửa khách sạn làm cái chuyện mà anh vừa nói kia. Có người có lẽ rất thích loại hình như Anson Lorenzo kiểu đó, thế nhưng tôi thực xin lỗi mà nói rằng, hôm đó tôi đánh răng hai giờ liền.”
Người thẩm vấn bật cười ha hả, rất nhanh tiếng cười ngừng lại, Chu Trù đoán rằng nhất định là Carter đứng một bên nhìn không thích chuyện cười này.
“Vậy thì chúng mày cùng nhau đi Johannesburg thì sao? Anson không nhắc đến người có khả năng cài quả bom kia là ai sao?”
“… Tôi mặc kệ các người là ai, thế nhưng thường thức cơ bản nhất các người hẳn phải biết chứ?” Chu Trù có chút hết cách, cậu bắt đầu hoài nghi chỉ số IQ của Carter Lippman. Mình có lẽ dường như rất thân cận với Anson trong một chút mập mờ mà Anson tạo ra, thế nhưng người như Anson kia sẽ không đem bất cứ chuyện cơ mật nào nói cho mình. Quan trọng nhất chính là, tại thời điểm cha của Carter Lippman vì chuyện vận chuyển ma túy mà bị điều tra, Carter cư nhiên bắt cóc Dean Dương, đây ít nhiều cũng sẽ chọc giận Anson. Y theo hiểu biết về Anson của Chu Trù, cái tên này là loại hình có thù tất báo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT