Chương 49:

Lục Cường một bước nhảy ra ngoài, người đầy sát khí.

Căn Tử lanh tay lẹ mắt, chuyện này cậu không thể không xen vào, từ phía sau ôm cổ Lục Cường.

“Đại ca, anh bình tĩnh lại, đừng đi...” Cậu thấp giọng khuyên can. Vành mắt nóng lên, ấn tượng khi xưa hiện về, Lục Cường ra tay tàn nhẫn nhưng luôn cân nhắc mọi việc, xử sự bình tĩnh chưa từng xúc động, bộ dạng này chính là muốn đi giết người.

Dáng người cậu ta nhỏ gầy, miễn cưỡng lắm cũng chỉ ôm được thắt lưng và cánh tay của Lục Cường, Lục Cường dùng cùi chỏ gạt người Căn Tử, Căn Tử liền lui lại vài bước.

Lục Cường xông về phía cửa, cánh tay và vạt áo phía trước của anh dính đầy vết máu, gò má cũng có vài giọt, hốc mắt đỏ bừng.

Căn Tử ổn định bước chân rồi mới cất bước đuổi theo, xoay người thúc vào ngực Lục Cường, tốc độ của Lục Cường chậm hẳn. Cậu ta giơ cánh tay ngăn cửa thang máy, thái độ kiên quyết: “Em nhất quyết không để anh rời khỏi đây.”

Lục Cường nói: “Biến.”

Cậu ta giương cổ hét: “Không.”

Cả người Lục Cường đầy máu, thân thể run rẩy, tiến lên nắm lấy vạt áo Căn Tử, khàn giọng gầm nhẹ: “Thằng chó kia dám động đến Nhân Nhân, mày biết không hả?” Hai chân
Căn Tử cách mặt đất, khủng hoảng nhìn Lục Cường, hốc mắt Lục Cường đỏ bừng: “Người nằm trong đó là chị dâu của mày, đến cả chạm mạnh vào cô ấy anh cũng không dám, mày xem tình trạng của cô ấy bây giờ thế nào! Mẹ kiếp, anh thề với mày anh sẽ xé xác nó ra.”

Bàn tay Lục Cường khẽ mở, cuối cùng anh động mạnh vào nút thang máy.

Căn Tử nóng nảy, đáy lòng giống như bùng cháy, vừa gọi vừa xông tới túm chặt cánh tay Lục Cường, hung hăng một hồi, Lục Cường hoàn toàn bị cậu ta kéo ra khỏi cửa.

“Đại ca, em xin anh, anh đừng đến đó có được không!”

Lục Cường giơ tay toan tính đấm vào mặt Căn Tử, hét: “Khốn nạn, đừng để anh xử mày trước, cút.”

Căn Tử che mặt, không biết dũng khí từ đâu tới, cậu nhảy lên đánh vào cằm Lục Cường, Lục Cường lảo đảo về phía vách tường. Căn Tử kích động: “Anh bảo là anh yêu thương chị dâu nhỏ, vậy thì anh nên ở đây canh giữ chị ấy, đừng đi đâu hết!”

Thân thể Lục Cường cứng đờ, Căn Tử bình tĩnh, nói: “Đại ca, trước mắt anh đừng quá xúc động...”

Cậu ta tiếp tục: “Chị dâu nhỏ còn ở trong phòng phẫu thuật, bây giờ anh không thể rời đi. Ít nhất anh phải chờ chị ấy qua
khỏi cơn nguy hiểm, rồi sau này anh muốn đối phó với tên chó kia thế nào cũng được, lúc đó em sẽ đi cùng anh.”

Căn Tử nói xong liền nghẹn ngào. Lục Cường tránh khỏi cậu ta, một quyền đấm vào vách tường, cửa sổ bên cạnh phát ra tiếng động.

Cửa phòng mổ đột nhiên mở ra, y tá mở khẩu trang, chỉ vào bọn họ: “Này, hai người không muốn cứu người bên trong đúng không?”

Căn Tử cấp tốc nhìn Lục Cường, Lục Cường lúc này bình tĩnh không ít, cậu ta nhanh chóng chạy đến trước mặt y tá: “Cứu, cứu chứ, nhất định phải cứu sống, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng trả.”

Y tá thở hổn hển, quát: “Muốn cứu thì ra ngoài đánh nhau.”

“Không đánh, không đánh nữa... Tôi, tôi xin lỗi.”

Y tá nhíu mày nhìn Lục Cường, lại tiếc qua Căn Tử: “Lo mà giữ trật tự.”

“Vâng, vâng.”

Cửa phòng mổ lại đóng, trên hành lang trống rỗng, trong nháy mắt yên tĩnh lạ thường. Căn Tử quay đầu, Lục Cường đặt mông ngồi xuống đất, xoa xoa đầu, bàn tay che mắt.

Căn Tử xoa mặt, đứng ở một chỗ rất lâu, tìm ghế ngồi xuống, không dám đi qua.

Năm phút sau, thang máy vang lên một tiếng đinh đong, phía sau là một loạt bước chân hỗn độn, xe cứu thương vừa đến, vài bác sĩ phụ giúp mang giường bệnh nhanh chóng chạy vào, tài xế taxi đã hôn mê, bàn tay dính đầy máu.

Lục Cường lau mặt, tay siết chặt, mắt anh đỏ bừng nhìn vào phòng phẫu thuật.

Lai qua mười phút, cửa thang máy còn chưa mở ra đã nghe tiếng phụ nữ khóc lóc, cô gái hai mươi mấy tuổi đang đỡ một người phụ nữ trung niên tóc bạc, cô gái còn đang mang dép lê mặc áo ngủ, nước mắt chảy đầy mặt.

Hai người bổ nhào vào cạnh cửa, khóc lóc thê lương.

Khuỷu tay Lục Cường chống lên đầu gối, bàn tay vò vò mái tóc.

Từ trước đến giờ anh sống bằng nghề bảo kê, đao kiếm liếm máu là chuyện thường tình, có điều anh chưa từng sợ hãi như bây giờ. Mới vừa vào ngục một tháng, đến tin bố qua đời anh cũng không hề đau buồn, hối hận có, khổ sở có, sau đó giác ngộ mới kiên định trở thành người tốt.

Nhưng nửa giờ trước anh nhìn thấy cả người tài xế taxi dập nát, Lô Nhân mặt đầy máu ngã ở trong xe, hơi thở cô trở nên mỏng manh, ánh mắt nhắm lại, dọc theo đường đi anh liều mạng nói chuyện với cô, dỗ cô đừng ngủ, trái tim quặn thắt,
đầu ngón tay anh run lạnh cả người, anh mới biết được cái gì gọi là sợ hãi.

Bên tai ong ong tiếng khóc, bước chân ở trong hành lang vang lên dồn dập, tinh thần của Lục Cường cũng hỗn loạn theo.

Anh cầm di động trên mặt đất ném về phía vách tường đối diện. “Mẹ kiếp đừng khóc nữa, bên trong còn có người đang giải phẫu.”

Mặt anh trở nên hung tàn giống như muốn ăn thịt người, đối phương thấy vậy liền run lẩy bẩy, thanh âm nhỏ hơn.

Căn Tử lập tức tiến lên giải thích, nói không được ảnh hưởng đến bác sĩ... Hai người kia nhanh chóng gật đầu, mặt ướt đẫm, cổ họng nức nở.

Căn Tử đi lại đỡ Lục Cường ngồi lên ghế. Bốn người, đối mặt với phòng phẫu thuật, mỗi một giây đều biến thành sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng mổ lại mở ra, vẫn là nữ y tá vừa rồi, trong tay cô ta cầm hai phần văn kiện: “Ai là người nhà của Lô Nhân? Còn người nhà của Triệu Hỉ Dân?”

Có người nói: “Là tôi, là tôi!”

Tim Lục Cường đập mạnh, bước đến trước mặt y tá: “Xong rồi?”

“Nghĩ gì vậy hả?” Y tá nhíu mày, thấy toàn thân Lục Cường dơ bẩn, tránh sang một bên: “Đây là giấy thông báo tình trạng nguy kịch, các người nhanh chóng ký tên đi.”

Thời gian dường như ngừng lại hai giây.

Lục Cường lay mạnh cánh tay cô ta: “Nói gì hả?”

Y tá khẽ ho một tiếng, quát: “Anh làm gì thế? Mau buông tôi ra.”

Lục Cường hét lớn: “Mẹ nó, cô nói cái gì?”

Y tá bị dọa liền thu hồi thái độ ngạo mạn, nghiêm túc trả lời: “Nội tạng bệnh nhân bị dập, xương cổ ảnh hưởng không nhẹ, não tổn thương, chúng tôi cần tiến hành giải phẫu gấp.” Cô ta dừng một chút: “Chuyện này cần phải có người nhà ký tên... có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Trái tim Lục Cường lại quặn thắt, môi trắng bệch, cố gắng hỏi: “Có thể cứu sống không?”

Y tá gật đầu đối phó, cũng có thể nhìn ra nội tâm Lục Cường đang sợ hãi. Cô ta không tiện nhiều lời, chỉ nói: “Anh nhanh chóng ký tên đi, chúng tôi còn phải giải phẫu.”

Cô ta đưa giấy thông báo vào tay Lục Cường, quay đầu đi tìm người nhà của Triệu Hỉ Dân.

Lục Cường nắm chặt bút, cúi đầu, dòng chữ có thể nguy hiểm đến tính mạng xẹt qua mắt anh... Sự sợ hãi này dường như đang nhấn chìm anh đến tận cùng, mắt anh mơ hồ, bỗng dưng anh ngẩng đầu lên, hầu kết di chuyển.

Căn Tử sốt ruột, nhẹ giọng nói: “Anh, ký nhanh đi.”

Y tá đi tới: “Thế nào? Còn chưa ký sao?”

Lục Cường siết chặt tờ giấy trong tay.

Y tá nói: “Chuyện này đừng nên chậm trễ, thời gian vô cùng quý báu.”

Căn Tử dậm chân muốn giựt tờ giấy trong tay Lục Cường: “Tôi ký!”

Lục Cường nghiêng người ngăn cản cậu ta, ngón tay run rẩy viết xuống hai chữ thật to.

Y tá nhận giấy trong tay Lục Cường, cô ta quay đầu, người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm cô ta, gần như cầu xin: “Cứu sống cô ấy.”

Anh nuốt nước bọt: “Cầu xin cô.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Cô ta lại theo bản năng nhìn vào giấy, thần sắc thay đổi: “Anh là Lục Cường?”

Lục Cường nhìn cô ta.

Y tá thở dài một hơi: “Bệnh nhân bên trong lúc thanh tỉnh có gọi tên anh.”

Đèn trong phòng phẫu thuật lại sáng lên.

Đêm, tận cùng hành lang vang lên nhiều tiếng la hét, tiếp theo là tiếng khóc lóc nức nở.

...

Có người không ngủ.

Giải phẫu tiến hành trong bảy tiếng đồng hồ, bác sĩ đi ra, mặt mệt mỏi mở khẩu trang.

Căn Tử nhìn Lục Cường rồi nhanh chóng chạy tới: “Bác sĩ, có thể nói tình hình của người bên trong không?”

“Máu đông ở đầu của bệnh nhân cơ bản đã được xử lý, bây giờ chuyển sang ICU (*), nếu ba ngày kế tiếp không xảy ra vấn đề, xem như sẽ thuận lợi vượt qua, sau đó có thể chuyển tới phòng bệnh thường.”

(*): ICU là từ viết tắt tiếng anh của ‘Inten - sive care unit’, tạm dịch là các đơn vị Hồi sức cấp cứu, Điều trị tích cực, Chăm sóc đặc biệt...

Căn Tử nói: “Cảm ơn ông, vất vả rồi.”

Đối phương cười cười: “Một lát người nhà vào thăm phải mặc đồ vô khuẩn.”

Căn Tử đi làm thủ tục, Lục Cường bị yêu cầu rửa sạch hai tay, mặc quần áo và giày vô trùng đi theo y tá vào bên trong.

Căn phòng chăm sóc đặc biệt có mười mấy bệnh nhân, mỗi khu đều có một loại máy giám định hiển thị nhịp tim ở trên màn hình.

Nơi này tràn ngập hơi thở của người sắp chết, Lục Cường không thở nổi, mỗi một bước đều rất gian nan.

Lô Nhân vẫn hôn mê như cũ. Trên đầu cô quấn băng gạc, gáy được chống đỡ cố định. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi sưng, hô hấp mỏng manh nhắc nhở cô vẫn đang ở bên cạnh anh.

Không có ghế, Lục Cường đứng ở cạnh giường, anh không dám tới gần, không dám đụng vào người cô, sợ chỉ một động tác nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến cô.

Qua thật lâu, anh cứng ngắc di chuyển về phía trước, thoáng vén drap trên người cô lên, ngón trỏ của cô đeo thêm thiết bị đo xung điện, miệng mang máy thở. Lục Cường nắm chặt tay Lô Nhân, tay cô không có độ ấm.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng bén nhọn, Lục Cường hoảng hốt vội vàng rụt tay về. Phía sau là tiếng bước chân hỗn độn, bệnh nhân cách giường thở dồn dập, màn hình số liệu nhảy lên, vài bác sĩ vây quanh tiến hành cấp cứu.

Có người đi lại mời Lục Cường ra ngoài.

Lục Cường nhìn chằm chằm phía bên kia, không nhúc nhích.

Qua một lúc, có tiếng khóc lóc vang vọng trong, bác sĩ tiếc nuối lắc đầu.

Con người từ khi sinh ra cho đến chết cũng chỉ là một khoảnh cách, đến từ hai bàn tay trắng, đi cũng không mang theo thứ gì, hoa nở hoa tàn, quy luật là vậy.

Đột nhiên, Lục Cường nở nụ cười, quá mức tỉnh táo.

Y tá lại thúc giục anh.

Anh cúi người, hai tay nhẹ nhàng chống bên cạnh giường, lấy môi hôn nhẹ trên trán cô, đưa lỗ tai nói nhỏ vài câu.

Anh hi vọng, lời anh nói cô có thể nghe thấy.

***

Lục Cường đi ra, Căn Tử đã làm xong thủ tục.

“Có thuốc lá không?”

Căn Tử lục tìm đưa tới.

“Anh xuống dưới lầu hút thuốc.”

Thái độ của Lục Cường chuyển biến quá nhanh, Căn Tử căng thẳng thần kinh: “Em cũng đi.”

Lục Cường quay đầu liếc cậu ta một cái, cũng không ngăn cản.

Rạng sáng hơn ba giờ, nhiệt độ ngoài trời vô cùng mát mẻ, bệnh viện không một bóng người.

Lục Cường đặt mông ngồi xuống, đối diện là những phòng bệnh, đa số cửa sổ đều tối đen như mực, chỉ có mấy ánh đèn vàng mỏng manh.

Anh không biết cô đang ở phòng nào, anh ngóng nhìn phía trước thật lâu, cầm hộp thuốc lá lấy ra điếu thuốc, đốt xong ném cho Căn Tử.

Hai người im lặng ngồi trên cỏ, chậm rãi hút thuốc.

Lục Cường hút đến điếu thứ hai, hỏi: “Tình trạng của tài xế taxi thế nào rồi?”

Căn Tử nói: “Vết thương so với chị dâu nhỏ nặng hơn rất nhiều.” Cậu ta liếc Lục Cường một cái: “Nghe nói chân trái bị cắt.”

Tay Lục Cường căng thẳng, mạnh mẽ nhả một ngụm khói,
sương mù lượn lờ, trầm mặc một lát, anh lấy ví da ra: “Mày trả tiền viện phí của Lô Nhân cho anh, phần còn thừa thì cho gia đình tài xế.”

Căn Tử dừng một chút mới tiếp nhận: “Cho hết sao?”

“Ừ.”

Lục Cường lấy hai ngón tay nghiền nát đầu thuốc lá.

Anh ngửa người nằm trên cỏ, đầu óc trống rỗng, gương mặt vô tri vô giác.

Căn Tử cũng nằm xuống.

Lục Cường nghiêng đầu nhìn Căn Tử một cái, vỗ vỗ khuôn ngực gầy yếu của cậu ta: “Còn đau không?” Anh hỏi về cú đấm trước đó.

Căn Tử sờ mặt, đáp: “Không đau.”

Lục Cường không nói chuyện, Căn Tử bất an nói: “Lúc ấy em hơi sốt ruột, đánh anh một cái, anh đừng giận em.”

Anh gác tay sau gáy, nói: “Lực đó của mày chỉ đủ gãi ngứa anh.”

Căn Tử bật cười, điều chỉnh tư thế.

Hai người nhìn lên trời, dường như ảo giác được sống lại như lúc xưa.

Căn Tử trầm ngâm thật lâu, hỏi: “Anh tính đối phó thế nào với Trần Thắng?”

Lục Cường hung hăng cắn môi dưới, thần sắc tàn độc: “Giết chết nó.”

***

Một năm trước, Trần Thắng ở đầu ngõ động thủ với Lục Cường, cả người Lục Cường khi ấy đều có vết thương. Là cộng sự nhiều năm, Trần Thắng đương nhiên hiểu biết bản tính của Lục Cường. Mấy ngày trước, Trần Thắng thấy Lục Cường và Lô Nhân lưu luyến ở trong xe nên mới tra được tin tức bọn họ đã kết hôn, Trần Thắng chỉ biết, người phụ nữ này đối với Lục Cường rất quan trọng.

Trần Thắng có phần lo lắng nhưng trong điện thoại nghe được giọng nói không kiểm soát được của Lục Cường thì cảm thấy cả người đều sảng khoái. Xưa đâu bằng nay, lấy địa vị hiện tại của hắn, căn bản Lục Cường không là gì.

Căn Tử hỏi: “Vậy còn ông chủ Khưu?”

Lục Cường theo bản năng sờ túi: “Điện thoại anh đâu?” Hỏi xong mới nhớ đã ném điện thoại bể nát ở trên hành lang bệnh viện, lại quay đầu nói với Căn Tử: “Di động.”

Căn Tử lấy điện thoại của mình đưa cho Lục Cường, lại đưa thêm thẻ điện thoại.

Lục Cường nhã một ngụm khói, tiếp nhận.

Căn Tử nói: “Ông chủ Khưu thật quá đáng sợ, ông ấy biết rõ anh sẽ không xen vào chuyện này, thế nào lại ra tay không chút nể mặt, em chỉ sợ anh đụng đến ông ấy, ông ấy lại cho người xuống tay với chị dâu nhỏ.”

Lục Cường nhìn trời.

Căn Tử lẩm bẩm: “Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi đây, đâu phải chỉ có Chương Châu mới sống được, đến lúc đó em sẽ đi cùng với anh và chị dâu nhỏ.”

Lục Cường ngồi dậy, từ trên bãi cỏ nhặt hộp thuốc lá, lại bắt đầu hút thuốc.

Căn Tử bắt chéo hai chân, mù quáng ra chủ ý: “Di dân cũng được, dù sao thì tiền trong tài khoản của anh ở nước ngoài rất nhiều.”

Lục Cường khẽ sờ môi, hỏi: “Di dân?”

“Đúng vậy, anh và chị dâu nhỏ vốn không có gia đình ở đây, đến lúc đó anh đón bác gái theo, không cần lo toan cuộc sống.”

Khói bụi ngưng tụ một mảng lớn, ngón tay anh vẫn đang để trên môi, anh nhã một ngụm khói, cuối cùng nghiền nát điếu thuốc.

Anh lẳng lặng ngồi ở trên cỏ, rất lâu không nói gì.

Cứ như vậy một giờ trôi qua, chân trời trở nên trắng xóa.

Rạng sáng 4 giờ, Lục Cường thay thẻ điện thoại, tìm dãy số, gọi.

Đối phương bắt máy rất nhanh.

Lục Cường nói: “Tôi có một điều kiện.”

Bên kia khoái chí: “Nói đi.”

“Cam đoan tôi và Lô Nhân an toàn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play