Khưu Chấn đứng bất động một lúc, sau đó anh ta ngạc nhiên: “Anh.”
Lục Cường cũng không ngẩng đầu, tâm trí đều dồn hết trên chân Lô Nhân: “Thử cử động xem.”
Bầu không khí im lặng tới mức cực điểm, Lô Nhân thoáng liếc mắt qua, không yên lòng lúc lắc cổ chân: “Không sao ạ.”
“Không trẹo chân chứ?”
“Dạ.”
Lục Cường cứ thế đứng nhìn Khưu Chấn, không nói gì, tầm mắt lại liếc mắt về phía Ngô Quỳnh. Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, Ngô Quỳnh giống như bị điện giật, cô hất tay Khưu Chấn, cuối cùng thành công tránh thoát.
Khưu Chấn liếc mắt cảnh cáo, cũng không tiếp tục lôi kéo nữa: “Anh, khéo vậy.”
“Đến ăn một bữa cơm.”
“Khu trung tâm thương mại này là của bạn em, anh muốn ăn ở đâu, em dẫn anh đi.”
“Tùy tiện thôi, không cần bận tâm.”
“Vâng.” Khưu Chấn vội nói: “Không quấy rầy anh nữa, bọn em có việc phải đi trước, gặp sau.”
Cánh tay Khưu Chấn nhanh chóng khoác lên vai Ngô Quỳnh. Ngô Quỳnh trở nên khác thường, không náo loạn nữa, cũng quên mất phản kháng, tầm mắt cô ta nhìn xuống dưới chân Lô Nhân, cuối cùng cũng không ngẩng đầu.
Ngô Quỳnh bị Khưu Chấn dẫn đi vài bước.
Lục Cường lại nói: “Đợi chút.”
Khưu Chấn dừng lại.
“Đừng mang người đi.”
Ngữ khí vô cùng thong thả, không nặng không nhẹ nhưng lại khiến cho Khưu Chấn dừng bước.
“Anh Cường.” Khưu Chấn trầm tư một lát, nói: “... Chuyện của em, anh đừng quản.”
“Quả thật anh không muốn quản. Không phải cô ấy quen biết với Diệp Phạm sau, cùng ăn một bữa đi.”
Sắc mặt Khưu Chấn thay đổi: “Ngại quá, bọn em vừa mới ăn xong. Lúc nãy còn giận hờn vu vơ...” Nói xong cúi đầu, dùng sức siết chặt cánh tay Ngô Quỳnh: “Nói với anh Cường, phải không?”
Trong giọng nói còn mang theo một phần uy hiếp, người ngốc cũng nhìn ra.
Ngô Quỳnh lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Im lặng một lát, Lục Cường nói: “Cứ vậy đi, ăn hay không để cô ấy quyết định.”
Diệp Phạm nắm bắt tình thế đi lên phía trước, dù chưa chính thức quen biết nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp: “Ngô Quỳnh, chị có chuyện muốn nói với em, ở lại dùng cơm nhé?”
Ngô Quỳnh ung dung liếc mắt, con ngươi nhạt nhẽo không hề cảm xúc, trong mắt dường như kề cận tuyệt vọng.
Cô ta nhìn Diệp Phạm ước chừng hai giây, lệch hướng một chút, dừng trên người Lục Cường, tay anh đang che chắn bảo vệ Lô Nhân, vẻ mặt lo lắng.
Ánh mắt kia trong suốt linh động, chớp mắt có thể đọc ra được cảm xúc, không có dấu vết đặc thù, quần áo trên người Lô Nhân sạch sẽ, không hề nhuốm mùi bụi trần.
Lô Nhân đứng ở đằng kia rạng rỡ như ánh mặt trời, không kiêng nể gì nở rộ xinh đẹp.
Còn cô ta, hoàn toàn ngược lại.
Ngô Quỳnh hít thở sâu, kích động che lại cổ áo: “Tôi...” Môi cô run run: “... Tôi mệt tôi, muốn trở về nhà nghỉ.”
Khưu Chấn cúi đầu nhìn Ngô Quỳnh, cuối cùng quay về phía Lục Cường: “Em đi trước.”
Hai người bước đi, Lô Nhân vội vã túm cánh tay anh: “Lục Cường?”
Lục Cường không hề nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn bóng lưng bọn họ. Lô Nhân hỏi: “Cứ để cho bọn họ đi sao?”
Anh trầm mặc một chút, nói: “Đừng quan tâm.”
Sau khi ra tù, tính cách của anh đã thay đổi rõ rệt, anh biết dứt bỏ lập trường, ít màng đến thế sự. Trong lòng anh trở nên ích kỷ, toàn bộ mọi chuyện chỉ quan tâm đến một mình Lô Nhân, tham lam muốn cùng cô sống một cuộc sống bình thản đến già, cứ thế bước trên con đường của mình.
Anh dùng tay cọ cọ lên má cô, nói: “Đi thôi.”
Lô Nhân “Dạ” một tiếng, cũng không hỏi đi đâu, cô mặc áo khoác mỏng dài đến tận đầu gối, dáng người nhỏ gầy núp trong vòng tay anh.
Bọn họ biến mất trong đám người nhốn nháo...
Lục Cường dẫn Lô Nhân bước đi, ngược lại với hướng của Khưu Chấn.
Lô Nhân nhịn không được lại quay đầu, bóng dáng Ngô Quỳnh dần dần biến mất. Mà khi đó cô không biết, cái nhìn này lại biến thành vĩnh hằng.
...
Ngô Quỳnh bị Khưu Chấn kéo lên xe, anh ta ở bên cạnh châm chọc, những lời dè bỉu dần biến thành sóng âm đơn điệu, cô căn bản nghe không rõ.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, đèn đường vàng nhạt ngăn cách bởi thế giới hỗn loạn. Ngô Quỳnh dựa đầu vào cửa sổ xe, mắt liếc ngoài trời, mắt cô ướt sũng, trực tiếp đè nén tâm trạng nặng nề thẩm thấu vào da.
Cô mở cửa sổ xe lên một nửa, nước mưa trộn lẫn với hơi thở ẩm ướt, hạt mưa nện vào mặt cô, trong lòng thoải mái đôi chút. Gió thổi một lúc, Khưu Chấn mặt không biểu cảm kéo cửa sổ xe lên.
Ngô Quỳnh đưa lưng về phía bên này, nhất quyết không quay đầu lại.
Không biết qua bao lâu, xe mới ngừng lại.
Khưu Chấn lướt nhìn Ngô Quỳnh nói: “Xuống xe.”
Một tiếng nói thật to vang lên, cô mới giật mình.
Bọn họ đã rời khỏi thành phố, lúc này đang có lễ tân đứng bên cạnh cửa xe, phía sau là khách sạn, ngọn đèn tỏa sáng lên mặt đá cẩm thạch soi rõ bóng người.
Ngô Quỳnh hơi kích động, xuống xe liền vọt vào màn mưa, Khưu Chấn nhanh tay rút chìa khóa vứt cho lễ tân, vội vã kéo cô đi.
Sau đó, trên người bọn họ dính đầy nước mưa.
Khưu Chấn rống to: “Quậy chưa đủ sao?”
Ngô Quỳnh liều lĩnh giãy dụa: “Anh buông tay tôi ra, tôi không muốn vào trong đó, tôi muốn về nhà.”
Khưu Chấn cười lạnh một tiếng, nói: “Được, nếu em muốn về nhà...” Anh ta ghé sát vào lỗ tai cô: “Ngày mai anh sẽ đem chứng cứ này...”
Anh ta gằn từng chữ, lời nói còn chưa dứt cả người Ngô Quỳnh đã trở nên cứng ngắc. Cái trán cô bị nước mưa khiến cho ướt nhẹp, mái tóc chật vật rối bời, Khưu Chấn cúi đầu nhìn Ngô Quỳnh, mím môi vuốt vuốt những sợi tóc ướt trên người cô: “Bên ngoài trời đang mưa to, đừng quậy nữa, vào thôi.”
Anh ta kéo cô vào khách sạn. Ở chỗ hành lang có người lơ đãng đụng vào anh ta, anh ta liền quay đầu lạnh lùng liếc nhìn người nọ.
Chỉ tạm dừng một lát, anh ta lại bình thản mở mắt, mang theo Ngô Quỳnh đi vào.
Đứng ở trên bậc thềm, Đàm Vi phát hiện lão Hình khác thường: “Sao vậy?”
Lão Hình vẫn đang nhìn phía sau: “Vừa rồi cháu không phát hiện có gì lạ sao?”
“Bác nhìn thấy gì à?”
Ông ta trầm ngâm một lát, nâng cằm, nói: “Hai người kia, Khưu Chấn và Ngô Quỳnh.”
Đàm Vi cũng ngây ngẩn cả người.
Năm đó vụ án của Ngô Quỳnh là do lão Hình theo dõi, trong đó nội tình không rõ ràng, Khưu Chấn thoát khỏi tội danh cưỡng hiếp, tất cả việc này đều do cha của anh ta thao túng, Lục Cường vì cảm kích ơn nghĩa của ông chủ Khưu nên mới đồng ý gánh tội thay.
Theo thời gian, toàn bộ vụ việc đã chìm xuống, nhưng trong lòng lão Hình vĩnh viễn không cam tâm.
Một đồng sự khác đi tới, hỏi: “Đội trưởng Hình, cuộc họp hội nghị sẽ được tổ chức ở đây ạ?”
Lão Hình chỉnh sửa lại vạt áo: “Ừ.”
***
Không đợi phía dưới của Ngô Qỳnh ẩm ướt, Khưu Chấn đã mạnh mẽ tiến vào, gần như phát tiết chiếm đoạt, ác ý ở trên người cô lưu lại dấu vết, thông qua phương thức này để trừng phạt cô.
Anh ta giận cô không biết tốt xấu, giận cô dễ dàng bị một người khác khống chế. Trong mắt cô chưa từng có anh ta, vô luận năm đó anh ta theo đuổi hay là làm tổn thương cô. Rõ ràng thân thể gầy nhỏ nhưng tâm can vẫn không khuất phục, anh ta muốn nhìn thấy cô cúi đầu, muốn nhìn thấy cô cầu xin tha thứ, càng muốn nhìn thấy cô mỉm cười đối với anh ta.
Nhưng cả quá trình chinh phục, anh ta dường như đã chọn sai phương thức. Chính sự cường ngạnh và cực đoan kia đã khiến cho bọn họ lâm vào bế tắc không ai cứu được, chỉ có thể tàn nhẫn dây dưa lẫn nhau.
Khưu Chấn càng nghĩ càng giận, động tác phía dưới càng thêm thô bạo.
Anh ta trông mong được cô đáp lại thứ tình cảm này nhưng thân dưới của cô lại giống như con rối, hai mắt trống rỗng lướt qua người anh ta, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Khưu Chấn thở gấp, vuốt ve gò má cô, hỏi: “Còn đau không?”
Ngô Quỳnh hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Khưu Chấn, giọng nói lạnh băng: “Xong rồi?”
Khưu Chấn chần chừ một chút, nói: “Ừ.” Anh ta cố ý xem nhẹ cảm giác chán ghét của cô, đưa tay xoa bóp bộ ngực trắng noãn: “Có cảm giác không? Thoải mái rên đi, đừng...”
“Có.” Ngô Quỳnh nói.
Anh ta vui vẻ, vừa định lấy lòng cô thì ngay sau đó nghe được một câu: “Ghê tởm có tính là có cảm giác không?”
Trong lòng anh ta trở nên tức giận, ngực phập phồng muốn xé tan mọi thứ xung quanh. Anh ta dừng lại, sau đó rút “bộ phận” bên dưới ra ngoài, ôm người cô xoay lại, tiếp tục tiến vào từ phía sau. Tư thế này trong mắt người khác gọi là “tình thú”, giờ phút này hoàn toàn biến thành khuất nhục.
Anh ta cắn răng trừng mắt: “Đừng chọc giận anh, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là em.”
Nói xong, liền tăng tốc điên cuồng.
Thật lâu sau đó, nửa người anh ta dựa vào thân thể cô, hô hấp trì trệ.
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, anh ta vuốt ve tóc cô, hỏi: “Muốn tắm không?”
Ngô Quỳnh nằm sấp bất động, nghiêng đầu nhìn luồng sáng ở trong phòng, nói: “Tôi nhận thua rồi, anh tha cho tôi đi.”
Hai mắt Khưu Chấn khẽ híp, hỏi: “Sao lại đầu hàng rồi?”
“Lúc trước là tôi sai, tôi không biết trời cao đất rộng đi tố cáo anh, anh không cam lòng nhưng mấy ngày nay anh trừng phạt tôi thế này chẳng phải đã đủ rồi sao, trả lại chứng cứ cho tôi, chúng ta xem như thanh toán hết nợ nần, được không?”
Một lúc sau, anh ta cười nhạo, nói: “Đừng ngây thơ, điều đó là không thể.”
“... Vì sao?”
Khưu Chấn đột nhiên mở mắt, suy nghĩ về vấn đề của mình. Bọn họ đi tới bước này, đến cùng là không cam tâm từ bỏ, hoặc là anh ta không muốn thừa nhận, hoặc là nội tâm đã có đáp án.
“Em đừng quan tâm.” Anh ta khởi động cánh tay, từ trên người cô đứng lên. “Anh đi tắm rửa.”
Ngô Quỳnh giữ chặt cánh tay anh ta, tiếp tục hỏi: “Khưu Chấn, như thế nào thì anh mới bằng lòng buông tha cho tôi, hả?”
Khưu Chấn từ trên cao nhìn xuống người Ngô Quỳnh, hừ lạnh một tiếng: “Có thật là em vẫn không hiểu?” Anh ta gạt tay cô ra, nói: “Chơi đến khi nào anh chán thì thôi.”
“Khi nào?”
Giọng anh ta tàn khốc: “Chờ đến lúc anh chết.”
Cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước đơn điệu kéo dài.
Cánh tay Ngô Quỳnh buông lỏng, vô lực đặt lên giường. Trong mắt cô là một mảnh u ám, nhìn không thấy nửa phần sức sống, anh ta thốt lên năm chữ, rốt cuộc cũng thành công đè sập ý chí của cô.
Cô nhìn chằm chằm ánh đèn u ám, bỗng nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.
...
Rạng sáng một giờ, Khưu Chấn đã ngủ rất say, Ngô Quỳnh ăn mặc chỉnh tề, nghiêm cẩn rửa sạch mặt mũi, cột tóc, lấy di động của Khưu Chấn bước ra cửa.
Mưa không ngừng rơi, cô nhìn sắc trời, đội mũ lên đỉnh đầu, không mang ô, trực tiếp đi ra khách sạn.
***
Ngày hôm nay là một ngày ý nghĩa đối với Lục Cường và Lô Nhân, tới đó anh tìm mọi cách xử sự dịu dàng với cô, sau khi kết thúc, cô mệt mỏi nằm ngủ.
Anh ngủ không được, nương theo ngọn đèn đầu giường cẩn thận nhìn gương mặt cô. Cô ngủ rất sâu, hơi thở đều đều, anh cố nén không chạm vào người cô.
Đêm đã khuya, chuông điện thoại đột ngột vang lên, anh nhìn về phía màn hình, không khỏi nhíu mày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT