Anh biết đây chính là thời điểm bùng nổ của mẹ mình, vốn dĩ là rất muốn dạy dỗ anh, vừa vặn đụng tới việc này, quả quyết là sẽ không dễ dàng bỏ qua. Anh khoác thêm áo bành tô, híp mắt kéo lưng quần, sau đó khom lưng mang giày.
Lục Cường bớt chút thời gian nghiêng đầu, nói: “Em mặc quần áo vào đi, ở đây đợi anh.”
Lô Nhân vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt ngây dại, sau đó cô mới nhìn về phía Lục Cường.
Điếu thuốc trên tay vẫn đang hút dở, Lục Cường lấy tay dập tắt, nhả ra một ngụm khói cuối cùng.
Lô Nhân vươn tay nhặt quần áo bên cạnh, nói: “Anh đừng ra, tốt nhất hãy để em.”
Lục Cường dùng hai tay nâng chặt đầu cô, sắc mặt cô trắng bệch. Anh nghiêm cẩn nhìn, ngón cái cọ vào môi cô: “Ngoan ngoãn đợi anh.”
“Bác sẽ không làm gì anh chứ?”
“Cơ hội tới rồi.” Lục Cường nói: “Bà thích động thủ.”
Lô Nhân thở gấp: “Làm sao bây giờ?”
“Đợi khi nào bà hả giận, anh sẽ xin lỗi.”
Lô Nhân di chuyển thân thể, nói: “Em đi cùng anh, có người ngoài chắc hẳn mẹ anh sẽ không làm khó.”
Lục Cường cười khẽ, nửa thật nửa giả lên tiếng: “Đừng, cho anh giữ chút thể diện.”
Mặt mày Lô Nhân tái xanh, cô nhìn anh ăn mặc chỉnh tề, cuối cùng mới cắn răng nói: “Em muốn đi cùng.”
Anh nhìn về phía cô, ngăn chặn đỉnh đầu của cô: “Vừa rồi không phải còn đang thẹn thùng sao?”
Lô Nhân nhíu mi, nhớ đến những hình ảnh ân ái trước đó, thân thể cô cứng đơ, mặt nháy mắt ửng hồng.
Con ngươi anh thâm trầm, tay dùng sức đè người cô lại: “Anh khiến em mệt mỏi rồi.”
“... Không có.” Mặt cô vẫn hồng.
Anh lại hôn môi cô, lưu luyến một lát, nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Sau đó, trực tiếp đi ra ngoài mở cửa.
***
Đèn trong phòng khách nhà chính sáng trưng, cửa không khóa, Tiền Viện Thanh ngồi xuống ghế dựa, tay vẫn cầm chiếc gậy mà Lục Cường đã mua trước đó.
Lục Cường khom lưng vén rèm, gọi: “Mẹ.”
Tiền Viện Thanh thờ ơ, hai tay chống trên cây gậy, gõ gõ mặt đất.
Lục Cường không nhúc nhích, ngón tay vỗ vỗ trán.
Bà hỏi: “Còn không hiểu?”
Lục Cường nhìn về phía bàn thờ đối diện, hôm qua là dĩa cam sành, nay đã đổi thành những quả táo. Anh lại nhìn bà một cái, dừng một lát, lui về phía sau, đầu gối quỳ trên mặt đất, động tác chậm rãi nhưng rất khí phách.
Còn chưa quỳ xuống chỉnh tề, Tiền Viện Thanh đã giơ gậy lên đánh vào lưng anh.
Một gậy quất mạnh xuống người Lục Cường. Anh run lên, cắn chặt răng, phía sau lưng đau đớn.
Tiền Viện Thanh hạ lực, hơi thở gấp gáp.
Tầm mắt anh nhìn về phía trước, nhìn người đàn ông đeo kính ở trên bàn thờ, khóe môi anh giật giật, lông mày giãn ra.
Trên mặt của bố đầy nếp nhăn, màu da ngăm đen, đúng chuẩn của người lao động.
Anh nhếch khóe môi, lại nhẹ nhàng cười.
Tiền Viện Thanh trừng to cặp mắt, ngực phập phồng: “Còn cười?” Nói xong lại đánh thêm một gậy.
Lục Cường quay đầu: “Mẹ, mẹ chịu nói chuyện với con rồi sao.”
Bà hơi ngac nhiên nhưng cũng không nhìn Lục Cường, ngồi xuống ghế, giọng nói khá bình tĩnh: “Mày ở bên ngoài yêu đương thế nào tao không quan tâm. Con bé kia tuy rằng mày dẫn về nhà, làm gì tao cũng không muốn xen vào. Nhưng đây là nhà tao, con gái người ta có cha có mẹ, là một cô gái đứng đắn, mày chơi đùa thế này tao không thể không liếc mắt.”
Lục Cường: “Mẹ, con không chơi đua, con rất nghiêm túc.”
“Mày mà cũng biết hai chữ nghiêm túc sao?” Tiền Viện Thanh cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía ảnh chụp trên bàn thờ, thật lâu sau mới nói: “Lúc bố mày nhắm mắt vẫn còn rất hối hận, khi trút hơi thở cuối cùng còn bảo đáng lý ra không nên để mày tự lập. Cho dù ông ấy không hận mày nhưng tao vẫn hận mày thấu xương, nếu không phải vì mày thì bố mày còn có thể sống thêm vài năm.” Nói đến đây, Tiền Viện Thanh chớp chớp mắt: “Mày vào tù một tháng, tiểu Chí nhờ người thông báo về nhà, biết mày phạm tội cưỡng hiếp, ông ấy lên tăng xông...”
Lục Cường siết chặt nắm tay. Trước giờ anh chưa từng quên.
“Lúc chở bố mày đến bệnh viện thì ông ấy đã tắt thở giữa đường.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, tiếng củi trong lò sưởi kêu lộp bộp.
Tiền Viện Thanh di chuyển con ngươi, bà đứng lên, hạ gậy vào trước mặt Lục Cường: “Mày nói mày không có lỗi đi.”
“Mẹ hỏi vấn đề nào?”
“ Cả hai.”
“Lô Nhân là con dâu tương lai của mẹ, điều này không thể thay đổi, con không có lỗi.” Anh nhìn thẳng về phía trước: “Đúng là trước kia con lầm đường lạc lối, chuyện của bố con muốn xin lỗi mẹ, nếu còn có kiếp sau, con ước gì con không phải là con của mẹ, làm trâu làm ngựa để chuộc lại tội mình gây ra.”
Anh nhìn dưới đất, giọng bình tĩnh: “Lần trước mẹ viết thư bảo con cưới vợ, sau đó con may mắn gặp được Nhân Nhân. Con không xứng đáng được tha thứ, chỉ hy vọng mẹ xem cô ấy là con dâu tốt.”
Lời nói này xuất phát từ trong tâm, quá khứ dù đúng dù sai cũng rất mơ hồ, anh không phải là hạng người dễ dàng cúi đầu, đời này chỉ nhận lỗi với hai người phụ nữ, một là Tiền Viện Thanh, hai chính là Lô Nhân.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Tiên Diện Thanh nắm chặt cây gậy trong tay, nhớ tới lời nói của Lô Nhân, nhiều năm qua bà cũng nhiều lần hoài nghi, con trai bà làm sao có thể đi cưỡng hiếp người khác, sự thấp hèn này vốn dĩ nó sẽ không làm.
Nhưng vô luận là đúng hay sai, việc nó hại chồng bà tức chết là thật. Bởi vì trong lòng chôn dấu hận ý quá sâu, cuối cùng bà chẳng thèm nghe nó giải thích, sau đó bà coi như nó đã chết.
Nhưng bà quên mất rằng, tình mẹ con là tình cảm thiêng liêng nhất, huyết thống cả đời không thể thay đổi. Mặc dù trái tim bà rất sắt đá, nhưng Lục Cường lại chính là nhược điểm của bà.
Lục Cường nợ Tiền Viện Thanh một lời giải thích. Tiền Viện Thanh lại mơ hồ hỏi: “Không có điều gì muốn nói đúng không?”
Lục Cường vẫn quỳ gối không nói.
“Vì sao mày thay người khác gánh tội?”
Anh dừng một chút, một năm một mười nói. Tiền Viện Thanh im lặng, cây gậy trong tay nằm chổng chơ dưới đất.
***
Nửa đêm gió to, gió bao phủ tuyết mịt mờ.
Lục Cường bị Tiền Viện Thanh bắt về nhà Căn Tử ngủ, căn phòng phía Tây u ám tối đen, anh đứng ở cửa một lúc lâu, cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Lô Nhân.
Sự thật thì Lô Nhân vẫn chưa ngủ, cô mở mắt trong bóng đêm. Nhà chính và gian nhà phía Tây cách nhau khá xa, bên ngoài gió to gào thét, cái gì cô cũng không nghe được.
Cô trằn trọc không yên cả nửa buổi tối, đầu không ngừng xoay vòng, đoán thế này thế kia.
Tới gần giữa khuya, tinh thần chịu đựng đã đến cực hạn, thân thể mệt mỏi cô mới mơ mơ màng màng nằm ngủ.
Cảm giác này cũng không an ổn, ngẫu nhiên bừng tỉnh, cầm lấy di động xem thì đã rạng sáng 4 giờ, cô nằm xuống một lần nữa, ra lệnh cho bản thân ngủ nhiều một chút.
***
Bên tai mông lung có tiếng nói chuyện, vừa quen thuộc vừa xa xôi, mùi đồ ăn vọt vào chóp mũi, cô khịt khịt mũi, đột nhiên mở mắt.
Nắng chiếu rực rỡ, ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào phòng, chăn bông lộn xộn, mắt cô trì độn, lại ngửa đầu nhìn cửa sổ.
Rốt cuộc cô cũng thanh tỉnh, đột nhiên cô ngồi bật dậy, vừa nhìn thời gian đã sửng sốt, chín giờ sáng.
Ngoài phòng có tiếng nói chuyện, cô nín thở nghiêng tai lắng nghe, ngoài ý muốn nghe được giọng của Lục Cường và Tiền Viện Thanh.
Cô kinh ngạc đứng ngồi không yên, quên mất kế tiếp mình phải làm gì.
Tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng, cơ bản Lục Dương nói ba câu, cô miễn cưỡng nghe được có một câu.
Lục Cường hỏi: “Còn bao lâu nữa mới có thể vớt ra nồi?”
“15 phút.”
Yên tĩnh một lát, Tiền Viện Thanh nói: “Vào gọi con bé kia dậy mau, nó ngủ lâu lắm rồi.”
Lô Nhân chợt tỉnh hẳn, theo bản năng chui vào chăn bông.
Lại nghe Lục Cường nói: “ Để cô ấy ngủ thêm lát nữa.”
Tiền Viện Thanh hừ lạnh một tiếng: “Nó ầm ĩ đòi ăn bánh bao, nếu không dậy thì sẽ nguội mất, gọi đi.” Cách nói chuyện vô cùng cứng rắn, cũng không có ý mỉa mai, hoàn toàn cảm thấy hai người này rất phiền toái. Cô không nghe giọng của Lục Cường nữa, mười phút sau cửa đột nhiên vang lên một tiếng, Lô Nhân nhanh chóng kéo chăn bông che kín đầu.
Tiếng bước chân ngày càng gần, ánh mặt trời theo khe hở xuyên thấu qua cửa sổ, căn phòng sáng bừng nhưng lại sinh ra một cảm giác không chân thực, nội tâm đè nén hưng phấn, còn có chút bất an.
Người bước vào đứng một lúc lâu, còn chưa có động tác gì Lô Nhân đã đột nhiên xốc chăn bông.
Lục Cường nhanh nhẹn lui về phía sau, nói: “Mèo lười.”
Lô Nhân thở hổn hển vài cái, nhìn nhìn anh: “Hai người... bác tha thứ cho anh rồi sao?”
Lục Cường cúi thấp đầu, nghĩ nghĩ: “Gần như là vậy.”
Đôi mắt Lô Nhân sáng lên, tươi cười lộ ra chiếc răng khểnh: “Vậy thì tốt quá.”
Nụ cười rạng rỡ hút mất hồn anh, nhịn không được anh liền cúi người hôn lên môi cô. Hàm râu chưa kịp cạo mấy ngày nay chạm vào chóp mũi cô, chưa nói tới việc có thoải mái hay không, nhưng so với những thứ khác thì quả thật tốt đẹp.
Lô Nhân mè nheo đi ra ngoài, trên bàn là một đĩa bánh bao, còn có các loại rau, mọi người đều chờ cô ăn cơm.
Lúc đầu Tiền Viện Thanh thờ ơ liếc nhìn Lô Nhân một cái, bộ dạng giống như xa cách, vùi đầu ăn.
Cuối cùng dây thần kinh của Lô Nhân cũng nới lỏng, bà không chỉ trích việc tối hôm qua cô ở đây, bầu không khí giản dị và hài hòa, mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Cô xuất thần chớp mắt, Tiền Viện Thanh liếc cô nói: “Cười cái gì? Ăn nhanh đi, để nguội sẽ rất cứng.”
Lô Nhân vội vàng ôi chao, sau đó cô dùng đũa kẹp một chiếc bánh bao, cầm ở trong tay, nóng hổi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm của anh vẫn như trước lãnh đạm, đã ăn xong phân nửa.
Tiền Viện Thanh nói: “Nhìn cháu rất mệt mỏi, ăn nhiều một chút.”
Lô Nhân cười: “Cháu cám ơn bác.”
Những ngày tiếp theo, Lục Cường sống ở gian nhà phía Tây, Lô Nhân như cũ ngủ cùng Tiền Viện Thanh.
Vào một buổi sáng thứ tư âm lịch, Lô Nhân và Lục Cường chuẩn bị trở về thành phố. Tiền Viện Thanh không đưa tiễn bọn họ, cũng không hỏi khi nào thì trở về. Trước khi đi bà đưa cho Lục Cường một túi văn kiện, bên ngoài dùng giấy plastic bọc cẩn thận. Bà chỉ dặn Lô Nhân ăn uống cẩn thận đừng để bị đói, cũng không nhìn Lục Cường, xoay người trở về nhà.
Bọn họ đứng ở trong tuyết nhìn theo bóng lưng bà biến mất, tấm lưng kia khập khiễng dè dặt, có chút cô đơn khiến cho người ta không khỏi đau xót...
Căn Tử muốn ở nhà thêm vài ngày, cậu ta chỉ đưa hai người đến sân bay.
Thời tiết ở Chương Châu đã ấm áp trở lại, mặt đường trơn ẩm, gió không nhiều. Lô Nhân hút sâu một hơi, chỉ nửa tháng ngắn ngủn nhưng lại cảm giác đã rời đi thật lâu.
Cô đi vào toilet ở sân bay, nửa đường nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài, bảo vệ ngăn cản có người hút thuốc, đối phương liên tục nói lời xin lỗi. Lúc cô đi ra, vừa vặn chạm vào người đó, người nọ thấp hơn cô nửa cái đầu, yếu đuối, sắc mặt tái nhợt.
Lô Nhân nhanh chóng đỡ lấy cô ta: “Không có chuyện gì chứ?”
Đối phương tóc ngang vai, ổn định thân thể, nỗ lực tươi cười: “Không sao.”
Lô Nhân nhìn thấy vẻ mặt cô ta, gương mặt xinh đẹp, con mắt hốt hoảng trốn tránh người đối diện, nhìn qua không mấy bình thường.
Cô mỉm cười gật đầu, đối phương cũng bước đi.
Lô Nhân đi qua chỗ rẽ thang máy, cúi đầu phát hiện Lục Cường, cô dừng bước chân.
Cách đó không xa, Lục Cường đang nói chuyện với một người, hai người đứng rất gần nhau, Lô Nhân lẳng lặng đứng, nghe không được bọn họ nói gì. Cô không muốn tiến lên quấy rầy, nhẫn nại đứng chờ.
Cuối cùng, cô tùy ý liếc nhìn đối phương, dáng người khôi ngô, bộ dạng đoan chính, ngoại hình tương tự Lục Cường. Cô cúi đầu siết chặt đầu ngón tay, nháy mắt nhận ra người kia, nhớ mang máng anh ta tên là Khưu Chấn - năm đó anh ta mới chính là kẻ cưỡng hiếp.
Lục Cường thay anh ta ngồi tù sáu năm.
Nội tâm cô có chút bất an, theo bản năng không muốn Lục Cường dính dáng đến người nọ, lúc cô định nâng bước, trùng hợp Lục Cường cũng nhìn về hướng này.
Lô Nhân dừng bước.
Anh bất động thu hồi tầm mắt, cùng đối phương nói gì đó, rồi lại mang hành lý đi về phía cô.
Lô Nhân không thể không nhìn về phía Khưu Chấn, anh ta nghiêng người đứng sang một bên, vẫn cứ đứng tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT