Tâm trạng của Lục Cường tốt lên không ít.

Đi ôtô trở về, tốc độ chậm chạp khiến cho Lô Nhân buồn ngủ, đường cái là đường đất, tuyệt đọng bao trùm.

Lô Nhân mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn.

Anh đi đón cô chỉ mất nửa giờ, trở về lại tốn khá nhiều thời gian.

Lô Nhân liếm môi không khỏi nhìn về phía Lục Cường, anh nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, bờ môi mỏng cùng tư thế lười nhác, hai tay nắm chặt tay lái, cặp mắt yên bình chú tâm quan sát phía trước.

Bởi vì còn có một người khác đang tồn tại, anh không thể không chạy xe cẩn thận.

Xe chạy đến trước cửa thôn, trời đã hoàn toàn sụp tối, xung quanh tĩnh mịch, gió thổi cây nghiêng, giống như tiếng của quái vật đang gào thét...

Lô Nhân từ nhỏ sống ở thị trấn, kế núi gần sông, không khí trong lành mát mẻ, cô chưa từng tới nông thôn ở phương Bắc, lúc đặt chân xuống đây còn có chút ngạc nhiên. Áo bành tô trên vai trượt xuống, Lục Cường khoác lại vào người Lô Nhân, ôm cô đi vào trong.

Đêm yên tĩnh không có tiếng xe cộ ồn ào náo động, cũng không có đèn hoa tràn ngập các loại màu sắc, trước mắt tối om, hoàn toàn bị anh dẫn di.

Khoảng năm sáu phút sau, cuối cùng ánh sáng cũng xuất hiện, không khí trầm lặng tan biến, nhà nhà đều treo một chiếc lồng đèn màu đỏ, bên tai truyền đến tiếng pháo nổ, tiếng trẻ em nô đùa, mặc áo bông, hai má đông lạnh ửng đỏ như trái cà chua.

Lô Nhân thong thả đi bộ, đứng trên tuyết, lảo đảo một cái.

Lục Cường phản ứng nhanh nhẹn đỡ eo cô.

“Có sao không?”

“Không ạ.” Cô túm chặt tay anh hỏi: “Anh lạnh không?”

Cô đang mặc áo khoác của anh, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.

“Ừ?”

“Nếu không em trả lại áo cho anh.” Cô túm áo bành tô kéo xuống.

“Đừng.”

Cô nắm tay anh thật chặt, giúp anh ấm áp hơn: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới?”

“Khoảng mười phút.”

“Vậy chúng ta đi nhanh thôi.”

Anh nhìn cô ở trong bóng tối: “Nếu không anh cõng em?”

Lô Nhân ngạc nhiên: “Đừng, anh lúc nào cũng thích đùa.”

Trong lòng cô không yên, vừa rồi ngồi ở trên xe có mấy lần do dự muốn về mà không dám nói. Đầu óc Lô Nhân nóng bừng, hôm nay vội quá cho nên cô không mang theo quà, cả người trông rất chật vật.

Lần gặp mặt này có vẻ không đủ tôn kính.

Cân nhắc một chút, cô đứng do dự một góc, tình huống vượt quá mong đợi. Căn Tử nhìn thấy bọn họ tiến vào, đầu tiên là há miệng ngạc nhiên, chớp mắt cười gọi chị dâu nhỏ, cặp vợ chồng già cũng nhìn Lô Nhân không chớp mắt.

Lục Cường nói: “Chú, thím, đây là Lô Nhân.” Lại nhìn cô nói: “Đây là bố mẹ của Căn Tử.”

Khóe miệng Lô Nhân cứng đờ: “Dạ, cháu chào chú, thím.”

Má Vương lập tức hoàn hồn, nhiệt tình nắm tay Lô Nhân, trong mắt tràn đầy niềm vui, bà quay về phía Lục Cường, hỏi: “Đây là vợ của cháu?”

Lục Cường nhìn Lô Nhân một cái, gật đầu.

Má Vương quay lại nhìn Lô Nhân, lần này nghiêm cẩn đánh giá: “Tốt, rất tốt, con bé rất xinh đẹp!”

Lô Nhân thẹn thùng vùi đầu thấp hơn.

Căn Tử giải vây: “Mẹ, mẹ đừng cứ lải nhải như thế, chị dâu nhỏ chắc đói bụng rồi, nấu cơm thôi.”

Má Vương vỗ đầu một cái, nói: “Ái chà, trí nhớ của tôi hôm nay thật là...” Bà đột nhiên dừng lại, nghĩ đến cái gì, xấu hổ cười cười: “Đêm nay hai đứa cứ trú ở đây, cháu và tiểu Lục sẽ ngủ ở phòng bên kia, tiểu Chí vào phòng ngủ với chúng tôi... Nấu cơm đã.”

Lúc ăn cơm, Lô Nhân gượng ép nuốt không nổi. Má Vương nấu rất nhiều món, cuối cùng cô chỉ ăn được có nửa chén.

Lục Cường vẫn im lặng cúi đầu nhìn Lô Nhân, đem nửa chén cơm của cô bỏ qua chén của mình.

Má Vương sửng sốt: “Cháu ăn no rồi sao?”

Lô Nhân nhìn Lục Cường một cái, vội cười nói với má Vương: “Cháu đang giảm béo ạ.”

“Xem này, cháu gầy vậy rồi, đừng giảm.” Má Vương khách sáo hô hào: “Nào, mau mau uống canh.”

Sau bữa cơm bọn họ tán gẫu một lúc, má Vương chuẩn bị phòng và chăn, Lô Nhân cảm thấy không được tự nhiên, tâm trạng mất kiểm soát.

Lục Cường tựa vào mép giường, chân bắt chéo châm lửa hút thuốc yên lặng nhìn cô.

Lô Nhân cởi khóa giày thở dài hỏi: “Có phải là em không nên tới đây không?”

Anh hít một ngụm khói, nhìn cô xuyên qua lớp sương mờ.

Lô Nhân cởi tất, cúi đầu nhìn hai chân: “Ngủ nhờ phòng của Căn Tử, không tốt lắm.”

Lò sưởi bên cạnh phát ra âm thanh rè rè.

“Vì sao chúng ta không trở về nhà?”

Ngón tay cầm điếu thuốc khẽ dừng lại.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo anh, nhỏ giọng hỏi nhưng thật ra đã đoán được một phần: “Mẹ anh... không đồng ý cho anh quen bạn gái?

Lục Cường: “Không liên quan đến em đâu.”

Cô thả lỏng người nhưng vẫn không nghĩ ra, hỏi: “Anh cũng rất ít trở về đây?”

Lục Cường không trả lời, hai má anh lõm xuống hút một hơi cuối cùng, tàn thuốc bị anh búng vào trong chậu nước, anh nâng một chân của cô lên đặt trên đùi mình, cúi đầu mang tất cho cô.

Đầu Lô Nhân mờ mịt: “Anh muốn làm gì?”

Lục Cường cúi người lấy giày: “Về nhà.”

***

Lục Cường cầm chìa khóa mang theo Lô Nhân trở về.

Má Vương lo lắng tính toán đi theo, Căn Tử ngăn cản.

Vén rèm cửa, Lục Cường bỗng nhiên dừng lại, Lô Nhân cảm giác tay anh hơi run.

Họ đứng trong bóng tối một lúc: “Anh không thể vào.” Lô Nhân chờ anh giải thích, lát sau anh nói: “Mẹ anh có lẽ sẽ thích em hơn.”

Lô Nhân muốn nói gì đó nhưng đã bị anh đã kéo vào nhà.

Tiền Viện Thanh đang nằm dựa người trên ghế, trong nhà chỉ mở có một ngọn đèn, mờ mờ ám ám, bầu không khí rất khác với nhà Căn Tử.

Thấy có người bước vào, Tiền Viện Thanh liền phát hoảng, sau đó gương mặt bà lập tức trầm xuống.

Lục Cường cũng không đi về phía trước: “Mẹ.” Anh gọi: “Con dẫn cô ấy đến đây chăm sóc cho mẹ. Đây là Lô Nhân.”

Lô Nhân không để ý đến lời giới thiệu của Lục Cường, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn thờ đối diện, phía trên là một tấm hình trắng đen, phía trước có một đĩa trái cây và một gói thuốc, hộp thuốc lá màu bạc. Khung cảnh này khiến cho Lô Nhân hơi hoảng sợ. Lúc nhìn thấy hình ảnh ông lão trong lồng kính mặt mũi hiền lành, đuôi mắt mang theo ý cười, không hiểu vì sao cô lại có cảm giác gần gũi, không sợ nữa rồi.

Nhận thấy Lục Cường cầm tay mình, không biết cô thất thần mất bao lâu.

Lô Nhân nhìn anh, chỉ nghe anh nói: “Đây là mẹ anh.”

Cô vội vã mỉm cười: “Cháu chào bác ạ.”

Tiền Viện Thanh liếc mắt nhìn Lô Nhân, quan sát một lát, hừ lạnh: “Đi ra ngoài.”

Lô Nhân sửng sốt. Lục Cường vẫn không nhúc nhích: “Bọn con không có chỗ ở, trú ở nhà Căn Tử không tiện cho lắm, đêm nay ngủ với mẹ có được không?”

Lần đầu tiên Lô Nhân nghe thấy anh dùng loại khẩu khí này để nói chuyện, không giống như đang dỗ, lại càng không khí thế bức người, cảm giác mới lạ nhưng không hẳn là đang lấy lòng.

Tiền Viện Thanh im lặng một lúc, hồi sau bà mới nói: “Nhà nhỏ quá, không chứa chấp nổi.”

Lô Nhân cảm giác lòng bàn tay Lục Cường đang đổ mồ hôi, cô nghe thấy anh nói: “Mẹ... Chuyện trước kia kỳ thực...”

“Câm miệng.” Bà quát lớn, tay hơi run: “Mày nghĩ rằng ba của mày có thể sống yên ổn ở dưới đó hay sao?”

Lục Cường không nói nữa, qua một lát anh mới nói: “Nhân Nhân vốn sẽ mừng năm mới ở nhà, nghe nói mẹ bị ngã nên sáng nay liền ngồi máy bay bay tới Hoài Châu, lại chuyển mấy giờ xe lửa đến Võ Thanh, mệt mỏi một ngày... cô ấy
người phương Nam, lần đầu tiên đến phương Bắc, khí hậu không thích ứng, ăn mặc cũng ít...”

Tiền Viện Thanh cũng không ngẩng đầu: “Không liên quan đến tôi.”

Sau một lúc Lục Cường mới lên tiếng, quay đầu dặn dò Lô Nhân: “Buổi tối em đừng đặt lò sưởi ở gần đầu giường, nóng quá mẹ anh sẽ không ngủ được.”

Bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Anh tiếp tục: “Buổi tối bà hay tiểu đêm, đừng tắt đèn, anh sợ bà lại ngã.”

Tiền Viện Thanh không muốn nghe, nhíu mày quát: “Cút đi.”

Lục Cường cúi đầu, không nặng không nhẹ đem Lô Nhân đẩy về phía trước: “Em là con dâu, làm gì đi chứ.”

Lô Nhân bị Lục Cường đẩy đẩy người, theo bản năng lại túm chặt cánh tay anh, bước hai bước, lại dừng lại.

Đi cũng không được, ở cũng không xong, cô hơi tức giận vì anh cố tình đẩy cô vào thế khó, nhưng nghĩ lại, anh không thể làm điều này nên mới lợi dụng sự dịu dàng của cô.

Lô Nhân âm thầm cắn răng, trong lòng không khỏi mắng mỏ anh mấy trăm lần.

Tiền Viện Thanh cũng không mở miệng đuổi người, chỉ cúi đầu xem cô như không khí.

Lô Nhân xấu hổ đứng một lát, cảm thấy mình nên mở miệng nói chuyện: “Bác đang làm gì vậy ạ?”

Không có người trả lời.

Lô Nhân lè lưỡi: “Là may giày ạ?”

Cũng không nghe được đáp án.

Lần đầu tiên da mặt cô dày như thế, trong lòng tiếp tục mắng Lục Cường. Đứng một lát, bàn chân đau nhức, cô dịch người lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vừa mới bắt đầu cô còn chú ý đến Tiền Viện Thanh, sau đó cô bắt đầu mệt mỏi, mí mắt nặng chịch.

Không biết qua bao lâu bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Còn không mau vào phòng ngủ, chờ tôi mời à?”

Lô Nhân nháy mắt thanh tỉnh.

Tiền Viện Thanh như cũ cúi đầu: “Ngủ bên kia, tự lấy chăn.”

Lô Nhân vội vàng đáp: “Vâng ạ.”

Cô theo sự chỉ bảo của Tiền Viện Thanh tùy tiện rút chăn trải lên giường. Ở nông thôn dù sao cũng không có đồ sinh hoạt, cô không rửa mặt, cũng không thay đồ ngủ.

Tiền Viện Thanh dọn dẹp xong mọi thứ, cởi áo khoác, khó khăn nằm xuống.

Lô Nhân cử động thân thể: “Muốn cháu giúp bác không ạ?”

Bên kia không đáp, một tay tắt đèn, bóng tối bao trùm, bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Lô Nhân ngu ngơ một lát, tiếp tục nằm xuống.

Lúc này, mắt cô bắt đầu lim dim.

Hơi thở đều đều, qua thật lâu tâm trí cô dần dần mơ hồ, lại nghe Tiền Viện Thanh dường như đang hỏi gì đó.

Lô Nhân: “Dạ?”

Tiền Viện Thanh lặp lại: “Cháu và tên súc sinh kia quen nhau bao lâu rồi?”

“Lúc anh ấy ra tù... Gần một năm rồi ạ.”

Lại không có động tĩnh, nhưng cô biết rằng bà vẫn chưa ngủ, ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào, đem vách tường chia làm sáu mảnh.

Đêm đó, gió ngừng, nhưng trời vẫn lạnh.

Tiền Viện Thanh hỏi: “Thế cháu có biết vì sao nó ngồi tù không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play