Liêu Thần dùng tên giả để liên hệ với bệnh viện tư nhân của nhà họ Liêu, cũng lấy luôn danh nghĩa là giám đốc của công ty hiện tại y đang công tác để gửi thư ngỏ sang cho bệnh viên bên Châu Âu kia, tỏ ý muốn được nhập viện chữa trị. Đây rõ ràng là mạo danh đơn vị để giải quyết việc riêng, nói căng hơn nữa thì là hành vi phạm pháp lừa dối cấp trên, nếu bị phát hiện, lập tức cuốn gói biến khỏi công ty đã đành, tập đoàn nhà họ Liêu nhất định cũng sẽ không tha cho y. Liêu Thần biết rõ hành động này chẳng khác nào bí quá làm liều, nhưng nghĩ đến bệnh tình của Quân Tư Vũ, y sẵn sàng chấp nhận tất cả rủi ro chỉ để đổi lấy một tia hi vọng mong manh.

Vì phải sang tận Châu Âu khám bệnh, Liêu Thần còn lợi dụng vị trí công tác của mình để sửa đổi danh sách nhân viên được công ty cử đi nước ngoài tu nghiệp, mục đích cũng chỉ vì muốn dẫn theo Quân Tư Vũ tranh thủ thời gian đi phẫu thuật. Kế hoạch đã sắp xếp xong xuôi, nhưng gian lận vẫn là gian lận, Liêu Thần ôm cảm giác bối rối bất an rời khỏi văn phòng.

Thế nhưng, khi y về đến nhà, chào đón Liêu Thần không còn là một bàn cơm nước nóng hổi như mọi ngày, chỉ có một tờ giấy trắng nằm lặng lẽ trên bàn.

Là thư viết tay của ác ma đại nhân.

Thần, có lẽ tôi sẽ rời xa cậu một thời gian, thật xin lỗi, nhưng tôi không muốn liên lụy đến cậu. Tôi biết cậu đã vì bệnh tình của tôi mà hao phí rất nhiều tâm huyết, nhưng tôi không muốn biến mình thành gánh nặng của cậu. Hi vọng khi có cơ hội gặp lại, cả hai chúng ta đều sẽ chín chắn, mạnh mẽ hơn bây giờ.

Quân Tư Vũ

Cả căn nhà lặng ngắt không tiếng động, đồ đạc của Quân Tư Vũ vẫn còn nguyên vẹn như cũ, chỉ có người đã mất tăm mất tích. Sao hắn có thể bỏ đi như vậy ? Chân tay còn không cử động được, một người ngồi xe lăn thì có thể đi đâu ?

Liêu Thần bỏ lại tờ giấy lên bàn, bỗng như người phát cuồng mà lao ra khỏi cửa. Y không rõ mình định chạy đến đâu, chỉ biết theo bản năng lục tìm hết mọi ngóc ngách xung quanh khu nhà ở. Bao nhiêu ý nghĩ đáng sợ cứ vụt hiện ra trong đầu, y sợ Quân Tư Vũ gặp phải chuyện chẳng lành, y sợ … Liều mạng tìm kiếm đến tận nửa đêm vẫn không có kết quả, hiện tại y đang thẫn thờ bước đi trên con đường mòn nho nhỏ trong công viên. Liêu Thần đã đi tìm khắp các nơi mà hai người họ từng đến, nhưng dù có tìm thế nào cũng vẫn không thấy … không thấy được bóng dáng của hắn !

Tên ngốc vô tâm kia, cứ như vậy mà bỏ lại tôi, chỉ vì lý do ngớ ngẩn đó thôi sao !  Anh có biết là tôi đã chuẩn bị xong xuôi thủ tục cho anh nhập viện điều trị rồi không !

Quân Tư Vũ anh đúng là tên chết tiệt ! Chạy đi đâu mất rồi ! Có chịu quay về cho tôi không thì bảo ! Liêu Thần gục đầu đứng trước một gốc cây đại thụ, bàn tay nắm chặt không ngừng đấm lên thân cây, nước mắt cũng lặng lẽ từ khóe mắt rớt xuống.

Đồ ngốc ! Đồ ngốc ! Anh cho rằng bản thân mình làm liên lụy đến tôi nên anh được phép bỏ đi như vậy sao ! Tôi nhất định sẽ tìm được anh về ! Sẽ cho anh một trận nhớ đời ! Bao nhiêu nợ nần cũng tính toán hết luôn ! Liêu Thần cứ như vậy mà cắn răng khóc nấc từng hồi. Ông trời như cũng đồng cảm với y, đem mây đen tích tụ bao ngày qua trút thành mưa rào rào rơi xuống. Liêu Thần để mặc cho mưa ướt xối xả, một mình lặng bước quay về nhà.

Ngồi trong căn phòng im lìm không tiếng người, Liêu Thần gục đầu ôm mặt, chợt phát hiện ra tại sao cảm giác cô độc này lại khó thích ứng đến vậy. Không biết từ lúc nào, y đã quen có người ở bên cạnh, giờ đây khi người ta bỏ đi mất rồi, cảm giác trống rỗng tuyệt vọng cứ đè nặng trong lòng, không thể xua tan.

Y rối loạn cào tóc rồi lại trầm mặc ngồi, căn phòng khách tối om không có ai mở đèn.

Không biết bao lâu sau, y bất chợt đứng dậy, bước về phía phòng của Quân Tư Vũ, mọi thứ vẫn cứ quen thuộc như thế, máy tính, TV, giường ngủ … hết thảy đều nguyện vẹn như lúc hắn còn ở đây.

Y ngồi xuống trước bàn máy tính mà Quân Tư Vũ vẫn thường dùng, ấn nút mở máy. Màn hình sáng lên, QQ có cài chế độ tự động đăng nhập sau khi khởi động máy, nhìn giao diện vừa mở, Liêu Thần đưa tay ôm miệng nén lại tiếng nấc nức nở.

“Không muốn liên lụy đến cậu.” Chỉ vẻn vẹn một câu như vậy trong phần chữ kí của tài khoản QQ, có lẽ Quân Tư Vũ đã đoán trước là Liêu Thần sẽ mở máy tính của hắn.

Liêu Thần cảm thấy như trái tim mình đang bị cào nát, từng vệt từng vệt rướm máu đau nhói.

Từ khi nào bản thân mình bắt đầu qua lại dây dưa với tên chết tiệt này, cái tên không chịu làm việc chỉ biết vòi tiền, từ trên xuống dưới có mỗi tay nghề nấu nướng là còn dùng được. Cái tên cả ngày cắm mặt vào máy tính nhưng khi mình nằm bệnh thì lại luôn chân luôn tay không ngơi nghỉ, rồi lại cùng mình chạy từ nơi nọ tới chỗ kia ….. Chỉ vì một câu “Không muốn liên lụy đến cậu.” mà đã biết mất tăm hơi …. Cứ như vậy mà bỏ đi ?

Liêu Thần khẽ lướt tay lên bàn phím, như thể nơi đó còn lưu lại hơi ấm của chủ nhân căn phòng này. Hơi ấm bàn tay ấy, có lẽ Liêu Thần là người rõ ràng hơn ai hết.

Y nhắm mắt lại, tưởng tượng người đó sẽ chậm rãi bước ra từ một góc nào đó đến phía sau y, rồi gãi đầu cười xòa nói rằng mọi chuyện chỉ là đùa thôi.

Nhưng, hắn đã không xuất hiện như vậy.

Thật sự … đã đi rồi …

Đến tận khi trời hửng sáng, Liêu Thần ngủ gục bên bàn máy tính mới tỉnh dậy, đưa mắt nhìn ra bầu trời trong vắt ngoài cửa sổ, y chợt nhận ra một điều ……

Thì ra chính mình vẫn luôn mong ngóng hình ảnh của hắn như vậy …

Thì ra …

Bản thân mình …

… đã yêu …

… yêu hắn mất rồi …

Cốt truyện đi theo hướng đô thị hiện đại ngược luyến tàn tâm mất toi.

Ngay cả tên thiên sứ vẫn chịu trách nhiệm theo dõi Liêu Thần khi nhìn thấy cảnh này cũng phải thở dài thương cảm. “ Ài, rõ ràng Vũ Uyên đã chết rồi, vậy mà sao con người này vẫn nghĩ rằng hắn chỉ muốn tránh mặt y vậy chứ. Mà cũng không ngờ, tên đại ác ma như Vũ Uyên cũng có lúc dịu dàng tình cảm đến thế, đến tận lúc chết vẫn cố lấy lý do ‘không muốn liên lụy đến người khác’ để tránh làm tổn thương người này. Tình yêu thật là kì diệu, chẳng cần phân biệt là thần, là ma hay là người. Hay là mình về báo lại với sếp, không cần theo dõi con người đáng thương này nữa.” Thiên sứ này mới chỉ theo dõi Liêu Thần ngày đầu tiên sau khi ác ma đại nhân biến mất, vậy mà đã kết luận một câu chắc chắn đến mức này, nhiêu đó thôi đủ lọt vô bẫy rồi.

Thiên sứ đơn thuần ngây ngơ thánh thiện sao có thể thắng được sự giảo hoạt của ác ma.

*************************************************

Ác ma đại nhân hiện đang thẳng hướng Ma giới mà tiến lên.

Hắn thuê một chiếc xe đạp điện, đầu đội kính chắn gió rõ ngầu, lưng đeo ba lô chuyên dụng của dân phượt, cứ thế phi bon bon trên đường quốc lộ trong cảnh hoàng hôn đổ bóng —————- Nếu cứ nhằm lúc giao giờ giữa hoàng hôn và buổi tối mà đi sẽ gặp đươc giao điểm của tam giới, đó là thời điểm tiến vào Ma giới thuận lợi nhất.

Ác ma đại nhân ngồi trên xe điện loại có bình ắc quy lớn, công suất khủng, gấp rút tranh thủ lúc hoàng hôn mà lên đường. Kề từ khi nghe Ma hoàng kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái cố gắng nén giận.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe đạp điện công suất lớn ầm ầm từ trong giao điểm tam giới rớt xuống giữa ngã tư đường nằm ngay trong trung tâm thủ đô Ma giới. Bởi vì hắn vẫn giữ nguyên mái tóc ngắn ngủn như khi còn ở Nhân giới, cộng thêm cái kính chắn gió phong cách ngầu xị trên trán, chẳng ai nhận ra hắn là Thánh ma. Trong mắt đám cư dân Ma giới lúc này chỉ thấy một tên quái đản mặc trang phục kì quặc nhưng trên người lại tản ra từng luồng ma lực mạnh mẽ, còn cưỡi trên thứ phương tiện kì lạ phóng thẳng về phía hoàng cung Ma giới.

Trước cửa hoàng cung, mấy tên vệ sĩ cao lớn uy mãnh mắt thấy ác ma đại nhân đang cưỡi xe điện phóng như bay tới liền vội vàng thủ thế dàn trận, nắm chặt trường kích trong tay sẵn sàng liều mạng. Thế nhưng khi còn cách cổng hoàng cung vài mét, ác ma đại nhân bỗng bóp phanh xe, rê một vòng điệu nghệ ngay trước mặt đám vệ sĩ. Tiếng phanh xe rít rịt vang muốn chói tai, đám vệ sĩ hai tay ôm tai hai mắt nhìn nhau, kế hoạch công kích bằng âm thanh này hiểm thật !!!

Ác ma đại nhân bày ra bộ dạng hào hoa phong độ bước xuống khỏi xe, tháo kính chắn gió trên trán xuống quăng sang một bên, sau đó cởi quần áo, từ trong ba lô lôi ra một bộ y phục —— là một bộ trường bào đen tuyền của quý tộc Ma giới theo phong cách sếch-xy, còn thêm cả vòng cổ bằng đá trông vô cùng cá tính và bụi bặm. Động tác của hắn nhuần nhuyễn lưu loát, vậy nên chưa đầy năm phút sau, trước cổng hoàng cung xuất hiện hình ảnh Thánh ma vĩ đại vừa đi vừa thay quần áo, tóc dài bay bay, oai phong lẫm liệt !!

“Cẩn thận trông xe cho ta !” Thánh ma đại nhân thản nhiên cầm chùm chìa khóa xe nhét vào tay một tên vệ sĩ gần đó, lỡ dùng quá sức chút xíu mà đã đẩy bay tên kia ngã văng ra xa mấy mét.

Tin tức Thánh ma đột nhiên ghé thăm làm cho cả hoàng cung dậy sóng. Ngay lúc này, Ma hoàng và chúng thần còn đang nghị sự trong phòng, nghe thấy người chạy vào báo tin liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Gần như trong nháy mắt, sắc mặt Ma hoàng đại biến, hét lớn, “Tất cả tránh ra cho ta !” Y vừa nói vừa đập bàn đứng dậy, thân thể nhoáng cái nhảy sang một bên !

Chỉ nghe chiếc bàn răng rắc phát ra tiếng rồi gãy đôi. Ngay cả ngai vàng mà Ma hoàng vừa ngồi cùng với bức tranh chân dung áp tường phía sau cũng như bị một lưỡi kiếm vô hình chém xuống, xẻ ra làm đôi. Ngẫm lại nếu không phải vừa rồi Ma hoàng nhảy sang một bên né tránh, không chừng hiện tại chính bản thân y cũng bị xẻ ra làm hai rồi.

Thế nhưng, vật hi sinh chưa chỉ dừng lại ở ngai vàng và bức tranh, trong khi mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nền đất dưới chân họ bắt đầu xuất hiện vết rạn, dọc theo vết chém khi nãy, cả trần nhà lẫn nền đất đều từ từ tách ra làm hai, như thể trời đất sụt lún, khắp cung điện ngả nghiêng như muốn sụp ! Rõ ràng trong khắp cả Ma giới này, tìm được người trình độ phá hoại cao đến vậy chỉ có duy nhất một trường hợp mà thôi !

“Vũ Uyên !!!!!!!!” Ma hoàng hốt hoảng kêu lên.

“Ma giới dạo này an nhàn quá ha.” Âm thanh lạnh lùng của Thánh ma đại nhân vang lên từ phía cửa lớn. Ngay khi vừa thấy hắn oai hùng đạp cửa bước vào, đám quý tộc trưởng lão ngạc nhiên đến mức không khép nổi miệng.

“An nhàn đến mức quên luôn cả cách kính sợ người mạnh hơn mình mất rồi.” Vũ Uyên nhếch mép cười lạnh, “Bệ hạ, ta đến giúp ngài đào tạo lại đám người này, để cho bọn chúng nhớ lại cảm giác sợ hãi là như thế nào.”

“Ngươi rốt cục cũng trở lại.” Ma hoàng lên tiếng châm chọc, “Kính sợ ? Sao ta chỉ thấy một tên tàn phế mang theo hư vinh ảo tưởng thôi à !”

“Ảo tưởng hư vinh chính là cảnh giới mà mọi ác ma nên phấn đấu đạt được.” Ác ma đại nhân giơ lên ba ngón tay, “Trong vòng ba ngày, tất cả những kẻ ôm mộng khiêu chiến đoạt quyền Thánh ma đều sẽ được thử thách để học lại cách quy phục bề trên vốn có của bọn chúng. Hay là chúng ta nên bắt đầu từ ngài đi, bệ hạ của ta !”

“Ngươi muốn ta thực sự kính nể ngươi sao, thánh ma đại công tước ? Vậy thì xin mời ngươi tận tình đem mầm mống sợ hãi đó gieo bằng máu tanh và giết chóc phủ khắp lãnh thổ của ta đi ! Khiến cho những kẻ bề tôi hèn mọn phủ phục trước quyền uy của ngươi !” Ma hoàng gian trá mỉm cười —— Chỉ cần chọc cho Vũ Uyên tức lên thì đám phản loạn Ma giới kia sẽ không thoát được tên nào !

Vũ Uyên chính là thần binh đáng sợ nhất Ma giới ! Kẻ nào ngu ngốc mới dám coi thường con át chủ bài này của Ma hoàng bệ hạ !

Đáng tiếc một điều là ngay trước khi ác ma đại nhân quay về Ma giới một ngày, Diana lại đang trên đường trở lại nhân gian, hai người ngược lộ trình lại lệch thời điểm nên chẳng có cơ hội đụng mặt, cứ thế mà cho qua.

Mà càng đáng tiếc hơn nữa, hai ngày trước, Trưởng thiên sứ ôm theo các xác nửa tàn nửa phế của ác ma đại nhân trốn vào vườn hoa bí mật nằm giữa Thiên giới và nhân gian, buồn bã ủ ê ôm cái xác đó diễn ra một màn ngược luyến tàn tâm kinh thiên động địa.

Vậy nên trong ba ngày này, ác ma đại nhân ở Ma giới toàn tâm toàn ý dựng lại uy danh của mình vừa bị Ma hoàng bệ hạ đạp đổ mấy hôm trước.

**************************************************

Liêu Thần đã chạy đi tìm Quân Tư Vũ ở tất cả những nơi mà y có thể nghĩ đến, nhưng vẫn không tìm thấy. Ngay lúc y tưởng chừng như bản thân đã hoàn toàn tuyệt vọng thì lại nhớ tới một chỗ.

Dạ Tuyền ! Là quán bar cao cấp đó ! Cái chỗ toàn đàn ông gạ tình bán sắc, còn có cả đồng tính …… Liêu Thần nhớ rõ lần trước mình đã phát hiện ra tấm card của quán đó giấu trong ví tiền của Quân Tư Vũ. Một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua trong đầu y, không lẽ nào Quân Tư Vũ lại …… tới nơi đó ?

Hiện tại cũng chỉ còn chỗ đó là chưa tìm thôi !

Liêu Thần tiều tụy lo lắng suốt một đêm, cuối cùng quyết định đến Dạ Tuyền tìm người, dù rằng y vẫn nghĩ đây là chuyện chẳng thể nào xảy ra nhưng cũng không còn biện pháp khác, thôi thì thử chữa lợn què thành lợn lành xem sao.

Hết chương 63

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play