Thông tấn xã lá cải.

Theo nguồn tin đồn thổi nhảm nhí.

Màn đêm dày đặc, cột đèn đường trơ trọi chỉ có thể chiếu lên mặt đất những quầng sáng nhỏ bé mỏng manh, không khí lạnh buốt đến nỗi ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút đau đớn khó khăn. Ác ma đại nhân vác túi hành lý, lững thững bước đi trên con đường mờ mịt không một bóng người.

Liêu Thần cũng thật vô tình, nói đi là đi thẳng, không chịu quay lại đón, khiến hắn đến tận nửa đêm mới lết được tới nơi. Liêu Thần vừa nhận phòng, ác ma đại nhân đã lò dò bước vào cửa khách sạn, đối với một người đi bộ mà nói, hình như chẳng ai nhận ra tốc độ của hắn có chút quỷ dị phi thường.

“Xin hỏi ngài có đặt phòng trước không ?” Tiếp tân lễ phép hỏi Quân Tư Vũ.

“Ách, tôi có đặt trước phòng 301.” Ác ma đại nhân nói. Phòng 301 đúng là phòng Liêu Thần đặt trước a.

“Thưa ngài, phòng 301 là phòng đơn, hiện tại đã có người ở.” Cô tiếp tân xem xét trên máy tính một chút, nói, “Hay là ngài chuyển sang phòng khác ? Chỗ chúng tôi vẫn còn phòng trống, giá cả phải chăng, chỉ có ba trăm đồng một ngày.”

“Ba trăm đồng ?” Ác ma đại nhân nhướn mày, còn không bằng nửa tháng lương đi ! Hắn lập tức thi triển ma pháp, hướng cô tiếp tân nở nụ cười tà mị, đôi mắt màu băng lam lóe lên quang hoa, thanh âm câu hồn đoạt phách khiến người ta rơi vào vòng xoáy u mê. “Cho tôi một phòng thượng hạng, đăng ký tên Liêu Thần. Hóa đơn thanh toán gửi đến văn phòng tổng giám đốc công ty Phỉ Thúy Chi Sâm.”

Cô tiếp tân lập tức trở nên mê muội, giống như con rối nhất nhất làm theo lời Quân Tư Vũ, đem yêu cầu đặt phòng của hắn xác nhập vào máy tính. Ác ma đại nhân mạo danh thành công, thản nhiên tiến vào đại sảnh xa hoa trong khách sạn.

Nhưng mà, ông trời thật không thương kẻ xấu, lúc hắn vác túi hành lý theo chân nhân viên phục vụ bị hắn dùng ma lực khống chế, đi nhận phòng, phát hiện trong phòng đã có người ở từ trước, mà hiện tại, có vẻ như phòng trống chỉ còn loại phòng đơn bình thường giá ba trăm đồng một ngày mà thôi.

Kế hoạch hưởng thụ của ác ma đại nhân tuyên bố thất bại, rốt cuộc đành tìm cách đuổi nhân viên phục vụ đi, hướng thẳng về phía phòng 301. Theo như Liêu Thần đã lên kế hoạch đặt phòng từ trước, Quân Tư Vũ biết y ở phòng 301, Liêu Xuyến Xuyến ở phòng 302. Vì muốn trả đũa vị cấp trên đáng kính, hắn đến trước cửa phòng 301, dùng chìa khóa dự phòng vừa lừa lấy được ở quầy tiếp tân, mở cửa, yên lặng bước vào.

Liêu Thần không có trong phòng, chỉ thấy một mớ quần áo vứt bừa trên giường, chắc y đang ngâm mình dưới ôn tuyền. Ác ma đại nhân nghĩ nghĩ, sau đó liền khóa cửa, chính mình cũng nên hưởng thụ cảm giác tắm suối nước nóng chút đi.

**************************************************

Ác ma đại nhân vào phòng thay đồ, nhanh chóng lột quần áo, quấn khăn tắm, xỏ dép lê loẹt quẹt tới bên hồ nước bốc hơi nghi ngút. Đã nửa đêm, chẳng còn ai ngâm mình, hắn lặng lẽ bước đến gần thành hồ, chợt thấy gần bụi hoa phía bờ bên kia, Liêu Thần đang thư thái ngâm mình, quay lưng về phía hắn, hai tay tựa bên thành hồ, nhắm mắt dưỡng thần. Vóc người của y so với tưởng tượng còn thon gầy hơn, Quân Tư Vũ thầm nghĩ, dáng người mảnh khảnh như kia, sức lực chắc cũng chẳng tới đâu.

Hiện tại là cơ hội tốt để ra tay nha ! Ác ma đại nhân hạ quyết tâm, lập tức quăng đôi dép lê, nhảy ùm xuống hồ làm nước văng lên tung tóe.

Liêu Thần giật mình, vừa nghe thấy tiếng vật gì đó rất lớn rơi xuống nước, thế nhưng nhìn quanh lại không thấy có người nào, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng người cao lớn !!

Liêu Thần kinh hãi vội vàng đứng lên, “Anh định làm gì !!”

Chỉ thấy Quân Tư Vũ mỉm cười, dục vọng trong mắt tóe ra chói lọi, hắn đứng trong hồ nước, thân hình cường tráng khác hẳn với kiểu viên chức văn nhược. Nói một cách hình tượng hóa là trông giống như con báo đen đang vận sức, chờ thời cơ lao vào vồ lấy con mồi !

Liêu Thần cả người run rẩy, vội vàng cầm lấy gáo nước bên cạch, nhằm thẳng mặt Quân Tư Vũ mà ném !!

“Đừng có đụng vào tôi !!” Liêu Thần gào lên.

Quân Tư Vũ nhanh như chớp nghiêng đầu né qua, sau đó ngồi thụp xuống, phởn phơ ngâm mình, không nói lời nào.

Bầu không khí trở nên dị thường căng thẳng.

Năm phút sau, ác ma đại nhân rốt cục mở miệng nói.

“Liêu tổng, ngài tăng lương cho tôi đi.”

“Đừng mơ tưởng, tuyệt đối không có khả năng.” Liêu Thần vừa rồi bị “hố”, xấu hổ cùng kích động, theo phản xạ lập tức từ chối lời xin xỏ của Quân Tư Vũ … À, cũng một phần là do y keo kiệt nữa …

“Được rồi, ngài vẫn kiên quyết không chịu, tôi cũng đành nói thật.” Quân Tư Vũ nói, “Kỳ thực tôi đã sớm lắp camera quay lén trên xe ngài, cảnh “thân mật” vừa rồi của chúng ta đương nhiên cũng được ghi lại đầy đủ, cuộn phim tôi đã cất kỹ. Nếu ngài không chịu tăng lương cho tôi, tôi sẽ công bố “clip riêng tư” kia cho toàn công ty chiêm ngưỡng, Liêu tổng, hẳn là ngài không hi vọng thấy một màn như vậy đâu !”

Ác ma đại nhân thong dong nhìn sắc mặt Liêu Thần từ đỏ chuyển thành trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh. So với xem kịch còn thú vị hơn nhiều.

“Anh ! Đê tiện !” Liêu Thần cảm thấy Quân Tư Vũ có mưu đồ từ trước, quả nhiên đúng vậy ! Y giận đến cả người phát run, cực lực kiềm chế chính mình, nói, “Anh rốt cuộc là muốn cái gì ?”

“Đưa cho tôi năm mươi vạn, tôi sẽ đưa cuộn phim cho anh.” Ác ma đại nhân bắt đầu chuyển kịch bản thành tống tiền.

“Tôi không có năm mươi vạn !” Liêu Thần cắn răng nói.

“Vậy thì ngài lợi dụng chức quyền, tăng lương cho tôi, chỉ cần cao hơn lương quản lý là được.” Quân Tư Vũ cười tới tà ác.

“ ………Được rồi, nhưng làm sao tôi biết thực sự là anh có cuộn phim kia hay không ?” Liêu Thần thoát khỏi cơn kích động, dần tỉnh táo lại. Nhớ tới chuyện xảy ra trong xe vừa rồi, cảm thấy rất có khả năng Quân Tư Vũ đang bày trò lừa đảo để tống tiền.

“Cuộn phim có hay không cũng không quan trọng.” Quân Tư Vũ mỉm cười bước tới, đột nhiên đem y ép tới vách đá bên bờ hồ, thật sâu hôn xuống. Nụ hôn vừa dứt, hắn khẽ nâng cằm Liêu Thần, cho y nhìn thấy chiếc camera đã được giấu kín trong góc từ lúc nào.

Liêu Thần cứ như vậy lại bị ác ma đại nhân chiếm tiên nghi.

Phải mất một lúc đứng ngơ ngác, Liêu Thần mới sực tỉnh, liều lĩnh đi về phía chiếc camera, định tìm cách tiêu hủy tang chứng, lại bị Quân Tư Vũ vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng, y như con mèo đang lên cơn, chân tay giãy dụa đấm đá lung tung, thề nhất định phải đập tan cái camera kia ra. Đùa ! Cái này liên quan trực tiếp đến danh dự và tiền đồ của một con người a !

“Đừng nghĩ trốn, nói cho ngài hay Liêu tổng, tất cả đều phí công thôi.” Quân Tư Vũ vẫn không buông tay, còn cố ý ghé vào tai y thổi nhẹ.

“Ác ma ! Đồ ác ma !” Liêu Thần oa oa kêu lên.

“Phải, tôi là ác ma vậy đó, ai bảo ngài keo kiệt, không chịu tăng lương cho tôi !” Quân Tư Vũ dứt khoát đem y ôm ra khỏi ôn tuyền, Liêu Thần lúc này hết đạp lại cắn, hắn cũng không để ý, một đường ôm y về thẳng phòng 301, khóa trái cửa lại, đem Liêu Thần ném lên giường.

“Anh điên rồi ! Quân Tư Vũ !” Liêu Thần từ trên giường nhảy dựng lên, lại bị hắn đè xuống. Quân Tư Vũ uy hiếp nói, “Chỗ này không có lắp camera, nhưng tôi có biện pháp khiến ngài phải khuất phục. Liêu tổng, đừng khiến tôi không khách khí.”

“Anh ……anh rốt cuộc còn muốn cái gì ?” Nghe giọng điệu của hắn, Liêu Thần cũng có chút kiêng kị.

“Nghe nói nhà của ngài rất lớn, còn có một phòng không dùng đến, Liêu tổng, vừa đúng lúc chỗ của tôi đòi tăng tiền thuê nhà, không bằng ngài cho tôi làm nhân tình, dọn đến ở nhà ngài đi.” Quân Tư Vũ lại mặt dày thay đổi mục tiêu, ngay cả chuyện tiền nhà cũng nhắm tới giải quyết luôn.

“Đòi hỏi quá đáng !!” Liêu Thần biết Quân Tư Vũ một khi đã đeo bám thì chẳng khác keo dính sắt là mấy, từ này về sau sẽ còn hơn ! Hai mắt y lóe lên ngọn lửa oán độc, thề sau này nhất định phải chỉnh cho Quân Tư Vũ sống không bằng chết !!

Vì thế, chuyến đi du lịch suối nước nóng lần này, ác ma đại nhân trúng mánh lớn rồi.

Hết chương 13

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play