Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****

Thục nữ, mỹ nữ, thuần nữ, học sinh nữ… …

Đứng trước tấm gương trang điểm bằng bạc to lớn, đối mặt với chiếc tủ quần áo mênh mông chủng loại, Ô Lị Khoa Nhĩ cảm thấy vô cùng mê man, không biết hôm nay lên trang điểm thành cái dạng gì mới tốt. Không ngờ giữa lúc băn khoăn suy nghĩ, tầm mắt của hắn thoáng lướt qua một bộ đồ nữ ở góc phòng. Hắn nhất thời cong khóe miệng tủm tỉm cười. Hàng ngày đã quen ăm mặc diêm dúa lòe loẹt, hôm nay hắn muốn thử bắt chước tác phong của tiểu thư khuê các một chút.

Vì thế, Ô Lị Khoa Nhĩ vẫy nhẹ ngón tay, chiếc tủ quần áo liền tự động bay tới, mở ra. Sau đó những trang sức, mỹ phẩm, quần áo từng thứ từng thứ bay ra ngoài. Ô Lị Khoa Nhĩ chọn miếng độn ngực Silicon số bảy dán trước ngực, kế tiếp lấy cái áo ngực màu ngọc trai mặc vào, đồng thời mang lên quần lót đồng bộ, đeo dây truyền trân châu lấp lánh, trang điểm chải tóc, cuối cùng xỏ vào một đôi giày Chanel thời trang cùng phong cách. Sau một phen ăn diện, một quý cô lãnh diễm vóc dáng cao gầy liền xuất hiện trong gương.

Ô Lị Khoa Nhĩ hắc hắc cười, dùng ngón tay đeo găng làm bằng vải ren đen đặt lên chính cánh môi hồng nhạt của mình, lộ ra một nét cười vô cùng mị hoặc.

Từ hôm nay trở đi, hắn chính là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tập đoàn Quốc tế Tắc Mễ – Ngô Lệ Khả.

Bên kia, Tư Đồ phu nhân để mừng cho việc tìm được người con đã thất lạc nhiều năm mà quyết định làm phẫu thuật chữa trị căn bệnh đục thủy tinh thể. Sau khi thấy lại mặt trời, Tư Đồ phu nhân vô cùng xúc động, liền lấy danh nghĩa của Tư Đồ gia cử hành một bữa tiệc tùng long trọng. Trên danh nghĩa thì đây là tiệc rượuthông thường, nhưng thực thế chính là đại hội xem mắt để tuyển chọn con dâu xinh đẹp yêu kiều cho ba đứa con trai của mình.

Mà lão Phúc – người lên kế hoạch cho bữa đại tiệc này, hiện tại tỏ ra đặc biệt trang nghiêm, mặc áo bành tô thắt nơ ở cổ, vẻ ngoài đạo mạo đường hoàng, nhìn không hề giống một kẻ tâm thần phân liệt lại cuồng Hoàn Châu cách cách. Dưới sự an bài đâu ra đấy của lão, bữa tiệc này trở thành sự kiện chấn động những nhân vật thượng lưu và giới giải trí trong toàn thành phố S. Nó được mọi người gọi là ‘Party giày thủy tinh của Cinderella’, nhằm mục đích tìm ra ba nàng công chúa có thể khiến tam đại vương tử của Tư Đồ gia động lòng!

Vì thế, lão Phúc với tinh thần chuyên nghiệp vốn có còn đặc biệt chuẩn bị ba chiếc giày trong suốt làm bằng pha lê, dự định sẽ cho những mỹ nữ được chọn đi thử. Lão cũng thông qua phương thức phát tán thiếp mời hàng loạt, dựa vào thanh thế vĩ đại của Tư Đồ gia để mời những quý cô mỹ mạo tài năng tới báo danh. Sau tầng tầng lớp lớp chọn lọc, chỉ có những mỹ nữ trăm người có một được tham gia vào tiệc rượu.

Địa điểm tổ chức Party chính là hoa viên Thạch Anh bên trong cung điện Pha Lê, nơi được đặc biệt thiết kế và xây dựng dành riêng cho ba cậu ấm họ Tư Đồ giữa lòng thành phố S. Thật không hổ là Tư Đồ gia, cư nhiên có thể ở thành phố tấc đất tấc vàng này xây dựng một công trình kiến trúc quy mô lớn như vậy. Tuy rằng hết sức xa xỉ, nhưng là cũng rất chọc người, cho nên bữa tiệc nhanh chóng trở thành tin tức được đăng trên trang nhất của các báo đài toàn quốc. Nghe đâu tỷ phú Hilton Paris cuối cùng không tới chỗ này, cô nàng lớn tiếng nói muốn dựa vào mị lực bản thân để làm ba cậu ấm nhà Tư Đồ điên đảo.

Ác ma đại nhân bị cục diện trước mắt làm cho kinh hãi. Tuy rằng hắn cũng là một Ma tôn (*), từng thống lĩnh cả Ma giới, thế nhưng đối mặt với một buổi tuyển chọn xem mắt có quy mô và số lượng lớn như thế này, hắn vẫn là cảm thấy xấu hổ.

(*) Ma tôn: Ma vật tầng lớp cao, tôn quý.

Tư Đồ phu nhân nhiều năm định cư ở Anh quốc cũng từng ấp ôm một trái tim ngây thơ khờ dại, cho nên bà đối với cách làm này của lão Phúc càng hết lời tán thưởng. Thậm chí bà còn dựa theo kiểu mẫu trang phục của các vương công quý tộc châu Âu để may ba bộ lễ phục lộng lẫy cho các con trai mình.

Vì thế, ác ma đại nhân mặc mặc một bộ quân phục hoàng tử trắng thuần, hông đeo đoản đao phong cách châu Âu, chân đi giày ống, ngực còn gắn mấy tấm huân chương lấp lánh. Hắn hoành tráng mà đi tới đi lui tạodáng trước mặt Liêu Thần, giống như bản thân mình chính là một hoàng tử thật sự.

“Vũ Uyên, anh có thể giữ nguyên tạo hình này đi thẳng tới hội nghị lãnh đạo cấp cao Ma giới đấy. Rất có phong phạm hoàng tử Ma giới.” Liêu Thiên thần vắt chéo chân, tay cầm một tờ báo giơ lên đọc. Nơi bọn họ đang đứng đây là phòng sách của Tư Đồ gia, cả căn phòng chỉ có một chiếc đèn bàn duy nhất chiếu rọi thứ ánh sáng mờ nhạt ra khắp không gian, giá sách trên tường cao tới mấy thước, thoạt nhìn không khác gì một thư viện nhỏ.

“Nếu tôi là hoàng tử thì cậu chính là công chúa Thiên nga của tôi (*), ban ngày là con ngỗng của tôi.” Ác ma đại nhân đi tới bên cạnh Liêu Thần, tao nhã mỉm cười, nhả ra mấy lời sến súa.

(*) Công chúa Thiên nga: nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình The Swan Princess. Công chúa Odette bị một phù thủy ác độc tên là Rothbart nguyền rủa. Mỗi ngày, buổi sáng nàng sẽ biến thành một con thiên nga trắng, ban đêm lại biến thành người. Sau này hoàng tử Derek với tình yêu chân thành và bất diệt đã giải cứu cho nàng.

“Anh mới là ngỗng!” Liêu Thần hừ lạnh một tiếng, “Không phải, anh là quạ đen! Đúng rồi, nghe nói trên tiệc rượu hôm nay anh sẽ phải biểu diễn một ca khúc, anh đã chuẩn bị xong chưa? Tôi nhớ chưa bao giờ nghe anh hát.”

“Cậu muốn nghe sao? Công chúa của tôi?” Ác ma đại nhân quỳ một gối xuống ở trước mặt Liêu Thần, nắm nhẹ bàn tay y hôn một cái, thật đúng là giống như hoàng tử!!!

“Nếu anh muốn hát riêng cho tôi nghe một bài.” Liêu Thần ném tờ báo xuống, một tay đỡ lấy cằm mình, bộ dáng nữ vương cực kỳ, “Để tôi thử nghe giọng anh, xem anh có xứng đáng làm hoàng tử bạch mã của tôi không.”

Vì thế ác ma đại nhân mặt đối mặt Liêu Thần, bắt đầu hát, “Năm tháng kéo dài dằng dặc… … Kể ra ngày ấy khốn khổ vô cùng… …, vừa thực… …. vừa hư… …. khó lòng phân biệt… … Vui buồn tan hợp… đã từng trải qua… Chấp nhất như thế… … tột cùng là bởi tại sao…. Đường đời xa xôi…. trải dài đằng đẵng… …. xuôi ngược cũng chỉ lẻ bóng một mình… … trong lòng… khát vọng …. một đời….. thành thật… ….”  

“Ách…” Liêu Thần chấn kinh, “Anh lát nữa có thể đừng hát ‘Bài ca khát vọng’ này hay không!”

“Vậy đổi sang hát bài ‘Hoa nở hoa tàn’. Hoa nở hoa tàn…. năm tháng chứa chan…. trải dài vô tận…. Chuyện hoang đường nhất là đóa hoa kia… Chuyện hoang đường nhất là giọt lệ kia…”

“Cho dù có hát ‘Bảng phong thần’ cũng không hợp đâu! Vũ Uyên, anh không có thể hát đúng nhạc một chút sao?” Liêu Thần 囧.

“Tôi chỉ biết hát nhạc của Tiểu Hổ Đội (*) thôi.” Ác ma đại nhân nhớ về những năm 80 khi hắn mới tới nhân gian.

(*) Tiểu Hổ Đội: 1 ban nhạc Đài Loan bao gồm: Ngô Kỳ Long, Tô Hữu Bằng và Trần Trí Bằng, nổi tiếng vào cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90.

“… … Vậy anh vẫn là nên hát những bài của Tiểu Hổ Đội đi. Thôi, có thể nghe Thánh Ma hát cũng xem như tôi có phúc rồi!” Liêu Thần day trán, “Hay là, anh có thể hát Thánh Ca của Thiên giới chúng tôi không?”

“Đừng mơ.” Ác ma đại nhân nói.

**********

Trong văn phòng tuyển chọn ứng viên tham dự bữa tiệc Pha lê, lão Phúc ngày ngày đều phải xử lý một đống hồ sơ tư liệu mỹ nữ khổng lồ.

Mà giờ phút này, trên tay lão đang cầm một bộ lý lịch có phần đặc biệt hơn cả.

Ngô Lệ Khả, 18 tuổi, thạc sĩ quản trị kinh doanh, tiến sĩ Triết học, tiến sĩ lịch sử, thiếu nữ thiên tài, thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Quốc tế Tắc Mễ, thủy tổ còn là thân vương của Thanh triều, yêu âm nhạc, tính tình hòa nhã.

Lão Phúc nhìn đi nhìn lại tấm hình chụp cô nàng, rốt cuộc gật đầu, “Là một cách cách, không tồi, duyệt!” Vì thế, lão cầm lấy con dấu đóng mạnh lên bản sơ yếu lý lịch của Ngô Lệ Khả hai chữ ‘Thông qua’.

Ba ngày sau, Ngô Lệ Khả cầm trong tay tấm thiệp mời, miệng cười ha hả. Dù sao đây cũng là thời kỳ Tái Mễ Nhĩ phái hắn xuống nhân gian làm công vụ, hiện tại chơi đùa một chút cũng không ảnh hưởng gì. Chờ đến khi Tái Mễ Nhĩ hủy diệt toàn vũ trụ, loại bỏ tất cả con người thì cũng không còn cơ hội để chơi vui như vậy nữarồi.

Ác ma đại nhân vừa tham gia một bữa cơm đoàn viên thú vị, lần này gặp lại, vẫn thấy Tư Đồ Gia Hào và Tư Đồ Gia Tuấn một bộ dạng vô cùng hiếu thảo, không ngừng lấy lòng khiến cho Tư Đồ phu nhân hết sức hài lòng thỏa dạ.

“Gia Lương, Gia Tuấn, Gia Hào, ngày mốt sẽ tổ chức Party, các cọn đã chuẩn bị tốt chưa?” Tư Đồ phu nhân ngổi trên ghế salon, nhìn ba đứa con trai ở xung quanh, vui vẻ nói, “Thật hy vọng các con có thể chọn được ý trung nhân hợp với mình, cho dù chỉ thuận lợi thúc đẩy được một mối lương duyên cho một trong ba đứa cáccon, mẹ cũng mãn nguyện lắm rồi!”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi!” Gia Tuấn nắm lấy tay bà, cười nói, “Chúng con nhất định sẽ không để mẹ phải thất vọng.”

“Ừ, cả đời này của mẹ, chuyện vui vẻ nhất chính là có được những đứa con hiếu thuận như các con. Ai~ Tuy nói ông trời đối xử với mẹ không công bằng, nhưng nhìn các con đây, mẹ cũng không còn gì để hối tiếc nữa.” Tư Đồ phu nhân cầm khăn tay, nghĩ đến mảnh tình đầy chông gai của mình mà không cầm nổi bi thương, “Ngày ấy, sau khi mẹ sinh Gia Lương, người trong gia tộc hoàn toàn không thông cảm, bọn họ còn ôm Gia Lương đi mất. Quãng thời gian đó, mẹ thật sự là đau khổ đến không buồn đi thẩm mỹ viện chăn sóc dung nhan. Những ngày tháng khổ sở đó, nhớ tới…. thực là…….. Ô ô ô….”

“Mẹ, Mẹ đừng như vậy! Về sau chúng con tuyệt đối sẽ không để mẹ buồn khổ nữa!” Gia Hào và Gia Tuấn ôm lấy Tư Đồ phu nhân, mẹ con ba người họ ai nấy đều mặt mày đẫm lệ nhìn nhau.

Ác ma đại nhân ngơ nhác ngồi một bên thầm nghĩ, như thế nào lại giống đang xem phim tâm lý xã hội Singapore vậy chứ?

Nhìn Ác ma đại nhân vẫn ngồi thừ ra đó, lão Phúc bên cạnh nhịn không được vội ho một tiếng, nhắc nhở, “Đại thiếu gia…”

Ác ma đại nhân vì thế mới tâm không cam tình không nguyện kêu một tiếng, “Mụ… …”

“Anh cả! Anh đừng dùng ngôn từ thô tục như thế để gọi mẹ được không?! Mẹ chúng ta là người tôn kính nhất, hẳn là nên gọi ‘mẫu thân đại nhân’ a!” Gia Hào uốn nắn.

“Ách, được rồi.” Ác ma đại nhân âm thầm hừ lạnh một tiếng, nói, “Mẫu thượng, mẫu hậu, hay là hoàng ngạch nương, mẹ thích cái nào?”

“A! Đứa nhỏ này tại sao lại thành ra như vậy?!” Tư Đồ phu nhân kêu lên một tiếng, rồi đột ngột khép mắt, ngất đi.

Nhất thời toàn bộ không khí trong phòng khách trở nên hỗn loạn. Gia Tuấn đứng lên, nổi giận đùng đùng túm áo ác ma đại nhân, “Anh cả! Vì sao anh lại phải làm lớn chuyện lên như vậy!! Anh có biết mẹ vì anh đã phải trả giá biết bao nước mắt và đau khổ hay không!! Xin anh mau chóng nhận lỗi với mẹ đi!”

Lão Phúc vừa xách hộp cứu thương tới vừa nhỏ giọng nói, “Kỳ thực cách xưng hô ‘hoàng ngạch nương’ này không tồi… …”

Sau một phen cấp cứu, Tư Đồ phu nhân cuối cùng dần dần hồi tỉnh, bà nức nở nói, “Đừng trách Gia Lương! Là mẹ không tốt, để Gia Lương lưu lạc khổ sở nhiều năm như vậy! Gọi thế nào cũng được, chỉ cần con nhận người như mẹ đây là mẹ đã mãn nguyện… …”

“Mẹ, anh cả chỉ là nhất thời hồ đồ, xin mẹ đừng trách anh ấy. Con tin là anh cả nhất định sẽ thay đổi!” Gia Tuấn vội vàng an ủi.

Tư Đồ phu nhân vì sự tinh tế và siêu cấp nhạy cảm của mình mà nổi tiếng. Nếu không phải lão Phúc cứ đứng ở bên cạnh thì vừa rồi Tư Đồ Gia Tuấn thật muốn một phen bóp chết bà ta! Người đàn bà này căn bản chỉ là mẹ ghẻ của bọn họ mà thôi. Nếu không phải vì năm đó lão cha bọn họ hám quyền hám thế hám tiền tài của Tư Đồ gia mà vào đây ở rể, thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào tay người đàn bà đáng chết luôn cho mình là đúng này, gia đình êm ấm vốn có của bọn họ cũng không vì thế mà tan nát. Hết thảy nguyên nhân là do ngày ấy lão cha tình cờ giúp đỡ một tiểu thư nhà giàu đang khóc sướt mướt trên đường, sau đó liền bị người nhà của vị tiểu thư này dây dưa không dứt, ép buộc cha phải ly hôn, đồng thời dụ dỗ đe dọa lão cha ý chí không kiên định của bọn họ tới đây ở rể. Cứ thế, anh em họ liền trở thành con trai của Tư Đồ tiểu thư. Đại khái là vì từ nhỏ đã bị bắt bẻ quá nhiều, cho nên hai anh em càng lớn càng nảy sinh tâm lý vặn vẹo. Loạn luân không nói, tâm tư bọn họ càng là phản nghịch vô cùng.

Một gia đình bề ngoài hào nhoáng bên trong mục nát như thế này, ai mà ngờ được lại chính là mục tiêu tiếp cận của Ác ma và Thiên sứ khủng bố!

Con đường dẫn tới vũ trụ sụp đổ, sẽ do Tư Đồ gia bước những bước đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play