Tình hình đập vào mắt làm cho tâm thần hai người đều nứt ra, nhất là một vũng máu đỏ tươi kịch liệt kích thích thần kinh Hạ Phong.
Góc sáng sủa, Lâm Úc chính đưa lưng về phía bọn họ thân thể co gập. Một cây chủy thủ cấm vào lưng, chỉ còn chuôi đao bên ngoài, trong không khí tràn ngập một cỗ dư hương của mê dược.
Thấy thế Trưởng Tôn Minh Đức nhanh chóng đi qua đem Lâm Úc lật lại.
Lúc này hắn đã không còn ý thức, nhưng vẫn ôm thật chặc hai tiểu hài tử như cũ, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Hạ Hữu Tường cùng Trưởng Tôn Minh Thụy ở trong lòng hắn lo lắng vạn phần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Úc , trong lòng vô cùng hối hận vì sao mình lại nhỏ yếu như thế .
“Hắn thế nào?”Hạ Phong nhích lại gần tiếp nhận hai cái búp bê, ngữ khí vô cùng nghiêm túc hỏi.
Sau khi cẩn thận xem xét xong thương thế của Lâm Úc , Trưởng Tôn Minh Đức khinh khẽ lắc đầu.
“Chủy thủ cắm vào nơi quan trọng, sợ… Là không được.”Cảm giác hô hấp của Lâm Úc dần dần chậm lại, Trưởng Tôn Minh Đức đau lòng nói.
“Đồ vô liêm sỉ !”Hạ Phong hai mắt bạo hồng, suy nghĩ lẫn lộn chiếm cứ đầu óc của hắn.
Từ từ! Không đúng! Hắn tuyệt đối không thể chết được!
Lúc này Hạ Phong rốt cục nghĩ đến.
Lâm Úc không phải là người thời đại này , nếu hắn chết như thế, diêm vương ti chưởng mệnh số cũng không có biện pháp can thiệp để cho hồn hắn quay về. Quấy rầy trật tự thời không, kia đến lúc đó sẽ phát sinh sự tình gì rất khó nói ! Nhưng, nhưng hắn hiện tại lại đã là… Chẳng lẽ lại phải muốn cho hắn lần nữa cùng thân thân giống nhau, thành người kỳ lân tộc sao? Nhưng đồng tâm chú khiến máu của ta chỉ có thể là Minh Đức mới có thể nhận. Nếu làm cho đem máu của ta cho tiểu Lâm tử, hắn chắc chắn độc phát thân vong*. Ai, làm sao bây giờ?
_*: máu của A.Phong chỉ có tiểu Minh có thể sở hữu, đối vs kẻ khác là chất độc
Phụ vương! Phụ vương! Để chúng ta cứu hắn đi !
Cái gì?
Hạ Phong giật mình nhìn phía hai hài nhi trong lòng.
Như thế nào cứu?
Phụ vương không phải đã cứu mẫu phi sao?
Nhưng…
Hắn đã cứu hai chúng ta, hiện tại nên chúng ta cứu hắn! Phụ vương! Giúp chúng ta đem huyết cho hắn!
Ngươi, hai người các ngươi ?
Hạ Phong há hốc mồm.
Để hắn uống máu của một trong hai người các ngươi không phải được rồi sao ?
Hắn thuộc về cả hai chúng ta!
A? Có ý gì? Hạ Phong có chút nghi hoặc tiếp tục cùng bọn nhỏ trao đổi tâm linh.
Bất quá nếu dùng phương pháp kia cứu hắn, hắn sẽ không còn là nhân loại nữa, vậy các ngươi vĩnh viễn sẽ phải chịu trách nhiệm với hắn… Các ngươi thật sự đã quyết định sao?
Đúng ! Chờ tương lai chúng ta trưởng thành sẽ đối với hắn hạ đồng tâm chú! Chúng ta đã thương lượng tốt rồi! Muốn hắn làm thê tử hai người chúng ta !
Nháy mắt mặt Hạ Phong treo đầy hắc tuyến.
Đây là chuyện gì? Tư tưởng của đứa con như thế nào so với lão tử còn muốn tiên tiến? Chẳng lẽ là phương diện giáo dục xảy ra vấn đề? (TBD : cái này ta bảo đảm có vấn đề)
Mau! Nếu không nhanh lên liền không còn kịp rồi! Hồn phách của hắn liền tan! Hai người con trai thúc giục nói.
Nhìn biểu tình lo lắng của hai người con trai, Hạ Phong đối bọn họ đã không còm gì để nói đành phải quay đầu, đối Trưởng Tôn Minh Đức nói: “Thân Thân, xem ra chúng ta sắp có con dâu rồi.”
“A? !”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT