“. . . Như thế nào lại ?”giờ phút này Trưởng Tôn Minh Đức đã hoàn toàn bị chấn động. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lão Thừa tướng âm thầm thở dài, nói: “Lúc trước vương thượng tìm được ngài, ngài đã muốn chết đi , nhưng linh hồn vẫn chưa bị lôi ra bên ngoài cơ thể, vì thế vương thượng tưởng dùng máu của mình cho ngài, để thân thể ngài khởi tử hồi sinh, sau đó hạ xuống đồng tâm chú, đem ngài đích hồn phách khóa ở trong cơ thể. Một khi hạ đồng tâm nguyền rủa, chẳng khác nào đem tánh mạng của mình giao một nữa cho đối phương. Từ nay về sau hai người đồng sinh cộng tử. Nhưng vương thượng không biết chính là. . . Nam tử sinh con, nguy hiểm thật lớn.”
“Cái gì, cái gì nguy hiểm?”Trưởng Tôn Minh Đức thấy biểu tình Thừa tướng dị thường nghiêm túc, bất an trong lòng nhất thời càng tăng.
“Nam nhân sinh tử, chỉ có thể phẩu phúc*.”
_phẩu phúc : giải phẩu hoặc cụ thể hơn là mổ bụng a ! đáng sợ
“Nhưng. . . Nhưng ta có thể tự mình chữa khỏi không phải sao?”
“Vương phi ngài vốn là người, bởi vì vương thượng chia sức mạnh cho, ngài mới có thể tự mình chữa khỏi. Sau khi mang thai, linh lực trong cơ thể ngài đều bị tiểu vương tử hút. Khi sinh con bằng phẩu phúc đau đớn lúc ấy đặc biệt khó có thể chịu được, vả lại sau phẩu phúc bởi vì phần lớn linh lực bị xói mòn nên miệng vết thương sẽ khép lại rất chậm. Mẫu thân vương thượng tuy rằng sống qua được một cửa khi sinh con, nhưng bởi vì lúc sau linh lực không đủ, thân thể giống như bị phá một lỗ không cách nào tẩm bổ lại được, cho nên đến bốn năm sau liền. . . Việc này đã thành cấm kỵ ở kỳ lân quốc ta. Mọi người vẫn gạt vương thượng vì sợ vương thượng hắn tự trách.”
“. . . Ta hiểu được. . .”Trưởng Tôn Minh Đức cắn chặt răng, chịu dựng cơn sóng đau đớn.
Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không chết!
“Minh Đức ta đem thái y mang về rồi !”Vừa vào cửa, Hạ Phong nhìn đến bộ dáng Trưởng Tôn Minh Đức tuy rằng hỗn độn nhưng cũng coi như rất có tinh thần, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra. Vội chạy vội tới bên cạnh hắn, tiếp nhận tay của Trưởng Tôn Minh Đức mà Thừa tướng đang cầm.
“Thái y, mau bắt đầu đi!”
“Vâng”, Lão thái y lập tức phái người mang tới thùng, xuất ra khí cụ.
Một trận lặng im.
“Thái y, ngươi không muốn nói cho bổn vương ngươi định dùng này đỡ đẻ cho Vương phi y đi?” Hạ Phong xanh cả mặt nhìn đại đao tương đối giống loại dùng để mổ heo trên tay thái y.
“Nga, lấy lầm rồi lấy lầm rồi. . .” Thái y cười làm lành, sau đó trong lúc Hạ Phong thở ra tiếng, từ trong rương lại móc ra tiểu đao giết heo số 1.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”
“Phẩu phúc a.”Thái y kia trong lòng oan uổng.
“Phẩu phúc? Ai cho ngươi phẩu phúc ? !”
“Kia nếu không phẩu phúc tiểu vương tử làm sao lấy ra?”
“. . .”Hạ Phong đương trường ngây ngẩn cả người.
“Vương thượng, lúc cựu thần giải phẫu mong rằng vương thượng có thể chuyển pháp lực qua cho vương phi. Nếu không với tình hình hiện tại của vương phi, chỉ sợ là rất khó chịu đựng được.”
“Ta không cho phép!” Hạ Phong thật sự không dám tưởng tượng một cây đao sẽ mở bụng của Trưởng Tôn Minh Đức ra.
“Phong, bắt lấy tay của ta. . .”
“Minh Đức. . .” Hạ Phong chặt chẽ cầm lấy tay Trưởng Tôn Minh Đức.
“Ngươi không phải đã nói ta đã là người của kỳ lân tộc, miệng vết thương rất nhanh có thể khép lại .”
“Nhưng sẽ rất đau.”
“Ha hả, cảnh tàn sát khốc liệt lúc trước, ta cũng đã từng chịu đau qua không phải sao ?”
“Nhưng là, nhưng là ta. . .”
“Phong, không muốn ta chết liền truyền chút khí lực cho ta. . .”
Nghe vậy, Hạ Phong chạy nhanh câm miệng, chuyên tâm đem tất cả sức mạnh truyền qua. Đao của thái y cũng đã đi xuống, huyết chảy ra, nhiễm đỏ sàng đan.
Hạ Phong một bên nhìn, đỏ ánh mắt, áp lực trên tay cho hắn cảm nhận được những khống khổ của Trưởng Tôn Minh Đức giờ phút này.
Không có việc gì không có việc gì . . . Tự an ủi mình như vậy, Trưởng Tôn Minh Đức rút toàn lực chịu đau đớn, rốt cục cũng mất đi ý thức.
Khi tỉnh tỉnh lại, hết thảy đều đã xong.
“Chúng ta có hai người con trai .” Hạ Phong thấy y tỉnh lại, cố nén kích động đối y nói.
“Đứa nhỏ. . . Cho ta xem. . .”Trưởng Tôn Minh Đức hơi chút tỉnh tỉnh tinh thần, đối Hạ Phong đang ở một bên khóc lóc chảy nước mắt nước mũi bay tứ tung nói.
Vì thế, Hạ Phong lập tức vọt tới một bên, đem hai cái tiểu đông tây phóng vào trong ngực, ôm đến Trưởng Tôn Minh Đức trước mặt.
Trưởng Tôn Minh Đức trong lòng cảm động dị thường, này là hài tử của ta a.
Vì thế vươn tay suy nghĩ sờ sờ mặt của bọn họ.
Cái mũi. . . Không có. . .
Miệng. . . Không có. . .
Lỗ tai. . . Không có. . .
Ánh mắt. . . Ánh mắt cũng không có. . .
Sao lại thế này!
Trưởng Tôn Minh Đức dùng hết khí lực quay đầu hướng tới hai tiểu đông tây trong lòng Hạ Phong nhìn lại …
Thùng ! Lại hôn mê đi.
Trong phòng một trận yên tĩnh quỷ dị.
“Vương thượng. . .” lão Thừa tướng ở một bên vô lực hỏi, “Ngài nên sẽ không quên nói cho vương phi kỳ lân tộc chúng ta là đẻ trứng đi. . .”
“. . . Ách. . . Hình như. . .”Hạ Phong đương trường ngây người.
Không biết gió lạnh từ nơi nào thổi vào bên trong, tựa hồ mang theo thương hại vuốt ve tóc Hạ Phong , thật lâu sau thật lâu sau.