“ Đang ở dưới bếp , nói muốn tự thân xuống bếp nấu bữa trưa để chúng ta thưởng thức tài nghệ . Đức Nhi , ngươi thực là cưới được người vợ tốt .”

“ … “

Trưởng Tôn Minh Đức nhìn nương vẻ mặt vui mừng , lại nhìn phụ thân trong mắt tràn đầy khen ngợi , tức đến nổ phổi .

“ Ta , bây , giờ , xuống , bếp , tìm , nàng .” Đem từng chữ nghẹn họng nói ra xong , y lập tức đứng dậy hướng bếp phóng đi .

Thấy y nhanh như chớp đã đi mất , nhị lão nhìn nhau , mỉm cười , nhi tử cùng con dâu tình cảm thật tốt …

Như mũi tên nhọn rạch toang không gian , Trưởng Tôn Minh Đức với khí thế hừng hực đằng đằng sát khí nhắm về phía bếp .

“ Hạ Phong ! Ngươi ra đây cho ta !”

Đá văng cửa bếp , Trưởng Tôn Minh Đức nhịn không được giận dữ hét .

“ Tướng công sao vậy ?” Nghe ái phi thân yêu “ hô hoán “ , Hạ Phong cao hứng bừng bừng quay đầu lại .

“ A !”

Trưởng Tôn Minh Đức bị khuôn mặt đột ngột xuất hiện khiến cho hoảng sợ , “ Ngươi là ai ? “

Chỉ thấy Hạ Phong mặt đen nhẻm , cả khuôn mặt chỉ thấy mỗi đôi mắt bị hun đến sưng đỏ .

“ Ngươi đang làm gì !”

“ Làm cơm a .” Hạ Phong giống như hiến bảo vật đem thành phẩm đưa đến trước mặt Trưởng Tôn Minh Đức , bộ dạng như đang mong chờ phần thưởng .

Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt vô cùng khó coi nhìn vào thứ đen sì sì không biết bên trong có những thành phần bất minh nào , khó khăn mở miệng nói .

“ Đừng nói với ta ngươi định đem cái thứ này cho họ ăn !”

“ … “

Nhìn thành phẩm , Hạ Phong bất đắc dĩ nói , “ Có vẻ như không được a …”

“ Không biết làm vì sao còn muốn làm ?”

Trưởng Tôn Minh Đức giọng nói hòa hoãn lại , khi y phát hiện mười ngón tay của Hạ Phong dày đặc vết thương , cơn tức giận liền thoáng cái biến mất hầu như không còn , vốn định mắng cho hắn một trận , hiện tại lại không biết mở miệng thế nào .

Hạ Phong nghe vậy vô tội nói , “ Thế nhưng thê tử nếu không biết làm cơm biểu hiện nàng không có đức hạnh , một người thê tử không có đức hạnh sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ rơi …”

“ Ngươi nghe ai nói vậy ?” Trưởng Tôn Minh Đức rất là phiền muộn . Là tên nào nói cho hắn những chuyện ký quái này ? 

“ Nhưng đây đều không phải là quy định sao ? Ta trước đây đã gặp rất nhiều nữ tử bởi vì như vậy  mà bị cha mẹ chồng mắng , tướng công đánh , cuối cùng bị bỏ rồi tự sát …” Ô ô , hắn cũng muốn làm ra sơn trân hải vị nhưng không có bản lĩnh đó a . Bếp trong cung sau khi bị thiêu cháy rồi đầu bếp thà chết cũng không chịu khuất phục đứng ở cửa , đao kề cổ rơi lệ nói : “ Vương thượng ! Nếu người dám tiến đến nữa , thần , thần chỉ có thể chết cho người xem !”

Nhìn Hạ Phong hình dáng thương cảm , hai mắt sưng đỏ đến chảy nước mắt . Ai ~ thật là tức không nổi nữa .

“ Ngươi thấy đều là những trường hợp đặc biệt , cha mẹ sẽ không quan tâm ngươi có thể xuống bếp nấu ăn hay không , được rồi , để đầu bếp làm đi .” Trưởng Tôn Minh Đức vẻ mặt ôn hòa khuyên bảo .

“ Thế nhưng … Ta muốn thể hiện tấm lòng một chút thôi …” Hạ Phong nói . Đùa à , muốn bắt cóc nhi tử duy nhất của họ , nếu không tận lực lấy lòng sao thành công được ?

“ … Quên đi ,” Trưởng Tôn Minh Đức lại bị đánh bại , “ Ta giúp ngươi .” Nói xong , xắn tay áo lên chuẩn bị bắt đầu .

“ A ? Bảo bối biết nấu ăn ?”

“ Ưhm .” Trưởng Tôn Minh Đức không biết Hạ Phong vì sao cười đến ngu ngốc , cầm lấy một củ khoai tây định bổ đôi . “ Sao vậy ?”

“ Ha ha a , không , không có gì , mau bắt đầu đi .” Hạ Phong tích cực chủ động làm trợ thủ , vừa len lén nhìn Trưởng Tôn Minh Đức .

Tuyệt vời a , bảo bối có thể nấu ăn a ! Hắc hắc , sau này nhất định phải để bảo bối làm cơm cho một mình ta thôi .

“ Đúng rồi , bảo bối ngươi tìm ta có chuyện gì ?”

Đang thái rau , Trưởng Tôn Minh Đức đột nhiên khống chế không được đem dao chém mạnh , thớt nháy mắt bị chém làm đôi .

“ … Đúng rồi ta còn chưa có hỏi ngươi …” Nhìn Trưởng Tôn Minh Đức một lần nữa đem miếng thịt đặt trên nửa cái thớt chặt , rất nhanh miếng thịt biến thành thịt vụn khiến Hạ Phong không tự chủ được rùng mình một cái .

“ Có phải có rất nhiều người nghe chúng ta … “

“ Cái gì ?” Hạ Phong nuốt nước bọt .

“ Ý của ta là … mọi người có phải đều nghe thấy …” Trưởng Tôn Minh Đức hạ quyết tâm , mặt đỏ lên hỏi , “ âm thanh lúc chúng ta hành phòng (*)?”

“ A , bảo bối ngươi yên tâm ,” còn tưởng chuyện gì , Hạ Phong không thèm để ý nói , “ Bọn họ nghe là nghe tiếng nữ nhân kêu , không phải ngươi … Oa !” Đột nhiên trước mắt lóe hàn quang , dao phay cách mũi hắn không đầy một tấc .

“ Đủ rồi ! Câm , miệng , cho , ta !”

“ Ha ha ha … Được được được …” Mồ hôi lạnh chảy xuống , “ Làm cơm , làm cơm , … Ha ha …”

Ai ~ , gần đây bảo bối tính tình càng ngày càng táo bạo …

A ? Lẽ nào …. Chẳng lẽ … nhưng có vẻ không nhanh như vậy a ? Được , tìm dịp nào hỏi thừa tướng một chút , ha ha ….

Thừa tướng a , ngươi tự cầu phúc đi .    

.

.

.

(*) : ý nghĩa giống động phòng , nhưng động phòng là để chỉ đêm tân hôn , còn hành phòng là dùng trong các trường hợp bình thường . Nói một cách dễ hiểu thì là sinh hoạt vợ chồng (^v^)

Giờ để ý lại mới thấy lịch post của mình thật là thất thường, ko đúng hẹn gì hết (T.T) . Tại ngoài ăn, ngủ, làm việc, học tập ra thì còn phải đọc đam mỹ nữa ( mà giờ lại đang đọc dở mấy bộ ) nên chẳng bao giờ đúng hẹn cả . Các bạn thông cảm nhé (-_-! )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play