Câu trả lời thứ nhất : không cần dậy sớm thỉnh an cha mẹ chồng .
Câu trả lời thứ hai : cho dù có liên tiếp ba ngày trong phòng ngủ không đi ra ngoài cũng không bị người khác nói ra nói vào .
Câu trả lời thứ ba : cơm nước tận miệng , không cần phải cực khổ đi tới đại đường cùng ăn với cả đám người .
Ngày hôm nay có lẽ là ngày thứ ba nhỉ …
Trong phòng ngủ , trên giường , Trưởng Tôn Minh Đức toàn thân vô lực nằm úp sấp , không thể động đậy , mắt nhắm nghiền nhìn như đã ngủ nhưng trong đầu chưa từng có một giây nhàn rỗi .
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu ?
Mấy ngày nay trong những lúc rảnh rỗi ( chủ yếu là trong khoảng thời gian gián đoạn ) y luôn tự hỏi vấn đề này .
Trải qua mấy ngày sinh hoạt có thể nói là “ nghiêng trời lệch đất “ , y nghĩ mình dường như trở thành một người khác .
Ông trời , y chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể miệt mài như vậy . Nhưng mỗi khi Hạ Phong đụng chạm y , thân thể sẽ không tự chủ được nóng lên , vô cùng khát cầu đối phương . Lúc vừa mới bắt đầu , y luôn luôn tận lực áp chế , nhưng cuối cùng mỗi khi y hồi phục tinh thần , đều luôn phát hiện mình không thể kềm nén được mong muốn đáp lại hắn .
Mà hậu quả của việc này chính là lần nào cũng bị Hạ Phong lăn qua lăn lại đến gần hấp hối , chỉ có thể mặc kệ tên kia giúp hắn thu xếp . Thực sự là không còn chút sức lực nào , ngay cả đến những vấn đề nhân sinh cơ bản nhất cũng đều phải để hắn hỗ trợ giải quyết .
Đều là lỗi của hắn !
Vừa nghĩ đến Hạ Phong , Trưởng Tôn Minh Đức liền tức đến không có chỗ phát tiết .
Tên kia căn bản là cáo đội lốt cừu mà .
Thử hỏi một người có thể đem một gã thành niên nam tử ôm lấy một cách thành thạo , sau đó đi tới đi lui , mặt không đổi sắc , sao có khả năng bị y ép buộc được ?
Cho dù có giả thiết khi đó y đã đánh mất lý tính , nhưng toàn thân đều là vết thương , lại mất nhiều máu như vậy , có muốn cũng là hữu tâm vô lực . Hơn nữa mỗi khi nhắc tới chuyện này thì Hạ Phong đều tỏ vẻ úp úp mở mở , giấu đầu lòi đuôi , càng làm y thêm hoài nghi .
Ai ~
Chỉ là hiện giờ tranh luận chuyện này cũng không có ý nghĩa , đều đã bị hắn ăn sạch sẽ rồi …
Bất quá nghĩ kỹ lại , đường đường là con trai độc nhất của võ lâm minh chủ , thành thân với một nam nhân còn chưa tính , lại còn bị hắn đem …
Cuộc đời ta sao lại biến thành như vậy ? Nhất định là có chỗ nào sai rồi ! Chết tiệt , thực sự là một lần sa chân lưu hận muôn đời . Không , là lỗi của tên kia , nếu không phải hắn dử dụng quỷ kế …
Ngay lúc Hạ Phong một thân nữ trang , đầy mặt hàm xuân bưng bữa sáng tiến vào phòng ngủ thì thấy ái phi thân yêu đang dùng ánh mắt tràn ngập hận ý theo dõi hắn , bộ dáng như muốn đem hắn thiên đao vạn quả .
“ Bảo bối , ngươi làm sao vậy ? Thân thể khó chịu ? Nơi đó vẫn còn đau sao ? Không phải đã bôi thuốc rồi sao ? “ Hắn vẻ mặt thân thiết nhích lại gần .
Nghe hắn nói vớ va vớ vẩn , Trưởng Tôn Minh Đức mặt đỏ như máu , hung hãn trừng hắn , quật cường quay đầu đi .
Còn dám hỏi , không phải đều là lỗi của ngươi sao ?
“ Vậy , “ Không muốn để y trốn tránh ánh mắt , Hạ Phong quay đầu y lại , nở nụ cười kinh tâm động phách , khiến Trưởng Tôn Minh Đức hoa cả mắt , “ Lẽ nào … Bảo bối còn chưa hài lòng kỹ thuật của ta ? Yên tâm , ta nhất định sẽ nỗ lực gấp bội ! “
Loại chuyện này không cần ngươi phải nỗ lực ! Trưởng Tôn Minh Đức trong lòng phẫn nộ gầm rú . Chỉ là miệng không thể thốt ra một câu khó nghe nào , đều nghẹn trong cổ họng . Chẳng hiểu sao , không chửi nổi .
.
.
.
Edit H văn khó quá , cứ đoạn nào có H là đau cả đầu . May mà bộ này ko quá nhiều H ko thì chết mất . Dịch thế nào cũng ko thấy hay .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT