“Chị nói gì?” Hữu Ninh tắt máy hút bụi, quay đầu nhìn Tá Ninh.
“Chị nói là, lát nữa giặt đống quần áo này cho chị, còn mấy hóa đơn thu tiền này sắp đến hạn rồi, đi đóng đi.”
Hữu Ninh nhìn đồng hồ trên tường thấy đã gần giữa trưa, nấu cơm rồi còn phải giặt đồ, đi đóng tiền nữa, tốn nhiều thời gian quá sợ không kịp, vì thế hơi khó xử: “Nhưng chiều nay em phải đi xin việc.”
“Xin việc gì chứ, không cần phải đi nữa đâu.” Tá Ninh lấy ly nước trái cây trong tủ lạnh ra, nói.
“Không cần đi xin việc? Chị định nuôi em cả đời à?” Hữu Ninh nói xong, cúi đầu cuộn dây cắm máy hút bụi.
“Chính vì chị sợ phải nuôi cô cả đời, nên đã đi xin việc giúp cô rồi đó.” Tá Ninh bình thản nói.
“Hả?” Cô có nghe nhầm không vậy?
“Sao lại nhìn chị như thế?”
“Đừng có đùa nữa, chẳng vui tẹo nào.”
Tá Ninh khoanh tay nhìn em gái, Hữu Ninh trừng mắt nhìn chị.
Khi ánh mắt chạm nhau, cảm ứng đặc biệt chỉ có ở chị em song sinh khiến Hữu Ninh hiểu được, Tá Ninh không lừa cô.
“Tại sao chị lại làm thế? Có phải lại nghĩ ra điều kiện gì không vậy?” Hữu Ninh hỏi.
“Ừa, đó là điều đương nhiên. Có tiền lương rồi thì cô phải trả tiền thuê nhà.” Tá Ninh nói.
“Trả tiền thuê nhà?”
“Đúng rồi, chị em trong nhà nên tính cô một tháng sáu ngàn thôi.”
“Biết ngay là chị chẳng làm việc không công bao giờ mà!”
“Chứ sao!” Làm việc theo tình cảm thì chẳng bao giờ giàu nổi, đạo lý này chị biết thừa từ năm mười tuổi, còn Hữu Ninh mãi vẫn không hiểu được.
“Thôi được rồi, sẽ trả tiền thuê nhà cho chị. Nhưng mà, chị tìm việc cho em ở công ty nào vậy?”
“Sở kế toán cao cấp Uy Vũ.”
“Oa! Chị quen với giám đốc bên đó à?”
“Không quen.” Tá Ninh cầm tạp chí, ngồi khoanh chân trên sô pha.
“Không quen? Vậy sao chị xin việc cho em được?”
“Đơn giản thôi mà, đóng giả làm cô đi phỏng vấn, vậy là xong.”
Nghe vậy, mặt Hữu Ninh xuất hiện ba vạch đen.
Lần nào hai người đóng giả làm người kia đều khiến mọi chuyện rối tung lên.
Vì hai người trừ vẻ ngoài giống nhau ra, thì cá tính, năng lực đều ‘trống đánh xuôi kèn thổi ngược’, cách biệt nhau một trời một vực.
Cô thật sự không thích cái cảm giác bị người ta vạch trần sự thật, vì thế bọn cô đã không đóng giả thành nhau từ rất lâu rồi.
“Lương Tá Ninh, chuyện đi phỏng vấn quan trọng như vậy, sao chị không bàn bạc với em một tiếng đã tự ý hành động hả?”
“Có gì mà bàn bạc chứ? Trừ khi cô thật lòng không muốn đi làm, chứ có gì mà phải trách móc?”
“Thì ra chị nghĩ là em không có thể tự tìm việc được à?”
“Đúng vậy!”
Hữu Ninh nhìn Tá Ninh.
Lần nào cũng vậy! Dù cô có khó chịu, bực bội thế nào cũng phải chấp nhận, bởi vì cuối cùng Tá Ninh cũng là người đúng.
Tá Ninh nhìn Hữu Ninh.
“Tám rưỡi sáng mai, cô đến gặp chuyên gia kế toán tên là Lê Tuấn Uy báo danh. Chị nói với bọn họ là cô nói được Quốc ngữ và tiếng Đài Loan, biết xử lí công văn và Excel nữa.”
“Nhưng em không biết tiếng Đài mà, cũng đâu có biết Excel, sao chị lại nói dối trắng trợn vậy chứ?!”
“Cô là đầu heo à, không biết thì học, gì mà cuống lên vậy! Huống gì cô nói được Quốc ngữ, đây mới là điểm quan trọng, OK?” Tá Ninh bỏ tạp chí xuống, xoay eo: “Trưa nay chúng ta ăn gì?”
“Sườn xào chua ngọt.” Hữu Ninh nói.
“Cũng được.” Chị liếc em gái: “Nể mặt sườn xào chua ngọt, chị tặng cho cô một tin: Giám đốc của cô, cũng là cái người tên Lê Tuấn Uy đó, năng lực cũng không tệ, nhưng có vẻ khó ở chung, cô phải cẩn thận đối phó. Còn một người tên Lưu Diệp thì dễ gần hơn, nếu có khó khăn cứ tìm anh ta giúp đỡ, nhưng phải nhớ ăn mặc đẹp một chút. Đây là danh thiếp của hai người đó, cầm đi.”
Nghe xong tin này, không hiểu sao Hữu Ninh chẳng có chút vui sướng nào mà chỉ cảm thấy rất lo lắng.
“Nhưng chị đóng giả em đi gặp họ, thì ít nhất chị cũng phải nói cho em biết họ trông như thế nào chứ?”
“À, dễ nhận ra lắm. Lê Tuấn Uy cao khoảng một mét bảy sáu, không đeo kính, ánh mắt sắc bén, lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc. Còn Lưu Diệp cũng cao chừng đó, nhưng anh ta đeo kính, lúc nào cũng cười.”
“Nói cách khác, không đeo kính là Lê Tuấn Uy, còn đeo kính là Lưu Diệp? Lê Tuấn Uy thì nghiêm túc còn Lưu Diệp thì vui vẻ, phải không?”
“Đúng rồi.”
“Ở đó chỉ có hai người họ là đàn ông thôi sao?”
“Có mấy bảo vệ nhưng họ mặc đồng phục, còn có hai nhân viên nam, nhưng mà họ không cao bằng hai người đó.”
“Ừm, em biết rồi.”
***
Tám giờ sáng hôm sau.
Lê Tuấn Uy đến sớm, đỗ xe dưới tầng hầm rồi mở cửa, chợt nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi phía xa. Anh nhìn lại, thấy một cô gái đi chiếc xe máy màu đỏ vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc, hoàn toàn không hay biết mình đang đi ngược chiều.
Tiếng còi xe dồn dập khiến cô gái luống cuống vội chạy xe đi nhưng vẫn không quên nhìn từng tên cửa hiệu ven đường, sau đó hiển nhiên nhìn thấy bảng hiệu ‘Sở kế toán cao cấp Uy Vũ’ cùng với khuôn mặt lạnh lùng của Lê Tuấn Uy
Cô khẽ gật đầu chào hỏi với anh, sau đó chậm chạm dừng xe trước cửa, trong lòng thầm đoán: Anh ta là ai vậy?
Cao chừng một mét bảy sáu, mặt lạnh lùng nghiêm túc, anh ta là Lê Tuấn Uy. Tiêu đời rồi! Sao lại đụng mặt anh ta thế này?
“Chào anh Lê.”
“Cô không biết đây là đường một chiều à?”
Giọng nói đúng là lạnh lùng thật, phải cẩn thận đối phó.
“Thật xin lỗi, hôm qua tôi đi taxi đến, nhưng vì hồi hộp quá nên không để ý.”
Hồi hộp quá?
Hôm qua trông cô ta chẳng có tí gì giống như hồi hộp lo lắng cả, nhưng mà hôm nay thấy giống hơn.
“Cô chạy xe xuống tầng hầm để đi, đây là nơi đỗ xe của khách.”
“Vâng.” Trả lời xong, cô bắt đầu ngó nghiêng tìm lối vào tầng hầm.
Nhìn dáng vẻ gà mờ của cô, anh thật sự đau đầu.
“Cửa tầng hầm ở bên đó.” Anh nói xong, quay người đi vào.
Chắc cô ta không làm nổi một tuần đâu, anh cứ nhẫn nhịn trước đã.
Dựng chiếc xe yêu quý xong xuôi, Hữu Ninh đi lên cầu thang vào văn phòng. Trên lầu không một bóng người, cô đành phải lên lầu hai, thấy có một phòng duy nhất sáng đèn, cô gõ cửa nhẹ nhàng hỏi: “Thật xin lỗi, anh Lê, tôi…”
Lê Tuấn Uy cũng không ngẩng đầu, tay chỉ vào cái bàn duy nhất trước mặt anh: “Cô cứ ngồi đó đi.”
“Vâng.” Hữu Ninh bỏ túi xách xuống, lau bàn xong lại đứng nhìn anh: “Anh Lê, anh có chuyện gì cần tôi làm không?”
Lê Tuấn Uy ngừng gõ máy tính, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn: “Sau này khi tôi đang bấm máy tính thì đừng nói chuyện với tôi, vì một khi bị cô làm phiền tôi phải tính lại từ đầu.”
“Vâng, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ cẩn thận.” Lời nói của anh khiến cô bối rối, không biết phải làm thế nào.
“Còn chưa tới giờ làm, cô cứ qua phòng bên cạnh chờ cậu Lưu, làm xong thủ tục rồi qua đây.”
“À, vâng.”
Ra khỏi phòng, Hữu Ninh thở phào một hơi.
Hữu Ninh qua phòng bên cạnh đợi khoảng vài phút thì thấy một người đàn ông đeo kính đi vào, người này… chắc là Lưu Diệp nhỉ?
Thấy cô, ánh mắt Lưu Diệp bừng sáng: “Hi, Hữu Ninh cô đến rồi à? Được được, chờ tôi chút nhé, cô ký tên vào mấy tờ giấy này nha, xong rồi tôi dẫn cô đi giới thiệu với mọi người.”
“Cám ơn.”
“Cứ thoải mái đi, đừng khách khí như vậy.”
Năm phút sau, Lưu Diệp dẫn cô xuống lầu làm quen với đồng nghiệp.
Đang định giới thiệu lại thấy ngoài cửa có một chị gái đứng tuổi đi vào, Lưu Diệp nhiệt tình gọi: “Nào nào, qua đây, đầu tiên giới thiệu chị Meo Meo ở văn phòng tôi đã. Meo Meo, đây là trợ lí mới đến của phòng anh Lê, tên là Lương Hữu Ninh, chị nhớ phải giúp đỡ cô ấy đấy.”
Meo Meo bỏ túi xách xuống, nhìn cô một lượt, hỏi: “Cô Lương xinh thật đấy, đã kết hôn chưa?”
Hữu Ninh thấy cách chào hỏi của chị hơi kì lạ, nhưng vẫn lắc đầu cười: “Chưa ạ.”
“Nào, theo thứ tự nha. Đây là Nhã Kì phụ trách giao dịch phía Đông, đây là Đông Quang phụ trách giao dịch phía Tây, chú Quản phụ trách miền Bắc, Hiểu Phi miền Trung, còn người đang cười ngốc nghếch đằng kia là anh Tề bảo vệ. Còn tôi phụ trách quan hệ xã hội, hành chính và nhân sự, anh Lê thì phụ trách toàn bộ sở kế toán của chúng ta. Nào nào mọi người, chúng ta vỗ tay chào mừng nhân viên mới nào!”
“Cám ơn, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn ạ.”
Hữu Ninh nhận ra mọi người ở đây đều rất thân thiện, họ còn giúp cô chuẩn bị đồ dùng văn phòng mới và cả chén trà mới nữa, mọi người đều vây quanh cô và chỉ bảo nhiều điều; Lát sau, anh Tề khẽ ho một tiếng, mọi người giống như nghe thấy chuông báo, lập tức ngồi vào bàn của mình, vùi đầu vào công việc.
Trực giác cảnh báo cho cô biết là có người đang nhìn mình.
Vì thế cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lê Tuấn Uy.
Cô lại bắt đầu hồi hộp, cũng không biết là nói cho ai nghe nữa, cô lẩm bẩm: “Tôi đi ngay đây.”
Lưu Diệp nhìn theo bóng cô vội vã lên lầu, lại nhìn Lê Tuấn Uy, bất đắc đĩ lắc đầu.
Tan tầm phải nói với Tuấn Uy một chút mới được, cũng phải cho nhân viên mới thời gian làm quen chứ.
Nhìn đi, khi Lương Hữu Ninh đến phỏng vấn tự tin kiêu ngạo như thế nào, giống như chú chim khổng tước xinh đẹp vậy, còn giờ thì sao? Chưa tới hai giờ đồng hồ đã dọa cho người ta sợ, giống như biến thành con thỏ luống cuống vậy.
Thật là làm người khác đau lòng mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT