“Phanh --” một tiếng, máy sấy rơi xuống mặt đất, hai tay An Noãn đang run rẩy.
Sắc mặt Mạc Trọng Huy trắng bệch, hai mắt đỏ tươi, ở nhiều năm trước, cái ngày An Noãn đâm bị thương Hà Tư Kỳ, cô mới thấy biểu tình trên mặt anh như vậy, thậm chí hôm nay càng đáng sợ hơn.
“Mạc Trọng Huy, anh nghe tôi giải thích, sự tình không phải như anh nhìn thấy.”
An Noãn còn muốn giải thích, Mạc Trọng Huy đã đi qua nắm lấy cổ tay kéo cô đi ra ngoài.
Đi đến cạnh cửa bị Thường Tử Phi chặn.
“Buông cô ấy ra.”
Mạc Trọng Huy híp mắt, nghiến răng nghiến lợi rống: “Tối nay tôi sẽ tìm anh tính sổ, hiện tại cút.”
Thường Tử Phi vẫn đứng không nhúc nhích: “Tôi kêu anh buông cô ấy ra, anh làm cô ấy đau.”
Mạc Trọng Huy trực tiếp đá một cước, Thường Tử Phi không có chuẩn bị tâm lý cả người té ngã trên đất. An Noãn sợ hãi, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Thường Tử Phi không cần xằng bậy.
Thường Tử Phi giống như không nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, đứng lên đánh lại Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy lại bồi thêm một quyền vào giữa cằm Thường Tử Phi, máu tươi từ miệng anh tràn ra.
Mạc Trọng Huy có chút khó hiểu bóp cổ Thường Tử Phi nói: “Ngay cả phụ nữ của tôi anh cũng dám đụng, anh con mẹ nó chính là muốn tìm chết.”
An Noãn khóc cầu anh: “Mạc Trọng Huy, chuyện này không liên quan đến anh ấy, là tôi tìm anh ấy, anh buông tha anh ấy đi, muốn đánh anh cứ đánh tôi.”
Mạc Trọng Huy buông tay ra kéo An Noãn bước đi. Chân An Noãn đang mang đôi dép to lớn của Thường Tử Phi, không theo kịp bước chân của Mạc Trọng Huy đi vài bước liền rớt dép, cô để chân không chạy theo anh.
Thật vất vả ngồi vào xe, cổ tay An Noãn bị anh nắm chặt đến nổi hiện lên một dấu đỏ, lòng bàn chân cũng vì dẫm lên cát đá mà vô cùng đau đớn. Mạc Trọng Huy cơ hồ muốn đem xe chạy hết tốc lực, một đường xông qua tất cả đèn đỏ trên đường, cuối cùng dừng bên ngoài biệt thự.
An Noãn xuống xe liền gập người xuống nôn ói. Mạc Trọng Huy không để ý sự chật vật của cô, kéo vào biệt thự lên lầu, hung hăng đẩy ngã cô lên giường lớn.
“Nói, các người đã làm cái gì!”
Lúc đó, đột nhiên An Noãn cảm thấy thật bình tĩnh, không chút nào sợ hãi nhìn vào mắt anh, cúi đầu nói: “Cái gì nên làm đều làm, không nên làm cũng làm, anh cũng đã thấy, còn muồn hỏi làm gì? Cho dù hiện tại tôi nói tôi cùng Thường Tử Phi không làm gì, anh cũng sẽ không tin tưởng, không phải sao?”
Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt đến nghe được tiếng khớp xương kêu. Anh đem áo ngủ trên người An Noãn xé rách thành mảnh nhỏ ném ra ngoài cửa sổ, giống như anh đang phát tiết lửa giận của mình.
An Noãn dùng chăn bao quanh thân thể mình.
“Anh sẽ cho em thấy hậu quả của sự phản bội anh, anh cũng sẽ làm cho Thường Tử Phi biết đến cảm giác sống không bằng chết.”
Mạc Trọng Huy lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người ra khỏi phòng ngủ. Cho đến khi Mạc Trọng Huy rời đi, An Noãn vẫn còn thấy sợ, nếu vừa rồi anh xé quần áo phát tiết lửa giận lên người An Noãn, chỉ sợ hiện tại cô đã đi gặp Diêm Vương.
Nghĩ đến Thường Tử Phi, An Noãn không khỏi lo lắng. Thường Tử Phi đã vài ngày không ăn cơm, làm sao chịu được sức lực của Mạc Trọng Huy đánh lên người anh, người đàn ông này mỗi ngày đều tập thể hình, khí lực so với người khác mạnh hơn rất nhiều.
Cô muốn gọi điện thoại cho Thường Tử Phi hỏi tình huống của anh, cũng để nói với anh hiện tại cô rất tốt, nhưng di động đã bị Mạc Trọng Huy cầm đi. An Noãn xuống giường tìm áo ngủ mặc vào, chân vừa chạm xuống chỉ cảm thấy đau đớn, bước chân cô đi thậm chí còn có vết máu. An Noãn chịu đựng đau, mặc quần áo xong mới phát hiện lòng bàn chân đầy những vết thương còn đang chảy máu.
Cũng khó trách, từ nhà trọ của Thường Tử Phi bị kéo xuống lầu, rồi ra đến bãi đỗ xe, dọc theo đường đi đều là chân không, không biết đạp bao nhiêu đá và vật cứng, làm sao còn có thể hoàn hảo không bị gì. Vừa rồi bị Mạc Trọng Huy làm cho sợ hãi, cô không cảm giác được đau đớn. Hiện tại gió êm sóng lặng, An Noãn mới cảm thấy đau đến cả người vặn vẹo.
Ngẫm lại Mạc Trọng Huy thật đúng là khắc tinh của cô, ở bên cạnh anh, cô bị tổn thương bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu, giờ chỉ bị thương chảy ít máu là tốt hơn rất nhiều lần. Quả nhiên không thích hợp ở bên nhau.
An Noãn tìm hòm thuốc, muốn đem vết thương trên chân xử lý một chút, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc đột nhiên gõ cửa bước vào.
“Trời ạ, đây là chuyện gì nha, sao chân cô lại bị thương đến như vậy.”
Thẩm Cầm Phong vội vàng ngăn lại động tác của An Noãn: “Tiểu cô nãi nãi của tôi, cô đừng động, để tôi giúp cô xử lý.”
“An Noãn, cô bị thương như vậy tôi phải dùng băng gạc băng bó lại cho cô, bằng không rất dễ bị nhiễm trùng.”
An Noãn vội vàng ngăn lại: “Băng lại làm sao tôi đi được.”
Thẩm Cầm Phong buồn bực hỏng rồi, kêu to: “Cô như vậy chết còn muốn đi đứng, cô không cần đôi chân này nữa phải không?”
An Noãn bĩu môi cười trêu ghẹo: “Không đến mức đó chứ, không phải chỉ là vết thương ngoài da thôi sao, ngủ một giấc sẽ không sao.”
Sắc mặt Thẩm Cầm Phong trầm xuống kêu rên: “Cô đang phủ định sự chuyên nghiệp của tôi?”
“Không dám không dám, bác sĩ Thẩm y thuật rất cao minh nha, tôi làm sao dám phủ định.”
Vẻ mặt Thẩm Cầm Phong nghiêm túc hỏi: “Cô và Mạc tiên sinh sao lại náo loạn thành như vậy? Cô đã làm cái gì để anh ta tức giận?”
“Ta cùng Thường Tử Phi lên giường.”
“Cái gì?”
“Cô nói cái gì?”
Lời này của An Noãn vừa nói ra, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc đồng thời trợn mắt há hốc mồm.
“An Noãn, cô không phải người như thế, Thường Tử Phi người này, cô cư nhiên......” Thẩm Cầm Phong kích động nói không ra lời.
Trương Húc dùng sức vò đầu, khó trách Mạc tiên sinh như phát điên, lái xe đi ra ngoài, Trương Húc lái xe ở phía sau anh, cô gắng đạp chân ga đến mức cao nhất cũng không đuổi kịp. Sau đó Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho anh, kêu anh gọi Thẩm Cầm Phong đến, anh khẳng định là An Noãn đã xảy ra chuyện, còn muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Mạc Trọng Huy đã gác điện thoại.
“An tiểu thư, cô như thế nào có thể, cô làm sao có thể đối với Mạc tiên sinh như vậy, anh ấy rất yêu cô, cô như thế nào......”
Trương Húc cũng kích động nói không ra lời.
“An tiểu thư, lần đầu tiên tôi thấy Mạc tiên sinh tức giận đến như vậy, sau này làm sao thu thập.”
Thẩm Cầm Phong cũng nói: “An Noãn, cô xong rồi, cô tuyệt đối xong rồi, Thường Tử Phi cũng chết chắc rồi, hai người chỉ có đường chết.”
An Noãn lơ đễnh thản nhiên nói: “Tôi không sợ chết.”
“Cô --” Thẩm Cầm Phong hoàn toàn hết chỗ nói.
“Quên đi, chuyện cô và Mạc tiên sinh tôi không xen vào, nhưng anh ấy đã kêu tôi tới, tôi phải làm tốt bổn phận của mình, bằng không cả tôi cũng phải chết. Miệng vết thương của cô bắt buộc phải băng lại.”
Thẩm Cầm Phong cũng không muốn vì chuyện này mà chọc giận Mạc Trọng Huy, ngẫm lại Mạc Trọng Huy rất yêu An Noãn, mặc dù tức giận nhưng không quên chân An Noãn bị thương.
Quen biết anh đã lâu, Thẩm Cầm Phong phát hiện người đàn ông này rất cẩn thận, có lẽ anh không biết làm thế nào đối xử tốt với một người, nhưng mỗi một sự kiện anh làm đều là biểu hiện tình yêu của mình.
“Không được, không thể băng lại.”
An Noãn kiên quyết phản kháng: “Băng lại rất bất tiện, làm sao tôi vào nhà vệ sinh, tôi cũng không thể quỳ đi qua đi lại.”
“Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, tôi chỉ phụ trách chữa bệnh.”
Trương Húc ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Nếu không như vậy đi, kêu người hầu lên đây chăm sóc cô.”
“Không, buổi tối tự nhiên có một người đứng bên cạnh giường sẽ hù chết người.”
Thẩm Cầm Phong phát hỏa: “An Noãn, đã xảy ra chuyện lớn, cô còn có thể như vậy bình tĩnh được? Cô không sợ Mạc Trọng Huy phát điên lên trực tiếp để cô và Thường Tử Phi gặp Diêm Vương? Tôi khuyên cô nên an phận chút, đừng làm anh ấy tức giận thêm. Cô quả thực chính là tai họa, tôi cũng không muốn bị cô hại đến.”
Thẩm Cầm Phong giúp An Noãn dùng băng gạc băng lại: “Nhớ kỹ, không thể thấm nước, không thể đi, ngày mai tôi sẽ tới thay thuốc cho cô.”
An Noãn ngoan ngoãn nghe, Thẩm Cầm Phong nói rất đúng, cô không thể hại thêm một người vô tội nữa.
“Hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi vốn có thể cùng mỹ nhân tâm sự dưới trăng, kết quả chỉ vì một cú điện thoại liền như điên chạy tới, thật đúng là không dám chậm trễ một giây. An Noãn, xin cô thương xót, đừng làm thêm chuyện gì nữa.”
Thẩm Cầm Phong dọn dẹp dụng cụ, nhịn không được oán giận.
“Tôi về, Trương trợ lý nơi này giao cho anh.”
Sau khí Thẩm Cầm Phong rời đi, Trương Húc cũng không có rời đi.
“Trương trợ lý, anh muốn mắng tôi sao? Mắng chửi đi, tôi biết anh đau lòng Mạc tiên sinh của anh.”
Trương Húc mím môi cúi đầu nói: “An tiểu thư, tôi không nghĩ chửi, bởi vì tôi căn bản không tin cô sẽ làm ra loại sự tình này, trong đó nhất định có hiểu lầm.”
“Không có hiểu lầm, xác thực tôi cùng Thường Tử Phi trên giườn , bị Mạc Trọng Huy tự mình thấy được.”
“Kỳ thật Mạc tiên sinh không có phái người theo dõi cô, anh ấy vẫn rất tín nhiệm cô, nhưng lại nhận được một tin nhắn kỳ quái, nói cô đang ở nhà trọ của Thường Tử Phi, Mạc tiên sinh gọi điện thoại cho bạn tốt của cô La Hiểu Yến, bạn cô còn muốn thay cô giấu diếm, nhưng kỹ xảo nói dối của cô ta quá kém, toàn bộ sự tình chính là như vậy. Tôi tin tưởng tất cả đều là một cái bẫy, có người ở hãm hại cô.”
An Noãn hít sâu một hơi, không muốn nghe tiếp.
“Trương trợ lý, anh đừng nói nữa, tôi quả thật thực cùng Thường Tử Phi trên giường. Anh không cần thay tôi giải thích.”
Trương Húc hoàn toàn hết chỗ nói.
“An tiểu thư, mặc kệ sự tình là như thế nào, tôi chỉ muốn nói với cô, Mạc tiên sinh thật sự rất yêu cô. Cho dù đang cực độ phẫn nộ, trong lòng anh ấy vẫn còn nhớ thương cô. Vừa rồi tôi lái xe theo Mạc tiên sinh, đã rất cô gắng như vẫn không đuổi kịp, tôi thật sự rất lo lắng. Nếu Mạc tiên sinh trở về, tôi hy vọng cô đừng chọc giận anh ấy nữa. Về phần vết thương trên chân cô, bác sĩ Thẩm nói không thể xuống giường đi lại, tôi sẽ phái hai người hầu ở bên ngoài, cô có cần gì kêu một tiếng là được.”
Trương Húc mang theo tức giận bỏ đi, An Noãn ngồi trên giường lớn, toàn bộ phòng đều trống rỗng, vẻ mặt Mạc Trọng Huy vì phẫn nộ mà vặn vẹo giống như còn tại trước mắt. Lúc này anh thật sự rất tức giận, có lẽ đây cũng là cơ hội duy nhất để cô có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy.
--
Cái gọi là ngày suy nghĩ, đêm sẽ nằm mộng, đêm đó An Noãn đã có một giấc mộng rất đẹp, mơ thấy cô rời khỏi Mạc Trọng Huy, rời khỏi biệt thự, mơ thấy mình đi tới nước Pháp, mơ thấy một hôn lễ đơn giản mà ấm áp, nhưng cô lại không thấy rõ mặt chú rể, mắt cũng không mở ra được, rốt cục mở to mắt, lại thấy gương mặt phóng đại của Mạc Trọng Huy, An Noãn bị làm cho tỉnh, người đầy mồ hôi.
Ngoài cửa hai người hầu nghe được thanh âm khẩn trương chạy vào hỏi: “An tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải muốn vào nhà vệ sinh?”
An Noãn lắc đầu, tựa vào giường suy yếu nói: “Giúp tôi rót ly nước.”
Người hầu vội vàng rót cho cô ly nước. An Noãn cầm ly nước ấm, nhưng lòng bàn tay lại lạnh lẽo.
“An tiểu thư, cô không có việc gì chứ? Muốn kêu Trương trợ lý lên một chuyến, anh ta đang ở dưới lầu.”
An Noãn vẫn lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Trương trợ lý không về nhà sao?”
“Không có, Trương trợ lý lo lắng cho Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh đến bây giờ cũng chưa về, cũng không liên lạc với ai, Trương trợ lý đã phái người đi những nơi có thể đều tìm không thấy người, anh ta sắp điên rồi.”
Người hầu còn lại cũng nói: “An tiểu thư, nếu không cô gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh đi, Mạc tiên sinh nhất định sẽ nghe điện thoại của cô.”
An Noãn cười lạnh, giờ phút này Mạc Trọng Huy nhận được điện thoại của cô, không chừng sẽ tức giận đến hộc máu mà chết.
“Các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ngủ tiếp.”
“An tiểu thư, cô thật sự không có việc gì sao? Trán cô rất nhiều mồ hôi, có muốn tôi giúp cô lau người?”
An Noãn khoát tay: “Yên tâm đi, tôi không sao, chỉ là nằm ác mộng.”
Người hầu không nói thêm, hai người đi ra. Trương Húc cũng nghe đến tiếng động, chạy đi lên hỏi hai người hầu chuyện gì.
“An tiểu thư nói cô ấy gặp ác mộng làm tỉnh lại, uống chén nước ấm lúc này đã ngủ.”
Trương Húc bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng âm thầm cảm khái, hai người rõ ràng yêu thương lẫn nhau, vì sao phải tra tấn nhau, sống không bằng chết.
Sáng hôm sau Trương Húc ở Mạc thị tìm được Mạc Trọng Huy, may mắn bình yên vô sự, Trương Húc nhẹ nhàng thở ra.
“Triệu tập tất cả mọi người trong tập đoàn Mạc thị tới phòng họp, nửa giờ sau, nếu ai vắng mặt hoặc muộn, trực tiếp khai trừ.”
Mạc Trọng Huy phát ra mệnh lệnh họp khẩn cấp, Trương Húc vội vàng đi an bài, nửa giờ, bây giờ cũng chưa đến giờ làm việc, không chừng mọi người còn đang trong mộng đẹp. Nửa giờ sau, vẻ mặt Mạc Trọng Huy đen thui đi vào phòng họp, bên trong đã ngồi rất đông người, rất nhiều người khi đến, quần áo cũng chưa kịp sửa sang lại tốt, chật vật không chịu nổi.
Hội nghị nội dung rất đơn giản, lợi dụng tất cả thủ đoạn, cho dù là phi pháp, chèn ép tất cả hạng mục và nghiệp vụ của tập đoàn Phi Vũ trong phạm vi cả nước. Đây là đuổi tận giết tuyệt tập đoàn Phi Vũ! Trương Húc thở hốc vì kinh ngạc.
Mạc Trọng Huy ở trên thương trường thủ đoạn luôn lưu loát, lãnh khốc vô tình, chèn ép một công ty nho nhỏ vẫn lần đầu, mọi người đều thay Thường Tử Phi đổ mồ hôi hột. Chỉ có Trương Húc biết anh đang giận dữ vì phụ nữ.
“Trương trợ lý, cậu thống kê nhân viên những nhân viên vắng mặt hôm nay, kêu người bên phòng nhân sự tính tiền lương tiền thưởng chia hoa hồng toàn cho họ.”
Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp nhẹ nhàng thở ra. Nửa giờ, kêu mọi người triệu tập đến, hội nghị ngắn gọn, mục đích minh xác. Đây luôn là tác phong làm việc của Mạc Trọng Huy. Mọi người đều hâm mộ tập đoàn Mạc thị cao tầng, lương một năm trăm ngàn vạn không phải chỗ nào cũng có, nhưng có ai biết bọn họ mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, nếu không cẩn thận công việc khó giữ được, sau này cũng đừng mơ tưởng sống yên trên thương trường. Hôm nay nếu trong vòng nửa giờ không đến kịp, tất cả cố gắng lúc trước cũng đều uổng phí, sự nghiệp như vậy mà dừng lại, không cần biết vì Mạc thị đã lập bao nhiêu công lao, cũng đều cho nghỉ. Làm cấp dưới của Mạc Trọng Huy, thực sự có cảm giác gần vua như gần cọp.
--
Trở lại văn phòng, ánh mắt Mạc Trọng Huy vẫn sắc bén, sắc mặt xanh mét.
Trương Húc theo anh trở lại văn phòng, do dự nhưng vẫn mở miệng thật cẩn thận báo: “Mạc tiên sinh, vết thương trên chân An tiểu thư có chút nghiêm trọng, bác sĩ Thẩm giúp cô ấy băng bó hết hai bàn chân, hiện tại cô ấy không thể xuống giường đi lại.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy lạnh như băng liếc qua: “Cậu không có chuyện gì để làm sao? Hay cậu cũng muốn xuống phòng nhân sự bộ thanh toán tiền lương?”
“Hiện tại tôi phải đi thống kê nhân viên đã vắng mặt trong hội nghị.” Trương Húc nói xong nơm nớp lo sợ chạy đi.
Ở bên cạnh Mạc Trọng Huy đã lâu, anh ta cũng rất hiểu tính cách của anh, việc gì cũng có chừng có mực, bỏ chạy là kế sách tốt nhất. Người ngoài chỉ thấy anh lãnh huyết vô tình, kỳ thật anh cũng sẽ bị thương, sau khi bị thương anh không giống bất luận kẻ nào thổ lộ, luôn muốn yên tĩnh một mình, chính mình gặm nhắm vết thương.
Lúc này An Noãn cùng Thường Tử Phi đã chạm đến giới hạn của anh, anh luyến tiếc trừng phạt An Noãn, nhưng còn Thường Tử Phi chỉ sợ ngày lành không còn.
--
Tập đoàn Phi Vũ đối Mạc thị mà nó chỉ là một công ty nho nhỏ, làm sao có thể là đối thủ của anh. Thường Tử Phi tự xử lý vài hạng mục, đều ở giai đoạn kết thúc, đột nhiên xảy ra vấn đề, một người lại đến một người, làm cho anh trở tay không kịp. Nguyên bản có thể hoàn tất, lúc này lại lỡ dỡ, bồi thường, tất cả hạng mục cơ hồ không có một cái nào may mắn thoát khỏi.
Cũng đúng lúc này, Phi Vũ rất nhiều người giữ chức vụ quan trọng đều đưa thư từ chức. Ngay cả người anh em của Hoa Vũ người đã cùng anh tranh đấu giành thiên hạ, cũng đưa đơn từ chức không chút để ý đến tiền bồi thường hợp đồng thôi việc.
“Thẩm Bái, cậu có thể nói cho tôi biết vì sao? Chúng ta cùng nhau ở nước ngoài du học, cùng nhau về nước mở công ty, hiện tại công ty gặp nguy cơ, Hoa Vũ thì đang ngồi tù, ngay cả cậu cũng giận tôi mà bỏ đi sao?”
Thường Tử Phi đem thư từ chức của Thẩm Bái xé thành mảnh nhỏ, ném lên không trung.
Thẩm Bái nhíu mày cúi đầu nói: “Tử Phi, thực xin lỗi, nếu cậu còn xem tôi là anh em thì để tôi đi, chuyện của tập đoàn Phi Vũ cậu cũng rất hiểu rõ, cậu cũng sớm buông tay đi.”
“Cậu đã quên năm đó cậu ở nước ngoài du học, cuộc sống khó khăn là ai giúp đỡ cậu? Cậu đã quên mẹ cậu sinh bệnh, là ai cho cậu mượn tiền thuốc men? Cậu đã quên mấy năm nay Phi Vũ đã mang đến cho cậu bao nhiêu ích lợi? Toàn bộ cậu đều quên sao?”
Thẩm Bái cúi đầu cảm tính nói: “Tử Phi, tôi biết cậu là người tốt, cậu đối với tôi rất tốt, đã giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống. Nhưng tôi nổi khổ, công ty này hai ngày nay đột nhiên xuất hiện ra nhiều vấn đề, tôi tin trong lòng cậu cũng rõ ràng, cậu đắc tội Mạc tiên sinh, công ty không có khả năng tiếp tục vận chuyển. Tôi còn mẹ già cần chăm sóc, bà đang nằm bệnh viện, chi phí rất cao, tôi có thể chịu khổ, nhưng không thể để cho bà cũng chịu khổ với tôi. Tử Phi, tôi thật sự không thể không có việc làm, tôi không dám đắc tội Mạc tiên sinh.”
Thường Tử Phi đè mi tâm, nơi này mấy ngày nay rất đau.
“Tử Phi, tôi không biết tại sao anh lại đắc tội Mạc tiên sinh, nhưng tôi biết anh hiểu rất rõ, buông bỏ tôn nghiêm, đi nói lời xin lỗi. Cho dù không vì bản thân cậu, cũng vì người nhà cậu, vì cậu và Hoa Vũ một tay dựng nên Phi Vũ.”
Thường Tử Phi ngồi xuống ghế làm việc bình tĩnh hỏi: “Rời Phi Vũ cậu muốn đi đâu?”
“Tôi đến Mạc thị làm offer.”
Thường Tử Phi dùng sức đè lại mi tâm: “Mạc thị đưa ra điều kiện rất tốt?”
Thẩm Bái nhíu mày thành thực nói: “Tử Phi, cho dù Mạc thị không ra điều kiện gì, tôi cũng không dám không nghe theo mệnh lệnh của Mạc tiên sinh. Huống chi bọn họ đưa ra điều kiện quả thật thực mê người, Mạc thị hỗ trợ trả tất cả tiền bồi thường hợp đồng làm việc với Phi Vũ, lương một năm ở Mạc thị cũng gấp đôi so với Phi Vũ.”
Thường Tử Phi khoát tay áo, thản nhiên nói,“Ngươi đi đi.”
“Tử Phi, tọi coi cậu như anh em, hy vọng cậu nghe tôi khuyên một câu, đừng đấu cùng Mạc tiên sinh, toàn bộ Giang thành không có ai có thể thắng được anh ta, ngay cả Lương Trạch Minh, nhìn thấy anh ta cũng phải cúi đầu khom lưng, rất sợ đắc tội anh ta. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, cúi đầu nhận sai cũng không sao.”
“Nếu người phụ nữ của anh bị người ta đoạt mất, để cho người ta chà đạp, rồi kêu cậu đi cúi đầu nhận sai, cậu vui sao?”
Thẩm Bái mím môi, xoay người bỏ đi. Nói như vậy tập đoàn Phi Vũ đúng là bị hủy bởi vì một người phụ nữ.
--
Chân An Noãn bị thương ở nhà nghỉ ngơi một tuần, hiện tại đã có thể xuống giường, Thẩm Cầm Phong mỗi ngày tự mình tới giúp cô thay thuốc, niềm vui duy nhất của An Noãn mỗi ngày chính là đùa giỡn với Thẩm đại mỹ nhân.
Mấy ngày nay, ngay cả Trương Húc cũng mất tích, an bài người hầu trong nhà chăm sóc cô. Không thấy Mạc Trọng Huy, khẩu vị An Noãn lại rất tốt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều. Điều này làm cho người hầu rất là buồn bực, nghĩ An Noãn dùng ăn uống quá độ để phát tiết.
“Bác sĩ Thẩm, hôm nay tôi có thể đi tắm rồi chứ?”
“Nếu cô nghe lời tôi thì có thể, trừ phi có người giúp cô. Mạc tiên sinh cũng không ở nhà, nếu không để tôi giúp cô.”
Thẩm Cầm Phong cũng thích cùng cô nói giỡn, miệng không đứng đắn nói.
“Tôi thật ra không sao cả, cũng không biết Mạc Trọng Huy có vui vẻ đồng ý hay không.”
Thẩm Cầm Phong nhướng mắt cười nói: “Chỉ đùa một chút, cô trăm ngàn đừng nói lại với Mạc tiên sinh, anh ta rất hung dữ, tôi đắc tội không nổi.”
Nói tới đây, đột nhiên An Noãn lo lắng cho Thường Tử Phi, cũng không biết anh thế nào rồi. Tất cả điện thoại trong nhà đều ngừng, người hầu không ai dám cho cô mượn di động, ngay cả Thẩm Cầm Phong cũng không dám.
“Bác sĩ Thẩm, anh cho tôi mượn di động gọi một chút, chúng ta rất tốt, anh sẽ không nhỏ mọn đến nổi không cho tôi mượn điện thoại.”
“Đừng đừng đừng, nói cũng không thể nói lung tung, tôi với cô như thế nào tốt, người không biết sẽ nghĩ rằng chúng ta có cái gì. Lời này nếu rơi vào tai Mạc tiên sinh, tôi chết chắc.”
An Noãn bĩu môi tức giận hừ nói: “Vì sao một đám các người đều sợ hãi anh ta?”
“Phỏng chừng toàn bộ Giang thành cũng chỉ có một mình cô không sợ anh ta, anh ta yêu cô, bởi vậy cho dù rất tức giận cũng sẽ không làm gì cô, chỉ biết lấy chúng tôi để phát tiết. Nói đến, tôi vẫn rất ngạc nhiên, cô thật sự cùng Thường Tử Phi lên giường?”
Thẩm Cầm Phong bắt đầu không tin lời An Noãn, nhưng mấy ngày nay động tác của Mạc Trọng Huy rất lớn, chỉ sợ là sự thật.
An Noãn cười nói: “Thiên chân vạn xác, bằng không sao Mạc Trọng Huy lại tức giận như thế.”
Thẩm Cầm Phong thối cô một ngụm: “Nào có ai đem yêu đương vụng trộm nói đến kiêu ngạo như vậy, cô không e lệ? Chẳng lẽ Mạc tiên sinh không thỏa mãn được cô, không nên a.”
An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, không hữu lý anh.
“Này, lộ ra một chút, Mạc tiên sinh cùng Thường Tử Phi, ai lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là Thường Tử Phi lợi hại, nếu Mạc Trọng Huy có thể thỏa mãn tôi, sao tôi còn muốn đi yêu đương vụng trộm? Nếu anh thật muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết, Mạc Trọng Huy nhỏ rất nhỏ, hơn nữa thời gian cũng rất ngắn, anh đừng nhìn anh ta thường xuyên tập thể hình bơi lội, một chút sức lực anh ta cũng không có, chỉ hai lần liền mệt không động đậy nổi, người phụ nữ nào theo anh ta cũng đều không chịu nổi. Hoàn toàn không thỏa mãn được.”
Thẩm Cầm Phong cả kinh mở to hai mắt nhìn.
“Không thể nào, An Noãn, cô đang đùa giỡn với tôi phải không, Mạc Trọng Huy sẽ không giống như cô nói.”
“Anh cũng không phải phụ nữ, anh cũng không cùng anh làm qua, anh đương nhiên không biết. Anh ta chỉ có bề ngoài tuấn tú, nếu cởi hết quần áo quả thực làm cho người ta thất vọng, buổi tối nhiều lắm chưa đến mười phút, anh ta liền không đứng dậy nổi.”
“Trời ạ! Tin tức lớn nha!” Thẩm Cầm Phong vỗ đùi, cười đến cong lưng: “Này nếu bán cho tòa soạn báo, kiếm không ít nha.”
Trương Húc ho nhẹ, rất sợ An Noãn càng nói càng xấu xa.
Thẩm Cầm Phong nghe được thanh âm, lại thấy ngoài cửa kia một thân hình cao lớn, nhất thời cười không ra tiếng. An Noãn cũng thấy được Mạc Trọng Huy, mặt đỏ lên.
“Bác sĩ Thẩm, thay thuốc xong rồi?” Trương Húc thấp giọng nhắc nhở.
Thẩm Cầm Phong ấp a ấp úng nói: “Đổi, đổi tốt lắm, tôi đi trước.”
Thẩm Cầm Phong vội vàng thu dọn hòm thuốc.
“Vết thương trên chân An tiểu thư đã rất tốt, nhưng tốt nhất vẫn không nên xuống giường đi lại, bằng không rất khó khỏi hẳn.”
Thẩm Cầm Phong lưu lại một câu, giống như chạy trốn rời khỏi biệt thự.
Trương Húc thấy sắc mặt Mạc Trọng Huy xanh mét, phẫn nộ miêu tả sinh động, vội vàng nói: “Mạc tiên sinh, tôi kêi người hầu đưa An tiểu thư về phòng ngủ? Hiện tại cô ấy nên nghỉ ngơi.”
“Tôi thấy tinh thần cô ấy rất tốt, cậu đi tìm mấy mấy người đàn ông tới đây, bồi cô ấy tâm sự, để cô ấy xem, ai nhỏ ai lớn.”
Trương Húc thở hốc vì kinh ngạc: “Mạc tiên sinh, bác sĩ Thẩm để quên chìa khóa xe, tôi đi đưa cho anh ta.”
Trương Húc cũng không biết chìa khóa xe trên bàn là của ai, cầm lấy bước đi.
Ra đến bên ngoài, thấy xe Thẩm Cầm Phong còn chưa đi, cái chìa khóa này quả nhiên là của anh ta.
Thẩm Cầm Phong nhẹ nhàng thở ra đi về phía Trương Húc cười đùa: “Chìa khóa của tôi, tôi thật không dám đi vào, Trương Húc, anh thật đúng là anh em tốt của tôi nha.”
Trương Húc hừ hừ tức giận mắng: “Thẩm Cầm Phong, anh mẹ nó lá gan cũng thật lớn, dám cùng An tiểu thư đùa giỡn Mạc tiên sinh, anh không biết Thường Tử Phi chết như thế nào sao?”
“Thường Tử Phi đã chết sao? Không thể nào, Mạc tiên sinh đã giết anh ta?”
“Anh --” Trương Húc buồn bực nói: “Ý của tôi là anh không biết tập đoàn Phi Vũ tập đoàn chết như thế nào sao, mà anh dám......”
“Trương Húc, tôi biết anh là người hùng bên cạnh Mạc tiên sinh, anh nhất định phải giúp tôi nói vài lời tốt nha, bằng không tôi mẹ nó nhất định chết chắc.”
Biểu tình của Thẩm Cầm Phong như muốn khóc.
“Hừ, anh chờ chết là vừa rồi.”
Dù sao cũng chết, Thẩm Cầm Phong bất chấp tất cả thần thần bí bí hỏi: “Trương Húc, anh là trợ lý bên cạnh Mạc tiên sinh, chắc là đã thấy qua hạ thân của anh ta rồi, có phải thật sự rất nhỏ? Khó trách bên cạnh anh ta không có phụ nữ, tôi còn nghĩ anh ta có bệnh sạch sẽ, mới không dễ dàng chạm đến phụ nữ, hiện tại xem ra là không đủ tự tin nha.”
“Thẩm Cầm Phong, anh thật muốn chết sao? Anh có muốn tự mình đi tìm Mạc tiên sinh chứng thực không?”
“Tôi nào dám nha, cũng chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.”
“Tôi đây sẽ thanh toàn lòng hiếu kỳ của anh, Mạc tiên sinh thật sự rất nhỏ, nhưng dù sao cũng lớn gấp hai lần anh.”
Thẩm Cầm Phong bị tức hộc máu.
--
Mạc Trọng Huy tự mình ôm An Noãn lên giường, giống như mún trừng phạt tại đây. An Noãn bị kinh ngạc đến giờ vẫn chưa hoàn hồn con chưa kịp phản ứng gì, Mạc Trọng Huy đã ngồi ở trên người cô.
“Có phải em đối với hạ thể của đàn ông rất có nghiên cứu, em đã thấy qua hạ thể của bao nhiêu người đàn ông rồi? Nói cho anh biết như thế nào là lớn như thế nào gọi là nhỏ.”
Mặt An Noãn đến bây giờ vẫn còn đỏ, nghe xong lời anh mặt cô càng đỏ lợi hại hơn.
“Anh nghe được bao nhiêu?” Cô run giọng hỏi.
“Em và Thẩm Cầm Phong đùa giỡn đã nói những gì anh đều nghe được. Nếu không kêu Thẩm Cầm Phong lên đây, cởi hết quần áo cho em xem?”
An Noãn lấy tay che mặt, xấu hổ đến muốn tìm chỗ chui vào.
“Hiện tại đang giả vờ thẹn thùng sao? Có nghiên cứu như vậy, kinh nghiệm phong phú như vậy, có muốn nếm thử hương vị xem ai tốt hơn không?”
Mạc Trọng Huy nói xong bắt đầu cởi quần.
An Noãn sợ hãi, nhắm mắt lại quát: “Mạc Trọng Huy, anh đừng xằng bậy, tôi và Thẩm Cầm Phong chỉ đùa giỡn .”
“Hiện tại sợ hãi, đã trễ.”
An Noãn kêu lớn lên: “Mạc Trọng Huy, không cần, anh không cần như vậy, tôi biết sai rồi, tôi không bao giờ dám đùa giỡn anh nữa.”
An Noãn sắp ngất đi, cô cùng Mạc Trọng Huy ở bên nhau đã lâu, đã làm vô số lần, nhưng chưa bao giờ thấy qua vật tượng trưng cho đàn ông của anh. Điên rồi, Mạc Trọng Huy nhất định là điên rồi.
“Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải bức tôi so sánh hương vị giữa anh và Thường Tử Phi sao?”
Lời này của An Noãn vừa nói ra, Mạc Trọng Huy dừng lại tất cả động tác, sắc mặt trắng bệch, híp
hai mắt màu đỏ tươi.
An Noãn thấy lời này hiệu quả, cố ý đả kích anh: “Tôi cùng Thường Tử Phi lên giường, anh không chê tôi bẩn sao? Anh không phải thích sạch sẽ sao, phụ nữ phải chưa từng có người đàn ông nào chạm qua thân thể. Vừa rồi tôi cùng Thẩm Cầm Phong nói chuyện phiếm bị anh nghe được, nói của anh nhỏ, thời gian ngắn .. tất cả đều là nói nhăng nói cuội , nhưng có một chút là sự thật, tôi càng thích cảm giác làm cùng Thường Tử Phi, bởi vì cùng người mình thích làm chuyện đó, cái loại hạnh phúc này là từ trong ra ngoài.”
Mạc Trọng Huy bị tức chết lặng. Anh mặc quần áo xuống giường, lập tức lại biến thành nhã nhặn tuấn tú.
“Về sau em sẽ không bao giờ có loại cảm giác này nữa, hôm nay anh về để nói với em, tập đoàn Phi Vũ đã tuyên bố phá sản, anh dùng một thời gian rất ngắn, làm cho Thường Tử Phi trở thành hai bàn tay trắng.”
“Mạc Trọng Huy, anh con mẹ nó không phải người!” An Noãn bệnh tâm thần rống giận.
“Tình nhân của em không chừng đang mua say ở quán bar, có muốn đi an ủi anh ta?”
An Noãn ngồi bật dậy trên giường, muốn cùng liều mạng với Mạc Trọng Huy.
Anh dùng lực nắm chặt cổ tay cô, giọng nói như ma quỷ vang lên: “An Noãn, đừng tiếp tục chọc giận anh, anh có một ngàn lẻ một biện pháp chỉnh chết anh ta, anh cũng có thể tùy tiện ấn cho anh ta một tội danh, làm cho nửa đời sau của anh ta phải trải qua trong tù.”
An Noãn ngã ngồi ở trên giường,
“Không có lật pháp sao? Mạc Trọng Huy, anh cho là anh là thiên vương lão tử sao?”
Anh ngả ngớn nắm cắm của cô nâng lên: “Ở Giang thành, anh chính là vương pháp. Em nghĩ thế giới này còn có công bằng sao? Người phụ nữ của anh, đừng ngây thơ nữa.”
“Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, tuy rằng em đã ô uế, nhưng em vẫn người phụ nữ của anh, anh sẽ không gặp mặt em, nhưng cho dù hủy diệt em, anh cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào chạm đến em một lần nữa.”
“Mạc Trọng Huy, anh biến thái, tôi nguyền rủa cả nhà anh.”
Mạc Trọng Huy cười lạnh ra tiếng, nâng cằm cô lên híp mắt hỏi: “Lặp lại lần nữa, em muốn nguyền rủa ai?”
An Noãn rốt cuộc không dám mắng nữa, gạt bàn tay ngã ngớn của anh ra, chui vào ổ chăn.
--
Từ hôm đó trở đi, Mạc Trọng Huy vẫn ở trong biệt thự, nhưng anh không về phòng ngủ, người hầu giúp anh dọn sang phòng sách, cách vách với thư phòng, cách phòng An Noãn rất xa.
Anh đại khái cảm thấy cô dơ bẩn, cũng không cùng An Noãn ăn cơm, mỗi lần đều là An Noãn ăn xong anh mới ăn. Có đôi khi ở nhà không tránh khỏi đánh đối mặt, Mạc Trọng Huy luôn ghét bỏ nhíu mày, không muốn nhìn cô dù chỉ một cái liếc mắt.
Cũng từ hôm đó, Thẩm Cầm Phong cũng không có tới biệt thự nữa, cũng không biết Mạc Trọng Huy có làm gì anh ta không. Vết thương trên chân An Noãn đổi thành một bác sĩ nữ đến trị liệu,
hiện tại cô đã hoàn toàn có thể xuống giường đi lại.
Vì không muốn chạm trán với Mạc Trọng Huy, phần lớn thời gian An Noãn đều tránh ở trong phòng của mình, đọc sách, nghe nhạc. Cô không có cách nào liên hệ với người bên ngoài, không có di động, không có TV. Cũng không biết Thường gia đã như thế nào, dì Nghê chắc là lại bắt đầu chán ghét cô.
Cô còn lo lắng La Hiểu Yến, sợ Mạc Trọng Huy tìm cô ấy phiền toái. An Noãn cảm thấy chính mình đúng như Thẩm Cầm Phong nói, có tai họa, ai có liên quan đến cô đều không có tốt kết quả. An Noãn ăn cơm trưa không bao lâu, lại cảm thấy đói bụng, xuống lầu tìm đồ ăn, mới thấy Mạc Trọng Huy đang ăn cơm trưa.
Theo bản năng muốn chạy trốn, người hầu thấy liền gọi cô.
“An tiểu thư, có phải lại đói bụng? Mạc tiên sinh đang dùng cơm, cô cũng đến ăn thêm chút đi.”
Người hầu không biết chuyện của ngày hôm đó, cực lực muốn tác hợp bọn họ.
“Không cần, tôi không đói bụng, chỉ muốn rót ly nước.”
“Cô muốn uống nước kêu một tiếng là tốt rồi, bác sĩ nói chân cô còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn nên tận lực không xuống giường đi lại.”
Đối mặt với sự quan tâm của bọn họ, trong lòng An Noãn có chút cảm động, trong biệt thự này vẫn có ấm áp.
Không biết Mạc Trọng Huy đã an bài bao nhiêu người hầu trong biệt thự, ở chung lâu như vậy, có mấy người thậm chí An Noãn ngay cả tên cũng chưa biết hết, nhưng các cô ấy mỗi người đều đối với cô rất tốt, tận tâm hết sức chiếu cố cô. Chân An Noãn không thể xuống giường trong khoảng thời gian này, có mấy người một đêm không ngủ, chia nhau chiếu cố cô. Tuy rằng An Noãn rất gầy,
cũng rất nhẹ, nhưng các cô ấy còn rất nhỏ tuổi ôm cô lên lầu xuống lầu, đến chỗ này đi chỗ nọ, vẫn thực vất vả, mệt chết đi.
Những chuyện này An Noãn nhất nhất ghi tạc trong lòng.
Người hầu rót cho An Noãn ly nước ấm cười nói với cô: “An tiểu thư, nếu cô đói bụng ngồi xuống ăn một chút, có mấy món cũng là đồ ăn mà cô thích nhất.”
An Noãn nhìn trên bàn cơm đủ các món ăn tinh xảo nuốt nước miếng, cô đứng rất xa nhưng vẫn ngửi được mùi thơm của đồ ăn.
Cuối cùng không qua được chính mình, An Noãn đi qua ngồi xuống bàn ăn: “Làm phiền giúp tôi lấy một chén cơm.”
Cô thấy Mạc Trọng Huy ghét bỏ nhíu mày, tiếp theo dùng sức buông đũa.
Người hầu cũng ngây người an ủi An Noãn: “An tiểu thư, mỗi ngày Mạc tiên sinh đều ăn không nhiều lắm, có thể đã ăn no.”
An Noãn thực cảm kích thiện ý của các cô cười nói: “Không có việc gì, anh ta càng ghét bỏ tôi, tôi càng phải ghê tởm anh ta.”
“An tiểu thư, gần đây khẩu vị rất tốt.”
An Noãn không thấy được biểu tình thâm ý của người hầu cười ha ha nói: “Đúng vậy, tâm tình tốt, khẩu vị tự nhiên tốt.”
Mạc Trọng Huy càng không để ý tới cô, cô càng vui vẻ. Buổi tối một người nằm ở giường lớn, không có Mạc Trọng Huy ép buộc, cô mỗi ngày đều ngủ rất ngon, cơ hồ ngày ngày đều ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh. Nhưng cũng có khi ban đêm đói bụng, mới có thể tỉnh lại ăn cái gì.
Trong khoảng thời gian này ánh mắt của Trương Húc nhìn cô cũng rất kỳ quái, Trương Húc đi theo Mạc Trọng Huy có cùng ý tưởng đen tối, đại khái cũng giống như Mạc Trọng Huy ghét bỏ cô. An Noãn mới không quan tâm, cô không cần phải lấy lòng người bên cạnh Mạc Trọng Huy.
Nhưng về chuyện của Thường Tử Phi, cô rất muốn tìm hiểu qua Trương trợ lý.
--
Rốt cục có một ngày, cô thấy một mình Trương Húc ở phòng khách xem TV, nhịn không được đi đến gần anh ta hỏi: “Trương trợ lý, Mạc tiên sinh đâu?”
Trương Húc hơi hơi dừng một chút, tựa hồ bị kinh ngạc không nhỏ.
“Mạc tiên sinh ở phòng tập thể thao.”
Lúc Trương Húc nói lời này, khóe miệng trề ra, có thể là nghĩ tới chuyện hôm đó An Noãn đùa
giỡn.
“Trương đặc trợ, tôi có chuyện muốn hỏi thăm anh.”
Trương Húc bĩu môi lạnh lùng nói: “Nếu là về Phi Vũ hoặc là chuyện của Thường Tử Phi, An tiểu thư vẫn không cần mở miệng, cái gì tôi cũng không biết.”
An Noãn thật muốn giết chết anh ta.
“Trương trợ lý, anh đừng quá đáng, bình thường tôi đối đãi với anh không kém nha, anh đừng một chút nhân tình cũng không có.”
“An tiểu thư, tuy rằng cô đối với tôi không kém, phải nói là cô đối với tôi rất tốt, nhưng chúng ta cũng không có nợ nhau nhân tình gì.”
“Anh!” An Noãn bị tức không nhẹ.
Cô biết Trương Húc là một cây cân, không thể cùng anh ta cứng rắn, vì thế khẩn cầu: “Trương trợ lý, tôi van cầu anh, tôi chỉ muốn biết hiện tại Thường Tử Phi thế nào ? Tập đoàn Phi Vũ thật sự phá sản sao? Mạc Trọng Huy rốt cuộc đã làm gì anh ấy?”
Trương Húc xấu hổ.
“An tiểu thư, cô một lúc hỏi nhiều như vậy, tôi biết trả lời câu nào.”
“Vậy anh trả lời tôi một câu, tập đoàn Phi Vũ thật sự phá sản?”
Trương Húc mím môi nghiêm trang nói: “Nếu cô thật muốn biết đáp án là đúng vậy, tập đoàn Phi Vũ đã tuyên bố phá sản.”
An Noãn thở dài cúi đầu hỏi: “Mạc Trọng Huy làm như thế nào? Chỉ dùng thời gian một tuần, làm cho một công ty lớn như vậy phá sản.”
“Mạc tiên sinh cái gì cũng chưa làm, là bên trong tập đoàn Phi Vũ mâu thuẫn, quản lý không được mà tạo thành.”
“Trương trợ lý, đã là khi nào mà anh còn thay Mạc Trọng Huy nói chuyện, anh ta tri pháp phạm pháp, còn anh cũng bắt chước anh ta, hai người ở Giang thành đã làm bao nhiêu chuyện xấu? Không sợ trời phạt sao? Người khác tân tân khổ khổ rất nhiều năm mới có được giang sơn, chỉ bằng một câu nói của anh ta, tất cả đều mất đi, lương tâm các người đều bị cẩu ăn hết rồi.”
“An tiểu thư, cô đừng kích động.”
“Không phải tôi kích động, là các người quá đáng.”
Mạc Trọng Huy không biết vừa tắm ở đâu, vừa lau tóc vừa đi tới cau mày hỏi Trương Húc: “Xảy ra chuyện gì? Ở đây ồn ào cái gì?”
Trương Húc đang muốn nói cái gì, An Noãn tức giận xen vào: “Trương trợ lý nói anh ta thích tôi,
thầm mến tôi đã lâu.”
An Noãn nói xong tức giận lên lầu.
Vẻ mặt Trương Húc ủy khuất: “Mạc tiên sinh, không phải như thế, An tiểu thư cô ấy nói bậy.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi biết, cô ấy nổi điên, đừng để ở trong lòng.”
“An tiểu thư hỏi tôi về chuyện tập đoàn Phi Vũ và Thường Tử Phi, tôi chỉ nói với cô ấy Phi Vũ đã phá sả .”