Sau nhiều lần Hà Tư Kỳ gọi điện cho Trương Húc, rốt cuộc anh ở trước mặt Mạc Trọng Huy nói: "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư xuất viện đã lâu, ngày có muốn quay về một lần không?"
Mạc Trọng Huy thản nhiên lắc đầu.
"Tôi nghe bảo mẫu nói, gần đây Hà tiểu thư tâm trạng không được tốt lắm, thường xuyên nổi giận, cứ như vậy hoài sẽ ảnh hưởng tới cục cưng. Nếu được ngài có thể trở về thăm cô ấy một lần."
Mạc Trọng Huy lạnh lùng nhìn anh: "Khi nào thì cậu thay tôi quyết định."
Trương Húc sợ hãi nói nhanh: "Không dám, không dám, chỉ là Hà tiểu thư đã gọi điện rất nhiều cho tôi."
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, mặt không chút thay đổi nói: "Là tự cô ấy chuốt lấy, nếu trước kia tôi không rất sủng cô ấy, thì cô ấy sẽ không thay đổi đến như vậy."
Cho tới nay, Trương Húc đều không hiểu, vì sao Mạc tiên sinh lại sủng ái Hà tiểu thư đến không biết phép tắc. Anh suy nghĩ thật lâu, đoán đại rằng chuyện ngoài ý muốn năm đó, một dao của An Noãn đâm rất sâu, bác sĩ cũng đều hết cách cứu, đã kêu Mạc tiên sinh chuẩn bị hậu sự, nhưng cũng chính lúc bác sĩ buông tay, Hà tiểu thư ý thức sống còn rất mạnh, tỉnh lại như một kỳ tích.
Có lẻ trãi qua lần đó mất đi, Mạc tiên sinh mới sủng ái cô ấy, phàm là chuyện cô ấy muốn, tất cả đều thoả mãn. Nhưng mà, phàm đã là con người không bao giờ thấy đủ, có càng nhiều càng muốn được nhiều hơn.
An Noãn xuất hiện, hoàn hoàn toàn toàn cải biến tình trạng hiện tại, Mạc tiên sinh không còn sủng ái chìu chuộng Hà Tư Kỳ nữa, ngược lại trở nên lạnh lùng.
"Mạc tiên sinh, An tiểu thư lại bị mẹ của Thường Tử Phi nhục nhã."
Ánh mắt Mạc Trọng Huy ảm đạm, lạnh lùng nói: "Cô ấy xứng đáng, cứ để như vậy cho cô ấy một bài học đáng nhớ."
"Người đàn ông đến coi mắt An tiểu thư, tôi đã xử lý tốt."
"Ừ" Mạc Trọng Huy đơn giản trả lời, thản nhiên nói: "Phải làm cho anh ta biết, đã bao nhiêu tuổi rồi còn khủng hoảng người khác, tôi xem anh ta còn tự đắc được bao lâu."
Trương Húc mím môi, muốn cười lại không dám cười. Nghĩ rằng người này thật đúng là khổ, con rùa kia cự tuyệt An tiểu thư, làm cho Mạc tiên sinh tức giận, người phụ nữ ngày ấy coi trọng cỡ nào, yêu thương cỡ nào lại bị người khác ghét bỏ. Nhưng nếu con rùa kia ngang nhiên tiếp nhận An tiểu thư, phỏng chừng còn chết thảm hơn, ngay cả phụ nữ của Mạc Trọng Huy cũng dám mơ, không muốn sống nữa. Tóm lại, anh ta làm gì cũng sai.
--
An Noãn đem quần áo trong tiệm dọn dẹp lại cho tốt chuẩn bị đóng cửa, mấy ngày nay cô muốn nghĩ ngơi cho tốt. Phù Thu đối với cô thật tốt, tiệm này hoàn toàn giao cho cô, cũng không hỏi tới mấy chuyện nhỏ, tất cả do cô làm chủ.
Đang muốn đóng cửa, lại thấy xe của Thường Tử Phi bên ngoài. Cô sửng sốt hai giây, Thường Tử Phi đã xuống xe đang bước tới.
"Anh đến đây bao lâu rồi?" Cô giật mình hỏi.
"Cũng được một lát."
"Tìm tôi có việc gì sao?"
"Có chuyện mới có thể tới tìm em sao? Anh nhớ em, nên muốn lại đây nhìn em không được sao?"
"Đừng náo loạn, đùa giỡn tôi vui lắm sao?"
Kỳ thật là anh nhớ cô, tan việc ra xe, không biết đi đâu, về nhà, đâu đâu cũng là bóng dáng cô, chỉ cần trở lại đó, tâm liền co rút đau đớn. Lái xe bất tri bất giác lại đến nơi này, nếu cô không phát hiện anh, anh cũng không tính xuống xe, chỉ cần đứng xa nhìn thấy cô cũng có cảm giác thoả mãn. Khi nào thì yêu cũng trở nên xa với đến vậy.
"Thường Tử Phi, rốt cuộc là có chuyện gì không? Không có gì thì tôi muốn đóng cửa."
"Có, anh tìm em đương nhiên có chuyện."
An Noãn hoài nghi nhìn anh: "Chuyện gì?"
"Muốn mời em ăn bữa cơm, mấy ngày trước anh say rượu, nhờ em vất vả chăm sóc anh cả đêm, cho nên muốn cảm ơn em, mời em ăn cơm."
"Không cần, chúng ta là bạn bè, làm gì khách khí như vậy."
Thường Tử Phi nóng nảy: "Anh đã đặt bàn rồi, không đi không được, vả lại chỉ là bạn bè ăn cơm cùng nhau thôi."
An Noãn nhíu nhíu mài, cười nói: "Nếu đã đặt bàn rồi, thì có thể dẫn Giang Thiến Nhu đi với anh..."
An Noãn còn chưa nói xong, Thường Tử Phi đột nhiên rống lên: "Em có thể không nhắc đến Giang Thiến Nhu trước mặt anh không?"
An Noãn mím môi không nói gì.
"Được rồi, sửa soạn một chút, anh chờ em trong xe."
An Noãn bất đắc dĩ cuối cùng cũng lên xe. Vừa mở cửa phía sau, Thường Tử Phi lai rống lên: "Đến phía trước, em cứ khách khí làm gì."
--
Xe vững vàng chạy trên đường, An Noãn không dám nhìn anh, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn ở ngoài cửa sổ.
Nếu lúc trước không bắt đầu đoạn tình cảm kia, bọn họ có lẻ còn có thể cười đùa, nói chuyện trời đất. Nhưng hiện tại, hai người đối mặt nhau, lại cảm thấy xấu hổ.
Có người nói, một khi tình cảm chấm dứt, đừng nghĩ có thể làm bạn bè.
"Gần đây ăn uống có đều không?" Thường Tử Phi lên tiếng phá tan sự trầm mặc của hai người.
An Noãn bĩu môi trêu chọc: "Phải là tôi hỏi anh mới đúng, anh không chăm sóc tốt chính mình, còn đi uống rượu."
"Em đưa cho anh mấy gói thuốc Đông Y, mỗi ngày anh đều nấu uống, cũng sắp uống hét rồi, em có thể mua cho anh thêm không."
An Noãn tức giận trả lời: "Tôi cũng không phải bán thuốc, anh tự mình đến bệnh viện mua."
"Thôi quên đi, cùng lắm là không uống, ngược lại bớt được việc, hơn nữa thuốc kia cũng rất khó uống."
An Noãn khẽ thở dài, nói: "Được rồi, ngày mai tôi đến bệnh viện mua thêm cho anh thêm một ít, sau khi tan việc thuận tiện anh ghé qua tiệm tôi lấy đi."
"Em đem đến nhà anh đi, ngày mai có thể có cuộc họp, dù sao em cũng có chìa khóa."
An Noãn phát hỏa: "Thường Tử Phi, anh đừng có được một tấc lại muốn thêm một thước, chìa khóa nhà anh lần trước đi tôi đã để lại trong phòng."
"Cũng có thể dùng vân tay nha."
An Noãn lười tranh luận cùng anh, lạnh lùng nói: "Ngày mai, tôi để thuốc trong tiệm, anh đến thì lấy, không đến tôi tự uống, không cần nói nữa, tôi cũng không phải người hầu của anh, cũng không liên quan gì đến anh."
Thường Tử Phi không đưa cô tới nhà hàng lớn mà là một quán cơm nhỏ. An Noãn không nhịn được trêu chọc: "Thường Tử Phi, nếu biết trước anh nhỏ mọn như vậy, tôi cũng không theo anh đi ăn bữa cơm này."
Thường Tử Phi nhéo nhéo tai cô, sủng nịch nói: "Ăn rồi cam đoan em không hối hận, đầu bếp ở đâu nấu rất ngon."
Thường Tử Phi giống như biết ông chủ của quán ăn, vô cùng thân thiết gọi: "Dì, dượng."
Ông chủ tiệm cơm bị tàn tật, đi chân khập khiễng, nhưng lúc nhìn thấy An Noãn lại nở nụ cười, nụ cười này làm cho người ta cảm thấy ấm áp và thân thiện.
"Cô chính là An Noãn? Thường Tử Phi thường xuyên nhắc về cô với chúng tôi."
An Noãn có chút kinh ngạc.
Thường Tử Phi đứng bên cạnh giới thiệu: "An Noãn, em cứ giống như anh gọi dì, dượng là được, ngày xưa dượng là đầu bếp nổi tiếng ở Bắc Kinh, hôm nay em có lộc ăn rồi."
Không bao lâu, một bàn thức ăn được dọn ra, An Noãn nhịn không được muốn nếm thử, sau khi thử một miếng lại không dừng tay được.
"Thế nào? Anh không gạt em chứ."
"Thật sự ăn rất ngon," An Noãn vô cùng khoa trương nói: "Thường Tử Phi, anh thật đáng ghét, bây giờ mới đưa tôi tới đây."
Thường Tử Phi yêu thương vuốt tóc cô, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, anh cũng thấy hạnh phúc.
--
Cơm nước xong trên đường về, An Noãn rốt cục kiềm chế không được đáy lòng nghi hoặc, hỏi: “Thường Tử Phi, anh với họ thật ra có quan hệ thế nào, ngay cả ăn xong cũng không cần phải trả tiền.”
"Không phải đã nói với em là dì và dược à."
"Thường Tử Phi, tôi đang hỏi thật sự."
Thường Tử Phi không đứng đắn cười: “Anh cũng thật sự trả lời em nha, là dì của anh, em của mẹ anh.”
"Mẹ anh còn có em gái?" An Noãn kinh ngạc nói không nên lời: "Sao tôi chưa bao giờ nghe anh nói qua?"
Thường Tử Phi khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Dượng anh trước kia là đầu bếp ở Bắc Kinh, sau khi dì cùng ông ấy kết hôn, bọn họ cũng giúp đỡ gia đình anh. Nhưng sau đó, dượng bị tai nạn xe cộ, mất đi một chân, hiện tại một chân là giả, năm đó phẫu thuật tốn rất nhiều tiền, cha anh cũng muốn giúp đỡ, nhưng mẹ anh một phân tiền cũng không chịu cho mượn, còn ngại bọn họ dọa người, không cùng bọn họ lui tới, lại càng không muốn nhận người em gái này.”
"Đó là em gái ruột của bà, mẹ anh sao lại tàn nhẫn như vậy."
“Trước đây không hiểu chuyện, nghe mẹ anh nói, bà không dám nói với người ta là còn có em gái. Hiện tại trưởng thành, ngẫm lại mẹ đối bọn họ tàn nhẫn, anh đã nghĩ bồi thường bọn họ một ít. Anh vẫn muốn mở một nhà hàng cho họ, nhưng dì không muốn dượng vất vả, hơn nữa hai người cũng không có con, cứ như vậy ở bên nhau cũng rất vui vẻ.”
An Noãn dùng mộ thời gian thật dài mới tiêu hóa được chuyện này, nhịn không được hỏi: "Thường Tử Phi, bây giờ anh nói chuyện đó với tôi làm gì?”
"Anh nói để em hiểu, mẹ anh đối với em ruột của mình cũng đã tàn nhẫn như vậy, trong mắt bà chỉ có lợi ích, chỉ có chức quyền, bởi vậy em mới bị bà lợi dụng, đối xử với em như vậy. Cũng không cần vì quan hệ của anh và mẹ anh mà chia tay với anh, đối với anh rất không công bằng."
An Noãn im lặng không lên tiếng. Cho đến khi xe dừng lại trước cửa tiệm, Thường Tử Phi đột nhiên cầm tay cô, thâm tình nói: "An Noãn, cho anh thêm một cơ hội được không? Anh biết thái độ của mẹ anh đối với em rất không tốt, nhưng em không thể vì vậy mà không ở bên anh, anh đối với em là thật lòng, hai mươi năm tình cảm, chẳng lẻ em không cảm nhận được một chút nào sao?"
An Noãn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thường Tử Phi, anh không cần làm vậy, chúng ta đã chấm dứt, đừng làm tôi khó xử."
Thường Tử Phi cầm tay cô đặt lên trái tim mình: “Em cẩn thận cảm nhận tim anh, từ nhỏ đến lớn chúng ta cùng nhau lớn lên, anh đối với em thế nào em để tay lên ngực tự hỏi. Năm đó, em một lòng đối với Mạc Trọng Huy, anh vì vậy mới ra nước ngoài, anh nghĩ thành toàn cho em. Nhưng lại không nghĩ tới em và Mạc Trọng Huy cuối cùng biến thành như vậy, sớm biết như vậy, anh nhất định sẽ không buông tay, ngay từ ngày đầu sẽ không buông tay. An Noãn, chúng ta đã bỏ qua rất nhiều thứ, đừng phạm sai lầm lần nữa được không? Chỉ có anh thật tâm thật dạ yêu em.”
An Noãn trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Thường Tử Phi, mới đầu tôi cũng cho rằng, trên thế giới này, ngoại trừ cha tôi, cũng chỉ còn lại anh đối tôi tốt nhất, tôi mang tình yêu và sự tin tưởng trao hết lên người anh. Tôi tự nói với chính mình, cho dù toàn thế giới mọi người phản đối chúng ta, tôi cũng cùng anh ở chung một chỗ. Bởi vậy, mẹ anh một lần lại một lần nhục nhã tôi, khi dễ tôi, tôi đều không buông tay anh. Tôi với anh chia tay không phải vì dì Nghê, mà vì anh hoàn toàn không tin tưởng tôi.”
Dừng một chút, An Noãn có chút chua xót nói: “Anh còn chưa hiểu tôi sao? Mạc Trọng Huy đối tôi đã làm chuyện như vậy, anh cảm thấy tôi còn có thể đến với anh ta sao? Anh đối với tôi điều cơ bản nhất là tín nhiệm cũng không có, về sau cho dù kết hôn với nhau, cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn.”
Thường Tử Phi ảo não vỗ đầu chính mình, kích động giải thích nói: “Anh không phải không tín nhiệm em, anh chỉ là quá yêu em, anh ghen tị Mạc Trọng Huy, anh ta có thể ở Giang thành làm mưa làm gió, có thể cho em tất cả, mà anh lại không thể làm gì cho em, anh không phải đối thủ của anh ta, mọi sự cố gắng của anh đều như không có. An Noãn, em biết không? Quá yêu một người sẽ làm người ta trở nên nhát gan, sợ hãi mất đi em nhưng thật sự anh vẫn mất đi em.”
An Noãn hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Thường Tử Phi, chúng ta đều bình tĩnh lại được không? Có lẻ sau khi suy nghĩ thật kỹ, nếu trong lòng chúng ta đều có đối phương, đến lúc đó có thể đến với nhau.”
“Em thật sự nguyện ý lại cho anh một lần cơ hội?” Thường Tử Phi vẻ mặt kích động ôm lấy cô, hận không thể đem cô thu nhỏ dung nạp vào người mình.
An Noãn cau mày đưa anh đẩy ra, bất đắc dĩ nói,“Thường Tử Phi, anh đừng như vậy, ta chỉ là hy vọng anh cho tôi thời gian, để cho tôi suy nghĩ thật kỹ về tương lai của mình.”
“Tốt, anh cho em thời gian, bao lâu anh cũng đều chờ em."
Đêm đó, nằm ở trên giường, An Noãn suy nghĩ ngàn vạn, Thường Tử Phi có thể ở trước mặt cô vạch trần Nghê Tuệ tàn nhẫn, hắn là thật sự yêu mình.
Trong đầu là hình ảnh của dì, dượng Thường Tử Phi vui vẻ bên nhau, cái gọi là tình yêu của bọn họ cũng như vậy, mặc dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, có khó khăn cũng nguyện cầm tay nhau đi đến cuối đời.
Cô và Thường Tử Phi thật sự có thể không để ý đến sự phản đối của gia đình, dũng cảm tiêu sái bước đi sao? Mạc Trọng Huy cũng sẽ buông tay sao?
Rất nhiều trở ngại phía trước, cô lo trước sợ sau, không dám đi bước tiếp.
Di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Thường Tử Phi. Khóe miệng theo bản thân giương lên, nghe điện thoại.
"Ngủ chưa?" Bên kia một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên.
An Noãn tức giận sẳng giọng,“Tôi ngủ ai trả lời điện thoại cho anh.”
Nghe được âm thanh hờn dỗi của cô, Thường Tử Phi tâm tình tốt, cười nói: “Anh muốn nghe giọng nói của em.”
An Noãn không nói gì.
“An Noãn, em không cần tạo áp lực cho mình, anh cho em đủ thời gian quan sát tự hỏi, anh sẽ vẫn đợi em suy nghĩ thật kỹ.”
Xong rồi, Thường Tử Phi còn không đã quên nhắc nhở,“An Noãn, đừng quên ngày mai đi bệnh viện mua thuốc Đông y cho anh, hôm nay không uống, dạ dày không thư thái.”
“Thiệt hay giả? Thực không thoải mái sao?”
Thường Tử Phi bên kia cúi đầu cười ra tiếng,“Ha ha, đùa với em thôi, xem em khẩn trương , còn nói em không thương anh.”
An Noãn tức giận đến trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Rất nhanh, di động truyền đến một tin nhắn, đơn giản bốn chữ “Bảo bối ngủ ngon”.
--
An Noãn rất thật tình, nghĩ Thường Tử Phi cần thuốc thuốc Đông y, chuyện này nàng vẫn ghi tạc trong lòng, sáng sớm đã đến bệnh viện, đem thuốc về, chờ Thường Tử Phi lại đây lấy.
La Hiểu Yến giữa trưa lại đây đến ăn cơm với cô, nghe được An Noãn cùng Thường Tử Phi gọi điện thoại, nhịn không được trêu chọc nàng,“Noãn Noãn, không phải là em đang nói chuyện luyến ái chứ? Xem mặt của em cũng đỏ hết rồi kìa. Nói, là ai hả?”
An Noãn thối nàng một ngụm, tức giận nói: “Đừng náo loạn, là một người bạn bình thường, nhờ em mua giùm mấy thang thuốc Đông y, chút nữa sẽ đến lấy.”
La Hiểu Yến khoa trương nói: “Đừng giải thích, giải thích chính là che dấu, nói đi, người kia chị có biết hay không? Quen biết ở đâu? Sẽ không là nhất kiến chung tình đi!”
An Noãn lười quan tâm cô, im lặng ăn cơm.
“Noãn Noãn, sao chị cứ cảm thấy em giống như nữ sinh trung học đang yêu, nhưng lại giống như đang có tâm sự, khóe miệng luôn giương lên.”
An Noãn vẫn không để ý tới cô. La Hiểu Yến cũng tự biết không thú vị, rốt cục đã xong này đề tài.
La Hiểu Yến mỗi ngày giữa trưa cơm nước với cô xong mới đi, về nhà còn phải bổ thấy, ban đêm đều phải đi làm. Kỳ thật cô cũng cảm ơn Mạc Trọng Huy, để cô hưởng chút phúc khí với An Noãn. Mỗi ngày giữa trưa, Mạc Trọng Huy cho người đem cơm trưa đưa lại đây, có dinh dưỡng lại ăn ngon. An Noãn mới đầu còn có chút hoài nghi, hiện tại phỏng chừng cũng thói quen.Hiện tại điều duy nhất cô sợ hãi là, có một ngày sự tình bại lộ, An Noãn có thể hay không trách cô.
La Hiểu Yến đi rồi, An Noãn chạy tới phòng bếp nấu thuốc Đông y, Thường Tử Phi nói hắn buổi tối tới lấy, mình an ủi nói dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền thuận tiện giúp anh nấu một chút.
--
Thường Tử Phi ở công ty một ngày, lúc nào cũng nghĩ rất nhanh có thể gặp được An Noãn, tâm tình không tự giác cảm thấy vui vẻ. Con người thật ra rất đơn giản chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ thấy hạnh phúc.
Hết một ngày làm việc, đang chuẩn bị đi, Giang Thiến Nhu đột nhiên xuất hiện xông thẳng vào văn phòng.
Sắc mặt Thường Tử Phi lập tức trầm xuống, lạnh lùng châm chọc: "Giang tiểu thư lúc nào lại không cần đến lịch sự xông thẳng vào văn phòng của tôi?"
Giang Thiến Nhu vẻ mặt bi thương, ủy khuất nói: "Tử Phi, em là vị hôn thê của anh, chẳng lẻ ngay cả văn phòng của anh cũng không được phép vào?"
Thường Tử Phi nghiêm túc trả lời: "Giang Thiến Nhu, tôi chưa từng đồng ý kết hôn với cô, cô đừng đem suy nghĩ của cô và mẹ tôi áp đặt vào tôi."
"Tử Phi, anh đừng như vậy, em biết anh trách em lắm lời trước mặt bác gái, lần sau em sẽ không nói nữa, được không? Anh đừng tức giận."
Cô đến trước mặt Thường Tử Phi nắm nắm cánh tay anh vô cùng thân thiết, Thường Tử Phi không quan tâm bước qua cô ra khỏi phòng làm Giang Thiến Nhu thiếu chút té ngã.
Cô nổi giận, không để ý đến hình tượng hét lên: "Thường Tử Phi, anh đừng quá đáng, em đối với anh đã nhẫn nhịn hết mực, anh còn muốn thế nào? Mẹ anh không thích An Noãn, đây cũng đâu phải lỗi của em, đó là do mẹ anh ham mộ hư vinh, coi trọng địa vị của Giang gia."
Thường Tử Phi khóe mắt nâng lên, lạnh lùng nói: "Giang Thiến Nhu, giấu đầu cũng lòi đuôi rốt cuộc cũng nói ra sự thật."
"Thường Tử Phi, em rốt cuộc thua An Noãn ở điểm nào? Kết hôn cùng em, anh có thể phát triển thêm sự nghiệp của mình, anh của em cũng không màn đến chuyện trong gia đình, Giang gia tất cả sau này sẽ thuộc về em. Anh cưới em, không phải là được tiện nghi lớn sao."
Thường Tử Phi không để ý đến cô tiếp tục bước đi, mặt không chút thay đổi: "Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện này, Giang Thiến Nhu, hôm nay tôi trịnh trọng nói cho cô biết, tôi sẽ không cưới cô. Tôi Thường Tử Phi, đời này không phải An Noãn không cưới."
Đôi khi, lúc chúng ta thề thốt cũng không nghĩ đến sau này, sự thật tàn nhẫn giống như cho chúng ta một cái tát vô hình, dạy chúng ta cái gì nên nói và không nên nói.
--
Thường Tử Phi ra khỏi công ty đến tiệm của An Noãn, nha đầu kia đã đứng trước cửa nhìn xung quanh. Trong lòng chảy qua một tia ấm áp, anh dừng xe bước xuống kéo cô ôm vào lòng.
"Nha đầu ngốc, có phải đang đợi anh không?" An Noãn liếc anh, dùng sức đẩy anh ra, nghiêm trang nói: "Thường Tử Phi, anh đừng động tay động chân."
An Noãn xuống bếp bưng chén thuốc đã được nấu lên. Thường Tử Phi cảm động, đem chén thuốc một hơi uống vào.
"Đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm."
An Noãn vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế, miễn cưỡng nói: "Hôm nay, tôi không muốn ăn bên ngoài, ở nhà tùy tiện ăn chút là được rồi."
Thường Tử Phi nghĩ nghĩ, cười cười nói: "Vậy ở trong này tùy tiện chịu chút."
An Noãn nhướng mày hỏi: "Anh nói ăn ở đây sao? Không có đồ ăn à."
Thường Tử Phi đơn giản ngồi xuống, da mặt dày nói: "Em ăn gì anh ăn cái đó."
An Noãn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Quên đi, tôi đi mua thức ăn, chợ cũng gần đây."
Thường Tử Phi tự nhiên cũng đi cùng cô.
Nếu biết sau khi ăn xong bữa cơm này sẽ phát sinh chuyện gì, An Noãn nhất định sẽ không yêu cầu nấu ăn ở tiệm.
Chợ rất gần tiệm, bọn họ tùy tiện chọn vài món đồ ăn rồi về.
Trên đường về, trời cũng đã tối, đèn đường cũng được mở lên.
Thường Tử Phi vài lần rụt rè muốn nắm tay cô, nhưng lại sợ cô phản cảm, cuối cùng cũng xám xịt rút tay về.
An Noãn không phát hiện tâm tình của anh, không chút để ý nói: "Thường Tử Phi, anh nấu cơm."
"Được, anh nấu, em phụ trách ăn là được."
An Noãn đang bước đi đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt tò mò hỏi: "Thường Tử Phi, anh và Giang Thiến Nhu ngay cả miệng cũng chưa hôn qua sao?"
Thường Tử Phi cười cười, khẳng định: "Anh cam đoan với em, không ngủ chung giường, cũng chưa hôn qua."
Lúc này, ngoài đường một chiếc xe khả nghi đang chạy rất nhanh về hướng bọn họ, An Noãn còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, thân thể đã bị Thường Tử Phi dùng sức đẩy ngã trên mặt cỏ.
"Két" một tiếng thắng xe chói tai, tốc độ quá nhanh, chiếc xe không thể dừng lại, thân thể Thường Tử Phi bị đụng ngã văng ra xa.
'Oanh' - Một khắc kia, đầu óc An Noãn trống rỗng, cô nhìn thấy HTK lái xe thoát đi.
Cô như điên chạy đến bên cạnh Thường Tử Phi, kêu gào: "Thường Tử Phi, anh tỉnh lại đi, Thường Tử Phi, anh tỉnh lại, đừng làm em sợ, cứu mạng, cầu xin các người cứu anh ấy, Thường Tử Phi, em yêu anh, anh mau tỉnh lại, cầu xin anh, tỉnh lại đi."
Người qua đường hảo tâm gọi cảnh sát, gọi xe cứu thương.
Đến bệnh viện, cả người cô đều tê liệt té ngã xuống đất, ôm đầu mình khóc.
Ba năm trước đây, trong ngục giam, khi nghe được tin cha chết, cô cũng bất lực như vậy, ông trời, sao ông có thể đối với cô tàn nhẫn như thế.
Một nhà Thường gia rất nhanh chạy đến bệnh viện, Nghê Tuệ đi tới đấm đá, một đấm lại một đá lên người cô, lên đầu cô. Bà kêu khóc, giọng nói hầu như toàn bộ bệnh viện đều nghe thấy: "Cô là sao chổi, là khắc tinh, cô đã khắc chết mẹ cô, khắc chết ba cô, bây giờ lại hại đến con tôi, tôi đã phản đối các người, cô lại không biết xấu hổ, quyến rũ con tôi, nếu như con tôi có gì không hay xảy ra, tôi nhất định cùng cô đồng quy vu tận (Ôm nhau cùng chết). Hồ ly tinh quả thật là hồ ly tinh, sao cô không chết đi, kiếp trước
Thường gia nợ cô cái gì, kiếp này cô không buông tha cho chúng tôi..."
Nghê Tuệ càng nói càng bẩn, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, lại càng đánh càng hăng, dùng sức nắm tóc An Noãn: "Cút, cô cút cho tôi, đồ hồ ly tinh này, cút cho tôi..."
An Noãn ôm chặt hai tai mình, khóc không còn khí lực, tùy ý để Nghê Tuệ phát tiết trên người mình.
Mạc Trọng Huy vừa nghe tin lập tức chạy đến bệnh viện, anh sợ hãi nhìn hoàn cảnh trước mắt mình, người đàn bà Nghê Tuệ này phát điên đánh cho mặt mũi An Noãn bầm dập, tóc tai bê bết, trên người cũng bị đá đến thương tích cùng mình.
Anh tức giận đi qua đẩy người đàn bà đang phát điên kia, kéo An Noãn thoát ra. Vương tay muốn đem cô bảo vệ vào trong ngực, nhưng An Noãn như phát điên hai tay nắm chặt lấy cửa phòng giải phẫu, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Nghê Tuệ tuy rằng đã phát điên đến không còn lý trí, nhưng cũng biết sự lợi hại của Mạc Trọng Huy, Thường Bách cũng ôm bà, không cho bà làm gì nữa.
Tất cả mọi người trở nên tĩnh lặng, chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, từ tối đợi cho đến rạng sáng hôm sau, chừng mười tiếng đồng hồ, cánh cửa mới được mở ra.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nghiêm túc nói: "Trên người bệnh nhân có nhiều chỗ bị gãy xương, vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm, nếu trong vòng 48 giờ nữa vẫn chưa tỉnh lại được, có nhiều khả năng sẽ trở thành người thực vật, người nhà nên chuẩn bị tâm lý."
Nghê Tuệ nghe xong, lại như phát điên bắt lấy An Noãn, móng tay sắc bén rạch một đường dài trên mặt cô.
Mạc Trọng Huy nổi giận đẩy bà ra, lạnh lùng gần như gầm lên: "Bà còn dám đụng đến cô ấy thử xem."
Nghê Tuệ muốn vào thăm Thường Tử Phi, nhưng bác sĩ không cho, trực tiếp chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
An Noãn cũng không còn suy nghĩ được gì, trực tiếp cản lại giường Thường Tử Phi nhìn anh. Trên người Thường Tử Phi cắm đầy dây ống, cơ hồ nhìn không được mắt mũi nằm ở đâu. Rõ ràng mới đây là một người khỏe mạnh đứng trước mặt cô, đột nhiên lại biến thành như vậy.
Thường Tử Phi được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, hành lang bệnh viện lại trở về yên tĩnh.
Thẩm Cẩm Phong đi tới vỗ vai Mạc Trọng Huy nói: "Cậu mang An tiểu thư về nhà trước, có tin tức gì tôi sẽ lập tức bao cho cậu, nơi này giao lại cho tôi đi."
An Noãn ngồi xổm xuống góc hành lang, giọng khàn khàn lên tiếng: "Tôi không đi, có chết cũng không đi, tôi muốn ở đây đợi anh ấy tỉnh lại."
Mạc Trọng Huy như muốn phát hỏa, ẩn nhẫn nói: "Em ở đây làm gì, cũng không thể vào thăm được, cũng không nhìn thấy anh ta, em ở đây sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của mẹ anh ta. Theo anh về trước đi, khi nào có tin tức anh lập tức đưa em vào thăm anh ta."
"Không, tôi không đi, tôi muốn ở đây, tôi muốn ở đây với anh ấy."
An Noãn mặt kệ mọi người, ngồi bệt xuống đất.
Mạc Trọng Huy không có cách nào, ở bệnh viện cùng cô, nhìn cô không ăn không uống. Suốt một ngày một đêm, cô cứ như vậy ngây ngốc ngồi dưới đất, nước mặt khô rồi lại khóc, khóc đến mệt mõi lại cúi đầu nức nở.
Trương Húc nhìn không được, An Noãn không ăn, Mạc tiên sinh cũng không ăn, như vậy làm sao bây giờ.
"Mạc tiên sinh, ngài ăn chút gì đi, nếu như ngay cả ngài cũng ngã xuống, ai sẽ chăm sóc An tiểu thư."
Mạc Trọng Huy vung tay, chén cơm rơi xuống đất, phát ra tiếng chói tai.
Cô không ăn không uống suốt hai ngày, Thường Tử Phi vẫn không tỉnh lại.
Người của Thường gia đã muốn tuyệt vọng, mỗi khi nghe tiếng Nghê Tuệ như điên kêu khóc, trái tim của An Noãn cũng rơi theo.
48 tiếng trôi qua, Thường Tử Phi cũng không có tỉnh lại.
Thẩm Cẩm Phong cuối cùng cũng báo cáo lại, sắc mặt mười phần trầm trọng: "Mạc tiên sinh, Thường Tử Phi đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nhưng vẫn không tỉnh lại, 95% sẽ thành người thực vật, hiện tại đã được chuyển qua phòng bệnh."
An Noãn vừa nghe, lập tức chạy vào phòng bệnh, vừa xông vào lại bi Nghê Tuệ đẩy trở ra: "Cô cái ngôi sao chổi này, cô còn dám tới đây sao, cô hại con tôi thành như vậy còn có mặt mũi gặp mặt sao, cút, cút ra khỏi mắt tôi, bằng không tôi nhất định giết cô, ôm nhau cùng chết."
An Noãn quỳ trước mặt Nghê Tuệ, khàn giọng khóc cầu xin: "Dì Nghê, xin dì cho cháu gặp anh ấy một lần, có lẻ anh ấy sẽ tỉnh lại."
"Cô muốn làm gì, cút cho tôi."
Nghê Tuệ vừa muốn động thủ, lại thấy Mạc Trọng Huy đi tới, bà mới buông tay xoay người vào trong, khóa cửa phòng bệnh lại.
Mạc Trọng Huy thấy bộ dáng cô như vậy, ngồi xuống ôm cô vào lòng. An Noãn ở trong lòng anh sống chết giãy dụa, móng tay cào lên cổ anh tứa máu, khàn giọng khóc la: "Mạc Trọng Huy, anh thả tôi xuống, tôi không muốn đi, tôi muốn ở đây với Thường Tử Phi, anh buông tôi ra."
Thẩm Cẩm Phong đứng bên cạnh, trong tay cầm châm đồng: "Thẩm Cẩm Phong, làm cho ấy bất tỉnh."
An Noãn rốt cuộc cũng im lặng, người mềm nhũng ngả vào vai Mạc Trọng Huy.
"Mạc tiên sinh, liều thuốc hơi mạnh, để cho An tiểu thư nghỉ ngơi một giấc."
--
Thuốc có tác dụng, An Noãn đang nặng nề ngủ chợt mở to mắt, tất cả mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, nhìn xung quanh thấy xa lạ mà quen thuộc. Cô tình nguyện những chuyện kia chỉ là giấc mơ, không có tai nạn xe cộ, không có sự cố ngoài ý muốn đó.
Mạc Trọng Huy đẩy cửa bước vào, trong tay bưng chén cháo. Thẩm Cẩm Phong đã báo trước thời gian cô tỉnh cho nên anh đã dặn người nấu sẵn cháo.
Ngồi xuống mép giường, anh đỡ An Noãn ngồi dậy, ôn nhu nói: "Ngoan, ăn hết chén cháo này, đã ba ngày em chưa ăn gì."
An Noãn vung tay, chén cháo nóng toàn bộ đổ hết lên người anh. Anh nhìn cô, không chút giận hờn, cũng không có chút gì oán trách.
"Di động, điện thoại của tôi đâu?" An Noãn loay hoay tìm điện thoại của mình.
Mạc Trọng Huy thản nhiên hỏi: "Em tìm di động làm gì?"
"Tôi muốn gọi điện báo cảnh sát, tôi muốn cảnh sát bắt Hà Tư Kỳ, là cô ta lái xe đụng tôi, Thường Tử Phi đã đẩy tôi ra nên bị cô ta đụng phải, cô ta là cố ý giết người, tôi muốn tố cáo cô ta phải ngồi tù."
Mày Mạc Trọng Huy nhíu chặt, cúi đầu hỏi: "Em không có chứng cớ."
"Tôi chính là nhân chứng."
Nhìn cô kích động, Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng nói: "Sẽ không ai tin lời em nói."
"Trên đường có gắn camera, chỉ cần cảnh sát đi điểu tra, nhất định sẽ có chứng cớ để khởi tố Hà Tư Kỳ."
"Đoạn phim kia đã bị hủy."
An Noãn lập tức từ trên giường bước xuống, nắm lấy áo Mạc Trọng Huy, gào thét như điên: "Mạc Trọng Huy, anh ở phía sau dung túng cho cô ta, đó là một mạng người, rõ ràng là một người khỏe mạnh lại biến thành người thực vật, Hà Tư Kỳ nên bị trừng phát, anh không thể lúc nào cũng che chở cho cô ta."
Mạc Trọng Huy mím môi, nhẹ nhàng đẩy cô ra nói: "Anh không thể để con mình không có mẹ."
Nước mắt An Noãn chảy ra, chuyện bi thương nhất cũng chỉ có thể thế nào thôi.
"Con của anh không thể mất mẹ, còn tôi thì sao?? Ai trả cho ta một người cha? Ai sẽ trả cho mẹ của Thường Tử Phi một đứa con? Hai mạng người bị các người hại chết, các người còn có thể xem như không có gì bình thản sống sao?"
An Noãn nghẹn ngào nói xong, dùng sức lau nước mắt, kiên quyết nói: "Mạc Trọng Huy, lần này tôi mặc kệ anh che chở cho cô ta như thế nào, tôi cũng sẽ đem sự việc làm lớn lên, tôi muốn trả thù cho Thường Tử Phi, nếu cả sát không thể làm gì cô ta, tôi sẽ cùng Hà Tư Kỳ đồng quy vy tận. Dù sao mạng này của tôi sống tiếp cũng không còn ý nghĩa gì, tôi không sợ chết."
"An Noãn, em đừng làm bậy."
Mạc Trọng Huy nắm chặt cổ tay cô: "Thường Tử Phi dùng sinh mạng của mình để cứu em, em trả ơn anh ta như vậy sao?"
An Noãn lớn tiếng ngắt lời anh: "Thường Tử Phi biến thành như vậy, tôi sống cũng không còn ý nghĩa, mạng của tôi cho anh ấy, trước khi tôi chết cũng ôm Hà Tư Kỳ chết chung. Anh tốt nhất nên chuẩn bị nhặt xác cô ta đi."
"An Noãn!"
Cô không quan tâm đến anh đang kêu mình, đi đến bên cạnh cửa dừng lại xoay người nói: "Nếu hôm nay, người nằm trên giường kia là tôi, anh có mang Hà Tư Kỳ vào tù không?"
Đợi một lúc lâu không thấy Mạc Trọng Huy trả lời, An Noãn hơi kéo khóe miệng thản nhiên nói: "Không cần trả lời nữa, tôi đã hiểu."
--
Mạc Trọng Huy trở về biệt thự, bởi vì Hà Tư Kỳ bị nhốt lại trong phòng, suốt ba ngày cũng không cho bước ra khỏi cửa phòng một bước, cô bắt đầu ầm ĩ, tất cả đồ có trong phòng đều bị đập phá, biến thành một đống hỗn độn.
Mạc Trọng Huy mở cửa, thấy một màn như vậy, lửa giận trong lòng gia tăng gấp bội. Hà Tư Kỳ vừa thấy anh tới, gắt giọng: "Tại sao đối xử với em như vậy? Em đã làm sai cái gì?"
Mạc Trọng Huy lớn tiếng rống giận: "Cô đã làm sai cái gì, cô thiếu chút nữa đã giết người."
"Ai nói em giết người, anh có chứng cớ gì?"
Mạc Trọng Huy nheo nheo mắt, gằn từng tiếng: "Đừng giở trò trước mặt tôi."
Ánh mắt Hà Tư Kỳ lóe lên, hừ nói: "Được, tôi thừa nhận, là tôi lái xe đụng Thường Tử Phi, đó là do anh ta tự chuốt lấy, là anh ta đẩy An Noãn ra, người tôi muốn đụng chết là An Noãn."
Vừa dứt lời, 'Chát' một tiếng vang lên, Mạc Trọng Huy không chút nương tay tát một cái lên mặt cô, gương mặt non mềm lập tức hiện ra năm dấu tay.
Hà Tư Kỳ một tay bụm mặt, khóc lóc: "Mạc Trọng Huy, anh đánh em? Anh vì người phụ nữ kia mà đánh em? Cho tới bây giờ anh chưa từng đánh em, nhưng anh lại vì An Noãn mà đánh em."
Mạc Trọng Huy không chút cảm giác, nghiêm túc nói: "Tôi có thể bảo vệ cô một lần, cũng không bảo vệ được lần thứ hai, Hà Tư Kỳ, hãy lo liệu tốt cho bản thân."
Mạc Trọng Huy nói xong phủi tay rời đi, Hà Tư Kỳ chợt chạy tới ôm lấy eo anh, khóc cầu xin: "Em sai rồi, anh Trọng huy, em biết sai rồi, em chỉ bị ghen tỵ làm mờ mắt mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc đó, anh không thể không quan tâm em, anh đã đồng ý với chị sẽ chăm sóc em, bảo vệ em cả đời. Huống chi bây giờ trong bụng em còn có con của anh, chỉ cần qua bốn tháng nữa em đã sinh rồi."
Mạc Trọng Huy gỡ tay cô ra, vô tình nói: "Nếu không phải vì đứa nhỏ, lần này, tôi đã mặc kệ cô."
--
An Noãn quay lại bệnh viện, Thẩm Cẩm Phong cho biết, Thường Tử Phi đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, cũng đã tháo bình dưỡng khí ra, có thể cho uống nước, chỉ là đến bây giờ cũng chưa tỉnh.
An Noãn ở cửa phòng bệnh quỳ đến giữa trưa, cửa cũng không được mở ra.
Thẩm Cẩm Phong đem chuyện này nói với Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy giận dữ nói: "Mặc kệ cô ấy, muốn làm gì thì làm."
Thẩm Cẩm Phong sợ hãi, đành phải chạy tới an ủi An Noãn: "An tiểu thư, cô nên về trước đi, Thường tiên sinh có chuyện gì tôi sẽ báo với cô trước tiên."
An Noãn vẫn quỳ không nhúc nhích, nói gì cũng không chịu rời khỏi.
Cửa được mở, người đi ra là Thường Bách.
An Noãn túm lấy quần ông cầu xin: "Chú Thường, cho cháu vào thăm Tử Phi, để cháu gặp anh ấy một lần được không? Cháu biết chú hiểu rõ cháu nhất, làm ơn cho cháu vào gặp anh ấy."
Thường Bách đỡ An Noãn đứng lên, An Noãn sống chết cũng không chịu, cứ quỳ như vậy nói chuyện.
"Đứa nhỏ này, cháu đừng làm vậy, về đi, Tử Phi có chú chăm sóc rồi, cháu yên tâm, bác sĩ nói tình trạng của Tử Phi rất tốt, có thể có kỳ tích."
An Noãn lại khóc cầu xin: "Chú Thường, cháu van chú, để cháu gặp anh ấy một lần, muốn cháu làm gì cháu cũng nguyện ý."
Thường Bách cảm thán, rất bất đắc dĩ nói: "Noãn Noãn, nghe lời chú, dì Nghê đêm qua đã khóc ngất lên xĩu xuống, rất vất vả mới tỉnh lại, cháu cũng đừng tới kích thích bà ấy. Chờ tinh thần bà ấy ổn định, cháu lại đến thăm Tử Phi được không?"
An Noãn tựa người vào tường, vẫn quỳ ở cửa.
"Chú Thường, chú vào trong đi, cháu không quấy rầy mọi người, cháu ở đây chờ, chờ Tử Phi tỉnh lại."
"Noãn Noãn, cháu đừng như vậy, cho dù Tử Phi tỉnh lại, hai người cũng không thể nào. Chú xin cháu, cháu đi đi."
An Noãn tuyệt vọng, ngay cả chú Thường, người hiểu rõ cô nhất bây giờ cũng chán ghét cô.
Lúc này, Giang Thiến Nhu từ trong phòng đi ra, vỗ nhẹ vai Thường Bách, cúi đầu nói: "Bác trai, bác vào trong trước đi, cháu muốn nói vài câu với cô ta."
Thường Bách khẽ thở dài đi vào phòng.
Giang Thiến Nhu hai mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn nói: "An Noãn, cô đã hoàn toàn phá hủy Thường Tử Phi, còn chưa đủ sao? Còn muốn Thường gia hoàn toàn bị hủy đi cô mới hài lòng sao? Tôi thấy hai ngày nay, Mạc Trọng Huy rất quan tâm cô, sao cô còn chưa chạy nhanh đến bên cạnh anh ta. Cô ở bên ngoài trêu chọc nhiều người, cũng chỉ vì có Mạc Trọng Huy sau lưng bảo vệ cô."
Hiện tại, An Noãn thấy người liền cầu xin, cô cầm tay Giang Thiến Nhu nói: "Giang tiểu thư, cô giúp tôi khuyên dì Nghê, để tôi gặp mặt Thường Tử Phi một lần, để tôi nói chuyện với anh ấy, có lẻ anh ấy sẽ tỉnh lại."
"Anh ấy đã chết thay cô, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại. An Noãn, cô đi đi, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa."
--
Mạc Trọng Huy ngoài miệng cứng rắn nói, rốt cuộc trong lòng cũng bỏ được, lái xe đến bệnh viện, nhìn An Noãn quỳ trên mặt đất, thân hình gầy gò nhỏ bé, làm cho người ta đau lòng.
Anh đi qua, bàn tay to nhẹ nhàng khoát lên vai cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan, theo anh về nhà, chuyện của anh ta giao cho anh xử lý."
Cô chụp lấy tay anh hất ra, rống giận: "Cút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT