Thấy người gọi tới là Hoa Vũ, cơn tức của anh càng lớn hơn, lớn giọng hét vào máy: "Hoa Vũ,
em tốt nhất cho anh một lý do thật tốt khi gọi cho anh vào giờ này, bằng không chết với anh."
"Anh Phi, đã xảy ra chuyện, nhiều tờ báo
đăng tin Mạc Trọng Huy bị thương nằm viện, người đâm bị thương anh ta là chị dâu, bên ngoài đang rất rối loạn, hai người vẫn còn ở nhà nói
chuyện yêu đương được sao? Chuyện này thật sự rất lớn, anh nghĩ coi bối
cảnh phía sau của Mạc Trọng Huy là gì, có thể dễ dàng buông tha cho chị
dâu sao?"
Thường Tử Phi bất giác nhìn về phía An Noãn đang nằm trên giường, thấp giọng: "Ở công ty đợi anh, anh lập tức đến."
Gác điện thoại, An Noãn thấy sắc mặt anh không tốt, liền hỏi: "Có phải công ty đã xảy ra chuyện?"
Thường Tử Phi trấn an cô, cười nói: "Không sao, chuyện công ty anh có thể giải quyết được, em ngủ trước đi, anh sẽ về sớm."
Thường Tử Phi chạy như bay đến công ty, Hoa Vũ đã ở văn phòng chờ anh, anh
nhìn thấy trên bàn làm việc là một tờ báo, với tiêu đề thật lớn, làm cho anh không muốn nhìn.
"Anh, anh có biết tại sao em biết không?
Chị họ vừa gọi điện thoại cho em, chị ấy nói người của Mạc gia đã tìm
đến Lương Trạch Minh, muốn anh ta giải thích chuyện xảy ra, cho nên em
mới gọi cho anh."
"Tin tức buổi chiều của Giang thành được đưa ra, trên internet cũng được bàn tán rất nhiều, em sợ cảnh sát sẽ tìm tới cửa tham gia điều tra, anh
Phi, cách duy nhất là đi tìm Mạc Trọng Huy, xin anh ta cho một con đường sống."
Thường Tử Phi ngồi trên ghế so pha, tay chồng trán trầm mặc thật lâu.
"Anh Phi, bây giờ không phải là lúc sĩ diện, so với tất cả chị dâu quan trọng hơn."
Thường Tử Phi nặng nề: "Anh biết, anh sẽ đi tìm anh ta."
--
Trong phòng bệnh yên lặng, Trương Húc đã biết được tin tức, nhưng vẫn do dự không dám nói.
Mạc Trọng Huy đã nhìn thấu anh ta, lạnh lùng nói: "Trương trợ lý, cậu có chuyện gì nói nhanh."
"Mạc tiên sinh, đúng là có chuyện, nhưng tôi không biết có nên nói hay không."
"Không nên nói thì đường nói, cậu về đi, tôi nghỉ ngơi."
Dưới tình thế cấp bách, Trương Húc nói nhanh: "Nhưng nếu tôi không nói An tiểu thư sẽ nguy hiểm."
"Nói." Mạc Trọng Huy đang thoải mái, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Tin tức An tiểu thư đâm ngài bị thương đã được truyền khắp Giang thành, chỉ sợ đã đến tai lão gia, nếu như lão gia muốn truy cứu sợ An tiểu thư sẽ
xảy ra chuyện lớn." Trương Húc lo sợ bổ sung thêm một câu: "Mạc tiên
sinh, tôi xin thề tin này không phải do tôi truyền ra, tôi không bao giờ hại An tiểu thư."
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ nói: "Thật là người phụ nữ ngu ngốc."
Biết sự thật cũng chỉ có ba người bọn họ, không phải Mạc Trọng Huy, không
phải Trương trợ lý, ngoài cô ra còn có ai mang tin này truyền ra ngoài.
"Cậu đi chuẩn bị đi, sáng mai về Bắc Kinh."
"Nhưng Mạc tiên sinh, bác sĩ nói ngài không thể xuất viện, càng không thể lặn lội đường xa."
Mạc Trọng Huy trừng mắt liếc anh ta, lạnh lùng: "Gọi Thẩm Cẩm Phong theo."
Trương Húc không nói thêm câu nào, nhanh chóng gọi điện cho Thẩm Cẩm Phong.
--
Sáng sớm hôm sau, Mạc Trọng Huy chuẩn bị lên máy bay, Trương Húc nhận được điện thoại của Lương Trạch Minh.
Mạc gia đã mất đi vẻ tưng bừng náo nhiệt, nay trở nên hoang vắng.
Cũng đã sáu năm mới quay về lại nơi này.
Quản gia nhìn thấy anh hưng phấn kêu lên: "Tiểu thiếu gia, thật là tiểu thiếu gia, lão gia, tiểu thiếu gia đã về."
Mạc Trọng Huy nhíu mày, bước vào nhà nơi vừa quen thuộc mà xa lạ.
Đến phòng khách, Mạc lão gia đang từ trên lầu đi xuống, đã sáu năm không
gặp, Mạc lão gia già đi rất nhiều, nhưng không giảm đi khí phách năm
xưa.
Mở miệng, giọng nói vẫn có lực, châm chọc: "Sao lại về đây, không phải đã nói cả đời không về lại Mạc gia sao?"
Mạc Trọng Huy cũng không thua kém, lạnh lùng trả lời: "Nếu ông không muốn
nhìn thấy tôi, tôi lập tức rời đi, nhưng xin ông cũng đừng quan tâm đến
chuyện của tôi."
"Vô liêm sỉ, cháu lấy thái độ này nói chuyện với ông?"
"Ông nội, ông thử hỏi lại mình đi, tôi đã làm gì. Tôi không hy vọng ông nhúng tay vào chuyện của tôi ở Giang thành."
Mạc lão gia kêu rên: "Không muốn ta nhúng tay, có phải cháu đợi cho người ta giết chết, ta mới được ra mặt."
"Tôi lần này trở về, chỉ muốn nói với ông, đó là ngoài ý muốn, hy vọng ông đừng truy cứu bất cứ người nào."
Mạc lão gia ngồi trên ghế sopha, đập mạnh tay lên bàn trà rống giận: "Ta
không chỉ truy cứu người đã đâm mày bị thương, mà còn muốn truy cứu
trách nhiệm của Lương Trạch Minh.'
Mạc Trọng Huy hít một hơi thật sâu, ẫn nhẫn nói: "Muốn tôi làm sao, ông mới buông tay?"
Mạc lão gia nhìn anh, thản nhiên mở miệng: "Rất đơn giản, chỉ cần mày trở
lại Mạc gia, chuyện của cháu ở Giang thành ta sẽ không nhúng tay vào."
"Không được."
Mạc lão gia bị tức đến run người, đứng lên tức giận quát: "Vậy cháu chờ nhận xác cô gái đó đi, giống như Hà Tư Nghiên năm xưa."
Sau khi Mạc lão gia nói xong, vung tay rời khỏi phòng khách.
Lão quản gia bên cạnh sốt ruột, lên tiếng khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia,
người với lão gia tính tình mạnh mẽ giống nhau, người không thể nhường
lão gia một chút sao? Lão gia cũng vì đau lòng người, vừa nghe nói người bị thương, hận không thể đến Giang thành ngay để thăm người, nếu không
phải biết hôm nay người trở về, lão gia đã lên máy bay đến Giang thành."
Đường Tĩnh Vi từ bên ngoài về, liếc mắt nhìn vào phòng khách thấy Mạc Trọng
Huy đang đứng, bà không tin vào hai mắt mình, nước mắt như thuỷ triều ào ào chảy xuống, nghẹn ngào kích động: "Con, mẹ nằm mơ sao? Thật là con
sao?"
Mạc Trọng Huy do dự một lát, cúi đầu gọi: "Mẹ."
Đường Tĩnh Vi chạy tới ôm lấy anh, nước mắt ướt hết một mảng trên tây trang:
"Đứa nhỏ này, con của ta, con cuối cùng cũng trở về, để mẹ nhìn con một
lát."
Mấy năm nay, Đường Tĩnh Vi vô số lần muốn bay đến Giang
thành thăm con, nhưng Mạc lão gia đã nói, ai đi gặp nghịch tử kia, sẽ bị đuổi ra khỏi Mạc gia. Đã có vài lần bà thiếu chút mặc kệ lời của Mạc
lão gia, nhưng cuối cùng không làm được.
"Để cho mẹ nhìn xem con
có ốm đi không? Sao con lại ở cái nơi nhỏ bé như Giang thành nhiều năm
như vậy, không phải là con quên luôn cha mẹ rồi chứ."
Mạc Trọng
Huy nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn đẩy Đường Tĩnh Vi ra: "Mẹ, con đi
trước, ngày mai gia gia ở nhà con lại qua tìm ông."
"Đã về, con
còn muốn đi sao, không phải con muốn làm cho mọi người không phải mái?
Con có gặp gia gia chưa, ngoài miệng nói không, nhưng chúng ta đều biết
ông rất nhớ con."
"Mẹ, ngày mai con đến."
Mạc Trọng Huy
bước ra ngoài, Đường Tĩnh Vi liền khóc lên: "Huy nhi, đây chính là nhà
của con, con còn muốn đi đâu nữa, mẹ đã sáu năm không gặp con, con không thể để mẹ nhìn con một chút sao?"
"Mẹ, con có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, không thể ở lại."
Mạc Trọng Huy nói xong không quay đầu lại bước đi, còn Đường Tĩnh Vi lại đáng thương trên mặt đầy nước mặt.
Sáu năm trước, bà không đứng bên anh, bởi vậy oán niệm của anh đối với bà cũng rất sâu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT