Đến chỗ ngồi, Thường Tử Phi giải thích với cô: "Quán ăn này của một người bạn anh mở, lúc khai trương không đưa em đến đây, nên bây giờ dẫn em đến ăn thử."

An Noãn thản nhiên cười cười, trong lòng không thoải mái.

Thường Tử Phi gọi toàn là món An Noãn thích, đầy một bàn, nhưng cô lại không có khẩu vị, ăn rất ít.

"Sao ăn ít vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị của em?"

An Noãn lắc đầu: "Rất ngon, nhưng trong người em không thoải mái nên ăn không vô."

Thường Tử Phi xoa xoa tóc cô, trách: "Mỗi ngày chỉ cho em ăn mì gói, không có dinh dưỡng, như vậy mới làm em nhớ kỹ."

An Noãn le lưỡi, lại cắm cúi ăn tiếp.

Thường Tử Phi ngồi đối diện cô, cẩn thận nhìn cô, rất đau lòng. Anh biết những chuyện mình đã làm với cô, nhẫn tâm tổn thương cô.

Buổi sáng hôm đó, cô chưa ăn sáng đã rời nhà, khi anh thức dậy nấu cháo, mang đến Trăm Nhạc cho cô. Nhưng Elle nói cô xin nghỉ một ngày, hình như đến bệnh viện. Anh không biết cô bị gì mà phải nhanh chóng đi, anh lái xe đến bệnh viện, lại trông thấy cô lên xe cùng Mạc Trọng Huy.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lái xe theo họ, xe chạy đến một vùng núi hẻo lánh, đến trước một biệt thự thì dừng lại. Anh không có dũng khí đi tiếp, quay đầu rời đi. Trên đường về lại không yên lòng, thiếu chút nữa đụng phải xe tải. Cũng may chỉ làm anh hoảng hồn, nhưng không nguy hiểm, an toàn tránh khỏi.

Tay Thường Tử Phi chống lên bàn, xoa nhẹ huyệt thái dương, trầm giọng hỏi cô: "Em có hận anh không? Có phải trong lòng em rất hận anh?"

An Noãn ngẩn đầu nhìn anh. Đang định trả lời, phía sau có một giọng nữ vang lên: "Tử Phi, anh ăn cơm ở đây sao?"

An Noãn nghe tiếng nói quay lại, nhìn thấy Giang Thiến Nhu.

Giang Thiến Nhu thấy cô, biểu tình trên mặt không thay đổi, tươi cười, quay sang Thường Tử Phi hờn dỗi: "Tử Phi, vị tiểu thư này là ai vậy? Sao anh không giới thiệu với em?"

Thường Tử Phi nhíu mày, trào phúng: "Cô không phải đã gặp qua cô ấy rồi sao, còn cần tôi giới thiệu?"

Vẻ mặt Giang Thiến Ngu đang cười cứng lại, rất xấu hổ. Nhưng cô là người co được giãn được, vươn tay về phía An Noãn, cười nói: "An tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

An Noãn mím môi, cũng không nắm tay cô ta, mà quay đầu nói với Thường Tử Phi: "Em đi vệ sinh, anh với bạn anh nói chuyện."

Cô đứng dậy bỏ đi, cảm thấy nơi này thật áp lực, hít thở không được.

--

Sau khi An Noãn rời đi, vẻ mặt Thường Tử Phi trầm xuống, kêu rên: "Giang Thiến Nhu, cô muốn gì?"

Giang Thiến Nhu ngồi lên ghế An Noãn vừa ngồi, đối diện Thường Tử Phi: "Tử Phi, anh sao vậy? Mấy ngày nay chúng ta không phải ở chung rất vui vẻ sao?"

"Giang Thiến Nhu, cô có ý gì?"

Cô cười cười nói: "Được rồi, em chỉ đùa chút thôi, em và người nhà của anh ở chung rất vui vẻ, em rất thích bầu không khí ở nhà anh, có rãnh sẽ đến chơi lâu hơn."

Thường Tử Phi hít một hơi thật sâu, không lưu tình gằn từng tiếng: "Giang tiểu thư, tôi đã nói với cô rất rõ ràng, tôi với cô không thể nào, nên cô đừng đến nhà tôi, lấy lòng cha mẹ tôi, bọn họ có thích cô cũng vô dụng, tôi sẽ không thay đổi ý mình."

Vẻ mặt tươi cười của Giang Thiến Nhu hoàn toàn mất đi: "Thường Tử Phi, anh thật vô tình. Em nghĩ người phụ nữ được anh yêu sẽ rất lợi hại, nhưng không ngờ cô ấy cũng rất tầm thường. Cô ấy thật không xứng với anh, Thường tổng."

"Xứng hay không xứng không phải do cô nói, tình yêu là phải nói đến cảm giác."

"Anh dám nói anh không có cảm giác với em? Nhìn thấy em, anh thật sự không có chút cảm giác hứng thú nào sao?"

Thường Tử Phi hừ một tiếng, khinh thường nói: "Nói thật, thật đúng là không có nửa điểm hứng thú."

"Thường Tử Phi, anh!"

Thường Tử Phi không quan tâm cô ta, đứng dậy đi về hướng toilet.

--

An Noãn ở trong toilet vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai người phụ nữ, chắc là bạn của Giang Thiến Nhu.

"Thiến Nhu tìm thật đúng người, Thường Tử Phi này vừa tuấn tú vừa lịch sự. Tình trường cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Thường Tử Phi cũng không thoát khỏi lòng bàn tay."

"Cô sai rồi, người Thường Tử Phi yêu không phải là cô ấy, mà là gia thế hiển hách của cô ấy. Nghe nói Thường Tử Phi có một người bạn gái thanh mai trúc mã, rất yêu nhau. Thiến Nhu muốn gả cho anh ta, không chừng sẽ phải chịu khổ."

"Cô sai rồi, đàn ông thôi, phũ nữ đối với họ không giống nhau, theo dáng người của Thiến Nhu mà nói, có mấy đàn ông có thể thoát khỏi sức quyến rũ của cô ấy. Đều đã gặp gia trưởng, không chừng chuyện tốt sẽ đến rất nhanh, nghe nói cha mẹ Thường Tử Phi rất thích Thiến Nhu, còn nhận định cô ấy là con dâu."

"Mẹ Thường Tử Phi có tiếng là ham chuộng hư vinh, chỉ vì cái trước mắt, gia thế Thiến Nhu tốt như vậy, bà ta có thể không thích sao."

Bọn họ đã đi xa, An Noãn đứng nhìn vào gương, thấy gương mặt mình tái nhợt. Cô lấy nước lạnh liên tục vỗ lên mặt, làm mình dễ chịu hơn.

Cô cố gắng điều chỉnh tâm tình mình thật bình tĩnh mới ra khỏi toilet. Cô không nghĩ Thường Tử Phi đang ở ngay cửa chờ mình, hơi giật mình.

"Anh và bạn nói chuyện xong rồi? " Cô cười hỏi.

Vẻ mặt Thường Tử Phi không thay đổi "Ừ", nắm tay cô rời đi.

Trên đường về nhà hai người cũng không nói câu nào, không biết tại sao Thường Tử Phi cho xe chạy thật nhanh, thiếu chút An Noãn ói ra hết thức ăn vừa mới ăn. Đến nhà trọ, cô nhanh chóng xuống xe.

Vào nhà, thời gian cũng không còn sớm, An Noãn nói với anh "Ngủ ngon", chuẩn bị về phòng.

Thường Tử Phi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Sao em không hỏi, anh và Giang Thiến Nhu có quan hệ gì?"

An Noãn xoay người, cười nói: "Em đã hỏi qua anh, em tin tưởng anh."

"Con mẹ nó tin tưởng, em là muốn dùng sự rộng lượng của mình để trách sự so đo của anh sao? Hay là căn bản em không quan tâm anh với cô ta có quan hệ gì? An Noãn, rốt cuộc em ở bên cạnh anh vì cái gì? Chỉ vì để có một chỗ dung thân sao?"

Một giây đó, An Noãn cảm thấy lòng mình tan nát, vụn vỡ, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Cố gắng bình tĩnh, cô nói: "Thường Tử Phi, nếu hôm nay em bước ra khỏi chỗ này, từ nay về sau tuyệt đối không trở về đây, anh tin không?"

Thường Tử Phi giật mình đứng yên tại chỗ.

"Mấy ngày nay, anh đã nhiều lần tổn thương em, đừng làm cho em phải tuyệt vọng được không? Cũng đừng làm cho em cảm thấy ở lại đây cùng anh sẽ bị coi thường."

Ánh mắt Thường Tử Phi trở nên ảm đảm, không dám lên tiếng.

"Chuyện em và Mạc Trọng Huy dã giải thích với anh, em lên giường với anh ta một lần cũng là bị ép buộc. Chuyện anh và Giang Thiến Nhu em lựa chọn tin tưởng, em biết dì Nghê ép buộc anh hẹn hò cùng cô ấy, những chuyện đã qua em không muốn so đo tính toán, thậm chí em có thể tha thứ chuyện mẹ anh, em gái anh, Giang Thiến Nhu nhục nhã, khinh thường em, bởi vì người em lựa chọn là anh, không phải bọn họ. Nhưng nếu còn có lần sau, có lẻ em sẽ mệt mõi, rất mệt mõi, em sẽ buông tay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play