Nghe xong lời nói của Mạc Trọng Huy, Hà Tư Kỳ bình tĩnh nhìn vào mắt anh, gằn từng tiếng: "Nói cho em biết lý do anh không cầ đứa bé này."
"Thân thể em không tốt, không thể giữ đứa nhỏ."
Hà Tư Kỳ cười lạnh, tự giễu: "Nghe giống như anh lo lắng cho em, Mạc Trọng Huy, nếu là An Noãn mang thai, anh cũng sẽ kêu cô ta phá thai?"
Mạc Trọng Huy nhíu mày không trả lời.
"Em đi theo anh đến Giang thành đã 6 năm, 6 năm qua anh luôn chăm sóc cho em rất cẩn thận. Năm đó, An Noãn đi vào thế giới của anh, em nghĩ rằng mình đã mất anh, nhưng anh lại bỏ An Noãn để chọn em. Nghĩ đây sẽ là sự kết thúc của ba chúng ta, nhưng bây giờ em mới phát hiện, em mới là người thua thê thảm."
Hà Tư Kỳ lau nước mắt, hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Anh giúp em gọi bác sĩ, ngày mai phẫu thuật."
Sau khi Hà Tư Kỳ rời đi, Mạc Trọng Huy vẫn chưa lấy lại tinh thần. Anh nghĩ cô sẽ náo loạn, nhưng chưa từng nghĩ cô bình tĩnh như vậy.
Trương Húc đi vào văn phòng hỏi: "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư vừa đi vừa khóc, có cho người theo cô ấy không?"
Mạc Trọng Huy khoát tay, cúi đầu ra lệnh: "Cậu đi nói với Thẩm Cầm Phong một tiếng, ngày mai an bài làm một cuộc phẫu thuật."
Trương Húc run lên, lập tức khiếp sợ hỏi: "Mạc tiên sinh, ngài thật phải làm vậy sao?"
Mắt lạnh của Mạc Trọng Huy liếc qua, Trương Húc nhanh miệng: "Được, tôi sẽ an bài."
Nơm nớp rời khỏi văn phòng, Trương Húc khẽ thở dài, tuy rằng anh không thích Hà Tư Kỳ, chán ghét tính tiểu thư của cô ấy, chán ghét điệu bộ cô ấy từ trên cao nhìn xuống vênh váo tự đắc, nhưng anh cũng không muốn giết hại đi một sinh mệnh nhỏ, anh cảm thấy khổ sở. Nhưng ở thế giới bọn họ, không thể tức là không thể không phải muốn là được.
Thẩm Cầm Phong bên kia đầu dây châm chọc: "Ông chủ của anh lại làm ra chuyện này, tất cả chuyện xấu đều sẽ có báo ứng. Đúng rồi, Mạc Trọng Huy thế lại kêu phá thai phụ nữ của mình, thật đúng là nhất đại kỳ văn nha, con gái nhà ai, mà không sợ chết dám mang thai con anh ta."
"Hà Tư Kỳ tiểu thư."
Trương Húc trả lời xong, đầu dây bên kia dừng lai hai giây, lập tức thét to: "Hà Tư Kỳ? Chính là người cả ngày Mạc Trọng Huy nâng niu trong lòng bàn tay? Tôi nghe lầm?"
Trương Húc tức giận hừ một tiếng, trả lời: "Bác sĩ Thẩm, anh chỉ cần chuẩn bị giải phẫu, còn lại không liên quan đến anh."
---
Ngày hôm sau trời tốt, Hà Tư Kỳ đã chuẩn bị xong đợi Mạc Trọng Huy đến rước cô. Điều kiện duy nhất để cô đồng ý phá thai này là Mạc Trọng Huy phải đích thân đưa cô đi.
Trên đường đến bệnh viện, Hà Tư Kỳ nhịn không được nói: "Từ khi biết mình mang thai, em không con trang điểm, không mang giày cao gót, xem ra về sau có thể trang điểm, có thể mang giày cao gót lại."
Trương Húc ngồi kế bên tài xế cảm thấy không khí thật áp lực.
"Em nhớ rõ, lúc trước em rất sợ đau, mỗi lần chị đánh em, em sẽ đi méc với cha. Còn bây giờ, anh kêu bác sĩ chích thuốc mê cho em trước, rồi hãy phẫu thuật, nếu không, em sợ cả đời này em cũng không dám sinh em bé."
Đến bệnh viện, Thẩm Cầm Phong đã đứng trước cửa đón họ, cung kính: "Mạc tiên sinh."
Mạc Trọng Huy mặt không chút thay đổi, đi vào bên trong.
Hà Tư Kỳ cũng không nhìn Mạc Trọng Huy, không chút sợ hãi đi vào phòng giải phẫu. Nằm trên bàn giải phẫu, nước mắt không thể khống chế nổi.
Thẩm Cầm Phong bất đắc dĩ lắc đầu hỏi: "Cô có muốn ra ngoài thương lượng với Mạc tiên sinh?"
"Không cần, anh ấy không cần đứa nhỏ này, bắt đầu đi."
Thật đúng là người phụ nữ thông minh, cô rất hiểu Mạc Trọng Huy, phàm là những chuyện anh không muốn, không ai có thể bức bách được. Bởi vậy, cô tình nguyện tổn thương bản thân và đứa nhỏ, cũng nghe lời anh.
"Cô thật đã quyết định?" Thẩm Cầm Phong lại hỏi thêm một câu.
Hà Tư Kỳ nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ, bác sĩ Thẩm mời bắt đầu."
Vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật "loảng xoảng" bị đá văng ra.
"Mạc tiên sinh, giải phẫu còn chưa bắt đầu, ngài còn gì chưa phân phó."
Mạc Trọng Huy đẩy anh ra: "Cút, không làm."
Hà Tư Kỳ ngạc nhiên ngồi dậy, không tin nhìn về phía Mạc Trọng Huy, nước mắt rơi xuống nhiều hơn.
"Thực xin lỗi, giữ lại đứa bé, đây là đứa con đầu tiên của Mạc Trọng Huy anh."
Hà Tư Kỳ khóc nhào vào lòng anh, làm nũng: "Không phải anh nói không cần đứa nhỏ sao? Mạc Trọng Huy anh thật không cần con sao?"
"Thực xin lỗi."
Hà Tư Kỳ lau nước mắt, căm giận: "Mạc Trọng Huy, nếu có lần sau, cho dù anh muốn giữ lại, em cũng kiên trì phá thai."
--
An Noãn không biết mình làm gi đắc tội với Thường Tử Hinh. Cô ấy cùng bạn đi mua sắm, đến tiệm của cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thù hận.
"Tử Hinh, cha mẹ em dạo này có khỏe không?"
An Noãn muốn hỏi thăm một chút, Thường Tử Hinh lại lạnh lùng hừ một tiếng trả lời: "Cha mẹ tôi rất tốt, cảm ơn đã quan tâm."
An Noãn mím môi, nhìn cô gái bên cạnh Thường Tử Hinh, không để ý hỏi: "Đây là bạn của em?"
Thường Tử Hinu khiêu khích nói: "Cô ấy là Giang Thiến Nhu, là con gái của Giang thị tập đoàn, Giang lão rất yêu thương cháu gái, cô ấy không những là bạn của tôi, còn là bạn của anh Phi."
Giang Thiến Nhu rất biết lễ phép, đưa tay về phía An Noãn, cười chào hỏi: "Xin chào, tôi là Giang Thiến Nhu, rất vui được quen biết cô."
An Noãn cũng giơ tay nắm tay cô, đơn giản giới thiệu: "Xin chào, tôi là An Noãn."
Thường Tử Hinh một tay gạt tay An Noãn, kêu to: "An Noãn, sao cô lại tuỳ tiện bắt tay người ta, cô làm nhiều việc bẩn thỉu, thực không có đạo đức, tốt xấu gì lúc trước cô cũng là con gái thị trưởng, chú An không dạy cô lễ nghi cơ bản?"
An Noãn thu tay, nháy mắt cảm giác mình kém đi một bậc. Cô cố gắng mỉm cười: "Tử Hinh, cô với cô bạn cô chỉ là tuỳ tiện xem đồ, nếu thích tôi tặng các người."
Thường Tử Hinh hừ một tiếng, trào phúng: "Ngay cả người quen cũng không buông tha, khó trách cô kiếm được nhiều tiền. An Noãn, nhưng cô đừng lầm, Giang tiểu thư không bao giờ mặc quần áo không có hiệu, mỗi một bộ quần áo của người ta đều là nhà thiết kế của Pháp thiết kế theo yêu cầu."
"Tử Hinh, đừng nói nữa." Giang Thiến Nhu ngắt lời Thường Tử Hinh, giọng cô rất dễ nghe: "An tiểu thư, quần áo ở đây rất đẹp, nhưng không thích hợp với tôi, lần sau tôi giới thiệu bạn đến mua."
An Noãn cảm kích cười cười.
Nhìn bóng hai người rời đi, An Noãn nói với chính mình, mỉm cười hướng ấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT