An Noãn không biết mình đã ngủ bao lâu, tỉnh dậy thấy xe đã dừng trước cổng biệt thự trước kia, trên người đang đắp âu phục của Mạc Trọng Huy.

Cô kích động ngồi lại ngay ngắn, rống giận: "Mạc Trọng Huy, sao anh lại mang tôi đến đây?"

Hắn cười lạnh, hỏi ngược lại: "Không lẽ tôi đưa em về bên cạnh Thường Tử Phi?"

"Mạc Trọng Huy, đưa tôi về, tôi không muốn ở đây, tôi không muốn đi vào."

Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng liếc xéo cô, bước xuống xe.

An Noãn cũng bước xuống theo, chạy đến chắn trước mặt hắn, ấp a ấp úng: "Anh có thể không đưa tôi về, nhưng có thể cho tôi mượn điện thoại không?"

"Mượn di động của tôi gọi cho người đàn ông khác?"

Mạc Trọng Huy thản nhiên hừ một tiếng, bước qua cô đi vào phòng.

Ở bên ngoài tay chân An Noãn luống cuống, đứng đó không biết mình nên làm cái gì.

Trương Húc đi ra, cười cười nói với cô: "An tiểu thư, bên ngoài trời rất lạnh, cô nên đi vào nhà."

An Noãn nắm lấy cánh tay Trương Húc: "Trương trợ lý, xe của tôi đâu, anh đem xe tôi để ở đâu rồi?"

Trương Húc dừng lại một chút, nói: "Xe đó của Phù Thu, tôi đã thay cô trả về cho cô ấy."

"Vậy anh có thể đưa tôi về nhà không? Phiền anh đưa tôi về nhà được không? Tôi nhất định sẽ hảo hảo cảm ơn anh."

Trương Húc nghiêm trang trả lời: "Thật có lỗi, tôi đã tan ca, muốn về nhà với vợ con, xin An tiểu thư đừng làm tôi khó xử."

An Noãn nhìn theo bóng lưng Trương Húc bước đi, mím môi, người này rõ ràng là cố ý.

An Noãn thật sự không còn cách nào, quyết định đi về, có lẽ may mắn trên đường đi sẽ có xe đưa cô trở về.

Cha cô năm đó quyết định mua nhà ở đây, bởi vì nơi này hoàn cảnh tốt, cách xa đô thì ồn ào phức tạp, ông hy vọng thế giới của An Noãn lớn lên thật trong sáng, không bị ai quấy rầy đến. Điều duy nhất bất tiện là phương tiện giao thông.

An Noãn vừa đi vừa suy nghĩ ở nhà Thường Tử Phi không biết lo lắng thành cái dạng gì rồi.

Cô kéo kéo áo ở trên người lại, trời hôm nay càng lúc càng lạnh.

Đi một quãng thật lâu, cũng không gặp bất cứ chiếc xe nào, tay chân cô đã lạnh như băng, không ngừng run rẩy.

Xe của Mạc Trọng Huy đúng lúc này dừng trước mặt cô, hắn tức giận đem cô ném vào trong xe quay đầu về biệt thự.

"Mạc Trọng Huy, tôi đã nói không muốn đi vào trong đó, anh có thể đưa tôi về nhà không?"

Hắn vẫn im lặng lái xe, không nói một câu.

Cuối cùng xe cũng dừng trước cổng biệt thự, khi mang cô ra khỏi xe hắn lạnh lùng nói một câu: "Đây mới là nhà em."

An Noãn theo bản năng bài xích nơi này, giãy dụa không muốn đi vào: "Mạc Trọng huy, tôi không muốn vào, tôi không muốn ở đây."

Mỗi một câu nói của An Noãn, Mạc Trọng Huy lại bước nhanh hơn, lực đạo trên tay cũng manh hơn, cuối cùng đem cô vào trong căn phòng trước kia.

"Đi tắm rửa đi, tất cả quần áo trong tủ đều là của em, đừng làm cho tôi tức giận." Mạc Trọng Huy sau khi nói xong, đóng cửa bỏ đi.

Đứng trong căn phòng quen thuộc ấm áp ngày xưa, nhưng lòng của cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Mở tủ quần áo, bên trong tất cả đổ đều mới, có cái còn chưa xé mạc.

An Noãn cũng không làm theo lời Mạc Trọng Huy đi tắm mà nhìn thấy trên tủ ở đầu giường có bàn điện thoại. Trong lòng mừng thầm cô bước nhanh đến cầm lấy ống nghe gọi điện cho Thường Tử Phi.

Chưa kịp bấm số xong, Mạc Trọng Huy đã đi vào, gương mặt vẫn đang bình tĩnh chợt nhìn thấy hành động của An Noãn thì trở nên lạnh lùng.

Điện thoại bị hắn quăng xuống đất, một bàn tay bóp cổ cô gằn từng tiếng: "Tôi đã nói đừng làm tôi tức giận, An Noãn, em đem lời nói của tôi để ở đâu?"

An Noãn thấy hắn tức giận sợ hãi, run run nói: "Tôi chỉ muốn về nhà."

"Đây là nhà của em."

An Noãn cũng kích động lên, lớn tiếng: "Không, nơi đây không phải, đây là nơi anh cũng Hà Tư Kỳ lên giường. Mạc Trọng Huy anh đừng đem tôi nhốt ở đây."

Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm.

"Anh thả tôi đi có được không? Tôi không muốn, không muốn ở lại đây." Cô buông tôn nghiêm của mình cầu xin hắn.

Mạc Trọng Huy không nói chuyện, lúc cô chuẩn bị chạy đi, lại bi hắn nắm cổ tay lại dùng sức đẩy cô ngã xuống giường lớn.

"Mạc Trọng Huy, anh một lần rồi lại một lần bức tôi, anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn em quên tất cả chuyện đã qua, chúng ta làm lại từ đầu."

Mạc Trọng Huy nói xong đè xuống thân An Noãn, vỗ nhẹ má cô, cúi đầu nói: "An Noãn, tôi đã để cho em chạy nhiều lần, lần này nhất định sẽ không buông tay."

"Mạc Trọng Huy anh có ý gì? Anh muốn làm gì?" An Noãn có chút thất kinh, hai tay gắt gao ôm chặt quần áo mình.

Mạc Trọng Huy cũng không nóng nảy, thản nhiên nói: "An Noãn, em là của tôi, ba năm trước đây là của tôi, bây giờ cũng là của tôi."

"Mạc Trọng Huy, anh đừng xằng bậy, ba năm trước đây anh đã không cần tôi, hiện tại tôi cũng không cần anh." Cô nói xong giẫy dụa muốn đứng lên.

Hắn lại dễ dàng cởi đi quần áo trên người, lấy áo cột hai tay cô lại,

"Mạc Trọng Huy anh thật khốn khiếp, nếu anh còn dám làm bậy, tôi nhất định giết anh, cùng với anh xuống mồ." An Noãn tức giận gào lên.

Nhưng lời đe dọa của An Noãn không có tác dụng, hắn nhếch môi, cười: "Chết cùng với em cũng tốt, trên đường xuống địa ngục có thể bên cạnh em, tôi cũng thỏa mãn."

Hắn nói xong bắt đầu hôn lên môi cô, nụ hôn nóng bỏng lan từ từ xuống trước ngực. An Noãn thét lên chói tai: "Mạc Trọng Huy, khốn khiếp, tôi muốn giết anh."

"Mẫn cảm như vậy? Thường Tử Phi chưa từng hôn qua?"

An Noãn giống như điên ra sức giẫy dụa, thân thể bị hắn gắt gao đè lên, hai tay bị trói chặt, sự giẫy dụa của cô lúc này đều uổng công.

"Mạc Trọng Huy, có phải tôi chết anh mời vừa lòng?" Cô đột nhiên bình tĩnh lại: "Nếu như anh cứ tiếp tục, tôi sẽ chết cho anh xem."

Động tác của hắn hơi dừng lại, lập tức không chút để ý nói: "Nếu em chết, cha em dưới suối vàng cũng không nhắm mắt."

"Súc sinh, cầm thú, anh vẫn còn là người sao? Anh làm cho tôi tan nhà nát cửa, sao còn chưa chịu buông tha tôi?Tại sao?" An Noãn như người bịnh tâm thần gào thét.

Mạc Trọng Huy vẫn không có dừng lại.

Khi hắn tiến vào bên trong cô, cảm thấy bị trở ngại, sợ đến ngây người: "An Noãn, em, em gạt tôi?"

Một khắc đó, hắn cũng không biết cảm giác của mình như thế nào, hưng phấn, kích động, kinh hỉ... Hắn lại hôn lên đôi môi đỏ của cô, mà cô lúc này cũng không kềm được nước mắt.

"Mạc Trọng Huy, buông, đừng làm tôi thêm hận anh." Cô gằn từng tiếng mạnh mẽ, trong mắt là nỗi tuyệt vọng bi ai.

Động tác dưới thân của Mạc Trọng Huy quả thật ngừng lại, vừa hôn cô vừa nỉ non bên tai: "An Noãn, em là của tôi, vĩnh viễn cũng chỉ của mình tôi."

"Mạc Trọng Huy, anh đừng nằm mơ, tôi ghét anh, trên đời này người tôi ghét nhất chính là anh."

An Noãn vừa dứt lời, Mạc Trọng Huy động thân một cái, thân thể nhất thời như bị xé rách. Cái cảm giác vừa đau đớn, vừa nhục nhã này, cô bất lực khóc lớn, móng tay cũng đâm sâu vào thịt.

"An Noãn, anh yêu em." Giọng của Mạc Trọng Huy lại vang bên tay, nhưng An Noãn chỉ nghe được bản thân như bị phá tan thành từng mãnh nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play