Thẩm Thần Bằng thu phục xong Thẩm Diệc Bác, Mạc Trọng Huy lo bên bệnh viện thành công đi tới phòng bệnh. Nhìn người trên giường bệnh mê man, đôi mắt anh biến sắc thâm thúy, có loại đau xót nói không nên lời.

“Nơi này giao cho cậu, tôi ra ngoài giúp cậu canh cửa, sáng mai cha tôi sẽ đến, đừng để bị bắt gặp.”

Thẩm Thần Bằng tốt bụng nhắc nhở, đi đến cạnh cửa còn xoay người nói: “Có thể ban đêm Noãn Noãn sẽ tỉnh, em ấy vừa tỉnh sẽ uống nước, cậu rót ly nước để sẵn trước.”

Thẩm Thần Bằng nói xong ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa. Mạc Trọng Huy đi đến ngồi lên giường, bàn tay to nhẹ nhàng xoa trán cô, nóng bỏng nóng bỏng. Anh nhẹ nhàng đặt đôi môi lạnh lẽo hôn lên trán cô. Đau lòng, khó chịu, hối hận, tự trách......

Sao anh có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, dùng phương thức này hù dọa cô. Nha đầu kia rất nhát gan, anh sao có thể quên.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi......”

Anh vừa hôn lên trán cô vừa không ngừng giải thích, tình nguyện người nằm ở trên giường bệnh mê man không dậy nổi chính là mình. Cũng không biết có phải giọng của anh anh đánh thức cô hay không, môi An Noãn giật giật.

“Nước, uống nước.” Giọng cô suy yếu nhỏ đến nổi hầu như không nghe thấy.

Mạc Trọng Huy vội vàng rót nước, đỡ cô ngồi dậy. Cô nhắm mắt lại ‘Ùng ục ùng ục’ uống xong hết ly nước.

“An Noãn, còn muốn uống sao?” Anh cúi đầu hỏi.

An Noãn mở mắt, thấy Mạc Trọng Huy, theo bản năng cô muốn giãy ra khỏi người anh.

“Đừng nhúc nhích, hiện tại em không đủ sức để ngồi, phải dựa vào người anh.”

“Mạc Trọng Huy, anh cút! Anh cút ngay!”

Có lẽ đang bệnh, nội tâm trở nên yếu ớt, vừa thấy anh, nước mắt ủy khuất cuồn cuộn chảy xuống.

Anh ôm cô từ sau lưng, dài cánh tay khóa chặt eo nhỏ, hôn lên tóc cô, cảm tính nói: “Thực xin lỗi, anh sai rồi, thực xin lỗi.”

“Mạc Trọng Huy, sao anh không chết đi, anh còn sống chính là tai họa, xin anh cách ta xa tôi một chút.”

Anh hôn lên má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

“Mạc Trọng Huy, anh không được đụng tôi, buông tay, ghê tởm.” Cô hữu khí vô lực nói xong, hoàn toàn không đủ sức lực đẩy anh ra.

Giọng điệu kiên định của anh vẫn còn vang bên tai cô: “Anh buông tay, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa. An Noãn, em là của anh, chỉ có anh mới có thể chạm vào em.”

An Noãn thật sự quá mệt mỏi, ở trong lòng anh ngủ thiếp đi.

Lúc này, cô lại có một giấc mộng bình yên, mơ thấy mình mặc áo cưới, mơ thấy cha còn sống, anh nắm tay cô đi trên thảm đỏ, mỉm cười đem tay cô giao cho chú rể, An Noãn mở to hai mắt, cỡ nào muốn nhìn chú rể, nhưng thị lực đột nhiên trở nên rất kém, vô luận cô mở to mắt như thế nào, đều không thấy rõ bóng dáng của anh. Chỉ cảm nhận được bàn tay to của anh đang cầm tay cô, cảm giác rất quen thuộc, ấm áp, thỏa mãn.

--

Ngày hôm sau An Noãn tỉnh lại thấy Thẩm Diệc Minh ngồi ở đầu giường, thì ra thật đúng là một giấc mộng, thì ra Mạc Trọng Huy xuất hiện trong giấc mơ của cô.

“Nhị cữu!” An Noãn suy yếu gọi.

Giọng nói nghẹn ngào gọi ‘Nhị cữu’ đâm thật sâu vào tim Thẩm Diệc Minh, ông đau lòng nắm chặt tay cô, giọng nói ôn nhu ở cô bên tai dỗ dành: “Đứa nhỏ, cậu sẽ ở bên cạnh con, chờ con hoàn toàn khỏe hẳn.”

An Noãn hoàn toàn không biết phải nên nói gì. Nước mắt lại trào mi.

“Nhị cữu, về sau cháu sẽ nghe lời cậu, chuyện gì cũng nghe lời cậu, không bao giờ tranh cãi với cậu nữa.”

Lòng Thẩm Diệc Minh lại co rút: “Là cậu không tốt, về sau chuyện gì cậu đều theo con, tin tưởng con, cho con tự do.”

An Noãn giãy dụa ngồi dậy, ôm lấy anh.

Bờ vai rộng lớn của ông cho cô cảm giác của một người cha, giống như chỉ cần được ông ôm như vậy, cũng rất an toàn, không có bất luận kẻ nào có thể làm cô tổn thương.

Hôm nay, rất thần kỳ An Noãn lại hạ sốt, độ nóng lập tức giảm xuống, nhưng vẫn ngủ rất nhiều, đa số thời gian là ngủ, ngẫu nhiên tỉnh liền làm nũng muốn Thẩm Diệc Minh ôm.

Đại cữu tiểu cữu cười trêu chọc: “Lão Nhị vừa đến, An Noãn lập tức khỏe lại, đây đúng là duyên phận, lão Nhị nên nhận An Noãn làm con gái nuôi đi.”

Thẩm Diệc Minh khóe miệng giơ lên.

An Noãn lại bỉu môi nói: “Cậu cũng như cha rất thân thiết.”

Cơm chiều, Tiết Ngọc Lan mang cháo hoa đến bệnh viện, An Noãn ăn chút, lại cùng mọi người hàn huyên một lát, mới ngủ.

Nhìn An Noãn ngủ, Thẩm Diệc Bái nói với Thẩm Diệc Minh: “Lão Nhị, em về trước nghỉ ngơi đi, ngồi mười mấy giờ trên máy bay, lại bồi Noãn Noãn một ngày, mệt chết đi đi.”

Thẩm Diệc Bác cũng nói: “Đúng vậy anh hai, anh phải bảo trọng thân thể của mình, cùng chị dâu về nghỉ ngơi đi, Noãn Noãn cũng đã hạ sốt, hẳn là không có gì đáng ngại, anh về nghỉ trước đi.”

Thẩm Diệc Minh lắc đầu, cười nói: “Các người về hết đi, tôi ở lại chăm sóc con bé.”

Thẩm Diệc Bái cùng Thẩm Diệc Bác nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Tiết Ngọc Lan nhíu mày xinh đẹp tuyệt trần, thản nhiên nói: “Diệc Minh, ông theo tôi về nhà đi, sức khỏe của ông không thể xem thường, không thể có sai lầm.”

Thẩm Diệc Minh đã không còn kiên nhẫn, lạnh lùng phân phó: “Lão đại, lão Tam, giúp em đưa bà ấy về nhà.”

Tiết Ngọc Lan cắn cắn môi, lập tức ra khỏi bệnh viện. Cực đại phòng bệnh còn lại hai người cảnh vệ viên canh gác bên ngoài.

Thẩm Diệc Minh đột nhiên rất thích lúc này, hy vọng thời gian có thể dừng lại. Cho dù chỉ ngồi trên giường nhìn cô, cũng cảm thấy thỏa mãn.

Trước đây, ông đã làm sai rất nhiều, làm cho cô tổn thương cũng nhiều, đời này như thế nào cũng không bù lại được. Diệc Như đã vĩnh viễn rời đi, xem như là trừng phạt lớn nhất đối với ông, cả đời đều mang áy náy trong lòng.

Cúi người hôn lên trán cô, ông âm thầm thề: “Đứa nhỏ, nhất định phải khỏe lại, cậu sẽ không bao giờ để cho con chịu bất cứ ủy khuất nào.”

Thẩm Diệc Minh cả đêm cũng không chợp mắt, bàn tay to không ngừng thăm chừng độ nóng trên trán cô. Cũng may không nóng, ông mới yên tâm.

--

An Noãn ở bệnh viện thêm hai ngày, hai ngày này, Thẩm Diệc Minh bỏ tất cả công việc, hầu như một tấc cũng không rời tay cô, tự mình đút cô uống nước, tự mình đút cô ăn cháo. Ăn uống được sắc mặt An Noãn cũng tốt hơn.

“Cữu, cháu biết cậu bề bộn nhiều việc, cậu không cần ở đây với cháu.” An Noãn ngồi ở trên giường, trong tay bưng ly trà, vừa uống nước vừa không chút để ý nói.

Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa đầu cô, cười nói: “Với cậu mà nói, chuyện gì cũng không quan trọng bằng con.”

An Noãn có chút thụ sủng nhược kinh.

An Noãn đem ly nước đặt ở một bên, ôm lấy Thẩm Diệc Minh, đầu gối lên vai ông, cảm tính nói: “Cữu, về sau chúng ta tương thân tương ái, không cãi nhau được không?”

Thẩm Diệc Minh vỗ nhẹ vai cô, cười nói: “Tốt, không cãi nhau, cậu sẽ thương con gấp bội sủng con, để con trở thành toàn tiểu công chúa hạnh phúc nhất.”

Mắt An Noãn có chút ê ẩm, lời này rất quen thuộc, trước đây cha cô cũng từng nói những lời này với cô.

“Cữu, cậu nói nói, thương cháu sủng cháu, hiện tại cháu còn một chuyện muốn nhờ.”

“A? Nếu con nói muốn ra viện, cậu khuyên con vẫn đừng mở miệng, cậu không đồng ý. Lúc này nhất định phải tĩnh dưỡng tốt mới có thể xuất viện.”

An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Cháu chưa nói muốn xuất viện, cháu muốn gặp một người.”

Thẩm Diệc Minh nhíu mày.

“Cháu muốn gặp Lâm Dịch Xuyên cùng đứa nhỏ.”

Mấy ngày nay Lâm Dịch Xuyên chắc lo lắng gần chết, chớp mắt cô ở bệnh viện đã mấy ngày. An Noãn chỉ dám thừa dịp Thẩm Diệc Minh không chú ý, vụng trộm nhắn tin cho Lâm Dịch Xuyên, nói mình vẫn khỏe.

Thẩm Diệc Minh do dự một chút, đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play