"Con bé từ sáng sớm đã đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về, ông cho rằng nó đi tìm cháu, một chút tâm tư nhỏ của nhóc con kia không lừa được ông, nhưng làm sao có thể không đi với cháu."
Mạc Trọng Huy lập tức cầm điện thoại lên gọi điện thoại, đầu kia biểu hiện đã tắt máy.
"Được rồi, đừng gọi cho nó, gọi nữa nhóc con kia còn chê phiền. Đi vào ngồi trước đi, nhóc con đã đáp ứng với ông sẽ trở về ăn cơm tối."
Lão gia tử cầm tay Mạc Trọng Huy đi về phía phòng khách, lúc này mới chú ý tới trên tay trợ lý Trương cầm vật khổng lồ.
Mạc Trọng Huy vội vàng nói: "Ông ngoại, đây là thứ cháu ở Newyork mua về, bút tích của Picasso, vẫn treo ở thư phòng của ông nội cháu, bây giờ ở nhà cũng không còn ai hiểu để thưởng thức nó, cháu lấy ra tặng cho ông."
Ánh mắt lão gia tử hiện lên một tia sáng, nói cho cùng là người yêu tranh chữ.
Nhưng mà trên miệng ông lại cự tuyệt nói: "Làm sao có thể không biết xấu hổ, ông nội cháu cũng đã mất, ông làm thế nào còn dám giành đồ trong lòng hắn thích."
"Không sao, treo ở nhà không ai thưởng thức, chỉ dính một lớp bụi, trong những người cháu quen biết chỉ có ông ngoại người hiểu được thưởng thức, cho nên cháu lấy ra đưa cho người."
Này vỗ mông ngựa, lão gia tử cười không khép miệng. Nghĩ thầm, rằng, đứa nhỏ này thật đúng là có tâm, vì An Noãn, cái gì cũng bằng lòng hy sinh, giao An Noãn cho cậu, ông rất yên tâm. Chỉ là tính tình lão nhị ngang ngược, bởi vì chút việc nhỏ mà phủ định cậu ấy, quay về phải nói tốt với nó một chút.
"Như vậy đi, bức tranh này để ông bảo quản trước, coi như là cháu dùng để cầu hôn, nếu cháu với An Noãn nhà ông mà thành, tranh này ông sẽ nhận. Nếu không thành, ông sẽ trả lại cho cháu, dù sao quá quý giá."
Mạc Trọng Huy uống trà với lão gia tử một lát, mắt nhìn sắc trời đã tối, An Noãn còn chưa có trở về.
Lão gia tử cho gọi điện thoại lái xe, điện thoại lái xe không người nhận. Mạc Trọng Huy gọi cho Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng nói An Noãn không ở chỗ hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng ô tô thổi còi, lão gia tử cười nói: "Chắc là bé Noãn trở về, đợi ông mắng con bé một cái."
Mạc Trọng Huy đang muốn tính toán ra ngoài nghênh đón cô, nhưng kết quả là Thẩm Diệc Minh với Tiết Ngọc Lan trở về.
Vốn vẻ mặt Thẩm Diệc Minh có chút mỏi mệt, thấy Mạc Trọng Huy, trên trán ông nháy mắt trợt xuống vài đường hắc tuyết, không vui nhíu mày, khó chịu nói: "Làm sao cậu ở trong này?"
Lão gia tử vội vàng đi qua giải vây: "Là cha gọi cậu ấy đến, hôm nay bé Noãn đi chơi, một mình cha ở nhà quá nhàm chán, gọi cho Huy tử qua đây chơi cờ dùng trà với cha, đứa nhỏ này quá hiếu thuận, tặng cha một bức bút tích của Picasso, quá quý giá, cha cũng không có ý nhận lấy."
Trán Thẩm Diệc Minh xuất hiện thêm vài đường hắc tuyết, nhàn nhạt lập lại câu, "An Noãn không ở nhà?"
"Đúng, sáng sớm bé Noãn đã đi ra ngoài, nói sẽ về ăn bữa tối với cha, đến bây giờ còn chưa trở về, gọi điện thoại cho nó không nghe, gọi điện thoại cho lái xe cũng không nhận."
Tiết Ngọc Lan thấy Thẩm Diệc Minh lấy tay đè mi tâm, vội vàng an ủi: "Có thể đang ở trên đường, chúng ta ngồi xuống chờ một lúc đi."
Từ bảy giờ vẫn đợi đến chín giờ, trọn vẹn hai giờ, lưng Thẩm Diệc Minh vẫn ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh. Tức giận trên mặt ông càng ngày càng đậm, giờ phút này, trong phòng khách yên tĩnh ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, không ai dám nói một câu, mọi người hít thở cũng trở nên rất cẩn thận.
Để cho đại thủ trưởng chờ hai giờ, trên cái thế giới này cũng chỉ có An Noãn.
"Anh lại làm cái gì với con bé?"
Mặt Thẩm Diệc Minh căng thẳng, gằn từng tiếng chất vấn.
Mạc Trọng Huy theo bản năng nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Thẩm Diệc Minh một quyền hung hăng đập ở trên bàn trà, đứng lên, gào thét: "Tôi hỏi anh lại làm cái gì với con bé? Hai người không phải ở cùng một chỗ rồi chứ?"
Mạc Trọng Huy thẳng thắn nói ra toàn bộ.
"Mạc Trọng Huy, cậu khá lắm, mỗi một lần con bé mất tích đều có liên quan với cậu, nếu hôm nay con bé có xảy ra chuyện gì không hay, tôi cho người nhà họ Mạc của anh biến mất ở kinh thành."
Thẩm Diệc Minh dường như nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, nhưng Mạc Trọng Huy lại thủy chung nhíu chặt mày.
- -
Trong bệnh viện, Sớm ngủ một ngày, lúc này hoàn toàn tỉnh táo, ngồi ở trên giường để cho An Noãn vẽ tranh với bé.
An Noãn cùng với bé vẽ một bức gia đình, thoáng chớp mắt, thời gian cứ như vậy trôi đi.
Mãi đến khi lái xe lần thứ ba đến tìm cô: "An tiểu thư, chín giờ rồi, không quay về nữa thì lão gia tử sẽ mắng."
Sớm vừa nghe, ngồi ở trên giường khóc lên: "Mẹ không được đi, Sớm không cho mẹ đi."
An Noãn đưa tay lau nước mắt trong suốt trong mắt bé, gắt gao ôm lấy bé vào trong lòng.
"Sớm ngoan, mẹ không đi, mẹ nơi nào cũng không đi, ở trong này với con."
Lái xe ở một bên nhìn, hơi nhíu mày lại.
An Noãn trấn an Sớm xong, rất có lỗi với lái xe nói: "Xin lỗi, để cho ông đợi tôi một ngày, hôm nay tôi không quay về, nếu ông nội hỏi tới, ông cứ nói thật với ông ngoại đi."
"An tiểu thư, hôm nay thủ trưởng cũng về nhà."
An Noãn mấp máy môi, cúi đầu nói: "Tôi biết, mặc kệ ai hỏi đến, cũng nói thật ra đi, đêm nay tôi không quay về, người đi về trước đi."
Lái xe không có biện pháp, đành phải một mình đi trước. Trở về còn không biết ăn nói như thế nào, lão gia tử từng nói, An Noãn không quay về, ông cũng đừng đi trở về.
Sau khi lái xe đi, Sớm liền vui vẻ, ôm An Noãn làm nũng: "Mẹ tốt nhất, con yêu mẹ."
"Mẹ cũng yêu con."
An Noãn ôm bé vào trong ngực, hung hăng hôn một cái.
Lâm Dịch Xuyên dựa ở trên khung cửa, nhìn trên giường bệnh một màn ấm áp, trong lòng rất nhiều cảm xúc.
- -
Lái xe tâm tình không yên trở về nhà họ Thẩm.
Xe vừa dừng xong, thấy xe riêng của thủ trưởng dừng ở bên cạnh, tim hắn bùm bùm nhảy dồn dập.
Nơm nớp lo sợ vào phòng, trong đại sảnh không khí có chút quỷ dị. Lão gia tử cùng thủ trưởng ngồi ở chủ vị, vẻ mặt lão gia tử ngưng trọng, mà sắc mặt thủ trưởng xanh mét, phẫn nộ sinh động.
Lão gia tử mở miệng trước, gầm nhẹ: "Lão Lâm, ông vẫn hiểu được phải trở về, An Noãn đâu?"
Lão Lâm sợ tới mức ngay cả giọng nói cũng run rẩy lên: "Tiểu thư ở bệnh viện, ở cùng với đứa bé kia, đứa bé luôn mồm gọi tiểu thư là mẹ."
Con ngươi hẹp dài của Thẩm Diệc Minh khẽ nheo lại, hai tay gắt gao nắm thành quyền.
Mạc Trọng Huy ngồi ở trên ghế sofa, ngực giống như tảng đá lớn đổ. Anh không thể so sánh với bất kỳ một người ở đây ít đi một phần lo lắng, anh tưởng rằng anh đã ép quá gấp, bức cô muốn trốn đi. Mới phát hiện mình cũng không có quan trọng như thế, Thẩm Diệc Minh nói cô mỗi lần mất tích đều có quan hệ với anh, mà lúc này ngẫm lại, mỗi lần cảm xúc cô cũng là vì Lâm Dịch Xuyên, bởi vì đứa bé kia. Phân lượng đứa bé kia ở trong cảm nhận của cô, Mạc Trọng Huy thậm chí không dám đoán.
"Chuẩn bị xe, đi bệnh viện."
Giọng Thẩm Diệc Minh âm trầm mệnh lệnh, lái xe sợ tới mức lạnh run, khẩn trương chạy đi lái xe.
Tiết Ngọc Lan kéo cánh tay lão gia tử, dịu dàng nói: "Cha, người cũng đừng đi đi, để cho Diệc Minh mang An Noãn về."
Lão gia tử gật gật đầu, dặn Thẩm Diệc Minh: "Ngàn vạn đừng cứng rắn với con bé kia, nói bình thường, tính tình hai người đều ngang ngược, cha thực sợ hai người sẽ cãi nhau. Huy tử, cháu với nó cùng đi."
Thẩm Diệc Minh xua tay: "Không cần."
Thật ra Mạc Trọng Huy cũng không có dũng khí đi, anh không có dũng khí đi thấy bọn họ ở chung.
Sau khi Thẩm Diệc Minh mang theo hai bảo vệ lái xe rời đi, Mạc Trọng Huy cũng tạm biệt với lão gia tử.
Lão gia tử nắm tay anh nói: "Đứa nhỏ, tính tình cậu hai rất xấu, không làm cho rõ chuyện, trách lầm cháu, cháu nghìn vạn lần đừng để ở trong lòng, ông ngoại vẫn hi vọng cháu có thể cùng một chỗ với An Noãn."
Mạc Trọng Huy cúi thấp mặt, khẽ gật đầu.
"Trong lúc chờ mâu thuẫn giữa cháu với Noãn Noãn qua đi, cháu cho con bé một chút thời gian, để cho con bé nghĩ thong suốt quá khứ, tương lai vẫn còn rất dài. Đến như cái tên họ Lâm kia, An Noãn ở nước ngoài với hắn ở chung nhiều năm như vậy, tình cảm là khẳng định có, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa sản sinh tình yêu, cho nên cháu nhất định phải tin tưởng nó."
- -
An Noãn cùng với Sớm nằm ở trên giường, kể cho bé chuyện cổ tích đặc sắc, tiểu tử kia nghe cũng có chút buồn ngủ, An Noãn thuận thế vỗ nhẹ lưng của bé, không lâu sau, Sớm ở trong ngực cô ngủ thiếp đi.
An Noãn cẩn thận giúp bé dịch chăn xong, ở trên trán bé nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn. Mỗi một ngày ở Luân Đôn, đứa nhỏ này luốn quấn cô tới buổi tối hôn ngủ ngon mới bằng lòng ngủ. Đã quên bao lâu không thân mật qua như vậy. Cùng ở Bắc Kinh, cô vậy mà không quan tâm đến bé. An Noãn đột nhiên cảm thấy mình rất ác, uổng công đứa nhỏ này luôn mồm vô cùng thân thiết gọi cô là 'Mẹ', coi cô như người thân trên cái thế giới này.
Lâm Dịch Xuyên chẳng biết từ lúc nào đi đến đầu giường, vỗ nhẹ nhẹ vai An Noãn, ý gọi cô tỉnh.
"Em vào bên trong ngủ đi, anh ở đây với Sớm."
An Noãn lắc đầu: "Em ở đây với con, anh đi ngủ đi, em nghe Hứa Vĩ Thần nói anh cũng đã hai ngày không ngủ rồi."
Khóe môi Lâm Dịch Xuyên nhếch lên một cái, thản nhiên nói: "Hắn nói em cũng tin, người không đáng tin cậy nhất."
"Lâm Dịch Xuyên, anh để cho em chăm sóc con đi."
Nghe xong lời này, vẻ mặt Lâm Dịch Xuyên đang thoải mái mà hơi trầm xuống.