“Xin hỏi cô là An Noãn tiểu thư ở công ty JM? Tôi là Lý Hân Như, hôn thê của Mạc Trọng Huy.”

An Noãn cả kinh từ trên giường đứng lên, không hiểu vì sao cô ta gọi điện thoại cho mình.

“Xin chào, xin hỏi có việc sao?”

Kia đầu cười nói: “Là như vậy, ở Bắc Kinh tôi không quen ai, vị hôn phu của tôi thì đang làm việc,

không có thời gian đi với tôi. Tôi nghĩ lần trước chúng ta ăn cơm rất vui vẻ, cô có thể đi dạo vòng quanh Bắc Kinh với tôi, tuy rằng tôi đến Bắc Kinh rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào được đi dạo.”

“Thật sự rất có lỗi, tôi đang bận rất nhiều việc.”

An Noãn theo bản năng không muốn dây dưa với cô ta.

Kia đầu sang sảng cười ra tiếng: “An tiểu thư, cô không thành thật rồi, tôi đang ở công ty của cô,

đồng nghiệp của cô nói hôm nay cô không đi làm.”

An Noãn xấu hổ nhíu mày.

“An tiểu thư, không phải là cô không thích tôi chứ?”

“Không có, Lý tiểu thư rất đáng yêu.”

“Phải không? Nhưng vì sao không ai chịu chơi với tôi?”

An Noãn không có biện pháp, cuối cùng không thể không đáp ứng bồi cô ta đi dạo.

Lý Hân Như đến khách sạn đón An Noãn, thấy An Noãn, cô thập phần khách khí chào

hỏi: “An tiểu thư, tôi không làm phiền cô chứ?”

An Noãn còn có thể nói cái gì, đành phải lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi đang bị đau bụng, cho nên vừa rồi trong điện thoại mới bất đắc dĩ gạt cô.”

Lý Hân Như vô cùng thân thiết ôm cánh tay An Noãn, thấp giọng nói: “An tiểu thư đang trong ngày đặc thù sao? Có đoạn thời gian tôi cũng giống như cô, mỗi lần đều rất đau, sau đó mẹ tôi hốt cho tôi mấy thang thuốc Đông y, về sau không còn đau nữa. Nếu không như vậy, tôi về hỏi mẹ tôi phương thuốc đưa cho cô dùng thử. Mẹ nói, thân thể của phụ nữ nhất định phải được điều dưỡng tốt, bằng không về sau không dễ dàng sinh con đẻ cái.”

Lên xe, An Noãn mới phát hiện, tài xế là Trương Húc.

“An tiểu thư, xin chào.” Trương Húc rất tự nhiên chào hỏi cô.

An Noãn ngồi ở phía sau lại không được tự nhiên.

Lý Hân Như vừa lên xe mà bắt đầu oán giận: “An tiểu thư, cô nói xem vị hôn phu của tôi có phải rất quá đáng không, mỗi lần tôi đến Bắc Kinh thăm anh ấy, anh ấy đều nói bề bộn nhiều việc, kệu trợ lý anh ấy đưa tôi đi chơi. Trương trợ lý lại là người rất nhàm chán, bởi vậy tôi liền nhớ đến cô. Không

nghĩ rằng Trương trợ lý lại có số điện thoại của cô, nên tôi liền gọi cho cô.”

An Noãn đành phải an ủi: “Mạc tiên sinh quản lý một tập đoàn rất lớn, bận rộn cũng không phải chuyện lạ, Lý tiểu thư cô nên thông cảm cho anh ta.”

“Tôi rất thông cảm với anh ấy, bởi vậy tôi không khóc không náo, chỉ cảm thấy đau lòng cho anh, mới muốn giống như cô làm một nữ cường nhân. Ông nội của tôi chỉ có tôi là cháu gái, về sau công ty của gia đình tôi khẳng định cũng sẽ giao cho Huy, tôi sợ anh ấy vất vả, muốn giúp đỡ anh.”

“Lý tiểu thư, cô thật có tâm, Mạc tiên sinh biết cũng sẽ vui mừng.”

Lý Hân Như chu chu miệng, oán giận nói: “Đáng tiếc anh ấy không đồng ý, anh ấy nói không muốn thấy tôi mệt mỏi, trên sự nghiệp một mình anh có thể làm được.”

Nghe một người phụ nữ khác nói đủ chuyện về Mạc Trọng Huy, trong lòng An Noãn có loại cảm giác nói không nên lời.

“An tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư không?”

An Noãn cười gật gật đầu.

“Cô và Aaron Johnson ở riêng hai nơi, cô không sợ anh ta làm gì sau lưng cô sao?”

Lâm Dịch Xuyên bên ngoài làm gì? Cô quả thật phải sợ, nhưng trên thực tế không có, có lẽ là ở bên nhau một thời gian dài, nên tin tưởng lẫn nhau.

“Tôi và Aaron có nói qua, nếu anh ấy có người khác, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể chấm dứt.”

Lý Hân Như cúi đầu cười ra tiếng: “Tôi đoán anh ta nhất định sẽ không, An tiểu thư là người phụ nữxinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, cho nên khẳng định bạn trai cô rất yêu cô.”

An Noãn cười cười, không nói gì.

Sau đó hai người đến thương xá đi dạo, An Noãn thật thật nhất thiết cảm nhận được cái gì gọi là con gái nhà giàu, chỉ mua giầy cũng đã hơn mười vạn, túi xách mấy chục vạn, mà cô ấy nhíu mày một cái cũng không có, trực tiếp cà thẻ. Không lâu sau, Trương Húc đi theo phía sau hai người xác rất nhiều bao lớn bao nhỏ.

Ngắn ngủn một giờ, An Noãn tính sơ sơ, Lý đại tiểu thư đã tiêu xài mấy trăm vạn.

“An Noãn, cô đi dạo với tôi đã lâu, tôi muốn tặng cô một món quà, cô thích túi xách hiệu nào, tôi tặng cô một cái.”

An Noãn vội vàng xua tay nói: “Không cần không cần, tôi không cần, tôi có rất nhiều.”

“Là phụ nữ sao lại ngại túi xách nhiều, tôi lại cứ luôn cảm thấy trong tủ quần áo thiếu đi một bộ, tủ giầy thiếu mất một đôi giầy.”

Lý Hân Như nói đùa xong, kéo An Noãn đi vào một cửa hàng túi xách da. Túi xách bên trong không có cái nào thấp hơn mười vạn.

An Noãn nhìn có chút xấu hổ, kéo Lý Hân Như rời đi. Nhưng này vị tiểu thư quyết tâm muốn tặng cô một cái, tự chủ trương chọn cho An Noãn một cái túi xách da cá sấu màu đen.

“Tôi cảm thấy cái này rất thích hợp với cô, giống như một nữ cường nhân.”

Lý Hân Như cứng rắn đem túi xách nhét vào tay An Noãn.

“An Noãn, nếu cô không nhận, chứng minh cô không thích túi xách này, không tin vào ánh mắt của tôi, hoặc là nói cô không thích tôi.”

Đi theo phía sau bọn họ Trương Húc cũng khuyên bảo: “An tiểu thư, cô vẫn nhận lấy đi, quả

thật rất xứng với khí chất của cô, chút tiền ấy đối với Lý tiểu thư mà nói cũng không tính cái gì.”

Lý Hân Như cười nói: “Đúng vậy, ai kêu anh ấy không giành thời gian chơi với tôi, chỉ đưa thẻ cho tôi nên tôi nhất định phải xài thật nhiều, cho anh ấy tức chết.”

An Noãn đương nhiên biết anh ấy trong miệng cô là ai, nhưng cô lại nghĩ không có bất cứ liên quan gì đến anh.

Thật sự không có biện pháp, cô đành phải nhận, trong lòng lại đang cân nhắc nên tặng lại cho cô ta cái gì.

An Noãn cũng không thiếu tiền, nhưng cho tới bây giờ cũng không tiêu xài phung phí, Lâm Dịch Xuyên thỉnh thoảng vẫn mua túi xách tặng cô, bị An Noãn mắng một lần, cũng không dám

tặng cô xa xỉ phẩm nữa.

“An tiểu thư, tôi cầm giúp cô, khi nào cô về tôi sẽ đưa lại.”

An Noãn nhìn trên tay Trương Húc đã rất nhiều bao lớn bao nhỏ, làm sao không biết xấu hổ làm phiền anh nữa, cười nói: “Trương trợ lý, hay để tôi cầm giúp anh vài món, trên tay anh đã cầm rất nhiều rồi.”

“Không cần không cần, tôi có thể.”

Thấy An Noãn kiên trì, Trương Húc đưa cho An Noãn vài bao.

“An Noãn, cô khách khí như vậy làm tôi ngược lại ngượng ngùng.”

Lý Hân Như nói xong tiến đến bên tai An Noãn nhỏ giọng nói: “Nói cho cô biết, tôi rất chán ghét

Trương trợ lý, bởi vậy tôi cố ý chỉnh anh ta. Mỗi lần tôi và vị hôn phu của tôi ở bên cạnh nhau, anh ta đều làm bóng đèn, cô nói có phải anh ta rất đáng ghét không?”

An Noãn thản nhiên cười, an ủi: “Kỳ thật Trương trợ lý là người rất tốt, chỉ là đôi khi làm việc có

chút cứng nhắc.”

Các cô lại đi dạo thêm vài vòng, Lý Hân Như nhận được điện thoại, giọng cô mềm mỏng nói chuyện với người bên kia đầu dây làm cho xương cốt người ta như tan rã, một cô gái như vậy cỡ nào làm cho người ta trìu mến.

Trương Húc thừa dịp Lý Hân Như đi sang một bên nghe điện thoại, vụng trộm nói với An Noãn: “An tiểu thư, cô nhìn đi? Mạc tiên sinh nếu là thực cưới một cô gái phá sản như vậy, cho dù là gia sản có lớn cỡ nào đi nữa cũng bị tiêu hết!”

An Noãn dừng một chút, cười nói: “Trương trợ lý, chuyện này anh không nên phiền não, Mạc

Trọng Huy kiếm được tiền, cô ấy mới có thể tiêu xài như vậy, vả lại người ta cũng là con của một thủ phủ ở Hongkong, tiêu tiền theo thói quen. Anh nha, quan trọng nhất bây giờ chính là lấy lòng cô ấy, cô ấy là nữ chủ nhân tương lai của anh.”

“Ai biết được, Mạc tiên sinh chỉ muốn làm lão gia tử vui vẻ, tương lai kết hôn với ai cũng chưa biết.”

Lý Hân Như nói chuyện điện thoại xong, đi tới, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: “Anh ấy nói vừa làm xong công việc, lập tức tới ăn cơm chiều với tôi.”

Nghĩ đến Mạc Trọng Huy muốn tới, An Noãn vội vàng nói: “Lý tiểu thư, tối nay tôi còn có xã giao, sẽ không ăn tối với cô.”

“An Noãn, cô đi với tôi cả ngày, chờ vị hôn phu của tôi tới đây đây, chúng tôi mời cô ăn cơm.”

“Không được không được, cô đã tặng cho tôi túi xách rồi, tối này tôi có cái xã giao rất quan trọng, không thể vắng mặt.”

Lý Hân Như chu chu miệng, tiếc nuối: “Vậy được rồi, bữa khác chúng tôi mời cô ăn cơm.”

Trương Húc vội vàng nói: “An tiểu thư, chờ Mạc tiên sinh đến, chúng tôi đưa cô.”

“Không cần, cũng gần đây thôi tôi có thể tự đi.”

Trương Húc còn có lời muốn nói, nhưng ngại Lý Hân Như ở đây, cuối cùng không lên tiếng. An Noãn tách ra khỏi bọn họ, đi dạo với Lý Hân Như một ngày, mới phát hiện chân đau nhức lợi hại, bụng cũng âm ỉ đau.

Đi vào toilet, mới phát hiện sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Rửa mặt, cô trang điểm sơ lại, thoa thêm chút son lên môi, nhìn mới thấy có chút tinh thần. Có đôi khi làm phụ nữ thật sự không dễ dàng, nếu muốn thành công giống như đàn ông, phải trả một giá rất lớn.

An Noãn đi ra khỏi thương xá, thế nhưng lại đụng phải Mạc Trọng Huy. Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy người đàn ông này là nhíu mày.

Anh bước nhanh về phía cô, trầm giọng hỏi: “Sao em không ở lại với họ?”

Lúc này, An Noãn mới phản ứng lại, có lẻ anh đã biết An Noãn bồi Lý Hân Như đi dạo

phố .

“Cùng nhau ăn cơm chiều đi.” Mạc Trọng Huy lại cúi đầu nói.

An Noãn cự tuyệt: “Không được, tôi còn có cái xã giao, phải tham dự.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày: “Sắc mặt em không tốt lắm? Còn muốn bồi đàn ông ăn cơm sao?”

An Noãn cười lạnh: “Xã giao tự nhiên có nam có nữ, anh cũng không phải chưa từng tham gia, bởi vậy không đến mức dơ bẩn như anh nói.”

“Em nhất định phải làm cái gì nữ cường nhân sao? Anh ta không phản đối em bồi đàn ông khác ăn uống xã giao?”

“Vị hôn phu của tôi rất tôn trọng tôi, cũng rất tin tưởng tôi, anh ấy ủng hộ mỗi một cái quyết định của tôi, lại càng sẽ không nghĩ tôi dơ bẩn như vậy.”

Mỗi một câu của An Noãn đều tràn ngập địch ý.

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, còn thật sự nói: “Sắc mặt em thật sự khó coi, có phải chỗ nào không thoải mái?”

“Không có, tôi tốt lắm, cám ơn Mạc tiên sinh quan tâm.”

An Noãn nói xong bước qua anh lập tức rời đi, lúc đi ngang qua Mạc Trọng Huy nắm lấy cổ tay cô.

“Buông tay.” Cô rống giận.

Không những anh không buông tay, ngược lại nắm càng chặt, kéo cô đi ra ngoài, trực tiếp đến bãi

đỗ xe, đem cô nhét vào trong xe.

“Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, thả tôi xuống, vị hôn thê của anh đang đợi anh.”

An Noãn vươn tay muốn mở cửa xe. Mạc Trọng Huy thuận thế ôm lấy cô.

“Anh biết em ở đó nên anh mới đến.”

Giọng anh ám ách quanh quẩn trong xe: “Anh chỉ muốn gặp em.”

An Noãn dùng sức đẩy anh ra, ngồi ngay ngắn, tỉnh táo lại.

“Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

“Anh không quên được em.” Anh gằn từng tiếng nói.

An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.

“Mạc Trọng Huy, hiện tại nói những lời này anh cảm thấy còn có ý nghĩa sao?”

Anh bỗng nhiên ghé sát vào cô, hai tay vững vàng ôm lấy mặt cô nâng lên, nhìn vào mắt cô gằn

từng tiếng còn rất thật tình mở miệng: “Mặc kệ có ý nghĩa hay không, anh chỉ muốn nói với em, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên. An Noãn, chỉ cần em cho chúng ta cơ hội bắt đầu một lần nữa, kêu anh làm cái anh đều nguyện ý.”

An Noãn lấy tay gạt tay anh ra, Mạc Trọng Huy lại dùng sức cầm, cúi người hôn lên môi. An Noãn không nghĩ anh sẽ làm như vậy, đầu óc mơ hồ, giãy dụa phản kháng nụ hôn nồng nhiệt của anh. Mạc Trọng Huy lại dùng sức đè chặt gáy cô, cắn cắn môi cô.

Anh nhớ cô, nhớ đến sắp điên rồi.

Vừa hôn xong, An Noãn còn đang cố gắng hít thở, Mạc Trọng Huy lại kích động nói: “An Noãn, em

còn cảm giác với anh.”

An Noãn hừ lạnh: “Đúng vậy, tôi đối với anh quả thật còn cảm giác, một loại cảm giác chán ghét.”

Cô nói xong vươn tay: “Nhìn thấy không, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Lâm Dịch Xuyên rồi.”

Hai tròng mắt Mạc Trọng Huy trong phút chốc trở nên đỏ tươi, hai tay gắt gao nắm thành quyền.

“Về sau đừng dây dưa với tôi nữa được không? Tôi chịu đủ rồi.”

“Đem nhẫn ném đi, anh mua cho em cái lớn hơn.”

An Noãn thật muốn cười to ra tiếng: “Tình yêu không phải dùng kim cương lớn nhỏ để cân nhắc,

Mạc Trọng Huy, anh vĩnh viễn cũng không hiểu thế nào là dụng tâm yêu một người. Anh và Lý Hân

Như rất xứng đôi, hai người ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Không dụng tâm đi yêu một người, vì sao tim còn có thể có tan nát đau đớn?” Giọng anh thản

nhiên: “Em nếm thử một đêm không ngủ chưa, cảm giác thương nhớ một người ra sao không? Em

có từng dùng dao nhỏ cắt thịt, để đau đớn kia giảm bớt một phần vạn nỗi đau trong lòng cảm giác ra

sao không? An Noãn, như thế nào mới được gọi là yêu một người? Có phải chết đi mới được gọi là

nghiêm túc yêu.”

An Noãn đè cái trán, chỉ cảm thấy mỏi mệt.

“Mạc Trọng Huy, tóm lại chúng ta đã không thể nào, nếu anh thật sự yêu tôi, nên giống như mấy năm nay, thả tôi tự do đi.”

“Anh đã rất cố gắng, cho dù đau đến chết, cũng không đi quấy rầy cuộc sống của em. Nhưng sao em phải về, vì sao em lại xuất hiện trước mặt anh, An Noãn, em nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới quên được em, anh thật sự làm không được, có cố gắng cách mấy cũng làm không được.”

Anh đột nhiên vùi đầu lên vai cô, yếu ớt giống như một đứa bé.

“Mạc Trọng Huy, anh không cần như vậy.”

Giọng An Noãn không tự giác mềm rất nhiều.

Anh cởi mấy cái nút áo sơmi ra, nắm tay cô đặt lên ngực anh, nơi này trước kia da thịt bóng loáng, nay có vài vết sẹo sâu cạn không giống nhau, xúc giác trên đầu ngón tay có thể cảm nhận được rõ ràng.

“Nơi này đều bởi vì em, mỗi lần nhớ em, nhớ đến không thể tự kềm chế, anh đều lựa chọn cách thứcnày làm đau chính mình. An Noãn, có phải đợi đến một ngày anh chết đi, em mới tha thứ cho anh, tha thứ tất cả những gì anh đã gây ra cho em.”

An Noãn rút tay về, dùng sức lau mắt, khàn giọng gầm lên: “Mạc Trọng Huy, vì sao anh nhất định phải bức tôi, tôi đã hạnh phúc, đã tìm được cuộc sống yên bình mà tôi muốn, vì sao anh cứ muốn bức tôi.”

Anh vừa thấy cô khóc bắt đầu nóng nảy.

“Mạc Trọng Huy, chúng ta có cuộc sống của mình như vậy không tốt sao?”

“Anh làm không được, quên không được em.”

Anh dùng lực ấn mi tâm, nơi này đang rất đau.

Tiếng chuông di động vang lên phá tan bầu không khí quỷ dị,có lẻ là Lý Hân Như gọi tới, Mạc Trọng Huy phiền não tắt máy.

“Chúng ta đi ăn cơm đi.”

An Noãn liếc nhìn anh một cái, cúi đầu hỏi: “Cùng với vị hôn thê của anh?”

Mạc Trọng Huy mắng một tiếng: “Không có cô ta, chỉ có hai người chúng ta.”

“Không, tôi có xã giao.”

Mạc Trọng Huy tức giận, không hờn giận nói: “Em nhất định phải đối với cả bàn đàn ông uống rượu cười đùa sao?”

“Đối, tôi thích uống rượu cười đùa với đàn ông, liên quan gì đến anh.”

“Hôm nay anh nhất định nhúng tay vào, khách sạn nào?”

An Noãn bất đắc dĩ nóng nảy: “Mạc Trọng Huy, tôi xin anh, tôi van anh, chúng ta đã sớm đã

chấm dứt, đừng dây dưa với tôi nữa được không?”

“Khách sạn nào?”

An Noãn hít sâu một hơi, mềm giọng: “Tôi đau bụng, đưa tôi về khách sạn đi.”

Mạc Trọng Huy nhìn cô một cái, sắc mặt xác thực rất kém. Anh giúp cô thắt dây an toàn, xe rất nhanh chạy trên đường.

An Noãn ở trên xe gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần nghe cô nói bụng đau, có lòng tốt kêu cô về nghỉ ngơi, việc xã giao cứ để cho anh.

“Noãn, thật ra hôm nay cô không đến cũng không sao, thị trưởng đại nhân lỡ hẹn, nhưng lại tới vài người lãnh đạo nhỏ không thể làm chủ. Xem ra cái gọi là thao tác ngầm không phải nói đùa.”

Hứa Vĩ Thần ở bên kia đầu tựa hồ thực mất mát, An Noãn an ủi anh: “Không sao, chúng ta tuy rằng

không có hậu trường, nhưng chúng ta có thực lực.”

“Thực lực? Không biết có thể sử dụng được không. Noãn, tôi sợ kết quả sẽ giống như các người từng nói, chúng ta trả giá nhiều như vậy, kết quả cái gì cũng không có.”

“Mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta đã cố gắng, cũng không có gì tiếc nuối.”

Treo điện thoại, Mạc Trọng Huy thấp giọng hỏi cô: “Là hạng mục đồ thư quán công cộng kia sao?”

An Noãn đơn giản ‘Ừ’ một tiếng, không muốn nhiều lời.

“Có lẽ anh có thể giúp.”

An Noãn hừ lạnh: “Không cần.”

Mạc Trọng Huy mím môi, không tiếp tục đề tài này.

Đến khách sạn, Mạc Trọng Huy xuống xe giúp cô mở cửa xe, anh muốn đưa An Noãn đi lên, An Noãn khua tay.

“Mạc Trọng Huy, dừng ở đây đi, chúng ta đừng dây dưa nữa.”

Anh nhìn cho đến khi bóng dáng cô biến mất, cũng không có đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play