— Hắn chính là như vậy. Mạnh miệng mà mềm lòng, trong lòng nghĩ gì sẽ không bao giờ muốn nói ra. Thế nhưng mà, cậu lại thích hắn ghê gớm. —
﹋﹋﹋﹋
“Gì đây, không cần sao ?” Biết rõ cậu chỉ là nhất thời kích động mà nói không nên lời, Tăng Thác lại làm bộ, “Không cần thì trả lại cho tôi.”
“Không được ! Anh đã nói cho tôi rồi, đồ đã cho nào có chuyện đòi lại ! ?” Cuối cùng cũng hoàn hồn lại, Gia Y ngồi xuống bên cạnh Tăng Thác, xem chiếc chìa khóa như là bảo bối mà xâu vào chung với chìa khóa nhà mình.
“Phó Gia Y.” Tăng Thác gọi cậu một tiếng, không biết suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới mở miệng: “… Trước đây, cậu ta có giữ một chìa khóa. Lúc chia tay, tôi đã lấy lại. Nhưng tôi không biết cậu ta đã lén lấy đi…”
“Được rồi,” Gia Y nắm chùm chìa khóa trong tay đã có thêm một chiếc, cắt lời Tăng Thác, “Tôi biết… là tôi lòng dạ hẹp hòi.”
“Khụ, cậu chừng nào rảnh thì…” Nam nhân lông mày cũng không thèm nhăn một chút, tỏ ra đứng đắn nói: “Thì mua thêm hai cái ly đi.”
“Để chi ?” Bấy giờ mới để ý, cái ly trên tay cậu không phải là cái ly sứ màu đen kia, “Cái kia đâu ? Anh vứt rồi ?”
“Cái kia cũ rồi, tôi muốn đổi một cái.” Hao hết tâm cơ mới nghĩ ra được một cái cớ.
“Cái tôi tặng anh cũng vứt luôn rồi ! ?”
“… Khụ, không.”
Gia Y cười đến ánh mắt cũng cong lên, cười he he rướn người lại gần: “Thật chứ ? Trên bàn trong bếp không phải còn rất nhiều ly thủy tinh sao, cần gì lãng phí vậy.”
Nam nhân giật giật khóe miệng, vẻ mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Để ở ngoài suốt nên không còn sạch sẽ.”
Đi chết đi chứ không sạch sẽ. Gia Y nghĩ thầm, trong nhà anh có cái gì không sạch hả ? Mỗi một cái ly thủy tinh đều sáng bóng y như mới mua.
Anh ta chính là như vậy.
Mạnh miệng nhưng mềm lòng, trong lòng nghĩ gì sẽ không bao giờ muốn nói ra.
Mặc dù là muốn hẹn tôi, mà còn phải quanh co lòng vòng nhờ Cát Cát ra tay, thật đúng là không có tiền đồ.
Thế nhưng mà, cậu lại thích hắn ghê gớm.
Nhìn gương mặt nghiêng của hắn, bỗng cảm thấy hắn đẹp trai hơn bất kỳ một ai khác.
Gia Y vô thức ôm lấy cổ Tăng Thác, chặt chẽ ôm lấy.
“Tiểu Sách.” Chôn mặt vào bên cổ hắn, Gia Y mở miệng hỏi: “Nếu hôm nay tôi không nhận lời Cát Cát, nếu tôi không tới thì sao ?”
Nam nhân cảm giác mình bị người ta ôm mà ngẩn người, trên lưng có một đôi tay ấm áp đang ôm lấy mình, “Đi tìm cậu.”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân, gần như vậy, ngay sát bên tai. Mọi khát vọng bấy lâu cứ như trong nháy mắt đều tràn dâng chỉ qua một cái ôm này. Rõ ràng không phải là tình cảnh kích tình gì, nhưng lại thấy muốn đến tột đỉnh.
Gia Y hơi buông Tiểu Sách ra, lập tức chủ động dâng môi lên. Chỉ như thế im lặng hôn hắn, cảm nhận được cánh tay của Tiểu Sách thong thả di chuyển trên lưng mình, an tâm, và ôn nhu.
Có phải chỉ cần nhắm mắt lại, thì nước mắt sẽ không chảy ra ?
Lúc buông hắn ra, Gia Y híp mắt cười, “Tiểu Sách anh xong rồi, có phải đã yêu tôi rồi không ?”
Trên mặt Tăng Thác không nhìn ra biểu tình vui vẻ nào, nhưng cũng không phải là vẻ mặt lạnh như tảng đá. Hắn cũng không nói yêu, chỉ là giữ lấy cái ót Gia Y tiếp tục hôn lên. Không cần tốn nhiều sức đã mở được môi đối phương, đầu lưỡi như một con rắn linh hoạt xâm nhập khoang miệng. Bàn tay cũng bất tri bất giác chuyển từ sau lưng Gia Y về trước người, tiến thẳng xuống bộ phận trọng yếu.
Nụ hôn kéo dài đến mức thiếu hụt ô xy, mãi cho đến khi bị hắn mở khóa quần ra. Gia Y bị kích thích mà nhịn không được, lúc rời khỏi môi hắn hô hấp đã bắt đầu rối loạn, hai mắt đen láy có chút ướt át, “… Tiểu Sách anh chơi xấu…”
Tăng Thác giờ phút này nhìn ánh mắt của cậu, thấy thế nào cũng đầy thâm tình. Hắn không để ý sự kháng cự yếu ớt của Gia Y, kéo cậu vào lồng ngực của mình. Trong chớp mắt kia, khóe miệng hắn hiện lên một đường cong vi diệu, vừa lúc bị Gia Y nhìn thấy.
Anh cười.
— Nếu cảm thấy vui thì nên cười mới phải nhỉ ?
— Cái đó cũng phải xem là chuyện gì.
— Thế phải gặp chuyện thế nào thì mới có thể cười ?
Khi đó hắn không trả lời, chỉ nói là: Này, về nhà.
Trong lúc thất thần, thứ giữa hai chân đã bị Tiểu Sách nắm trong tay.
Tiểu Sách nửa dựa trên ghế sa lon, tùy ý để Gia Y không mấy nặng tựa vào trên người hắn. Gia Y lúc này mới đột nhiên ý thức được, hai người đang dùng tư thế như vậy mà ngả vào trên ghế salon.
“A ưm… Tiểu Sách, Tiểu Sách… Ngừng ngừng ngừng…”
Nhìn phần đỉnh đã nhỏ ra chút dịch lỏng, tay Tăng Thác lại ra sức thêm.
Gia Y ngả đầu vào ngực hắn, kháng cự không được Tiểu Sách, từ trước tới nay đều kháng cự không được. Nhưng mà salon rất hẹp, khó có thể hoạt động thoải mái, cậu chỉ còn biết thở dồn dập, “… A a, chờ một chút… Đi, đi lên giường được không…”
Cánh môi của Tăng Thác ở sát bên tai, lỗ tai hồng thấu của cậu rất dễ dàng liền bị tập kích. Nam nhân trầm thấp lên tiếng, như muốn hấp dẫn: “Hiện giờ chờ không được nữa ?”
Nghe thấy lời đó, cả người Gia Y lại run lên. Tiểu Sách khốn kiếp, anh có cần dùng thanh âm như vậy thổi bên tai em mà nói chuyện không a.
Đành cam chịu để nam nhân muốn làm gì thì làm, thân dưới truyền đến khoái cảm khiến người ta quên hết tất cả. Hình như đã sắp đến cực hạn. Cúi đầu tựa vào vai hắn thở, rồi lại ngoài ý muốn nghe Tăng Thác cố ý tuôn một câu: “Phó Gia Y, tôi cảnh cáo cậu, không được làm dơ ghế salon của tôi.”
“…” Cặp mắt xấu xa ! Hóa ra là anh ta cố ý, thế nhưng sau khi nghe câu đó liền dường như bị kích động, “… Không được, a a… Dừng…”
Sau khi bắn ra trong tay Tiểu Sách, Gia Y bình phục hô hấp lại, hai tay cố gắng chống đỡ trên ngực hắn, liếc nhìn chiếc salon vẫn sạch sẽ như trước, thở phào một hơi.
Tăng Thác không nói lời nào, hắn nhìn dáng vẻ cậu lúc này mà cảm thấy buồn cười.
Thật sự để ý như vậy sao, đồ ngốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT