— Trong tình yêu, có những người cứ thích mập mờ giấu giếm, mà có một số người thì chỉ muốn rõ ràng một câu. —

﹋﹋﹋﹋

Trong WC không có ai, cho nên mỗi câu đều nghe được rành mạch, lúc lớn giọng rống to còn cảm thấy như nghe được tiếng vang.

WC này. Lần đầu tiên cậu gặp Tiểu Sách chính là ở nơi này.

Khi đó cậu đỏ mặt, hồ đồ tông vào ngực Tiểu Sách, tay nắm chặt lấy áo thun của hắn, sửng sốt hồi lâu mới buông ra.

Đã qua lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chẳng hề thay đổi. Căn bản là chẳng có gì thay đổi.

Tăng Thác nhìn Gia Y trước mắt mà có chút hoảng hốt, “Sách” một tiếng, sau đó thấp giọng nói tiếp: “Phó Gia Y, rốt cuộc có chuyện gì, nguyên nhân là sao, cậu nói kĩ càng ra đi.” Vẫn như trước không chút khách khí, nhưng ngữ điệu hiển nhiên đã mềm mỏng hơn nhiều.

Gia Y đứng trước mặt hắn không nói một tiếng, hai tay tức giận siết chặt.

Tại sao.

Anh hỏi em tại sao.

Nén những giọt nước mắt yếu đuối vào trong, “Anh có phải vẫn không bỏ cậu ta được hay không ?”

“Cậu nói gì ?”

“Tôi hỏi anh anh có phải còn thích cậu ta hay không, hỏi anh có phải không bỏ cậu ta được hay không a ! ?”

Tựa hồ cuối cùng đã hiểu Gia Y đang nói cái gì, Tăng Thác hít một hơi, “Không có.”

“Đừng dóc.” Người trước mắt oán hận nói.

Tăng Thác bị cậu nói mà sốt sắng, “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì ?”

Sự không kiên nhẫn vào thời khắc này càng bị phóng đại vô hạn, Gia Y càng nghĩ càng thấy ủy khuất, “Anh chắc chắn còn thích cậu ta, anh hối hận đã chia tay với cậu ta, có phải không ? Nếu không sao có thể để mặc hắn giữ chìa khóa nhà ; nếu không sao có thể trân trọng cái ly kia như vậy ! !” Nghe cậu đề cập tới cái ly, Tăng Thác kinh ngạc há miệng, vừa định nói gì đó lại bị Gia Y chen vào: “Đúng là tôi muốn làm rõ vấn đề đấy, còn giống như một đứa ngốc mua cho anh một chiếc giống như đúc, một lòng muốn làm anh vui vẻ, tôi…”

“Tôi không biết tại sao cậu ta lại có chìa khóa… Cậu ta vào trong nhà ?”

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Tăng Thác, Gia Y không tự chủ được lui về sau vài bước: “Bị tôi vạch trần không giải thích được nên không cam lòng phải không… ?” Cậu không hề biết bộ dáng sắp khóc của mình bẩn như một con mèo nhỏ, đưa tay lên lau mặt, “Tăng Thác, lúc anh thấy cô đơn, tôi cũng có thể ở cùng anh. Tôi có thể ăn cơm nói chuyện phiếm với anh, cùng anh dọn dẹp phòng ở, thậm chí làm tình… Những chuyện đó tôi đều cam tâm tình nguyện, đó là bởi vì tôi muốn được ở bên anh, là vì tôi thích anh ! Thế nhưng thích người như anh, lúc nào cũng chỉ có mình tôi là có cảm giác không phải sao ? Tôi thậm chí không trông đợi anh sẽ lập tức yêu mình, chỉ xin anh có thể nào toàn tâm toàn ý hay không ? Anh nếu không quên được người khác thì cự tuyệt tôi đi chứ ! ! Tại sao còn giữ tôi lại, hay là anh cảm thấy đùa giỡn tình cảm của người khác thú vị lắm ? ?…”

Có thể anh cảm thấy những điều này chỉ là chuyện nhỏ, có thể không cần bận tâm ; nhưng với em mà nói, đó lại là một chuyện cực lớn. Bởi vì đã đặt anh vào trung tâm quả tim, cho nên chỉ quan tâm đến những chuyện liên quan đến anh, thật sự muốn tin tưởng anh, gạt qua từng chuyện một. Thế nhưng, kết quả người ngu ngốc cũng chỉ có mình, ngốc đến quên mất vị trí của mình là ở đâu.

Nghe cậu vừa khóc vừa nói ra một đoạn dài như thế, Tăng Thác chỉ cảm thấy đầu ong ong vang lên, như muốn ngừng hoạt động.

Muốn an ủi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc vươn hai tay, muốn ôm lấy cậu, ôm chặt vai cậu, rồi lại bị Gia Y nặng nề đẩy ra. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như thế này.

Bởi vì khóa cửa lâu quá, bên ngoài đã có người đang gõ cửa.

Không bao lâu sau, chợt nghe thấy thanh âm của Trác Dật, có phần lo lắng gọi: “… Gia Y cậu ở bên trong phải không ? Phó Gia Y ! ?”

Gia Y hít hít cái mũi, cúi mặt xuống trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh tạt lên, cuối cùng lau lau mặt, rồi mở cánh cửa bị khóa trái ra, đi qua người Tăng Thác, làm như không có việc gì, nhưng hai mắt đỏ hồng đã không che giấu được. Trác Dật ngoài cửa vừa nhìn thấy đôi mắt cậu, liền hiểu ra.

Tăng Thác nhìn Gia Y bước ra ngoài. Trác Dật bên ngoài WC quay đầu, yên lặng liếc nhìn Tăng Thác một cái, rồi lập tức đuổi theo.

Mẹ nó.

Tăng Thác hai tay xoa thắt lưng, có chút khó thở.

Mấy ngày nay đã buồn bực cùng phiền muộn còn chưa kể, hôm nay tốt xấu gì cũng đã mặt dày đi tìm cậu, lại còn bị cậu mắng ngược về mấy câu như thế, một chút cảm tình cũng không nể. Tăng Thác bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì bị đảo lộn “vị trí”. Nhưng hắn vẫn không hiểu được, trong tình yêu chẳng có ai đáng phải nghe theo người khác. (câu cuối ta thật sự không hiểu nổi, thứ lỗi)

Có những người cứ thích mập mờ giấu giếm, mà có một số người thì chỉ muốn rõ ràng một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play