— Tôi bỗng nhiên cảm thấy, có người nhìn qua thì lạnh lùng, lúc trêu cợt hiếm khi mới có thể thấy được vẻ khẩn trương trong anh, tôi thích anh như vậy. Bởi vì những lúc đó, tôi mới có thể tự nói với mình, rằng anh có lẽ cũng thích tôi. —
~~~~~
Cái người nửa tỉnh nửa say kia ngồi xổm trước bồn cầu trong buồng vệ sinh nhà Tăng Thác nôn mửa liên tục, hắn bắt đầu nhận ra, việc hảo tâm mang một con sâu rượu về nhà là một quyết định sai lầm cỡ nào.
“Phó Gia Y, trước khi nôn sạch sẽ thì đừng hòng bước ra có nghe không.” Đừng có biến nhà tôi thành một bãi bê bết.
Tăng Thác đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn cậu. Từ sau lưng nhìn tới, Gia Y gầy đến xương vai cũng muốn lộ ra.
Nam nhân đỡ trán, dường như đang nghĩ gì đó. Cuối cùng vẫn mất kiên nhẫn tiêu sái đi vào. Hứng một thau một nước ấm, sau đó ngồi xổm xuống kéo người kia lại.
Lấy khăn nhúng vào nước rồi vắt khô lau mặt người ta, dịu dàng. Hình như đã thanh tỉnh lại phần nào.
Gia Y trợn nửa con mắt nhìn hắn, Tăng Thác lấy khăn mặt lau thêm một lần nữa, hỏi: “Đầu óc tỉnh táo chưa.” Gia Y vừa định quay đầu đi, lại bị nam nhân một câu quát trở về, “Quay lại.” Không kêu em động em động cái gì.
Độ ấm từ khăn mặt lại truyền đến. Hai má, cái trán, thậm chí là lỗ tai, đều được lau rửa cẩn thận.
Sự cẩn thận chu đáo này, cũng giống như lúc nam nhân rửa chén vậy, một lần là không đủ. Ngay cả mình cũng bị anh ta coi như một món đồ mà tỉ mỉ chăm sóc.
Nghĩ đến đây, Gia Y liền ngây ngốc bật cười.
“Phó Gia Y, cậu lập tức đi tắm cho tôi, thay bộ đồ dơ bẩn này ra đi.”
“…” Người này còn đang đờ người, hoàn toàn đắm chìm trong tư tưởng của mình.
“Phó – Gia – Y –” Nam nhân cố ý nâng cao âm điệu lên gọi cậu.
“… Ác.”
Từ trong tay nam nhân nhận lấy quần áo, cũng không thèm xem thử liền thuận tay đóng cửa.
Bồn tắm nhà Tăng Thác là một kiểu bồn tắm mang phong cách cổ. Tuy không lớn nhưng nhìn qua rất ấn tượng.
Gia Y thuần thục cởi bỏ quần áo bẩn trên người khiến cậu chán ghét, nhảy vào bồn tắm ngâm. Cậu không có say, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Nhớ tới vừa rồi ở KTV nam nhân ôm cậu vào trong ngực, liền bất giác cao hứng. Cậu nghe rõ từng câu Tăng Thác nói, nhưng mệt quá nên lười trả lời thôi. Mà thực ra thì, nếu không giả bộ say mèm, nam nhân chắc chắn sẽ không trông nom cậu. Tuy bộ dáng lúc quát cậu của nam nhân rất đáng sợ, nhưng là… Gia Y nghĩ nghĩ, rồi lại cười “he he”…
Tăng Thác giờ phút này đang đứng trong bếp trầm mặc uống nước.
Trong đầu hắn đang mường tượng ra tất cả tình huống xấu nhất có thể phát sinh. Sớm biết vậy đã không mang tên kia về nhà, đã thế còn để em ấy đi tắm rửa… Phòng tắm chắc bị em ấy phá be bét hết rồi đi ? Bồn cầu phải rửa lại một lần, sàn nhà phải lau lại một lần, bồn rửa tay cũng phải… Cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến hắn thật khó chịu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc ly sứ người nọ mới mua cho hắn.
Tâm Tăng Thác trầm xuống.
Hắn lấy cái ly kia ra khỏi hộp quan sát một lượt, rồi cất trở vào. Cầm hộp đi vào phòng ngủ, nhét vào trong ngăn tủ ở dưới cùng.
Từ lúc trở về hệ thống lò sưởi đã được bật lên, khiến căn phong trở nên ấm áp vô cùng.
Bên chân Tăng Thác còn đang để một lọ cồn cùng mấy túi đồ để làm vệ sinh, chuẩn bị chờ Gia Y đi ra thì vào tổng vệ sinh ngay. Nhưng đợi thật lâu, đến mức độ ấm trong phòng cũng dần trở nên khô nóng.
Tăng Thác đi qua, gõ cửa phòng tắm: “Này.”
Không ai trả lời. Hắn “Sách” một tiếng, phiền toái hỏi: “Phó Gia Y, cậu có sao không.”
“Phó Gia Y, lên tiếng đi. Có nghe hay không.” Cái này đã là ngữ khí của “tối hậu thư” ngày thường rồi. Mỗi lần Gia Y nghe thấy khẩu khí của hắn như vậy là sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lần này lại không có.
Nam sửng sốt một lát, tông cửa phòng tắm vọt vào.
Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên, chỉ thấy người kia nghiêng đầu, tựa vào thành bồn tắm. Thân mình ngâm trong dòng nước ấm, không có động tĩnh gì.
“Phó Gia Y !” Tăng Thác vội vàng đi tới lay cậu, “Này Phó Gia Y !… Chết tiệt !” Nam nhân mắng một câu. Hắn cho tới bây giờ rất ít khi chửi tục, cũng giống như cái tính khiết phích trong tính cách của hắn vậy. (ý là không chỉ ghét sự dơ bẩn bên ngoài mà còn ghét sự dơ bẩn trong cách hành xử)
Ngay lúc Tăng Thác định nâng cậu lên tiến hành hô hấp nhân tạo, Gia Y mơ màng mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn: “Ưm ? Tiểu Sách ?”
Động tác của nam nhân đông cứng lại, chưa đến hai giây, hắn rút tay trở về, trừng mắt mắng cậu: “
Thế nhưng người kia không biết rốt cuộc là chưa tỉnh ngủ hay là còn say, miệng bĩu bĩu than thở, “Tiểu Sách anh làm gì lớn tiếng như vậy…”
Thấy người kia còn đang ngâm mình trong bồn tắm, Tăng Thác không kiên nhẫn khoanh tay lại: “Đứng lên.”
“…”
Nhìn thấy cái người trong bồn tắm vẫn không thèm nhúc nhích mở hai mắt nhìn hắn, Tăng Thác lại lên tiếng: “Cậu rúc trong bồn tắm làm gì chứ, cử động đi a.”
“… Anh định đứng ở đây sao ?” Đầu quả thật còn hơi choáng váng. Gia Y híp mắt, chỉ biết ngơ ngác đặt câu hỏi.
Mặt Tăng Thác hơi cứng ngắc rồi thôi, hắn nhìn chằm chằm cái đầu đang tựa nghiêng vào thành bồn, đành hết cách mà đi ra đóng cửa lại giúp cậu.
Ngượng ngùng ? Cũng không phải là chưa từng thấy.
Tăng Thác bất đắc dĩ nhún vai, chợt cảm thấy tên kia thật đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT