“Tại sao lúc nào ngươi cũng che giấu tâm sự của mình, muốn biết hắn
có thú thêm thê thiếp nào thì đi hỏi thẳng hắn đi, cớ sao phải tự ngược
thân như vậy”, tiểu phiền phức bực mình liền nói ra tiếng lòng của mình.
Tiểu nữ nhân này ngoài tính tình biến thái, tính khí ngốc nghếch, còn có những suy nghĩ ngu xuẩn, nghĩ toàn ba thứ gì đâu không, làm hắn bực
cả mình khi đọc được sự ngu ngốc của tiểu nữ nhân này, thật muốn điên
máu ghê.
Ta không nói được lời nào, ta muốn khóc, nhưng lại khóc không được,
tâm ta rất đau, rất đau, hắn chưa từng nói chỉ thú riêng mình ta, nếu
hắn muốn ta cũng chấp thuận, căn bản ta rất yêu hắn, yêu đến nỗi hết
thuốc chữa.
“Nguy hiểm”, tiểu phiền phức chỉ kịp thốt nên một câu, khi ta ngây
ngô xoay đầu qua thì ta nhận ra rằng mình ở trên không trung, đảo qua
đảo lại, ta bị cái hắc y nhân kia điểm huyệt vác ta lên vai như vác một
bao gạo, nha, ta muốn nói ta là con người nha, đừng đối xử với nhau như
vậy, aiz.
“Tiểu thơ” Yến Vi-Yến Vũ cũng chỉ kịp kêu lên một cái, hắc y nhân đó liền biến mất như một cơn gió nhẹ vào cuối chiều thu.
“Á”, huyệt được giải, nhưng lưng ta đau e ẩm khi bị cái hắc y nhân
thô lỗ quăng xuống đất cát, rất may thời cổ đại ăn mặc nhiều lớp áo
không nói mà kín cả tay chân, nếu không thì da thịt của ta bị trầy xước
hết rồi, hic, thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. (nếu là nam
nhân thấy cô sẽ khác, rất tiếc họ là nữ nhân )
“Cô cô, đã mang ả về”, một giọng phấn khởi của một tiểu cô nương đang nắm lấy tay của hắc y nhân kia, nàng đang trầm tư xem ai lại bắt cóc
nàng thì nàng chợt run người nói “Đan….Đan….Đan…..”
Lộ diện từ bóng lưng của hắc y nhân bắt cóc nàng là một nụ cười ngoan độc cùng ánh mắt căm phẫn như thể chứa đựng thâm thù đại hận, thêm một
hắc y nhân phi thân tới, đôi mắt của hắc y nhân mở to đến không thể to
hơn nữa “Thật giống, thật là giống”
Bấy giờ hắc y nhân bắt cóc nàng xoay người lại nói “Đúng thật”, bất
chợt cười mỉa vài tiếng nói “Mất công đi tìm ai ngờ lại ở ngay trước mặt mình”
“Cô cô, thù này hãy để Phụng nhi trả”, Thượng Quan Đan Phụng như thay đổi thành một người khác, một người mà nàng không nhận ra, nhưng giọng
nói cùng đôi mắt của một con người vĩnh viễn không thay đổi.
Thượng Quan Đan Phụng trừng mắt căm phẫn nhìn nàng, bàn tay vốn dĩ
mềm mại nhưng lại đang trở thành vũ khí sát nhân, bóp chặt cổ của nàng
“Hư….”
Nàng thở gấp, lần đầu tiên nàng trải qua cảm giác bị người ta bóp
chặt cổ, thật không thoải mái tẹo nào, nhất là đối diện với khuôn mặt
này, nụ cười có vẻ gian tà đang nhếch lên từ đôi môi đỏ thắm
“Vì….vì….sao…giết….ta…”, có lẽ đang đối diện với cái chết mà nàng đã
quên mất đi vài điều gần đây mà người kinh thành hay đồn, Thượng Quan
Đan Phụng cười nhạt nói “Vì nhà ngươi là tiện nhân, chuyên câu dẫn nam
nhân”
“Nam…nhân…”, một lời nói như khai sáng tất cả “Chẳng….lẽ….Hạo….á…”
vừa nhắc đến tên ‘Hạo’ thì Thượng Quan Đan Phụng càng tăng lực siết ở
tay nói “Đúng, vì sao vì sao chỉ bằng ngươi xuất hiện là Hạo Minh đại ca quên mất đi sự tồn tại của ta, chỉ tại người, nếu ngươi biến mất thì
Hạo Minh đại ca vĩnh viễn thuộc về ta”
Từ xưa đến giờ nàng chỉ nghe qua nữ nhân luôn là họa thủy chứ chưa
từng nghe qua câu nam nhân là họa thủy, nhưng hôm nay nàng mới thấy được sức hấp dẫn của Hoàng Bá Hạo Minh là to lớn cỡ nào, đúng là còn hơn họa thủy! ( tội nghiệp tỷ luôn bị đánh ghen)
“Nếu không phải nhờ ngươi ta căn bản không thể có ngày hôm nay, ngươi nói xem ta nên cám ơn ngươi hay thấu hận ngươi”, Thượng Quan Đan Phụng
cay độc nói, hết nửa tháng đi, ngày nào nàng cũng sống trong địa ngục,
chỉ chờ ngày thủ tiêu tiểu tiện nhân này.
Nàng không hiểu vì sao Hạo Minh đại ca có thể bỏ nàng chọn tiểu tiện
nhân trước mặt này chứ, chỉ bằng nàng ta đẹp hơn nàng sao! Nhan sắc nàng có, thậm chí nàng tin rằng nàng còn hơn cả tiểu tiện nhân này, nhưng vì sao Hạo Minh đại ca có thể tàn nhẫn với nàng, chọn ả mà không chọn
nàng? Không, nàng không cam tâm!
Thật không cam tâm, từ trước tới giờ nàng cứ tưởng Hạo Minh đại ca là một lãnh nam nhân, nhưng nàng kiên nhẫn chờ chàng mở lòng với nàng, nào ngờ Hạo Minh đại ca có thể cùng gian luân với muội muội mình, chắc
chắn, chắc chắn là do tiểu tiện nhân này có bùa chú mê hoặc Hạo Minh đại ca, nếu không bằng nhan sắc của tiểu tiện nhân này làm sao khiến cho
Hạo Minh đại ca mắc câu.
Đó cũng là lần đầu tiên nàng thấy Hạo Minh đại ca đã đổi khác, khi tỷ tỷ dẫn theo Hoàng Bá Dạ Sương về phủ nàng rất ngạc nhiên, mong muốn qua đó nối thêm quan hệ tình tỷ muội, nào ngờ lại nhìn thấy một màn đặc sắc như vậy, vốn dĩ tin tưởng Hạo Minh đại ca sẽ không đối xử như thế với
nàng, nhưng đôi mắt của Hạo Minh đại ca không còn lạnh lẽo khi ở trước
mặt nàng, mà phi thường thâm thúy cùng ấm ấp nhưng không phải dành cho
nàng mà là dành cho tiểu tiện nhân trước mặt.
Nàng tin tưởng chỉ cần nàng ta biến mất thì Hạo Minh đại ca sẽ đến
bên nàng thôi, họ là huynh muội căn bản cũng không thể nào tiến tới với
nhau được, nàng không oán trách Hạo Minh đại ca, chỉ oán trách tiểu tiện nhân này đã dùng tà thuật mê hoặc Hạo Minh đại ca, nhất thời trúng tà
Hạo Minh đại ca mới bị ả mị hoặc, phải, hôm nay nàng phải giết chết tiểu tiện nhân trước mặt để trừ bớt đi mối tai họa sau này. ( công nhận còn
trẻ đúng là tri thức hơi nông nỗi )
Bất chợt mặt nàng tái nhợt lại, chân nàng đang cố giãy giụa, nhưng vô ích căn bản nàng đang bị nâng lên khỏi mặt đất, phải, chết đi cũng tốt, hy vọng kiếp sau đầu thai nàng sẽ không làm một nữ nhân ngốc nghếch vô
dụng như vậy, Hạo, hẹn kiếp sau gặp lại….
Nước mắt vươn vấn trên khóe mắt bất chợt chảy xuống, “Á”, thân ảnh
nàng lập tức nhão ra không còn sức lực để đứng vững nữa, liền ngã nhào
xuống đất, bất chợt một bàn tay to lớn vươn tới ôm chặt lấy thắt lưng
nàng tránh cho da thịt nàng thêm một lần tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT