“Này muội nằm mộng giữa ban ngày à” Hoàng Bá Dạ Mỵ ngồi kế bên thấy
thân ảnh của Hoàng Bá Dạ Sương cứ lắc đầu, sắc mặt cứ biến đổi, nên Dạ
Mỵ mới tò mò hỏi.
Đột nhiên ta thức tỉnh, nhìn lại xung quanh thì ra ta lo suy nghĩ vẩn vơ mà đã vào quán trà nhà ta từ lúc nào không hay, ta vội lắc đầu.
Cánh cửa mở ra, hai tiểu nhị vội rót nước châm trà, bâng bánh vào, Tú La Lệ gắp lấy miếng bánh rồi nói “Thật ngon, quả thật có khác” không biết thuận tay hay là cố ý mà gắp cho đại ca ta
luôn, nếu như dùng mắt có thể giết người thì ta sẽ giết Tú La Lệ trước.
“Minh đại ca, ăn đi, cái này hảo ngon a”, Tú La Lệ cười tươi roi rói
nhìn lấy Hoàng Bá Hạo Minh, bất cứ ai nhìn phải nụ cười của nàng ta đều
phải gục đổ trước nhan sắc mỹ miều vào kiều diễm của nàng ta, nàng ta
tin chắc Hoàng Bá Hạo Minh cũng không ngoại lệ.
“Đa tạ”, Hoàng Bá Hạo Minh chỉ gật đầu, tỏ vẻ hiếu khách thế thôi,
thật chất Tú La Lệ chẳng hề biết Hoàng Bá Hạo Minh trời sinh bản tính
lạnh lùng, cái gì hắn không quan tâm thì đừng mong hắn để ý, ngay cả
móng chân thôi hắn cũng chẳng thèm liếc tới.
Vả lại đây là quán ăn nhà hắn, hắn ăn từ nhỏ tới lớn, ngán tận cổ,
chẳng nhìn ra cái mớ ‘đồ ngọt’ này hấp dẫn được khẩu vị hắn tý nào cả?
Đã không ‘hảo ngọt’ thì cho dù mỹ nhân có biến mình ngọt cỡ nào thì cũng đừng mong hắn ngó tới.
Tú La Lệ nhìn thấy chàng ta gật đầu với mình thì vội tấn công liên
tục, với Hoàng Bá Hạo Minh mà nói dù nàng ta có thoát y nhảy múa đi nữa
thì cũng chẳng mua được nụ cười của hắn ta.
Hoàng Bá Dạ Mỵ thấy thế thì ‘mắt nhắm mắt mở’ ngồi nói cùng Tú La
Duệ, ta đương nhiên là ngồi ăn dấm chua rồi, nhìn Tú La Lệ xinh đẹp
thoát tục nhưng không nghĩ tới thuật câu dẫn lại lợi hại như vậy.(người
trong cuộc thường bị gọi là có mắt như mù, mọi người thông cảm nha )
Đúng là nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài, vì thế nàng thở mạnh
cắm đầu ăn hì hục, không thèm ngó nhìn xung quanh có bao nhiêu người
đang ngắm nhìn nàng, mà nàng ăn điên cuồng, phi thường mạnh dạn ‘thô
lỗ’, bộ dạng ‘tiểu thơ khuê các’ đã đi mất dạng, cứ như ma đói đầu thai, nuốt hết miếng này tới miếng khác, thật không nghỉ ra cái miệng nhỏ
nhắn như thế lại có thể một lúc ngậm lấy nhiều bánh mứt như thế.
“Khục” Tú La Duệ vội ho khan, nhìn Dạ Sương nói “Tam tiểu quận chúa,
còn rất nhiều ăn từ từ không ai tranh giành đâu”, bình thường nhìn gầy
gò ốm yếu, mà lại ‘ăn khỏe’ như thế.
Không chỉ Tú La Duệ lên tiếng mà ngay cả Hoàng Bá Dạ Sương cũng lên
tiếng “Tam muội, nghe thấy hoàng tử nói gì rồi chứ”, bình thường Hoàng
Bá Dạ Mỵ mang tiếng là tinh nghịch quỷ quái, nhưng giờ đây ngồi trước
hai vị mang thân phận cao quý, chính nàng cũng phải khép mình khiêm
nhường không lộ ra tính nết quái dị, thế mà tiểu muội bình thường được
gọi là ‘tĩnh lặng’, ‘ôn hòa’ mà giờ đây lại ăn uống thô lỗ như thế.
“Đói thì phải ăn”, nàng ngước lên nhìn hai người ngồi kế bên phàn nàn thì cũng lộ ra vẻ ôn hòa mà nói, nhưng mà khuôn mặt thì hiện lên sự
ngoan cố, mặc kệ, cắm đầu cắm cổ nuốt hết những thứ mà nàng thấy được
Hoàng Bá Dạ Mỵ chỉ cười xấu hổ với Tú La Duệ, Tú La Duệ thì ngồi cười thầm rồi nói “Nhị tiểu thơ cứ để mặt nàng đi”
Hoàng Bá Dạ Mỵ chỉ tuân lệnh, rồi lườm lườm thân ảnh kế bên, bất chi
bất giác nàng ta lắc đầu than thở, chỉ sợ ăn như thế chẳng phải là ăn mà là đang trút giận vào bánh, thật là lãng phí lương thực nha.
Hoàng Bá Hạo Minh thi thoảng liếc nhìn Hoàng Bá Dạ Sương đang ăn như
ma đói đầu thai thì hắn cười thầm trong lòng, hắn thông minh như thế thì sao mà chẳng biết trong thâm tâm nàng đang nghĩ cái gì chứ.
Chỉ là vì không muốn người ngoài dị nghị hắn mới tỏ ra vô tâm không
thèm quản nàng, nếu không giờ này hắn nhất định hảo hảo giáo huấn nàng.
Hắn cũng không ngờ là nàng ‘nhỏ nhắn’ mà lại có sức ăn kinh khủng như
thế thôi, ăn hết bát này tới bát khác, nàng không sợ căng bụng mà chết?
Dù nàng giận hắn cũng được không nên tự hành mình như thế, nàng không biết hắn sẽ đau lòng sao? Hắn muốn lên tiếng khuyên can, đột nhiên nàng đứng lên, mặt mày xanh lét, đũa trong tay cũng rớt xuống mắt đất.
Bộ dạng rất tệ, vội nói “Thật xin lỗi, ta bận đôi chút”, nói xong
nàng rời ghế ra đi, bỏ lại một số người nghĩ bậy, kẻ thì nghĩ nàng bị
căng bụng cần giải quyết, kẻ thì nghĩ nàng ra ngoài để ói hết tàn tích
của buổi ăn hôm nay.
Thật ra chẳng ai biết rằng nàng nhìn ốm yếu như thế thân thể nhỏ
nhắn, thật chất mỗi lần nàng giận dữ chuyện gì thì nàng cứ ăn liên tục
ăn đến cảm thấy thỏa mãn mới buông đũa.
Lúc này đang đi tới một hậu viên nho nhỏ phía sau tửu lâu “Chết tiệt, ngươi có biết quấn chặt tay ta, máu sẽ chẳng lưu thông không, nhà ngươi muốn giết ta sao”, Dạ Sương hét lớn, hất tung con rắn chết tiệt trong
vạt áo nàng ra.
Tiểu phiền phức xì xì lưỡi ra nói “Nha, ai kêu nhà ngươi ăn một mình, ngươi không nghĩ tới ta thì ta sao phải nghĩ cho ngươi”
“Lão tử ngươi”, ta lạnh lùng nói, lườm lườm mắt, ngồi ở ghế đá xoa
bóp cánh tay tội nghiệp của mình vì bị tiểu phiền phức siết chặt quá mà
tê cứng.
Tiểu phiền phức nói “Ta không biết ta muốn ăn cơ”.
“Ăn, ăn, ăn, tự mà đi kiếm” ta không vui đáp, vẫn còn ghi hận, tiểu
phiền phức hừ lạnh “Nhà ngươi ăn dấm chua rồi lại đổ lên đầu ta”
Nàng vội giật mình, cãi bướng “Là do ngươi làm ta đau, ta trừng phạt ngươi có gì không đúng”
Tiểu phiền phức muốn phản bác thì vội lăn mình vào góc cây. Một người bay từ bức tường cao to mà phi xuống, giọng cực áy náy “chuyện hồi này, bổn giáo chủ thật có lỗi, đã không quản lý nghiêm muội muội của mình”,
rồi hắn ta ngắm nhìn quanh đây, chỉ có một mình nàng thôi? Vì sao hắn
lại nghe được nàng như nói chuyện với ai?
Ta khôi phục lại thần trí minh mẫn, thở dài nói “tiểu nữ thất lễ mới
đúng, nếu tiểu nữ không trêu ghẹo nàng ta, thì sẽ không có ngày hôm nay, à phải, nàng ta không sao chứ”
Hàn Tuyết Khuyết ôn nhu mà đáp “Ân, tiểu thơ thật có lòng, thật ra là tại do xá muội tại hạ bướng bỉnh, cảm tạ tâm ý của tiểu thơ”, vì hắn
nghe nói nàng chỉ đứng né tránh mà không phản công nàng thật lương
thiện, tất nhiên là tiểu muội hắn không đúng nhưng thương tích do xú
tiểu tử Hoàng Bá Hạo Minh tạo nên thì không hề nhẹ đâu đủ chứng tỏ hắn
ta không tầm thường, nếu có đến hỏi tội cũng nên hỏi tội hắn ta.
Ta phi thân lên tường ngồi, thở dài nói ra tâm ý của mình “đừng có
trách nàng ta là được rồi” thật ra nàng đâu biết bộ dạng ngồi của nàng
tràn đầy ái muội dù nàng có đang vận nam trang đi nữa thì vẫn lộ ra bộ
dạng của một nữ tử kiều mỵ huống hồ Hàn Tuyết Khuyết biết rõ nàng là nữ
tử, bất kỳ nam tử nào nhìn thấy nàng với bộ dạng này cũng phải động tâm, không ngoại trừ kẻ đang đứng ở dưới.
Ta để ý Hàn Tuyết Khuyết lộ ra vẻ cảm kích, thì lại thấy hắn ngẩn
người ra, nhìn lấy ta chằm chằm, bằng ánh mắt như ta là con gà quay rất
ngon vậy? ( ) Di, nhìn ta có thể no sao, cái ánh mắt này sao mà quen quá nhỉ, gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Ngẩn ra một hồi thì hai mắt ta mở to ra, hiểu ra rồi, thì ra như đại
ca nhìn ta lúc ** với nhau, nhanh chóng phi thân xuống, ôm lấy tiểu
phiền phức muốn ra đi thì hắn kéo cổ tay của ta, khiến ta giật bắn cả
mình, ta tự trấn an bản thân mình, cười cười nhưng lộ ra vẻ sợ sệt “giáo chủ, tiểu nữ hảo bận, hẹn gặp lại…….”
Không đợi nàng nói hết câu, hắn bá đạo đòi ôm lấy nàng, hôn lên cánh
hoa hồng tràn đầy kích tình đó, có lẽ vì ngạc nhiên quá mà đứng sững
người ra, tiểu phiền phức cũng bị rớt xuống đất, tiểu phiền phức chưa
định thần lại thì từ xa thấy thứ gì đó đang tiến tới lại chui vào ghế đá run cầm cập như gặp phải thứ gì đó kinh khủng lắm vậy. (Thần tiên đây
sao @@ thấy chủ nhân gặp nạn bỏ của chạy lấy người )
Một cặp mắt đỏ ngầu xuất hiện, từ cổ áo của Hàn Tuyết Khuyết có một
bàn tay to lớn túm hắn đi ra, theo sau đó là một chưởng khí với nội công thâm hậu vào bả vai của Hàn Tuyết Khuyết, vì hắn không kịp đề phòng lại bị dục vọng che mất chỉ biết phun một ngụm máu tươi, đau đớn đến độ
không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị một người lôi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT