Tia nắng đầu tiên của năm mới chiếu vào phòng, màu vàng kim dịu dàng phủ lên ga trải giường

màu trắng, chiếu vào hai người đang ôm nhau ngủ, sự yên lặng tường hòa, tràn ngập hương vị

mang tên hạnh phúc.

Phương Diệc Nhiên giật giật thân mình, chậm rãi mở mắt, hơi híp mắt lại, đưa tay che ánh mặt

trời đi, rồi lại chớp mắt mấy lần nữa, cuối cùng cũng tỉnh táo, vừa cúi đầu liền thấy con cún xấu

tính nào đó đang ngủ trong lòng mình.

Phương Diệc Nhiên có lẽ không biết ánh mắt mình nhìn Phương Mặc dịu dàng tới mức nào, y

cúi đầu hôn lên trán Phương Mặc, khiến Phương Mặc mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng, cọ

cọ lên người Phương Diệc Nhiên, rồi tiếp tục ngủ say, chỉ có chân tay càng quấn chặt hơn, dính

vào người Phương Diệc Nhiên chả khác gì keo con voi. phongmy.wordpress.com Page 248



Phương Diệc Nhiên cười khẽ, vuốt mấy lọn tóc rủ xuống của cậu, hôn lên vành tai thò ra ngoài,

rồi nhẹ nhàng cắn liếm, nhớ tới nhiệt tình vô tận đêm qua của hai người, khóe miệng không khỏi

càng nhếch lên, biến thành một nụ cười mê người. Nếu Phương Mặc bây giờ đang ngủ say có thể

tỉnh lại nhìn một cái, nhất định sẽ nhìn tới choáng váng, sau đó nhào tới ôm lấy chủ nhân bảo bối

nhà mình, không cho người khác thấy nụ cười mê người đó của chủ nhân.

Đáng tiếc cẩu ngốc Phương Mặc không để ý tới sự quấy rầy của Phương Diệc Nhiên, chẳng hề

có ý định tỉnh lại, ôm chủ nhân âu yếm ngủ say sưa.

Cái tên này, Phương Diệc Nhiên nói thầm một tiếng, bàn tay trượt theo lưng trần trơn bóng

xuống phía dưới, tiến vào nơi hôm qua mang đến cho y vô hạn hưởng thụ. Tiểu huyệt chặt chẽ sờ

lên có vẻ hơi sưng, kẹp chặt lấy ngón tay của Phương Diệc Nhiên.

Hình như tối qua y hơi dữ dội quá, phải biết rằng trước nay trong chuyện này Phương Diệc

Nhiên luôn rất nhẹ nhang, chỉ là Phương Mặc ở trên giường luôn nhiệt tình như lửa, cho tới giờ

luôn là Phương Mặc quấn lấy Phương Diệc Nhiên đòi hỏi, Phương Diệc Nhiên cũng chưa bao

giờ làm Phương Mặc tới mức phải xin tha, có thể thấy được tối qua điên cuồng tới mức nào.

Nhưng chuyện này cũng phải trách cả Phương Mặc nữa, đều tại cậu quyến rũ y!

Tay còn lại của Phương Dệc Nhiên điểm điểm vào mũi Phương Mặc, cười tủm tỉm, đều tại người

này, ai bảo cậu cứ ngồi trên người y, không ngừng nâng lên hạ xuống, không ngừng lắc eo, còn

phát ra âm thanh đòi mạng nọ, và dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn y. Đợi tới khi Phương Mặc

không còn sức tự chuyển động nữa, mềm nhũn tựa vào ngực y, vừa thở dốc vừa dùng giọng mũi

nói, chủ nhân, em không cử động được nữa rồi.

Chính là câu đó, cũng như là một mồi lửa, triệt để thiêu đốt nhiệt tình của Phương Diệc Nhiên,

xoay mình lại đặt người đã nhũn ra như bún lên bờ suối hung hăng áp đảo, không để ý tới tiếng

hét của cậu, trực tiếp phát động cú bứt phá hung mãnh nhất.

Còn chưa đủ, còn chưa đủ, còn lâu mới đủ, muốn càng nhiều, vô luận là tiếng thở dốc đầy kìm

nén, hay tiếng rên rỉ đầy xúc cảm, hay là tiếng xin tha mang theo tiếng nức nở, đều muốn từ

miệng cậu phát ra càng nhiều hơn.

“Chủ nhân… Chủ nhân… Không… A…” Phương Mặc phát ra tiếng khóc cầu xin đứt quãng,

không hề biết âm thanh đó kích thích Phương Diệc Nhiên phía sau lại càng không thể dừng

được, nắm chặt vòng eo mềm dẻo của cậu, hung hăng mà muốn cậu, làm cậu ở trong suối còn

chưa đủ, hai người lại lăn lộn tới trên giường.

Thân thể Phương Mặc còn chưa kịp ngã vào giường đã bị Phương Diệc Nhiên ôm lấy bắt đầu

một vòng mới.

Sợ rằng trải quả lần này, ở trên giường Phương Mặc sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, sẽ không liều

mạng quấn quít lấy chủ nhân mà đòi hỏi nữa. Sẽ biết hóa ra chủ nhân cũng rất kinh khủng, bất kể

là cậu khóc cầu như thế nào, nói từ bỏ ra sao, cũng không nghe cậu, như là muốn giết chết cậu

trên giường vậy. phongmy.wordpress.com Page 249



Phương Diệc Nhiên một tay chống đầu, một tay tiếp tục chà đạp nơi sưng đỏ đáng thương kia,

cười tủm tìm nhìn cẩu ngốc nhà mình ngủ say.

“Ưm… chủ nhân! ~” Trong lúc ngủ mơ Phương Mặc phát ra một tiếng nỉ non khe khẽ.

Phương Diệc Nhiên hơi khựng lại, ánh mắt tối sầm, cố nén ý niệm tử hình tại chỗ cái tên đang

ngủ mà còn không biết sống chết đi quyến rũ mình, cúi đầu hôn lên đôi môi cứ phát ra mấy âm

thanh mê hoặc kia.

Cắn lên đôi môi mỏng, ai bảo nó cứ không ngừng quyến rũ người ta.

Hôn đến khi Phương Mặc không thở nổi, mơ mơ màng màng mở mắt, kèm nhèm một hồi, nhìn

mãi mới rõ người trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là gọi chủ nhân rồi nhào tới, hôn đôi môi

vừa chà đạp mình.

Vẫn như cũ, Phương Diệc Nhiên cười, xem ra đêm qua điên cuồng đòi hỏi cũng không tạo ra bất

cứ cái bóng nào trong tâm trí cẩu ngốc thần kinh thô này, vẫn bám người như cũ, nếu là lúc

trước, nói không chừng Phương Diệc Nhiên sẽ đẩy ra, nhưng hôm nay lại để kệ cho cậu hôn

thoải mái, khinh bạc thoải mái.

“Chào năm mới! Giờ em dậy hay ngủ tiếp?” Phương Diệc Nhiên nhổm dậy định rời giường, y cứ

thơ thẩn nhìn Phương Mặc ngủ hồi lâu nên trời cũng không còn sớm nữa, nếu không dậy chắc

chắn sẽ phải đối diện với sự trêu cười của Lục Nhân.

Phương Mặc thấy chủ nhân dậy cũng không nói không rằng định dậy theo, tay vẫn tiếp tục ôm

eo Phương Diệc Nhiên không chịu buông.

Có điều kết quả là eo mềm nhũn vô lực, bám vào Phương Diệc Nhiên rồi lại ngã vật ra giường.

“Xương sống thắt lưng… không còn sức nữa.” Phương Mặc đau khổ nói, tay xoa nắn phần eo

đêm qua bị dùng quá độ.

“Hahaha.” Phương Diệc Nhiên cười đến vui, cún con thành thật như thế bảo người ta phải làm

sao bây giờ, cười đủ rồi liền cúi đầu hôn Phương Mặc vẫn chưa hiểu mô tê gì cả, vỗ vỗ đầu cậu

“Vậy em ngủ tiếp đi, bữa trưa tôi lên gọi.”

Nhưng Phương Diệc Nhiên vừa đứng dậy, mặc quần áo, một bàn tay đã thò qua dưới cánh tay y

mặc giúp, cài nút áo hộ Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn, còn ai ngoài Phương Mặc nữa, cậu vẫn đang ***,

ngồi xổm trên giường, thò tay ra từ phía sau nghiêm túc cài áo giúp Phương Diệc Nhiên, chính là

vẻ mặt thì nhăn nhó, không biết là thắt lưng đau hay là chỗ khó nói đau nữa.

Phương Diệc Nhiên vỗ vỗ vào tay cậu “Để tôi tự làm, em không sợ lạnh à, mau mặc quần áo

vào.” Phương Mặc vẫn làm lơ, bướng bỉnh cài hết nút áo cho Phương Diệc Nhiên, rồi mới tập

tễnh đi lấy đồ mặc vào với dáng vẻ vô cùng đáng thương. phongmy.wordpress.com Page 250



Phương Diệc Nhiên cười khổ lắc đầu, ôi cái bộ dạng đáng thương này a, y vuốt phẳng một nếp

nhăn trên áo, đi qua ôm lấy cẩu ngốc vừa đần vừa đáng yêu nào đó, xoa xoa eo cậu, hỏi: “Đau ở

đây à?”

Cũng không ngờ, Phương Mặc “Ưm” một tiếng rồi nhũn ra trong lòng y, Phương Diệc Nhiên

luống cuống tay chân đỡ lấy người, bó tay thực sự không biết nên nói gì, cái tên này không biết

có ý thức được mình luôn luôn quyến rũ người khác không, đặc biệt là vào sáng sớm, nếu không

nhờ vào y định lực mười phần, bây giờ có khi hai người lại lăn lên giường rồi.

“Đau thế cơ à?”

“Thoải mái.” Phương Mặc vẫn dựa vào lòng Phương Diệc Nhiên không chịu đứng dậy, híp mắt

hưởng thụ, bàn tay ấm áp của chủ nhân xoa trên phần eo tê dại thật là dễ chịu.

Hai người đang dính lấy nhau thì bị một chặp tiếng gõ cửa cắt ngang.

“Rời giường chưa? Hay là chết trên giường rồi đấy?” Giọng Lục Nhân truyền tới từ sau cánh

cửa.

Phương Diệc Nhiên định đứng dậy mở cửa, Phương Mặc vẫn ngồi trên đùi y không chịu đứng

dậy, không cho y đi.

Hừ, đáng ghét, quấy rầy cậu và chủ nhân thân thiết.

Phương Diệc Nhiên hết cách, vẫn ôm Phương Mặc xoa eo cho cậu, rồi cao giọng đáp: “Vào đi,

cửa không khóa.”

Lục Nhân mở cửa đi vào, thấy hai người vẫn dính vào nhau như thể sinh đôi, hừ một tiếng, lại bị

Phương Mặc hừ đáp trả.

Phương Diệc Nhiên cười, xoa cằm Phương Mặc, lúc này Phương Mặc mới ngoan ngoãn chui vào

lòng chủ nhân.

“Chào năm mới.” Phương Diệc Nhiên thấy Phương Mặc ngoan rồi lúc này mới chào Lục Nhân.

“Chào năm mới, chán chê rồi thì xuống nhận quà năm mới đi.”

Hai người hôn hít ôm ấp một lúc lâu mới xuống, dưới lầu, Lục Nhân và Nhậm Phong đã ngồi ở

sô pha rồi, thấy Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc xuống, Lục Nhân liền chỉ vào quà để trên

bàn.

Phương Diệc Nhiên thấy một cái hộp cân bằng nhiệt hình tròn, không cần mở cũng biết là gì,

Lục Nhân năm nào cũng như năm nào, đều tặng một chai rượu, chỉ khác nhãn hiệu mà thôi.

Phương Diệc Nhiên làm ra vẻ mặt tôi biết ngay mà, rồi kéo Phương Mặc ngồi xuống cạnh Lục

Nhân. phongmy.wordpress.com Page 251



Lục Nhân thấy vẻ mặt đó của Phương Diệc Nhiên, nói “Sao, cậu không thích à?” Giọng điệu đầy

ý tứ cậu dám nói không thích thử xem.

“Thích chứ thích chứ.” Phương Diệc Nhiên cũng trả lời cho có, lấy từ trong túi ra một cái hộp

cho Lục Nhân “Tặng anh.”

“Hừ, còn tưởng cậu có tâm ý gì lắm, vẫn như mọi năm thôi mà.” Còn hơn thái độ không thèm

mở của Phương Diệc Nhiên, Lục Nhân nể mặt hơn chút, mở quà ra, bên trong quả nhiên là một

cái đồng hồ đeo tay. Lục Nhân thì mỗi năm tặng một chai rượu, Phương Diệc Nhiên thì mỗi năm

tặng hắn một cái đồng hồ.

Năm nay là một chiếc Patek Philippe Sky Moon Tourbillon, Lục Nhân ngắm nghía một chút rồi

sau đó đeo thử lên tay, nói thầm một câu “Vẽ quần áo mà cũng kiếm được nhiều tiền thế sao?”

“Sao mà nhiều tiền bằng bác sĩ các anh được.” Phương Diệc Nhiên cười, sau đó lấy ra một cái

hộp đưa cho Nhậm Phong, “Cái này tặng anh.”

“A a, tôi cũng có sao, cảm ơn, cảm ơn.” Nhậm Phong nhận lấy rồi khẩn cấp mở ra, cười thỏa

mãn, cũng không phải vì đồng hồ đắt giá, mà bởi vì đó cũng là một chiếc Patek Philippe Sky

Moon Tourbillon, chỉ có màu khác của Lục Nhân, chiếc của Lục Nhân là bạch kim mặt màu

trắng, còn của hắn là bạch kim mặt màu đen, nhìn kiểu gì cũng giống đồng hồ đôi .

Nhậm Phong cười hí hí, cởi đồng hồ trên tay ra, rồi đeo chiếc được tặng lên, hí hí, đồng hồ đôi a.

Lục Nhân tức giận lườm Phương Diệc Nhiên một cái, rồi lại lườm Nhậm Phong đang cười khúc

khích, cuối cùng cũng không tháo đồng hồ xuống, coi như cam chịu hai người đeo đồng hồ đôi.

Sau khi tặng xong quà cho hai người họ, Phương Diệc Nhiên quay đầu lại ghé vào bên tai

Phương Mặc, nhỏ giọng nói: “Của em, về nhà sẽ tặng cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play