“Buổi trưa muốn ăn gì để tôi làm?” Phương Diệc Nhiên tốt bụng hỏi Lục Nhân, Phương Mặc ở
trong lòng vừa nghe câu đó liền trợn mắt nhìn Lục Nhân, như là bất mãn chuyện Lục Nhân bắt
Phương Diệc Nhiên phải nấu ăn.
“Bữa trưa ăn gì cũng được, có lẽ lát nữa nguyên liệu sẽ được chuyển tới, cậu xem thế nào rồi
làm.” Lục Nhân nằm dài trên sô pha như thể không xương, cũng không thèm để ý ánh mắt của
Phương Mặc, chơi đùa với Tiểu Mao Cầu đang tung tăng trên người hắn.
“Hóa ra anh đã ủ mưu từ lâu.” Phương Diệc Nhiên cười, đến nguyên liệu nấu ăn cũng đã đặt
trước chuyển tận nơi, giờ y không nấu bữa tất niên không được rồi. “Đừng nằm nữa, đi gọi
Nhậm Phong dậy đi, dù sao người ta cũng là khách, đừng để bị đói.”
“Ăn ít đi một tí cũng chả chết được, coi như giảm béo.” Lục Nhân vô tình đáp.
Lần này đến phiên Phương Diệc Nhiên lườm hắn, chưa từng thấy ai đối xử với người ta của
mình như thế cả, cho dù là chưa vào cửa, thì tốt xấu gì cũng đã để anh dùng qua, nhất thiết phải
đối xử với người ta như thế sao?
(:”> Nguyên văn là “đã để anh thao qua” hụ hụ, lẽ nào anh Lục là seme thật hí hí)
“Được rồi được rồi, để tôi đi gọi.” Lục Nhân bị Phương Diệc Nhiên nhìn chằm chằm đành giơ
tay đầu hàng, đúng lúc này thì chuông cửa vang lên.
“Hàng đến đấy.” Xem ra là nguyên liệu đặt mua đã đến, Lục Nhân nói một tiếng, nhưng người
thì chẳng nhúc nhích tí nào, vẫn cuộn mình trên sô pha không có ý định ra khỏi ổ.
Phương Diệc Nhiên vỗ vỗ Phương Mặc ý bảo cậu đứng dậy, chờ Lục Nhân mở cửa thì thà tự
mình đi mở còn hơn. Phương Mặc không tình nguyện đứng dậy khỏi lòng Phương Diệc Nhiên.
Nếu đã không được ngồi trong lòng chủ nhân nữa thì đương nhiên cũng không bắt Phương Diệc
Nhiên phải đi mở cửa, mà đã tự chạy ra rồi.
Mở cửa ra xem, quả nhiên là người giao hàng tới.
Phương Diệc Nhiên cũng đi theo, nhìn ra ngoài xong liền mặt liền nhăn tít, ngoài cửa là cả một
xe lớn, chắc không phải là Lục Nhân mua tất cả những thứ hắn biết đấy chứ… Có những hòm
còn chưa xé cả tem hải quan. Phương Diệc Nhiên thực sự bó tay, chỉ là một bữa tất niên thôi, có
cần khoa trương như vậy không, nhìn người giao hàng bận rộn chuyển đồ vào bếp hết lượt này
tới lượt khác, Phương Diệc Nhiên cũng chỉ đành lao vào giúp thôi, còn có thể nói gì được nữa,
cũng đâu thể trả lại hàng.
Cũng may mà bếp ở biệt thự khá lớn, trong đó thậm chí còn có cả một phòng lạnh dùng để giữ
đồ tươi, nhờ thế mới không làm cho phòng bếp bị chật cứng cả lại. Phương Diệc Nhiên chỉ dẫn
người ta sắp xếp đồ theo từng loại một, bận bịu hơn một tiếng, đến khi nhìn lại những thứ hải sản
thịt thà này cũng chỉ biết nhăn trán, chắc đủ cho bốn người họ ăn cả tuần mất. phongmy.wordpress.com Page 230
Thò đầu ra nhìn phòng khách, đã không thấy Lục Nhân đâu nữa, có lẽ là đi gọi Nhậm Phong dậy
rồi, chỉ mong đừng có nhảy luôn lên giường mây mưa thêm một trận nữa thôi. Phương Diệc
Nhiên quay đầu lại ôm eo Phương Mặc nãy giờ vẫn nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi mình, bóp
bóp thịt trên mông cậu, cười hỏi: “Em muốn ăn gì?” Lúc này đồ ăn gì cũng có, chỉ cần Phương
Mặc nói được thì y cũng làm được cho cậu.
Phương Mặc liếc một vòng quanh bếp, có những thứ thậm chí cậu cũng không biết gọi là gì, đặc
biệt là mấy loại hải sản, con nào con nấy hình thù kỳ quái, tỷ như cái thùng trước mặt toàn là
những quả bóng gai xù như nhím, Phương Mặc nghi hoặc không biết những thứ này thì ăn bằng
cách nào đây, không chỉ có thể, kể cả cá cũng nhiều loại cậu chẳng biết tên là gì, trông thì kỳ
quái, có con xấu kinh khủng, giống như cá chạch, nhưng toàn thân màu đỏ, Phương Mặc cực kỳ
nghi ngờ có khi nào có độc không.
Phương Mặc nhìn đi nhìn lại, cuối cùng nhìn chủ nhân đang tựa vào cậu, ậm ờ nói: “Có thể ăn
thịt không ạ…” Nói chung thịt vẫn là an toàn nhất…
Phương Diệc Nhiên lại đen mặt, lườm Phương Mặc một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được
cười mà cắn môi trên của Phương Mặc: “Em á, chỉ biết ăn thịt thôi, sớm muộn cũng có ngày tôi
nấu em lên ăn.”
Phương Mặc đuổi theo đôi môi của Phương Diệc Nhiên còn không kịp, đâu còn quan tâm tới lời
Phương Diệc Nhiên nói sẽ nấu mình nữa, đừng nói là đùa, không chừng Phương Mặc còn tắm
rửa sạch sẽ nằm ngửa chờ Phương Diệc Nhiên ăn cơ.
Phương Diệc Nhiên cười nhéo mũi cậu, “Vậy ăn thịt đi, làm đơn giản chút, tôi chưa dậy em làm
cơm tây đúng không.” Rồi xoay người đi chuẩn bị bữa trưa, nhưng Phương Mặc phía sau vẫn
không buông tay, bám chặt lấy Phương Diệc Nhiên như hình với bóng.
Phương Diệc Nhiên quen rồi nên cũng không đuổi cậu đi, còn thi thoảng bảo cậu lấy này lấy kia,
dạy cậu làm như thế nào, ở bước này thì có bí quyết gì, hai người ở trong bếp cùng làm cơm
trưa, kể ra cũng rất tình thú.
Vừa làm xong bốn phần ăn bày lên bàn thì Lục Nhân và Nhậm Phong xuống lầu như thể đặt hẹn
giờ vậy, khiến Phương Mặc hoài nghi không biết có phải hai người này cố tình đợi họ nấu xong
mới xuống chỉ việc ăn không.
Bên này Phương Diệc Nhiên vẫn còn đang dạy Phương Mặc nên bày bộ đồ ăn như thế nào, chỉ
riêng dĩa ăn cũng đã bao nhiêu loại làm Phương Mặc nhìn hoa cả mắt.
“Rất đơn giản, em xem này, đầu tiên đặt đĩa chính, bên trái để ba cái dĩa, cái này để ăn cá, cái để
ăn thịt là cái lớn nhất, còn cái để ăn sa lát thì nhỏ hơn một chút; sau đó bên phải là để dao, dao ăn
cá là cùng bộ với dĩa, rồi sau đó là thìa, cuối cùng là một dĩa nhỏ để khều hải sản có vỏ, chĩa trên
đầu sẽ khác với những cái còn lại, đúng, chính là cái nhỏ nhất này.” Phương Diệc Nhiên vừa
cười vừa dạy Phương Mặc, còn tranh thủ chào hỏi hai người Lục Nhân. phongmy.wordpress.com Page 231
“Cái đĩa nhỏ này là đĩa bơ, ở trên đặt dao quết bơ. Đặt ở bên trái của đĩa chính. Bên phải chếch
lên trên là để chén rượu.”
Lúc này Lục Nhân đã xuống, chỉ vào bốn cái ly kích cỡ khác nhau, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng
nói: “water, red wine, white, and sherry~”, nói xong thấy Phương Mặc và Nhậm Phong đang
mang vẻ mặt như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn mình, đành phải lặp lại “Ly nước, ly vang
đỏ, ly vang trắng, ly rượu vang sherry.”
Dứt lời còn không quên trách Phương Diệc Nhiên “Hôm nay là giao thừa đó, thế mà cậu lại làm
cơm tây, chậc chậc.” Lục Nhân làm ra vẻ cậu thật là sính ngoại, nhưng người thì đã bước vào
trong bếp để xem rốt cuộc Phương Diệc Nhiên làm món gì ngon.
Nhậm Phong cũng đuổi theo giúp, bị Phương Diệc Nhiên ngăn lại, cười nói: “Anh ngồi đi, để
Tiểu Lộ lấy, buổi trưa ăn đơn giản thôi, cũng không có nhiều món lắm, đừng để ý tiếp đãi không
được chu toàn.” Rồi lại hỏi “Rượu khai vị muốn uống loại nào?”
Nhậm Phong nuốt nước miếng, lòng thầm hô may mà mình thông minh, cả một bàn tiệc như thế
lại còn nói tiếp đãi không chu toàn, kể cả mấy nhà hàng sa hoa mà hắn từng tới cũng không thấy
bộ đồ dùng ăn lắm thứ như thế, nếu không phải vừa rồi nghe Phương Diệc Nhiên nói cho
Phương Mặc nghe cái gì dùng làm gì thì hắn cũng không biết có gì khác nhau, đến lúc ăn lấy sai
thì lại mất mặt với Lục Nhân.
“Vang đỏ đi.” Nhậm Phong nhìn tủ rượu toàn những cái tên nước ngoài, không biết uống loại
nào, rất sợ làm trò cười, đành phải chọn một cái tên quen thuộc.
Phương Diệc Nhiên dừng một chút, muốn giải thích với Nhậm Phong là chai vang đỏ hắn chọn
có vị chát mạnh, khá đậm, là rượu dùng trong bữa ăn chính, không hợp để làm rượu khai vị, hơn
nữa trong những bữa ăn chính thống cũng không hay dùng vang đỏ để làm rượu khai vị, có điều
nghĩ lại đây cũng không phải mở tiệc chiêu đãi chính quy gì, bây giờ cũng nhiều người uống
vang đỏ khai vị, nếu hắn muốn uống thì để hắn uống vậy, không cần nói ra làm hắn mất mặt, y
cũng không phải là Lục Nhân. Nhưng vừa định cầm vang đỏ ra rót cho Nhậm Phong thì đã bị
Lục Nhân đang bưng thức ăn ra kéo lại.
“Đừng lãng phí rượu của tôi.” Nghe như là đang nói Phương Diệc Nhiên, có điều thực sự là nói
ai thì cũng chưa chắc.
“Vậy uống chút sâm-panh là được, vị dịu hơn.” Phương Diệc Nhiên để chai vang lại đổi sang
một chai sâm-panh rót cho Nhậm Phong, lại đổi một chai khác “Em xem có thích vị của Martini
không, tôi khá ưa loại này.” Rồi rót cho Phương Mặc và mình mỗi người một ly, sau đó hỏi Lục
Nhân, “Anh vẫn như cũ, Sherry đúng không?”
Lục Nhân thỏa mãn gật đầu, như là hài lòng với việc Phương Diệc Nhiên nhớ rõ sở thích của
mình, bốn người ngồi vào chỗ, rồi bắt đầu yên lặng dùng bữa. phongmy.wordpress.com Page 232
Trong lúc ăn, thìa của Nhậm Phong thường đụng phải bát đĩa tạo ra âm thanh, nhưng chính hắn
không lưu ý, chỉ có Lục Nhân nhịn không được nhíu mày, cuối cùng phải nói một câu: “Có biết
lịch sự không hả.”
Nhậm Phong sửng sốt, sau khi nhận ra là nói mình, nhất thời nhẹ chân nhẹ tay không dám tạo ra
âm thanh gì nữa, lòng thầm mắng một câu: đồ soi mói. Có điều nhìn kỹ, Lục Nhân và Phương
Diệc Nhiên ăn uống đúng là không tạo ra bất cứ âm thanh gì, đừng nói là thìa đụng phải đáy bát,
ngay cả cắt thịt cũng không một tiếng động, ăn uống từ tốn, động tác thanh lịch, trông đẹp mắt
cực kỳ, khiến người ta nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Đương nhiên cái đẹp trong mắt Nhậm Phong chỉ giới hạn tới Lục Nhân thôi, Phương Diệc Nhiên
thì hắn nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, ai bảo y và Lục Nhân có vẻ rất thân thiết, khiến
Nhậm Phong đầy cảm giác bất an, nếu không phải Phương Diệc Nhiên có Phương Mặc rồi, thì
Nhậm Phong nhất định sẽ cho y lên thành tình địch số một.
Phương Diệc Nhiên đồng ý cho Phương Mặc ăn thịt, quả nhiên là có thịt ăn, cả một tảng thịt bò
bít tết, Phương Mặc nhìn mà hai mắt tỏa sáng lấp lánh, có điều dao dĩa bị Phương Mặc đổi hết từ
tay phải sang tay trái, lại từ tay trái về tay phải, hết chọc lại cứa, làm thế nào cũng không thể ăn
được miếng thịt vào miệng, liền liếc chủ nhân, liếc Lục Nhân, làm thế nào mà họ có thể dễ dàng
cắt cả miếng thịt bò to thành từng miếng nhỏ được nhỉ.
Phương Diệc Nhiên trông Phương Mặc có vẻ sốt ruột, buồn cười, liền buông dao dĩa xuống, lau
miệng, rồi lấy đĩa của Phương Mặc sang. Phương Mặc lập tức ngước nhìn Phương Diệc Nhiên,
dáng vẻ đầy thương cảm. Cậu cho rằng mình thường xuyên tạo ra tiếng lách cách còn nhiều hơn
cả Nhậm Phong, ngay đến Nhậm Phong còn bị Lục Nhân mắng, thì chủ nhân chắc chắn là cũng
giận lắm, giận nên sẽ không cho cậu ăn nữa.
Hóa ra, Phương Diệc Nhiên lấy đĩa sang để chia miếng thịt nhỏ ra cho Phương Mặc, sau đó lại
đặt xuống trước mặt cậu, để cậu khỏi mất công dùng dĩa phân cao thấp với miếng thịt bò, cười
nói: “Nhìn gì nữa, ăn đi.”
Phương Mặc sướng rơn, hớn hở buông dao, chỉ dùng dĩa thôi thì cậu rất thạo, vui vẻ ăn bò bít tết
mà chủ nhân tỉ mỉ làm, cuối cùng cũng được ăn rồi, suýt nữa cậu còn phải dùng tới đũa nếu thực
sự không ăn được.
Nhậm Phong ở bên cạnh nhìn mà thấy mất mát vô cùng, cái vị kia nhà mình sao chẳng biết săn
sóc như thế, bất quá nhìn sang thấy dáng vẻ Lục Nhân cầm dao dĩa mê người như là cầm dao giải
phẫu, nhớ tới đôi tay kia khơi lên tình cảm mãnh liệt vô hạn trên người mình, trong nháy mắt liền
quên sự ấm ức này, chuyên tâm nhìn Lục Nhân mà chảy nước miếng.
*Dưới đây là cách bài trí đồ dùng theo tiêu chuẩn :3 về vị trí cốc có hơi khác 1 chút so với lời
anh Lục Nhân nói nhưng cơ bản là như vậy phongmy.wordpress.com Page 233