Tiểu Mao Cầu cắn bánh quy rôm rốp, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt to tròn nhìn Tiểu Bát cùng
Phương Diệc Nhiên đang gối lên người cậu, rồi lại quay đầu nhìn Lục Nhân đang ôm mình, thỉnh
thoảng nhận lấy miếng bánh từ tay hắn để ăn tiếp.
“Hai người thật là…” Lục Nhân bất đắc dĩ nhìn hai tên không chịu rời nhau ra nửa khắc, vừa rồi
Phương Mặc chưa đi được bao lâu đã quay lại, Phương Diệc Nhiên thì có vẻ đã quen rồi. Lục
Nhân đảo mắt, tức tối nói.
“Chúng tôi làm sao?” Phương Diệc Nhiên tựa trên lưng Tiểu Bát, gãi tai cậu nghịch nghịch, cười
tủm tỉm, giả ngây hỏi lại Lục Nhân. Tiểu Bát thì vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên sô pha, thò đầu
ra từ dưới cánh tay Phương Diệc Nhiên, để Phương Diệc Nhiên dùng làm gối ôm, tai rung rung
muốn tránh khỏi sự quấy rầy của Phương Diệc Nhiên. Chỗ đó của cậu rất mẫn cảm, bị y làm cho
ngứa ngáy, nhưng lại không tránh được, cuối cùng cúi đầu cam chịu để cho Phương Diệc Nhiên
chơi.
“Hai thằng đàn ông con trai mà cứ dính lấy nhau.”
Phương Diệc Nhiên cười, nhưng không phủ nhận, trái lại đáp: “Anh và Nhậm Phong ý, coi như
là tôi nhiều chuyện đi, nếu như anh định cùng hắn lâu dài, thì đối xử với người ta cho tốt, đừng
suốt ngày làm hắn mất mặt, còn nếu anh không có ý định đó, thì sớm làm cho hắn bỏ cuộc đi,
đừng cho hắn hy vọng.”
Lục Nhân không đáp, chỉ xoa xoa bụng nhóc con, híp mắt nhìn Phương Diệc Nhiên, nói: “Nếu
như hắn không bỏ cuộc thì sao?”
Phương Diệc Nhiên sửng sốt, ý của Lục Nhân là không muốn cùng với Nhậm Phong sao? “Anh
mang hắn theo cùng đón năm mới, anh bảo hắn phải hết hy vọng thế nào đây.”
“Tôi biết rồi.” Lục Nhân đáp. phongmy.wordpress.com Page 221
“Sự kiên trì của mỗi người là có hạn, đừng suốt ngày thử thách hắn, khiến hắn chờ đợi. Một ngày
nào đó hắn theo đuổi anh tới mệt mỏi, sẽ bỏ đi, thì anh đừng hối hận.”
“Hắn dám á.” Lục Nhân hừ một tiếng, tàn bạo nói, “Xem tôi có chặt đứt chân hắn không.”
Phương Diệc Nhiên bó tay, Lục Nhân hành người ta sống dở chết dở, không biết là có ý gì, vừa
nói người ta muốn bỏ đi, thì lại ra vẻ giận dữ, xem ra là cũng thích đây.
“Nói tôi nghe một chút đi, rốt cuộc là anh không được tự nhiên cái gì chứ? Là không vừa mắt
hắn?” Phương Diệc Nhiên không ngờ Lục Nhân cũng có lúc do dự như thế này, không khỏi tò
mò, trong ấn tượng của y, Lục Nhân là người nói là làm vô cùng quyết đoán cơ.
“Sao nào, giờ cậu thành đôi với cẩu ngốc kia rồi, nên muốn tác hợp cho tôi? Muốn tất cả mọi
người xung quanh đều có đôi có cặp mới thỏa mãn chứ gì?” Lục Nhân cười nói.
Cẩu ngốc bị điểm danh lập tức quay đầu ra từ dưới cánh tay Phương Diệc Nhiên, nhe răng với
Lục Nhân.
Phương Diệc Nhiên cười tủm tỉm gãi cằm Tiểu Bát, lại bị Tiểu Bát liếm vào lòng bàn tay “Dù
thật sự là xã hội đen thì cũng là nghề rất có tiền đồ mà.” Phương Diệc Nhiên nói đùa.
Lục Nhân lườm Phương Diệc Nhiên, nói vẻ khinh bỉ: “Xã hội đen mà chả có kỹ thuật gì, như
hắn chỉ là làm bộ lưu manh thôi.”
Lần này đến lượt Phương Diệc Nhiên phải bật cười, vui vẻ nói: “Tức là anh chê hắn chưa đủ lưu
manh à.”
Đáp lại Phương Diệc Nhiên là một miếng bánh quy cho chó ném tới, Phương Diệc Nhiên đưa tay
bắt lấy, nhưng không ép Tiểu Bát ăn, mà thảy luôn vào miệng mình, nào ngờ vừa tới bên mép thì
Tiểu Bát đã bất ngờ đoạt mất, còn thuận tiện liếm luôn cả miệng của Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên choáng váng mất một lúc, cuối cùng tức giận vò tung lông trên đỉnh đầu
Tiểu Bát, cười mắng: “Cướp được từ miệng tôi ăn ngon hơn đúng không hả?” Ngay cả Lục
Nhân ở bên cạnh cũng bị Tiểu Bát làm cho bó tay, vừa rồi Phương Diệc Nhiên đút cho cậu còn
phải dỗ ngon dỗ ngọt, giờ thì hay, vẫn là bánh bích quy cho chó đó, nhưng là cướp từ miệng
Phương Diệc Nhiên lại khác.
Tiểu Bát nhai vài cái rồi nuốt luôn miếng bánh vào bụng, lại ngoan ngoãn nằm xuống đóng vai
gối ôm.
“Anh đừng đút cho nó ăn nữa, nó sắp vỡ bụng rồi.” Phương Diệc Nhiên thấy bụng Tiểu Mao Cầu
tròn vo, lo lắng, vật nhỏ xíu như vậy, vừa nãy mải nói chuyện không để ý là Lục Nhân đã cho nó
ăn bao nhiêu bánh rồi.
Lục Nhân dùng hai ngón tay nhấc cổ Tiểu Mao Cầu lên ngang mặt, lại chọt chọt cái bụng nó hỏi:
“Có khỏe không?” phongmy.wordpress.com Page 222
Phương Diệc Nhiên hết nói nổi, đứng dậy: “Cũng muộn rồi, đi ngủ sớm một chút đi, đừng làm
Nhậm Phong hiểu lầm đôi ta làm trò gì bí mật.” Tiểu Bát ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi sô pha
bám theo, ngồi nghiêm bên chân Phương Diệc Nhiên, đầu tiến vào dưới bàn tay cho y xoa đầu.
“Nếu chúng ta mà có gì thật thì đến lượt hắn chắc?” Lục Nhân cũng đứng dậy.
Phương Diệc Nhiên cười, kể ra thì cũng đúng, nếu y và Lục Nhân thật sự có ý đó thì đã sớm
thành đôi rồi, đâu cần chờ tới bây giờ. Phương Diệc Nhiên vỗ vỗ đầu Tiểu Bát, nói: “Tối nay để
nhóc con ở chỗ hai anh nhé.”
“Tại sao? Rõ ràng là của cậu mà?” Lục Nhân ôm nó, hỏi.
“Không phải tại Tiểu Bát nhà tôi rất hay ghen sao.” Phương Diệc Nhiên tiếp tục xoa đầu Tiểu
Bát, tên này suốt ngày bắt nạt nhóc con kia, mỗi lần ngủ đều bon chen đẩy nó khỏi giường mới
chịu, chẳng phải là ghen thì là gì. Nói xong không đợi Lục Nhân trả lời đã chuồn mất, Tiểu Bát
phe phẩy đuôi bám theo gót chủ nhân.
Phương Diệc Nhiên cùng Tiểu Bát về phòng, Tiểu Bát không nói không rằng nhảy lên giường, bị
Phương Diệc Nhiên chặn đầu lại, “Bẩn thế này làm dơ giường rồi.”
Tiểu Bát ai oán nhìn Phương Diệc Nhiên, ngồi dưới đất gác đầu lên giường, trong họng phát ra
mấy tiếng ư ư như là muốn cầu thương xót, trông đáng thương vô cùng.
“Làm nũng cũng vô ích, em ngủ dưới sàn.” Phương Diệc Nhiên ghé vào trên giường, gõ vào ót
Tiểu Bát nói, thuận tiện liếc xuống sàn, dưới đó trải thảm dày, Tiểu Bát dù ngủ dưới sàn cũng
không sợ lạnh.
Tiểu Bát liếm liếm ngón tay Phương Diệc Nhiên, dùng đầu cọ cọ, mong chủ nhân hồi tâm
chuyển ý, tránh được kiếp ngủ sàn nhà.
Phương Diệc Nhiên rụt tay lại, trốn vào trong chăn, nói “Ngủ đi.” Sau đó liền tắt đèn, trong
phòng tối om.
Phương Diệc Nhiên còn tưởng rằng Tiểu Bát sẽ nhảy lên giường, hoặc biến lại về Phương Mặc
rồi mới bò lên, dù sao kiểu gì thì Phương Diệc Nhiên cũng sẽ không đẩy cậu xuống nữa, vừa rồi
chỉ là trêu cậu thôi, lúc ở nhà có phải là chưa từng ngủ trên giường trong hình dáng Tiểu Bát đâu,
dù sao giường có bẩn thì cũng là Tiểu Bát giặt.
Không ngờ chờ một lúc lâu Tiểu Bát cũng không có động tĩnh gì, Phương Diệc Nhiên nhổm dậy
nhìn, bởi vì bị bóng của giường che khuất nên đằng sau tối thui không nhìn thấy gì, đưa tay ra sờ
cũng trống không, chẳng lẽ trốn đi rồi sao?
Phương Diệc Nhiên vội bật đèn bàn lên xem, vẫn không thấy Tiểu Bát đâu, không biết là chạy đi
đâu rồi? Phương Diệc Nhiên đành phải thò người ra ngoài, lúc này mới thấy ở bên giường có
một cái đuôi xù lông, nhìn đi xuống mới thấy một cục lù lù màu đen xám. Hóa ra là Tiểu Bát
cuộn tròn lại nằm dưới chân giường, vừa rồi y không phát hiện. phongmy.wordpress.com Page 223
Thấy Phương Diệc Nhiên bật đèn, đầu của Tiểu Bát nhoi ra từ trong đống lông xù, nhìn Phương
Diệc Nhiên một cái, lại uể oải lùi về như cũ.
Phương Diệc Nhiên cười, cái người này chỉ biết làm bộ đáng thương thôi, hình thể thì lớn như
thế, cân nặng cũng phải mấy chục ký, mà tưởng là cuộn tròn vào thì sẽ không tốn diện tích à.
Phương Diệc Nhiên không khỏi buồn cười, lại nằm xuống giường, nhưng thò tay vuốt ve lông
của cậu, cũng không biết đang sờ là đuôi hay đầu, người này chắc tự coi mình là quả bóng.
“Còn chưa lên à?” Phương Diệc Nhiên thấy Tiểu Bát không nhúc nhích, đành phải lên tiếng.
Tiểu Bát vốn nằm thờ ơ trong nháy mắt liền sinh long hoạt hổ bổ nhào lên giường, rồi rúc ngay
vào lòng Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên bị đập vào ngực, không khỏi cười xoa xoa
ngực, rồi vuốt lưng Tiểu Bát mắng: “Quỷ nghịch ngợm.”
Tiểu Bát liếm cằm Phương Diệc Nhiên lấy lòng, bị Phương Diệc Nhiên gõ đầu lườm: “Liếm gì
nữa, muốn ngủ dưới đất đúng không?”
Tiểu Bát ô ô hai tiếng, ngoan ngoãn ghé vào ngực Phương Diệc Nhiên, chỉ mở đôi mắt tròn vo
lên nhìn y.
Phương Diệc Nhiên vỗ đầu cậu, rồi kéo chăn qua quấn cả hai vào, tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phương Diệc Nhiên dậy sớm bất thường, vừa tỉnh lại đã thấy trên người toàn
mồ hôi, trong lòng như ôm một cái lò sưởi vĩ đại, cúi đầu nhìn hóa ra là Tiểu Bát đã biến lại
thành người, trở về là Phương Mặc, toàn thân trần trụi cuộn mình trong lòng y, tứ chi quấn chặt
lên người y như là bạch tuộc.
Phương Diệc Nhiên dở khóc dở cười, chọt chọt mặt Phương Mặc, vậy mà cậu vẫn không tỉnh,
chỉ lầm bầm mấy câu, rồi lại chui vào lòng Phương Diệc Nhiên, né tránh sự quấy nhiễu.
Phương Diệc Nhiên cười lắc đầu, nghiêng sang nhìn chung quanh, bình thường giờ này Phương
Mặc đã dậy rồi, có lẽ hôm qua quá mệt lại đi ngủ muộn nên mới thế, còn y thì trên đường đã ngủ
suốt rồi, buổi chiều cũng ngủ một chút, nói chung là ngủ đủ rồi, hiếm khi có dịp dậy sớm.
Không quấy rầy Phương Mặc nữa để cho cậu ngủ yên, chỉ là muốn thoát khỏi sự dây dưa của
Phương Mặc để rời giường cũng tốn rất nhiều sức lực, người này cứ như keo con voi, Phương
Diệc Nhiên vừa tách ra một chút là cậu lập tức dán chặt lại ngay. Thật vất vả mới rời khỏi
giường, Phương Diệc Nhiên đã mồ hôi đầm đìa, lại nhìn sang Phương Mặc, đang ôm gối đầu làm
thế thân của Phương Diệc Nhiên, vẫn ngủ say.
Phương Diệc Nhiên lắc đầu, vào trong tắm táp một lượt, lúc ra Phương Mặc vẫn giữ nguyên tư
thế ngủ cũ, chỉ có điều chăn sắp tuột tới tận dưới đất, lộ ra cặp mông trơn bóng và một cặp giò
thon thả, Phương Mặc chẳng hề hay biết tới tư thế đầy mời gọi của mình, lại còn thi thoảng ngửi
ngửi gối của Phương Diệc Nhiên, như là để cảm nhận mùi của chủ nhân. phongmy.wordpress.com Page 224
Phương Diệc Nhiên quỳ một gối lên giường, đắp lại chăn cho cậu, còn đặt một nụ hôn lên trán,
cười cười, lại thò tay vào trong chăn vuốt ve tấm lưng trần mịn màng, Phương Mặc rất chi hưởng
thụ cọ cọ cái gối trong lòng, líu ríu gọi “Chủ nhân.”
“Đang ngủ mà còn quyến rũ người ta.” Phương Diệc Nhiên lại trộm một cái hôn trên môi cậu rồi
mới đi ra ngoài, hiếm khi dậy sớm, phải làm bữa sáng cho Phương Mặc mới được, ừm, tiện thể
làm cho Lục Nhân và Nhậm Phong luôn.
Phương Diệc Nhiên xuống lầu, lúc đi qua phòng Lục Nhân còn nghiêng nghiêng tai lắng nghe
một chút, không có động tĩnh gì, có lẽ còn đang ngủ. Sờ sờ mũi, không ngờ hôm nay cái người
thích ngủ nướng nhất lại dậy sớm nhất, Lục Nhân vốn không thích ngủ nướng mà, chẳng lẽ là bị
Nhậm Phong quấn quít? có lẽ tối qua cũng lăn qua lăn lại tới khuya chăng? Phương Diệc Nhiên
cười gian suy đoán.