Hôm sau đi làm, Phương Diệc Nhiên nhìn cẩu cẩu chuẩn bị theo gót mình, cảm thấy khó xử, nếu
để nó theo thì khóa cửa rồi lát nữa nó về nhà bằng cách nào, không lẽ để nó lang thang ở ngoài
cả ngày? Nhưng bây giờ dù sao cũng là cẩu cẩu nhà mình nuôi rồi, không thể mặc nó như thế
được. Mà không cho nó theo, để nó ở nhà một mình, Phương Diệc Nhiên lại có chút lo lắng, trưa
nó ăn gì, có khi nào ở một mình sinh buồn chán không, dù sao trước kia nó đã tự do quen rồi,
nếu bị nhốt ở chỗ bé nhỏ này chắc sẽ không thích lắm đâu?
Phương Diệc Nhiên ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn cẩu cẩu đang ghé vào bên chân ngắm
mình, như là đang hỏi sao Phương Diệc Nhiên còn ngây ra ở cửa không đi. Phương Diệc Nhiên
ngồi xổm xuống, xoa xoa lỗ tai nó, thở dài: “Aii, nếu ngươi mà biết tự mở cửa thì tốt rồi, ta đã
không phải phiền não.”
Cẩu cẩu ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, liếm tay y cứ như nghe hiểu, bỗng nhiên dựng
người lên, hai móng vuốt vắt lên nắm đấm cửa, xoay ‘lách cách’ một chút, như là đang chứng
minh nó cũng biết mở cửa vậy…
Phương Diệc Nhiên câm nín, chú chó này không phải là xuất thân từ đoàn xiếc đấy chứ… Nhưng
mà biết mở cửa, không có nghĩa là sẽ biết dùng chìa khóa để mở, mình cũng không thể giao chìa
cho nó, để nó tự về được. Phương Diệc Nhiên cười tự giễu ý tưởng hoang đường của bản thân,
nhưng vẫn khom người vuốt ve cẩu cẩu đang ngoáy đuôi, khích lệ: “Thật thông minh.”
“Thôi đi vào nhà đi, ta còn phải đi làm.” Phương Diệc Nhiên phất tay ý bảo nó vào, y vẫn quyết
định để nó ở nhà, thứ nhất là an toàn, thứ hai là cũng không phải lo cẩu cẩu bị lạc đường. Nhưng
cún ta vẫn không chịu vào, bướng bỉnh ì ra bên chân Phương Diệc Nhiên. phongmy.wordpress.com Page 18
Phương Diệc Nhiên hết cách, đành bước vào nhà, quả nhiên cẩu cẩu ngoan ngoãn theo sát đi sau.
“Ngươi ở nhà, chờ ta về nhé?” Trấn an cẩu cẩu đã ngồi xổm xuống, nhưng Phương Diệc Nhiên
vừa đi mấy bước thì cẩu cẩu lại bám theo.
Phương Diệc Nhiên đau đầu, ngồi xuống, ý bảo nó làm theo, “Ta phải đi làm mà, ngươi ở nhà có
được không?” Đi vài bước quay đầu lại, tốt, cẩu cẩu vẫn ngồi ngoan chỗ cũ, đi tới cửa quay đầu
lại, nhìn theo cẩu cẩu đang chuẩn bị bước đi, trừng mắt, “Ngồi xuống.”
Cẩu cẩu vẫy đuôi mấy cái, nhìn chỉ thị của Phương Diệc Nhiên, lại ngồi xổm xuống, ngước nhìn
Phương Diệc Nhiên đầy mong chờ.
“Ngoan, lúc về sẽ mang theo xương cho ngươi nhé?” Phương Diệc Nhiên cười nói, bước ra
chuẩn bị đóng cửa. Cửa còn chưa khép đã thấy vút một cái, một bóng đen luồn qua khe cửa vọt
ra ngoài, Phương Diệc Nhiên nhìn cẩu cẩu lại đứng bên cạnh, còn vẫy đuôi vì thấy mình nhìn nó,
sờ trán bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi, chúng ta cùng đi.”
Nghe Phương Diệc Nhiên nói vậy, cẩu cẩu nhổm dậy liếm mặt Phương Diệc Nhiên, khiến y dở
khóc dở cười, khóa cửa lại, thật vất vả mới ra ngoài được.
Vốn tiễn Phương Diệc Nhiên tới cổng công ty cẩu cẩu sẽ dừng lại bên kia đường, nhưng hôm
nay lại tiếp tục đi theo khiến Phương Diệc Nhiên không khỏi có chút kỳ quái, vỗ vỗ đầu nó hỏi:
“Sao thế? Muốn đi làm với ta à?”
Quả nhiên Phương Diệc Nhiên đẩy cửa đi vào cẩu cẩu cũng bám theo chứ không dừng lại, khiến
Phương Diệc Nhiên hơi kinh ngạc.
Đương nhiên bảo vệ công ty thấy Phương Diệc Nhiên cùng một chú chó đi vào thì còn ngạc
nhiên hơn… Công ty tuy không có quy định rõ ràng là không cho phép mang thú cưng đi làm,
nhưng chỉ cần là người bình thường thì đều không làm vậy mà… Tuy rằng gần đây bảo vệ đã
quá quen thuộc với việc mỗi ngày có một chú chó hộ tống Phương Diệc Nhiên, còn thảo luận
nhiều lần về chú chó trung thành đó, nhưng mà theo vào công ty, có cần phải vậy không?
Mà có lẽ thôi đi, Phương Diệc Nhiên người ta là nhà thiết kế cấp cao của công ty BONA Á
Phương, người ta thích mang cún đi làm thì kệ người ta, công ty còn chẳng nói không cho phép,
dù sao cũng không tới phiên mình quan tâm, nhỡ đắc tội người ta thì miếng cơm khó giữ. Bảo vệ
hoàn toàn làm lơ chú chó to bự bên cạnh Phương Diệc Nhiên, chào hỏi y như mọi ngày.
Phương Diệc Nhiên cúi đầu nhìn cẩu cẩu bám dính bên cạnh, thấy bảo vệ không nói gì, y cũng
vui vẻ im lặng mặc kệ, hữu hảo gật đầu với bảo vệ, rồi mang theo cẩu cẩu vào thang máy. Trong
thang máy còn có nhân viên khác của công ty, đều chào hỏi Phương Diệc Nhiên, sau đó đồng
loạt quan sát chú chó bên cạnh.
Tuy rằng hình thể rất lớn, nhưng nhu thuận dựa vào một bên, nhìn qua như là không có vẻ gì uy
hiếp, mấy nữ đồng nghiệp đánh bạo thử sờ nó, còn chưa đụng tới đã bị cẩu cẩu nhe răng hung phongmy.wordpress.com Page 19
hăng lườm, hé miệng lộ ra hàm răng sắc bén, táp vào khoảng không một chút, như là đang cảnh
cáo các nàng, đừng có động vào ta, cẩn thận ta cắn mấy người.
Đương nhiên Phương Diệc Nhiên cũng nhìn thấy sự uy hiếp của nó, buồn cười vỗ đầu nó, ý bảo
nó đừng ẩu tả, lại thấy trên tay ướt ướt, hóa ra cẩu cẩu lại liếm lên.
Trong thoáng chốc đều là tiếng thấp giọng kêu của nữ đồng nghiệp, “Thật manh! Thật manh!”
“Quá đáng yêu ~” còn như là có “Nhân thú nha” gì đó mấy từ Phương Diệc Nhiên nghe không
hiểu, Phương Diệc Nhiên lắc đầu, phải lên tiếng nhắc nhở mấy bà cô sắp phát điên kia “Thang
may tới rồi.”
Vào phòng làm việc của mình, gọi cẩu cẩu tới sô pha “Đây, nếu mà có khách tới thì nhớ phải
nhường lại cho người ta nhé?” Nói xong, đi về phía bàn mình bắt đầu công việc, cần sửa chữa
bản thảo thiết kế, bản thảo mới của mùa xuân, báo cáo của bộ phận tiêu thụ, câu hỏi của bộ phận
điều tra nghiên cứu, còn có một số hàng mẫu đã hoàn thành cần Phương Diệc Nhiên xem qua,
việc nhiều vô cùng, Phương Diệc Nhiên cũng không rảnh để ý tới cẩu cẩu nữa, vùi đầu vào công
tác.
Đang cầm ảnh chụp người mẫu mặc trang phục mới để xem hiệu quả, trong đó có Chu Viêm,
Phương Diệc Nhiên xem xét, không hổ là người mẫu chuyên nghiệp, biểu cảm cực chuẩn, thể
hiện được hết cảm hứng của sản phẩm mới.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, cửa phòng làm việc bị đẩy tung ra.
“Hey~ Dean~”
Gương mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện kèm tiếng chào hỏi. Người tới không phải Chu Viêm đẹp
trai trong ảnh thì còn ai.
Phương Diệc Nhiên nhướn mày, y không cảm thấy người mẫu thì có chuyện gì phải tới tìm
mình, việc rất nhiều y không muốn bị quấy rối, nếu Chu Viêm không có lý do thỏa đáng thì đừng
trách y khách sáo.
“Ầy, đừng bày ra cái bản mặt này được không. Nghe nói anh mang một con cún đáng yêu đi làm,
cún đâu cún đâu?” Nói xong còn nhìn khắp phòng làm việc của Phương Diệc Nhiên như trẻ con.
Phương Diệc Nhiên bĩu môi, đang định nói chẳng phải ở trên sô pha sao, thế nhưng nhìn sang thì
làm gì còn gì ở đó, đi đâu mất rồi? Chợt thấy một cục lông bự bên chân mình… Hóa ra cẩu cẩu
đang nằm đó mà.
Phương Diệc Nhiên buồn cười, đẩy ghế ra một chút khom người xuống “Không sợ bị ghế chẹt
vào đuôi à?”
Chu Viêm nghe vậy liền ngó sang “To quá đi mất.”, giơ tay ra định vuốt, cẩu cẩu vốn đang lười
biếng nằm rạp ra đất liền trở nên cảnh giác, trừng mắt nhìn Chu Viêm đầy phòng bị, càng đừng
nói tới để cho hắn sờ soạng. phongmy.wordpress.com Page 20
“Nhỏ mọn quá, thôi thì sờ Dean vậy, hứ ~” Chưa từ bỏ ý định muốn thò tay qua liền bị Phương
Diệc Nhiên gạt móng vuốt sang một bên.
“Cậu đủ chưa, bị cắn thật thì đừng trách tôi.”
“Chậc, chả đáng yêu chút nào.” Chu Viêm trừng cẩu cẩu, cẩu cẩu không thèm liếc hắn, úp sấp
bên chân Phương Diệc Nhiên, “Đúng rồi, tên nó là gì?”
“Cái gì tên gì?” Phương Diệc Nhiên còn chưa hiểu.
“Cẩu ngốc này á.”
“Gọi là cẩu.” Phương Diệc Nhiên đáp.
Chu Viêm đen mặt, “Ý tôi là nó tên gì!”
Tên? Hình như vẫn chưa đặt một cái cho nó, cần không nhỉ? Tiễn Chu Viêm vẻ mặt thất bại khỏi
cửa, Phương Diệc Nhiên nhìn cẩu cẩu tự hỏi.
***