Trời vẫn còn đang đổ mưa tuyết, trên mặt đường phủ đầy tuyết đọng, lầy lội khó đi, vừa ướt vừa

trơn, cả con đường không có mấy xe cộ qua lại, Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc cũng không

gọi được taxi, đành phải đi bộ về nhà, con cún vừa ngốc vừa vụng nào đó lại còn mang theo

đúng một cái ô, khiến Phương Diệc Nhiên không biết phải nói gì.

Hai người cứ tập tễnh từng bước về nhà trong gió rét, thực sự gió quá lớn, cố gắng che ô cũng

chẳng có tác dụng gì nhiều, tuyết vẫn bám đầy người, Phương Mặc gần như kéo Phương Diệc

Nhiên vào trong lòng, mới miễn cưỡng che được cùng một cái ô.

Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn Phương Mặc chắn gió tuyết thay mình, lòng ngổn ngang

cảm xúc, không biết nên vui hay nên buồn, vui tất nhiên là vì Phương Mặc hoàn toàn chỉ lo cho

mình bị gió táp vào người, không hề để tâm cả người cậu đã bị phủ trong hoa tuyết, buồn lại là vì

Phương Mặc đối với mình chỉ bất quá là xuất phát từ lòng trung thành với chủ nhân, không có ý

niệm nào khác trong đầu.

Về đến nhà, dù có Phương Mặc che chở nhưng Phương Diệc Nhiên cũng lắc người được cả một

lớp tuyết, Phương Mặc thì khỏi phải nói, cả người gần như bọc trong tuyết rồi.

Phương Mặc vào thẳng phòng tắm, Phương Diệc Nhiên tưởng cậu đi tắm, còn nghĩ tên này cũng

tự giác nhỉ, còn bản thân thì đi mở hệ thống sưởi trong nhà lên, chuẩn bị thay quần áo trước, y

thật sự bị đông cứng rồi, tay chân cảm giác như không phải của mình, thật khó tưởng tượng cẩu

ngốc Phương Mặc làm thế nào mà cứ đứng một chỗ ngoài trời hơn ba tiếng như thế.

Phương Diệc Nhiên còn chưa cởi đồ xong thì Phương Mặc đã đi ra, trong phòng truyền tới tiếng

mở nước ào ào, quên mang quần áo theo sao? Chỉ cần gọi y lấy hộ là được rồi, cần gì phải chạy

ra đây.

“Em xả nước nóng rồi, anh đi tắm đi.” Nói rồi liền đẩy Phương Diệc Nhiên vào phòng tắm, vừa

nói còn vừa xoa xoa mặt y “Lạnh quá, mau đi ngâm nước cho ấm.”

Phương Diệc Nhiên đau đầu, còn tưởng Phương Mậc cuối cùng cũng biết coi trọng thân thể hơn

rồi, nào ngờ bận rộn một lúc là vì xả nước cho y tắm, cậu thật sự coi bản thân sẽ không sinh bệnh phongmy.wordpress.com Page 158



sao? Liền kéo Phương Mặc đang định đi lấy quần áo cho y thay lại, đẩy cậu quay về phòng tắm

“Cởi quần áo, đứng dưới vòi sen xả nước ấm.”

“A?” Phương Mặc ngây ra nhìn Phương Diệc Nhiên cởi quần áo bước vào bồn tắm.

“A cái gì, còn muốn tôi cởi giùm à?” Phương Diệc Nhiên vào bồn xong, làn da lạnh cóng tiếp

xúc với nước nóng, rùng mình một cái, nước nóng vẫn đang chảy, Phương Diệc Nhiên nhìn

Phương Mặc còn đang đứng đờ ra.

Phòng tắm không nhỏ, dù Phương Mặc cùng bước vào bồn cũng không chật, đừng quên bồn tắm

lớn nhà Phương Diệc Nhiên kỳ thực nên gọi là bể, gọi là bể bơi nhỏ cũng được… Chỉ bất quá,

Phương Diệc Nhiên bây giờ không muốn hai người trần trụi ngồi cùng bồn tắm, bởi cảnh tượng

lăn lộn hoang đàn hôm qua sẽ lại hiển hiện trước mắt.

Y cũng không muốn hai người lại tiếp tục cùng nhau quan hệ mập mờ, với bản lĩnh bất tri bất

giác quyến rũ mình của Phương Mặc, đây quả thực chính là kết quả tất nhiên, Phương Diệc

Nhiên trước khi biết rõ tình cảm của Phương Mặc, không muốn quá thân mật với cậu, nên lúc

này mới kêu Phương Mặc đi tắm vòi sen.

“Có thể tắm cùng sao?” Phương Mặc hỏi, được sự đồng ý của Phương Diệc Nhiên xong, liền

cười tủm tỉm cởi đồ.

Phương Diệc Nhiên dựa vào thành bồn tắm, cuối cùng cơ thể cũng ấm dần lên, có thể thả lỏng,

thấy Phương Mặc đã cởi sạch trơn, liền nhìn chỗ khác để kháng cự sự mê hoặc, chuyên tâm dội

nước nóng lên người, tai thì để ý tiếng Phương Mặc xả nước vòi sen.

Phương Diệc Nhiên vừa định chợp mắt một lúc, thì chợt nghe ào một tiếng, có người cũng chen

vào bồn tắm, mở mắt ra nhìn liền thấy đau đầu, không phải đã bảo cậu tắm vòi sen sao, sao lại

chạy tới bon chen ngâm bồn cùng y? Hầy, đúng rồi, hóa ra cái câu cùng nhau tắm kia của cậu là

ý này… Không phải ý là có thể cùng tắm chung một phòng…

Phương Mặc đã ngồi xuống rồi, Phương Diệc Nhiên cũng không nỡ đuổi cậu ra, đành phải xê

sang một bên, mở rộng khoảng cách với cậu, rồi nhắm mắt tiếp, tuyệt đối không nhìn thêm vào

lõa thể của Phương Mặc, chỉ sợ nhất thời không kiềm chế được.

Thế nhưng mà, có người không theo ý của y, Phương Diệc Nhiên vừa ngồi xích ra, Phương Mặc

liền lấn tới, thấy da Phương Diệc Nhiên bị nước nóng hun đỏ hồng, thấy không vui, liền cầm tay

Phương Diệc Nhiên xoa nắn giúp y.

Phương Diệc Nhiên thở dài một tiếng, thật là… Cũng không mở mắt, để cho Phương Mặc kỳ cọ

giúp mình, đến khi Phương Mặc rửa kiểu gì mà gần như ngồi cả lên người y, lúc này Phương

Diệc Nhiên mới mở mắt.

Thấy Phương Mặc gần trong gang tấc, Phương Diệc Nhiên vừa định mở miệng, đã bị Phương

Mặc hôn thẳng lên môi, Phương Diệc Nhiên không tránh, nhưng cũng không đáp lại, để kệ

Phương Mặc liếm liếm ngửi ngửi trên người mình cứ như cún con. phongmy.wordpress.com Page 159



Dù Phương Diệc Nhiên không phản ứng lại cậu, một mình Phương Mặc vẫn có thể hôn vui vẻ

trên mặt Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên có thể cảm nhận được Phương Mặc hô hấp

càng lúc càng gấp gáp cùng dưới thân càng lúc càng nóng, rốt cuộc Phương Diệc Nhiên đẩy

Phương Mặc ra, ngửa đầu về phía sau tách ra khỏi cậu.

Phương Mặc bị cắt ngang, bất mãn lắc mình muốn cọ lên người Phương Diệc Nhiên, liền bị

Phương Diệc Nhiên đè lại.

Nhìn thấy vòng cổ cho chó trên cổ cậu, chữ ‘Bát’ kia bị dính nước, đột nhiên Phương Diệc Nhiên

liền thốt lên một tiếng “Tiểu Bát”. Phải biết rằng, khi Phương Mặc ở hình người, từ trước tới giờ

y đều gọi là Phương Mặc, không gọi cậu là Tiểu Bát.

Nhưng sau một tiếng ‘Tiểu Bát’ đó, Phương Diệc Nhiên lại im lặng, cái câu rốt cuộc có đúng là

em thích tôi không cứ bồi hồi trong miệng vài lần rồi lại không thoát ra đươc, chỉ cảm thấy mình

giống một thiếu nữ vô dụng, kêu gào ép hỏi thích hay không thích này nọ, chỉ mong được một

câu hứa hẹn của người yêu.

Dù cho bây giờ y hỏi, Phương Mặc gật đầu thừa nhận thì sao chứ, có ý nghĩa gì đâu? Chỉ cần y

hỏi, Phương Mặc đương nhiên là gật đầu…

Xoa mặt Phương M ặc, lại nhìn thấy cậu đang mở lớn đôi mắt tròn xoe chờ y nói nốt, đẩy

Phương Mặc ra đứng dậy “Tôi hơi chóng mặt, em tắm một mình đi.”

“Chủ nhân…” Mới bước ra một bước đã bị Phương Mặc níu tay.

Phương Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn Phương Mặc, dưới ánh mắt chăm chú của Phương Diệc

Nhiên, Phương Mặc ấp úng thả tay ra, Phương Diệc Nhiên cũng không hỏi nhiều rút khăn tắm ra

quấn quanh người rồi đi ra, lười biếng ngả vào sô pha chẳng buồn nhúc nhích.

Không bao lâu sau Phương Mặc cũng đi ra, trên người đã mặc y phục. Quả thực hôm nay thái độ

của Phương Diệc Nhiên là lạ, khiến Phương Mặc khó hiểu, rất sợ làm gì đó khiến Phương Diệc

Nhiên không vui, nên mới ngoan ngoãn mặc quần áo chỉnh tề rồi mới ra.

Ngồi xổm trước mặt Phương Diệc Nhiên, đưa tay sờ trán y, quan sát sắc mặt Phương Diệc

Nhiên, cẩn thận hỏi: “Có phải bị ốm không? Trên người có chỗ nào khó chịu không?”

Phương Diệc Nhiên sửng sốt, dù có bị ốm thì cũng phải là như Phương Mặc vì đứng dưới tuyết

quá lâu chứ, lắc đầu ý bảo không có, y chỉ là… khổ sở vì tình? Nghĩ tới cụm từ này đến bản thân

Phương Diệc Nhiên cũng buồn cười, vươn tay xoa xoa mặt Phương Mặc, “Tôi không sao.”

Phương Mặc nắm lấy bàn tay định rút về của Phương Diệc Nhiên, cọ cọ: “Chắc anh đói bụng rồi

nhỉ, để em đi nấu cơm nhé, anh đợi một lát.”

Nói xong lại nhìn chằm chằm Phương Diệc Nhiên một lúc mới đi nấu ăn. Có lẽ là Phương Mặc

đã chuẩn bị nguyên liệu từ trước, chỉ chốc lát đã quay lại gọi Phương Diệc Nhiên ra ăn cơm. phongmy.wordpress.com Page 160



Trong khi ăn, Phương Diệc Nhiên không muốn nói, Phương Mặc cũng không dám nhiều lời chỉ

sợ càng chọc Phương Diệc Nhiên khó chịu thêm —— thái độ bỗng nhiên xa cách của Phương

Diệc Nhiên cậu cũng nhận ra, hai người cứ nhìn nhau không nói gì, chỉ có tiếng bát đũa va chạm

và tiếng nhai nuốt thức ăn.

Ăn xong bữa tối đã hơn mười giờ, Phương Diệc Nhiên xem TV một chút rồi lên giường, còn một

mình Phương Mặc đương nhiên cũng không còn hào hứng xem tiếp, hứng thú của cậu chỉ xoay

quanh Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên về phòng đi ngủ, đương nhiên Phương Mặc cũng

dọn dẹp sô pha, tắt TV, rồi cũng lon ton theo vào.

Cởi quần áo lên giường, như ngày thường nghiễm nhiên ôm lấy Phương Diệc Nhiên, lại bị đổi lại

một câu “Mai trời đẹp, em đi mua giường đi, hai người ngủ chung chật chội lắm.”

Phương Diệc Nhiên nói dối không chớp mắt xong liền quay người đưa lưng về phía Phương

Mặc. Trời mới biết, giường của Phương Diệc Nhiên lớn tới mức đủ để lăn qua lộn lại mấy vòng,

đừng nói hai người, ba người ngủ cũng còn dư dả.

Phương Diệc Nhiên quay người đi làm một tiếng vì sao của Phương Mặc nghẹn trong họng,

không hỏi ra khỏi miệng được, nằm đằng sau Phương Diệc Nhiên mím môi vô vàn tủi thân, định

buông Phương Diệc Nhiên ra rồi lại không nỡ, muốn ôm sát hơn nhưng lại sợ, cứ thế đờ ra.

Phương Mặc không biết mình lại làm sai cái gì, chỉ có bản thân Phương Diệc Nhiên biết mình là

đang giận cá chém thớt, cũng bởi vì bản thân không hiểu được thái độ của Phương Mặc nên mới

đối xử với cậu như thế, cậu thì không muốn xa rời y như thế, biết chắc làm vậy sẽ khiến cậu tổn

thương, nhưng vấn đề là, nếu không như vậy, thì y phải làm sao bây giờ, tiếp tục lừa mình dối

người thân thân thiết thiết với Phương Mặc ư.

Rồi sẽ có một ngày tỉnh táo lại, nếu Phương Mặc thật sự thích người khác, thì người không thể

quay đầu chính là y, vậy nên trước khi có manh mối thì cứ vậy đi, bảo trì chút khoảng cách thích

hợp, để y được thanh tỉnh, suy nghĩ thật kỹ nên đối đãi với Phương Mặc thế nào.

Bọn họ thực sự quá gần gùi, gần gũi tới mức còn ảnh hưởng tới đầu óc công tác của y.

Hai người đều thức trắng tới tận sáng, Phương Diệc Nhiên xoay người rời giường, Phương Mặc

ở phía sau không dám nhúc nhích, nhắm mắt giả bộ ngủ, cậu thực sự không biết nên đối mặt với

Phương Diệc Nhiên thế nào, cậu sợ nếu bất giác lại gần sẽ đổi lấy sự khước từ của Phương Diệc

Nhiên.

Phương Diệc Nhiên mặc quần áo đứng bên giường nhìn Phương Mặc, đương nhiên y thấy cả

người Phương Mặc cứng đờ rõ là giả bộ ngủ, nhưng không vạch trần, dù sao y cũng đang không

biết phải đối mặt thế nào với Phương Mặc, nên chỉ cúi người kéo chăn hộ Phương Mặc.

Lúc đi lại bị dáng vẻ Phương Mặc làm cho cảm thấy có chút xót xa, đều là lỗi của mình, lại hại

Phương Mặc liên lụy chịu tội theo, liền đặt một nụ hôn lên trán cậu. Hy vọng cậu có thể hiểu

không phải y không thích cậu, chỉ là có chút khó xử không biết phải làm sao cho đúng. phongmy.wordpress.com Page 161



Phương Mặc mở choàng mắt đối diện với Phương Diệc Nhiên… “Chủ nhân.” Phương Mặc thốt

ra, y hôn cậu, có phải là đã hết giận không, nghĩ lại Phương Diệc Nhiên từng bảo cậu không nên

gọi chủ nhân, chỉ cho phép cậu gọi thế lúc không có ai, có thể thấy được là y không thích lắm,

nên lại đổi giọng, “Diệc Nhiên…”

Phương Diệc Nhiên cũng không ngờ cậu đột nhiên không giả vờ nữa, hơi khựng, rồi lại hôn lên

trán cậu một cái nữa “Em ngủ đi, tôi đi làm đây, trời lạnh lắm không cần đưa tôi đi.”

Rồi để lại Phương Mặc một mình quấn chặt chăn trên giường vô cùng đáng thương, không hiểu

sao hôm trước chủ nhân còn thân thiết như thế giờ bỗng nhiên lại lạnh nhạt, tuy vẫn đối xử ôn

hòa với cậu, nhưng cậu biết y không muốn cậu tới gần nữa…

Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc quen nhau mấy tháng, nay là lần đầu tiên Phương Diệc

Nhiên đi làm không có Phương Mặc bên cạnh, có vẻ đặc biệt cô đơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play