Nội bích cực nóng chặt chẽ tới kỳ lạ, xiết chặt lấy ngón tay Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc
Nhiên nhờ vào gel bôi trơn cũng chỉ đưa được đầu ngón tay vào, vừa xoa phần thịt non bên
ngoài, vừa ghé vào bên tai cậu nói: “Thả lỏng ra.”
“Ưm…” Âm thanh Phương Mặc phát ra không biết là đáp ứng hay là rên rỉ, thân thể với lên,
dang tay ôm lấy cổ Phương Diệc Nhiên, sau đó hít sâu một cái, chậm rãi thả lỏng thân thể, để nơi
chưa từng bị ai chạm qua kia tiếp nhận sự xâm lấn của Phương Diệc Nhiên.
Nhận ra sự phối hợp của Phương Mặc, ngón tay của Phương Diệc Nhiên lại chui vào sâu hơn,
hơi cúi xuống hôn một cái lên cái miệng đang thở dốc của Phương Mặc, “Ngoan.”
“Chủ. . . Chủ nhân” Phương Mặc không biết suy nghĩ của Phương Diệc Nhiên, như là muốn làm
chuyện khoan khoái với cậu, nhưng lần trước hình như chủ nhân không làm như thế… Cả người
nóng bừng lên, như có hàng vạn hàng ngàn con kiến bò dọc ở trên, vừa ngứa vừa tê, cả người
khó chịu, đặc biệt là nơi giương cung bạt kiếm kia, căng tràn khiến cậu đau nhức, nhưng chủ
nhân lại không chịu chạm vào nó. phongmy.wordpress.com Page 144
Phương Mặc dùng sức giãy dụa cọ cọ lên người Phương Diệc Nhiên, coi như làm vậy có thể
giảm bớt sự ngứa ngáy khó hiểu khắp toàn thân, lại bị Phương Diệc Nhiên cũng đang nhịn đến
khổ đè eo xuống, hung hăng lườm một cái: “Lộn xộn cái gì!”
Phương Mặc rụt cổ, nhất thời không dám ngọ ngoạy nữa, chủ nhân hung dữ với cậu, nhưng mà,
nhưng mà thực sự rất khó chịu… Phương Mặc không biết làm sao cho phải, đành phải kẹp chặt
hai chân quanh thắt lưng Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên rất muốn mặc kệ tất cả tiến vào thân thể cậu mà rong ruổi, dù sao có đau
Phương Mặc cũng sẽ không phản kháng, nhưng cũng bởi vì cậu tín nhiệm mình như thế, lại mới
càng không muốn làm cậu đau, để lại ám ảnh về lần đầu tiên, vậy mà cái tên trong lòng y còn
không biết y đang phải nhịn rất khổ cực thế nào, cứ liên tục cọ xát lung tung lên người y, mê
hoặc y, làm khẩu khí của Phương Diệc Nhiên bất giác trở nên ác liệt, lại nhìn dáng vẻ tủi thân
của cậu liền không đành lòng, dù sao cũng là y khi dễ cậu, lại còn dữ với cậu…
Thở dài, đưa tay cầm lấy tên nhóc nóng bỏng tay kia, bất quá mới xoa nắn mấy cái, đã làm cho
tiếng rên rỉ của Phương Mặc lạc nhịp, đôi chân đang vòng quanh eo y lại càng xiết mạnh như là
muốn bẻ đôi lưng y. Phương Diệc Nhiên nhân lúc cậu phân tâm để ý phía trước, ngón tay ở phía
sau liền thuận lợi tiến vào, tìm kiếm nơi gây vui thích giữa nội bích của cậu.
Ngón tay đưa thêm càng lúc càng nhiều gel bôi trơn vào trong thông đạo, không còn khô ráo như
ban đầu, đã có thể thuận lợi để cho một ngón tay của Phương Diệc Nhiên đi lại bên trong, có
điều Phương Diệc Nhiên hoàn toàn không vội mở rộng, mà vẫn chỉ dùng một ngón tay lục lọi
bên trong, đè ép xoa bóp.
Phương Mặc quả thực như là cá mắc cạn, há miệng liều mạng thở dốc, hô hấp kịch liệt, đồng
thời không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người, không hề che giấu cảm giác trong người, không
chỉ phía trước bị ngón tay của Phương Diệc Nhiên kích thích cho vui vẻ, ngay cả phía sau cũng
vậy, tuy rằng kém kịch liệt so với lần trước, nhưng sự tê dại dày đặc chạy dọc từ đầu tới chân
cũng mang tới sự vui thích kỳ lạ.
Lần trước Phương Diệc Nhiên chỉ qua lại vài cái Phương Mặc đã bắn rồi, lần này Phương Diệc
Nhiên không dám kích thích cậu quá mức, nói là xoa nắn, không bằng nói là nắm lấy tên nhóc
kia trong tay ngắm nghía. Dù chỉ là như vậy, nhưng dưới sự công kích đồng thời cả trước lẫn
sau, Phương Mặc cũng sảng khoái tới độ đầu lắc qua lắc lại lung tung, dùng sức mà chui vào
lòng Phương Diệc Nhiên.
“Hư… A… haa….” Khi ngón tay lướt qua một nơi nào đó thì âm điệu của Phương Mặc chợt cao
vút, Phương Diệc Nhiên biết là đã tìm đúng nơi rồi.
Híp mắt ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Có đúng chỗ này không?” Nói rồi lại xấu xa duỗi ngón ra
không ngừng đè ép vào nơi đó, không đợi đáp án của Phương Mặc, cảm thấy thứ trong tay giật
giật theo động tác kẹp chặt chân của Phương Mặc như chuẩn bị tới cao trào, Phương Diệc Nhiên
vội nắm chặt phần gốc. phongmy.wordpress.com Page 145
“A, chủ, chủ nhân… aaa… buông ra…” Đang lên đỉnh thì bị cắt ngang, khiến Phương Mặc khó
chịu giãy dụa muốn giải phóng, hai tay cũng vô thức chống cự Phương Diệc Nhiên.
“Trả lời tôi trước đã, có thoải mái không?” Cũng may là y nhanh tay, mới thế này đã bắn thì đêm
dài đằng đẵng biết phải làm sao, lúc sau chẳng phải là muốn bắn cũng không thể sao. Phương
Diệc Nhiên cũng không biết là thân thể Phương Mặc quá mẫn cảm mới dễ dàng đạt cao trào, hay
là kỹ xảo của mình quá tốt, y mới dùng một ngón tay mà thôi, cậu đã thích tới không chịu nổi,
nếu đổi thành hàng thật thì không phải là mạng cũng chẳng còn sao?
“Ưm… ừm, thoải mái…” Phương Mặc rơm rớm nước mắt gật đầu, bởi vì ngón tay Phương Diệc
Nhiên nãy giờ vẫn không rời khỏi nơi đó, lại không ngừng ấn vào đó kích thích, khoái cảm từ
tuyến tiền liệt không ngừng ập tới, nhưng mặt khác phần gốc vẫn bị Phương Diệc Nhiên nắm
chặt, không thể phóng ra, khiến Phương Mặc không biết phải làm sao, chỉ còn cách ôm chặt tên
đầu sỏ, không ngừng gọi chủ nhân.
“Không được chạy trước biết chưa?” Phương Diệc Nhiên dùng giọng nói khàn khàn, quyến rũ
tới mức Phương Mặc căn bản không nghe rõ Phương Diệc Nhiên nói gì đã gật đầu, hoàn toàn bị
sự ma mị khác hẳn ngày thường của Phương Diệc Nhiên làm cho lạc lối.
Ánh sáng màu vàng cam êm dịu ở phòng khách chiếu lên gương mặt Phương Diệc Nhiên, khóe
miệng khẽ nhếch, ý cười mất đi sự ôn hòa ngày thường, lại thêm phần mị lực ma tính, đôi mắt
hơi nheo nheo, cũng không lành lạnh như mọi khi, mà đầy tính xâm lược bức người, nhưng hàng
mi hơi rủ, như là sư tử hung mãnh đang dụ bắt con mồi, tạm thời thu lại móng sắc.
Thấy Phương Mặc đồng ý, lúc này Phương Diệc Nhiên mới buông lỏng lửa nóng của Phương
Mặc ra, nhìn Phương Mặc bị mình ép giữa tường và sàn nhà, thân thể gần như bị gập cong,
Phương Diệc Nhiên đột ngột rút ngón tay đang chôn trong người Phương Mặc ra, sau đó nắm lấy
eo cậu, dùng sức bế Phương Mặc dậy.
Phương Mặc sửng sốt kêu một tiếng, hai chân quấn lấy thắt lưng Phương Diệc Nhiên, tay ôm
chặt lấy cổ y, bám vào người Phương Diệc Nhiên như con Koala.
Phương Diệc Nhiên ôm Phương Mặc gần như là ngã xuống sô pha phòng khách, Phương Mặc
không nhẹ, Phương Diệc Nhiên có thể ôm được cậu là đã ngoài sức tưởng tượng rồi, thân thể cậu
nhìn qua có vẻ thon thả, “Cẩu ngốc nặng muốn chết.”
Xoay người Phương Mặc lại, để cậu quỳ sấp trên lưng ghế, vén áo lên, lại tuột hẳn quần của cậu
ra, nhất thời cả tấm lưng trần trơn nhẵn và cặp mông căng tròn liền bại lộ trong không khí,
Phương Mặc còn không biết sống chết mà quay đầu lại nhìn Phương Diệc Nhiên, cậu không hề
biết dáng vẻ mình lúc này thật khiến người ta nổi lên ham muốn chinh phục.
Thể trạng của Phương Mặc cũng thuộc loại cường tráng, không hề gầy yếu, nhưng chỉ có một
người đàn ông khỏe mạnh quỳ trên sô pha đầy vẻ ngoan ngoãn, hai chân dang rộng, nghe lời mở
thân thể, đôi mắt quyến rũ đẫm lệ mông lung, mới thực sự miễn bàn có bao nhiêu mê hoặc. phongmy.wordpress.com Page 146
Phương Diệc Nhiên không khách khí, một chân đứng, một chân quỳ trên sô pha nghiêng người
đè lên, rồi hôn dọc theo sống lưng đi xuống, cho tới tận cùng, mút mạnh một cái, phát ra một
tiếng ‘chụt’.
“Chủ, chủ nhân…” Phương Mặc ngoan ngoãn ghé vào lưng ghế, quay đầu nhìn Phương Diệc
Nhiên, muốn xem y định làm gì, nhưng ngoại trừ một đầu tóc đen thì chẳng thấy gì cả, liền gọi y
có chút bất an.
“Hửm?” Phương Diệc Nhiên vươn đầu lưỡi lại liếm dọc lên theo sống lưng, miệng ậm ừ đáp.
Phương Diệc Nhiên đáp rồi, Phương Mặc lại không biết phải nói gì, cậu chỉ là vô thức gọi mà
thôi, cắn cắn môi, quay đầu lại, tiếp tục nằm ngoan, dù sao vô luận là y muốn làm gì cũng để
mặc y làm, chắc không phải là sẽ cắn một miếng thịt của cậu mà ăn đâu… Đáng thương cho
Phương Mặc ngốc còn đang suy nghĩ cái câu ‘Tôi muốn em’ của Phương Diệc Nhiên, không biết
y muốn cậu để làm gì, ăn ư…
Thấy dáng vẻ mặc anh muốn làm gì cứ làm của Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên không khỏi
cười, áp lên người cậu, gối đầu lên vai cậu, vừa cắn lỗ tai vừa hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Đương nhiên tay cũng không rảnh rỗi, hai ngón tay đồng thời ra vào huyệt khẩu, tiếp tục công
việc khai khẩn, tay còn lại thì trêu chọc hai đầu nhũ nho nhỏ của Phương Mặc.
Phương Mặc khó nhịn mà rụt cổ, mãi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Thịt của em không ngon
đâu…”
Phương Diệc Nhiên ngây người một chút, ngay cả tay cũng ngừng, không hiểu ý cậu là gì, rồi
lập tức nhận ra, cậu cho rằng y định ăn cậu sao? Là ăn theo nghĩa đen… Phương Diệc Nhiên
nghĩ nếu để cậu nói tiếp thì đêm nay y làm không nổi nữa, trên đời chẳng ai không hiểu tình thú
bằng cậu cả, liền dứt khoát quay đầu lại, dùng nụ hôn để bịt miệng cậu.
Đồng thời ba ngón tay rời khỏi cơ thể cậu, đưa thứ to lớn đã vận sức chờ phát động để ở cửa
động, thừa dịp Phương Mặc đang dành toàn bộ sự chú ý vào việc hôn, liền xông thẳng vào, đâm
lút cán, làm cho cẩu ngốc này biết mình định ăn cậu kiểu gì.
“A…” Phương Mặc vừa hôn vừa kêu lên một tiếng, hai mắt trợn tròn, hậu huyệt thoáng cái giáp
chặt, rồi lập tức thả lỏng, lúc đầu Phương Diệc Nhiên cho rằng không ngờ Phương Mặc còn biết
thả lỏng người để phối hợp với sự thâm nhập của y, nhưng khi Phương Mặc mềm nhũn ra như
bùn đổ gục xuống, lúc này Phương Diệc Nhiên mới nhận ra, căn bản là cậu đã đạt cao trào ngay
lúc y tiến vào rồi…
Phương Diệc Nhiên quả thực không biết nên khóc hay nên cười, hoàn toàn không kịp trở tay, hậu
huyệt của người bình thường đâu có mẫn cảm như vậy, chỉ tiến vào thôi cũng đủ bắn rồi, dù có
cũng sẽ không xảy ra vào lần đầu tiên, hậu huyệt căn bản chưa quen với sự xâm nhập này, ma
xát sinh ra đau đớn nhiều hơn là khoái cảm, không thể nào mỗi vậy đã bắn. phongmy.wordpress.com Page 147
Lẽ nào bởi Phương Mặc vốn không phải người nên cũng không thể dùng tiêu chuẩn của người
thường để nói?
Thể chất như vậy, chẳng lẽ cậu là trời sinh thích bị đâm vào sao, có thể tưởng tượng được cuộc
sống giường chiếu của họ sau này sẽ rất hòa hợp, nhưng mà cái bệnh hơi động chút là bắn này
cũng không được. Phương Diệc Nhiên cũng không muốn mình mới làm một lần mà Phương Mặc
đã bắn mười bảy mười tám lần, chẳng phải là làm cậu tới chết sao…
Hóa ra thân thể quá nhạy cảm cũng không hay a, Phương Diệc Nhiên cảm thán chờ Phương Mặc
hoàn hồn.
“Dễ chịu vậy sao?” Thấy ánh mắt cậu rã rời mất tập trung, Phương Diệc Nhiên ghé vào bên tai
trêu, đồng thời dao động nhẹ lửa nóng đang chôn trong cơ thể cậu, cảm giác thực sự quá tuyệt
vời, nội bích mang nhiệt độ cao bao chặt lấy y, cái cảm giác đó thích hơn nhiều lần so với tiến
vào cơ thể phụ nữ.
Phương Mặc theo động tác của Phương Diệc Nhiên lầm bầm hai tiếng, “Ưm, dễ chịu.”
Rốt cuộc Phương Diệc Nhiên bật cười, một tay đỡ eo cậu, một tay gẩy lên lửa nóng đã mềm
xuống sau cao trào của cậu, cười, “Rõ là em đã đồng ý với tôi rồi, bây giờ em định sao đây?
Ừm? Muốn tôi phạt em thế nào?”
Mình đồng ý cái gì nhỉ? Phương Mặc hoàn toàn không nghĩ ra, quay đầu lại nhìn Phương Diệc
Nhiên với vẻ mờ mịt.
“Ưm…” Phương Diệc Nhiên bỗng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, phía sau của Phương Mặc
nhúc nhích co rút, phối hợp với động tác ra vào của y, hầu hạ Phương Diệc Nhiên cả người thư
thái, quả thực hoàn toàn không giống người mới lần đầu. Nếu không phải y biết mức độ ngây thơ
của Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên quả thực phải hoài nghi có khi nào cậu là tay lão luyện rồi
không.
Thấy Phương Mặc quay đầu lại nhìn, đồng thời miệng phát ra tiếng lầm bầm khe khẽ, hiển nhiên
rất hưởng thụ, không có nửa điểm khó chịu, Phương Diệc Nhiên hôn một cái lên vành tai cậu,
cười tủm tỉm kéo cà vạt xuống buộc lên tên nhóc của Phương Mặc, nói: “Vậy phạt em không
được bắn lần nữa trước khi tôi thỏa mãn.”
Nói xong liền đỡ lấy thắt lưng Phương Mặc, ra vào thật nhanh, hơn nữa nhắm ngay điểm mẫn
cảm trong cơ thể cậu, dùng sức rất mạnh, không chỉ mang theo Phương Mặc đưa đẩy đập vào
lưng ghế, mà hình như toàn bộ sô pha cũng đang lắc lư.
“A a…” Phương Mặc thét chói tai, hai tay bấu lấy sô pha, bị động thừa nhận khoái cảm như thủy
triều, từng đợt từng đợt liên tục bào mòn thần kinh mẫn cảm của cậu, thằng bé vừa được phát tiết
lại lập tức phấn chấn tinh thần, nhưng bị cà vạt ràng buộc khó chịu.
Phương Mặc cảm giác như sắp chết, chưa từng có cảm giác kịch liệt như vậy, vừa đau đớn lại
vừa sung sướng, càng khoái lạc lại càng đau, lúc đầu còn có thể khóc xin Phương Diệc Nhiên phongmy.wordpress.com Page 148
chậm một chút, kêu gào chủ nhân, sau đó trong miệng không biết là đang la lung tung những gì,
cuối cùng là không kêu thành tiếng được nữa, chỉ biết phối hợp với Phương Diệc Nhiên giãy dụa
eo đuổi theo khoái cảm theo bản năng.
Phương Diệc Nhiên cứ đè lên cậu mà làm, nhìn Phương Mặc cuồng loạn dưới thân mình, cảm
giác chưa bao giờ tuyệt vời như thế, tuyệt tới mức thiếu chút nữa y muốn cứ vậy mà làm Phương
Mặc chết trên sô pha, có điều cũng còn lại chút lý trí, cuối cùng y thả chậm tốc độ, để Phương
Mặc có thời gian mà thở.
Cho đến khi Phương Diệc Nhiên thỏa mãn bắn bên trong Phương Mặc, lúc này mới cởi bỏ trói
buộc cho cậu, kết thúc hình phạt để cậu cũng đạt cao trào sau đó.