Đợi mãi chương trình mới kết thúc, đã hơn chín giờ, Phương Diệc Nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn,
nhất thời thấy bụng đói meo, lúc này mới nhớ ra là từ sáng tới giờ chưa ăn uống gì, ngoại trừ khi
hò hét tới khản cả tiếng đã uống rất nhiều nước… Vừa nghĩ tới lại thấy càng đói hơn.
Xoay người hỏi Phương Mặc ở đằng sau, có lẽ cậu cũng chưa ăn gì, quả nhiên Phương Mặc gật
đầu thật mạnh, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh làm Phương Diệc Nhiên thấy liền bật cười, rồi lại lắc
đầu, người này ý mà, đói cũng không chịu nói, cứ phải đợi y hỏi, hơn nữa mình bận tới không
còn thời gian để ăn, nhưng cậu rảnh rang, tự đi ăn là được rồi, lại cứ phải đi theo mình…
Có điều trước khi lấp đầy cái bụng đói trước,phải đưa Phương Mặc tới bệnh viện khám đã. Lúc
nãy Phương Mặc không nói, sau đó hai người liền ngủ quên, rồi tiếp đó là bận tối mặt tối mũi,
vẫn chưa có thời gian đưa cậu đi khám, bây giờ đã có thời gian, cũng không thể qua loa, nếu thực
sự tổn thương tới thắt lưng thì lớn chuyện rồi.
Khéo léo từ chối lời mời của Marc, đưa Phương Mặc rời khỏi đoàn người. Phương Mặc thấy rốt
cuộc không còn ai quấn lấy Phương Diệc Nhiên nữa, đương nhiên vui mừng cực kỳ. Phương
Diệc Nhiên không hiểu người này vì sao lại cười ngố, chẳng lẽ bởi vì sắp được ăn?
Vẫn tới phòng khám buổi sáng, nhưng bác sĩ là một vị khác, vừa vén áo của Phương Mặc lên
nhìn thấy dấu vết vừa xù xì vừa thâm tím ở sau lưng thì Phương Diệc Nhiên càng sợ hãi. Buổi
chiều còn chưa nghiêm trọng tới mức này, nhưng bản thân Phương Mặc cũng không kêu đau.
Cũng may sau một hồi kiểm tra thì không sao cả, không bị ảnh hưởng tới nội tạng, cột sống cũng
không có vấn đề gì. phongmy.wordpress.com Page 100
Có điều vết thương đó trông rất khiếp, lại sợ Phương Mặc còn chỗ nào khác đau mà không lên
tiếng, Phương Diệc Nhiên kiên trì bắt cậu làm kiểm tra toàn diện.
Phương Mặc đầy vẻ không tình nguyện, bĩu mỗi kéo kéo tay áo Phương Diệc Nhiên như trẻ con,
thân thể còn cao hơn Phương Diệc Nhiên cố co lại phía sau y, cứ như là bị oan ức ghê lắm, làm
cho bác sĩ buồn cười không thôi.
Phương Diệc Nhiên cũng thấy có chút mất mặt, một người lớn bằng từng này rồi, còn sợ đi
khám, lại không muốn tiêm… Thừa dịp bác sĩ không để ý, liền ghé vào bên tai Phương Mặc thì
thầm: “Ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa đưa em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
Phương Mặc sáng mắt, truy hỏi: “Có thể ăn sườn chứ?”
Phương Diệc Nhiên cảm thấy càng thêm mất mặt, xem xem bác sĩ người ta cũng nghẹn cười tới
nội thương rồi, chỉ số thông minh của Phương Mặc sao lại thoái hóa tới ngang bằng ba tuổi thế
này, có điều vẫn vội gật đầu: “Có, cái gì cũng có.”
Cuối cùng Phương Mặc cũng chịu cho bác sĩ khám các kiểu, Phương Diệc Nhiên thở phào nhẹ
nhõm.
Kỳ thực Phương Diệc Nhiên trách lầm cậu, không phải cậu sợ đau, chỉ là trời sinh đã ghét mùi
cồn và thuốc sát trùng, lại càng ghét những thứ kỳ quái rà đi rà lại trên người, hơn nữa có
Phương Diệc Nhiên bên cạnh, đương nhiên phải nhân lúc bị thương để tranh thủ chút phúc lợi,
như là làm nũng chẳng hạn… Phương Diệc Nhiên dịu dàng như thế đương nhiên sẽ không nổi
giận với cậu, Phương Mặc lén nhếch miệng cười, vết thương nhỏ xíu, bản thân cậu còn không
thèm để ý.
Sau khi kiểm tra toàn bộ xong, đêm cũng sắp về khuya. Bác sĩ khẳng định với Phương Diệc
Nhiên là Phương Mặc rất khỏe mạnh, không có chút bệnh tật nào, hơn nữa các chỉ số chức năng
còn cao hơn tiêu chuẩn, dùng cách nói thông tục một chút chính là khỏe như trâu, ngoại trừ việc
trước khi hai vết bầm sau lưng tiêu hẳn thì để ý không nên dồn lực nặng lên thắt lưng.
Cuối cùng Phương Diệc Nhiên cũng yên tâm, đây đại khái là lấy tiền mua sự an tâm, nếu không
đi khám thì lại không biết rõ có chuyện gì, trong lòng luôn cảm thấy là nghiêm trọng.
Bởi Phương Mặc muốn ăn sườn, nên Phương Diệc Nhiên không tới nhà hàng Pháp sang trọng,
mà chỉ tìm một nhà hàng Trung Quốc, cũng không quá để ý đồ ăn có ngon không, quá nửa đêm
mà còn tìm được một nơi còn mở cửa đã là may rồi.
Ông chủ là một người Trung Quốc, thấy đồng hương Phương Mặc và Phương Diệc Nhiên thì tỏ
ra rất thân thiết, phục vụ cực kỳ nhiệt tình. Phương Diệc Nhiên cười gọi mấy món đặc trưng của
nhà hàng, thêm cả món sườn mà Phương Mặc thương nhớ khôn nguôi nữa.
Một bát tô sườn nóng hôi hổi được bưng ra trước, Phương Mặc hai mắt sáng như đèn pha,
Phương Diệc Nhiên cười, chỉ biết dặn cẩn thận nóng, rồi tùy cậu xử trí. phongmy.wordpress.com Page 101
Kỳ thực đồ ăn của nhà hàng này cũng không tệ, ông chủ thấy họ là đồng hương, thêm đủ nguyên
liệu, nhưng mùi đủ loại gia vị hỗn hợp vẫn khiến Phương Diệc Nhiên mất hứng, chỉ ăn vài
miếng, uống chút canh nóng làm ấm dạ dày trống rỗng, rồi liền buông đũa, cười nhìn Phương
Mặc dùng tay cầm miếng sườn gặm phần thịt bên trên vô cùng vui vẻ.
Nghĩ tới bản thân quên ăn, cũng làm Phương Mặc bị đói cả ngày, thấy thật có lỗi, Phương Diệc
Nhiên tự nhắc nhở mình sau này không thể quên nữa, cũng không thể bỏ đói cẩu ngốc này, cậu
lại không chịu nói. Nhìn cậu ăn ngấu nghiến, có lẽ thật sự rất đói.
“Nhai kỹ rồi hẵng nuốt.” Phương Diệc Nhiên nhìn cậu tùy tiện nhai nhai vài miếng liền nuốt
chửng, sợ cậu không tiêu hóa được, đành nhắc nhở.
“Ừm.” Phương Mặc hàm hồ đáp ứng, liếm sạch sẽ một miếng sườn, lúc chuẩn bị chuyển trận địa
sang miếng tiếp theo thì chợt phát hiện ra Phương Diệc Nhiên đã buông đũa ngừng ăn rồi, nhất
thời cũng dừng tay, lau miệng và tay sạch sẽ.
“Anh không ăn nữa sao?” Phương Mặc hỏi.
“Tôi no rồi, em ăn tiếp đi, nếu thiếu thì gọi thêm.” Phương Diệc Nhiên xoa đầu Phương Mặc
đang ngước nhìn mình, thật sự giống y như là cún con, đúng rồi, cậu vốn là cún mà, có điều hơi
bự thôi.
Phương Mặc nhìn cái bát sạch sẽ trước mặt Phương Diệc Nhiên, một bàn đầy món ăn đều là cậu
ăn, y mới ăn vài miếng sao đã no được… Là mình ăn uống trông khó coi quá làm Phương Diệc
Nhiên sợ sao? Hay là Phương Diệc Nhiên không muốn tranh đồ ăn với mình?
Phương Mặc cầm lấy chiếc đũa chưa từng dùng tới, gắp một con tôm, sau đó bóc vỏ.
Phương Diệc Nhiên thấy Phương Mặc tiếp tục ăn, không khỏi buồn cười lắc đầu, thật không biết
dạ dày cậu bằng từng nào mà vẫn nuốt trôi được, không ngờ Phương Mặc bóc vỏ tôm xong, lại
bỏ vào bát Phương Diệc Nhiên.
“Anh ăn đi.”
Vẻ mặt Phương Mặc như đứa nhỏ cầm điểm mười về khoe mong được cha mẹ khen ngợi, như là
chờ Phương Diệc Nhiên ăn đồ ăn cậu gắp cho, sau đó nói cậu ngoan lắm… Nhưng lại ra vẻ anh
mà không ăn là em cũng không ăn đâu, Phương Diệc Nhiên không đành lòng cự tuyệt ý tốt của
cậu, gắp tôm đưa vào miệng.
Quả nhiên Phương Mặc cười như trẻ con được biểu dương, Phương Diệc Nhiên thấy nhưng
không nói gì.
Con tôm trong miệng Phương Diệc Nhiên còn chưa nuốt xuống, Phương Mặc lại bóc một con
khác cho vào bát y, Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ đành phải ăn tiếp. phongmy.wordpress.com Page 102
Nhưng tốc độ nhai chậm chạp của Phương Diệc Nhiên hoàn toàn không đuổi kịp với tốc độ của
Phương Mặc, bóc xong tôm, lại tách xương cá, lấy thịt trai, trong bát của Phương Diệc Nhiên đã
bị chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Đủ rồi, em cũng ăn đi chứ.” Phương Diệc Nhiên dở khóc dở cười, sao lại biến thành Phương
Mặc đút cho mình ăn thế này…
Phương Mặc ngừng tay, nhưng vẫn nhìn Phương Diệc Nhiên như là để giám sát tới khi nào y ăn
xong mới thôi.
Xong bữa tối, quay về khách sạn đã gần hai giờ, Phương Mặc tắm xong liền được bôi thuốc, sau
khi Phương Diệc Nhiên tắm xong ra thì Phương Mặc đã chui vào chăn, Phương Diệc Nhiên
không nghĩ nhiều cũng nằm xuống đi ngủ.
Phương Mặc lập tức sáp vào như cái lò sưởi khổng lồ, Phương Diệc Nhiên thản nhiên ôm lấy eo
cậu, nhưng vừa chạm vào làn da cậu Phương Diệc Nhiên liền thấy có điều không đúng, cảm giác
trơn láng, cậu ta lại không mặc áo ngủ?
Phương Diệc Nhiên thò tay xuống, sờ được cặp mông căng tròn cũng đồng dạng trơn bóng, quả
nhiên không mặc gì cả, cảm giác mịn màng, khiến Phương Diệc Nhiên không kiềm được phải sờ
lại mấy cái, còn bóp bóp cái mông cực kỳ co dãn… Nhưng sau đó Phương Diệc Nhiên liền đờ ra,
lúc này mới ý thức được động tác này nhìn thế nào cũng thật khiếm nhã với người ta…