Phương Diệc Nhiên chui vào chăn, đặc biệt nằm lệch một chút để lại hơn nửa cái giường cho
Phương Mặc. Không biết Phương Mặc đang làm gì mà nửa ngày còn chưa lên giường, Phương
Diệc Nhiên hơi hé mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc.
“Cậu làm gì vậy?”
“Ngủ.” Phương Mặc ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên ở trên giương trả lời. “Được không ạ?”
A? Phương Diệc Nhiên mất tự nhiên sờ sờ mặt, vẻ ngoài mình cũng khá là hiền hòa mà, sao cứ
bị làm như là chủ nô ác nhân ác đức không cho người ta lên giường ngủ, giữa trời giá rét bắt
người ta ngủ dưới sàn… Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có một cái chăn dự bị, cậu ta dùng một
nửa làm nệm một nửa đắp làm chăn, đã thế chân tay thì dài ngoằng, hoàn toàn không che hết
được, phải cuộn người lại, dáng dấp đó muốn bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu, ai không
biết lại tưởng Phương Diệc Nhiên tội ác tày trời đã ngược đãi cậu.
“Sao lại không được?” Vốn là hai người một phòng, không có lý do gì mình lại chiếm hết
giường, không cho cậu ta ngủ. Tuy chỉ có một cái giường, nhưng là giường đôi, hai người đàn
ông ngủ cũng không chật. Lẽ nào cậu ta thích ngủ dưới sàn? Ngại giường quá mềm? Người này
quả nhiên là người sao Hỏa, khác với người Trái đất.
“Ồ.” Phương Mặc như được cho phép, đứng dậy, gấp chăn cho vào tủ, sau đó nắm lấy góc chăn
bò lên giường.
Phương Diệc Nhiên lại sửng sốt tiếp… Bởi vì cậu trừ một cái quần con thì không mặc một cái gì
cả, cứ trần trụi như vậy. Đúng rồi, Phương Diệc Nhiên tự an ủi, nói không chừng người ta thích
đi ngủ không mặc gì, ít ra còn để ý mình nên mới mặc cái quần lót.
Đợi tới khi Phương Mặc nằm xuống, Phương Diệc Nhiên tắt đèn. Cả ngày mệt mỏi, rốt cuộc có
thể nghỉ ngơi. Tuy trên máy bay lúc tỉnh lúc ngủ cũng được một giấc ngắn, nhưng còn chưa quen
múi giờ, bây giờ cũng không quá buồn ngủ, chỉ là tinh thần uể oải.
Phương Diệc Nhiên nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, đang lúc nửa mộng nửa
tỉnh hình như có một nguồn nhiệt xích lại gần, Phương Diệc Nhiên theo thói quen tưởng là Tiểu
Bát liền kéo vào lòng, thế nhưng cảm giác trơn tuột đó, hoàn toàn khác hẳn với Tiểu Bát lông xù,
khiến Phương Diệc Nhiên thoáng cái tỉnh táo.
Trừng mắt nhìn người sống sờ sờ trong lòng mình, hơn nửa ngày mới nhớ ra là đang ở Paris,
cùng chung phòng với một người mẫu tên là Phương Mặc, người đang ôm đương nhiên là cậu ta. phongmy.wordpress.com Page 69
Phương Diệc Nhiên nhất thời muốn rụt tay lại, nhưng làn da của Phương Mặc như là có lực hút
khiến Phương Diệc Nhiên lưu luyến lấy ngón tay vuốt ve… Nhờ vào ánh trăng yếu ớt, Phương
Diệc Nhiên đánh giá gương mặt của Phương Mặc.
Ánh trăng tạo ra bóng đổ trên mặt cậu, làm cho ngũ quan càng trở nên góc cạnh, ánh trăng óng
ánh lại phủ lên cho cậu một tầng sáng bạc, gương mặt nam tính dường như dịu dàng đi không ít,
vẻ mặt ngủ say đáng yêu ngoan ngoãn như trẻ con, Phương Diệc Nhiên lấy tay vuốt ve chân
mày, sống mũi, rồi điểm trên đôi môi cậu.
“Ưm…” Phương Mặc phát ra một tiếng mớ không rõ ràng, như là không chịu được sự quấy rầy,
lại còn lấy đầu cọ cọ lên tay Phương Diệc Nhiên, không khách khí mà gối đầu lên hõm vai
Phương Diệc Nhiên, sau đó toàn bộ thân thể cũng dán sát lên, tay chân cùng chen chúc vào lòng
Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc tự chui vào lòng mình, dở khóc dở cười, tốt nhất đợi tới
khi cậu tỉnh lại đừng nghĩ là y giở trò gì. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cánh tay đang ôm lấy eo
Phương Mặc lại không có ý định thu hồi, trái lại còn tiếp tục ăn đậu hũ của trai đẹp, tay kia thì
luồn qua cổ Phương Mặc ôm lấy vai cậu. Tư thế bây giờ hoàn toàn giống hai người yêu nhau
rồi…
Có người nói ai có tư thế ngủ như Phương Mặc đều là thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới hay
co chân co tay lại, giống như ở trong bụng mẹ. Trái tim Phương Diệc Nhiên tan chảy, nhẹ nhàng
đặt một cái hôn lên trán cậu, hóa ra chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Thi thoảng vuốt nhẹ trên lưng Phương Mặc, như là vuốt lông cho Tiểu Bát ở nhà, Phương Diệc
Nhiên cũng dần dần trở lại với giấc ngủ.
Tới khi tỉnh dậy, là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Phương Diệc Nhiên rụt đầu trốn vào
trong bóng tối, ánh mặt trời chói mắt, tiếng điện thoại đáng ghét kia hình như có người nhận hộ,
Phương Diệc Nhiên hàm hồ hỏi: “Ai vậy?”
“Không có gì, anh ngủ tiếp đi.” Âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai.
Phương Diệc Nhiên cũng không mở mắt, hoàn toàn trong trạng thái mơ màng, cọ cọ vào cậu hỏi:
“Tiểu Bát sao ngươi lại nói được?”
Trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó trên cằm ngứa ngứa, lại liếm mình, Phương Diệc
Nhiên đẩy cái đầu xù lông ra “Tiểu Bát đừng quậy.”
Tiểu Bát quả nhiên không nháo nữa, còn kéo chăn cho y, “Chu Viêm gọi điện bảo anh xuống ăn
sáng, anh muốn ăn gì, em đi lấy.”
“Chu Viêm ở dưới lầu nhà chúng ta làm gì?” Phương Diệc Nhiên nhắm mắt thắc mắc, tiện thể
theo thói quen sờ lưng Tiểu Bát. Hửm? Sao lại trơn trơn? Rụng lông? phongmy.wordpress.com Page 70
Phương Diệc Nhiên hơi tỉnh một chút, he hé mắt nhìn Tiểu Bát, sao qua một đêm lại biến thành
thế này? Hơn nữa lông trên người đi đâu rồi? Phương Diệc Nhiên thắc mắc vuốt ve người Tiểu
Bát, sau đó trên môi có cảm giác mềm mại, một đầu lưỡi mịn màng liếm lên môi y.
Phương Diệc Nhiên không nghĩ nhiều, theo bản năng mút lấy đôi môi mỏng đó, cuốn lấy đầu
lưỡi còn có vẻ ngốc ngếch, lôi kéo nó cùng quấn quít, thấp giọng rên rỉ thành tiếng, Phương Diệc
Nhiên thấy thoải mái vô cùng, vừa tiếp tục hôn sâu hơn, xâm nhập vào giữa khoang miệng đối
phương, vừa nghĩ kỹ thuật hôn của mình vẫn không thui chột, xoay người, đặt Tiểu Bát bên
dưới, hai tay cũng không nhàn rỗi lần mò qua eo tới vùng cấm.
Chờ một chút! Tiểu Bát? Tiểu Bát? Mình đang hôn Tiểu Bát? Phương Diệc Nhiên sợ giật nảy cả
mình, trợn lớn hai mắt nhìn, nhìn xong, thở phào, may mà mình còn chưa đói khát tới độ hôn
một chú chó, là con người, lại còn là trai đẹp.
Hở hở? Trai đẹp? Ở đâu ra? Hôm qua mình đưa về nhà? Phương Diệc Nhiên nhìn người dưới
thân bị mình hôn tới độ thở gấp, trí não xoắn vặn rốt cuộc trở lại thanh tỉnh, nhìn rõ người nọ là
ai xong liền tỉnh táo hoàn toàn…
Phương Mặc… Phương Diệc Nhiên mệt mỏi vỗ trán, trời ạ, mình làm gì thế này, mới sáng sớm
đã cưỡng hôn người ta, đợi đã, hình như là tự cậu ta hôn trước, nên mình mới mơ mơ màng
màng đáp lại, nói như vậy vừa nãy liếm mình không phải là Tiểu Bát… Là cậu ta.
Phương Diệc Nhiên từ trên nhìn xuống Phương Mặc, nhất thời quên mất tư thế đen tối, trên mặt
biến đổi đủ loại sắc thái, hồi ức lại vừa rồi mình mớ ngủ thì đã làm những chuyện kinh thế hãi
tục gì…
“Cậu…” làm gì tự dưng lại hôn tôi vậy? Phương Diệc Nhiên ấp úng không thành lời, hôn y làm
gì á? Rõ ràng là có ý đồ với y mà, hơn nữa không phải người ta đã nhìn chằm chằm y suốt chặng
đường sao… Phương Diệc Nhiên đau đầu.
“Chào buổi sáng.” Ngược lại Phương Mặc rất tự nhiên nhổm dậy, hôn một cái lên cằm Phương
Diệc Nhiên, cười nói lời chào với Phương Diệc Nhiên.
“Chào buổi sáng…” Phương Diệc Nhiên mệt mỏi đáp lời, không biết phải nói sao.