Xuống máy bay là có người của tổng công ty tới đón, Phương Diệc Nhiên hàn huyên mấy câu
với người phụ trách rồi liền lên xe. Ngồi máy bay mười mấy tiếng, tuy là khoang hạng nhất
nhưng vẫn rất mệt mỏi, cộng thêm ở trên máy bay lại gặp người kỳ quái, khiến Phương Diệc
Nhiên cũng không thể yên tâm ngủ. Phương Diệc Nhiên mệt mỏi kéo hành lý lên xe.
Nói tới hành lý, còn phải nhắc đến sự kiện lúc lấy nó nữa. Không biết máy bay xảy ra chuyện gì,
trong khoang hành lý bị bới tung hết cả lên, đương nhiên khiến cho hành khách cực kỳ bất mãn,
đòi sân bay phải nói chuyện rõ ràng, Người của sân bay giải thích có lẽ là do đi đường xa bị xóc
nảy. Đối với hành khách có tổn thất thì lại phải xin lỗi thêm một lần nữa. Hơn nữa không chỉ có
khoang hành lý, ngay cả thú nuôi gửi vận chuyển cũng gặp hại, có con còn bị mất tích chỉ còn lại
***g rỗng…
Cũng may hành lý của Phương Diệc Nhiên chỉ là một túi nhỏ, không bị lộn xộn cũng không
thiếu đồ. Phương Diệc Nhiên không quan tâm tới nhóm người ồn ào này nữa, lấy hành lý của
mình rồi chuẩn bị đi. Chợt thấy cái người nhìn chằm chằm mình trên máy bay đang bám theo,
hơn nữa hai tay còn trống không, Phương Diệc Nhiên đành hỏi: “Hành lý của cậu đâu?”
Người nọ sửng sốt một lát mới trả lời: “Em không tìm thấy.”
Phương Diệc Nhiên không nói gì, cái sân bay này thật là, ài, lại nhìn đám người còn đang ầm ĩ
kia, trong chốc lát phỏng chừng sẽ chẳng có kết quả gì, “Nếu không quan trọng thì thôi, đồ dụng
cá nhân mua lại sau cũng được.”
“A, cũng không có gì, chỉ là mấy bộ quần áo.” Nói rồi người nọ định xách hành lý của Phương
Diệc Nhiên lên, “Để em mang giúp.”
“Không cần, cảm ơn cậu.” Phương Diệc Nhiên thầm nghĩ mình cũng chẳng phải là con gái yếu
đuối, chút hành lý thế này cũng cần người khác mang hộ sao, lại nhìn cách ăn mặc của người nọ,
yên lặng quay đầu đi chỗ khác, thầm nghĩ, hành lý của cậu ta biến mất cũng chưa chắc là không
hay, phong cách ăn mặc kiểu này thật chẳng dám khen tặng, đã đủ kinh sợ rồi, không biết trong
hành lý còn có quần áo ngoài sức tưởng tượng như thế nào nữa. phongmy.wordpress.com Page 62
Phương Diệc Nhiên ngồi xuống vị trí cạnh cửa kính, bên cạnh lập tức có người ngồi xuống theo,
Phương Diệc Nhiên nhìn sang, hay rồi, lại là cái tên kỳ quái đó. Dù sao người ta cũng đã nhìn
mình suốt đường đi, không để tâm bị nhìn thêm vài cái nữa, mặc kệ cậu ta ngồi bên cạnh tiếp tục
ngó mình chằm chằm.
Sau đó lên xe là Chu Viêm, thấy Phương Diệc Nhiên đại khái là muốn chào hỏi, nhưng rồi thấy
người bên cạnh thì lại cau mày, quay đầu đi lướt qua.
Phương Diệc Nhiên lắc đầu, không biết người này định dỗi tới khi nào, lười quan tâm hắn.
Phương Diệc Nhiên lấy điện thoại ra khởi động máy, vừa bật lên đợi có tín hiệu một cái là điện
thoại liền kêu liên tục, Phương Diệc Nhiên đếm được vừa tròn ba mươi cuộc gọi nhỡ, báo tin
nhắn hết cái này đến cái khác.
Phương Diệc Nhiên hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn số thì là trong nước, hơn
nữa là số lạ, chẳng lẽ là người kia đã xảy ra chuyện? Liền gọi lại.
Phương Diệc Nhiên còn chưa kịp nói, đầu bên kia đã vang lên tiếng khóc nức nở, Phương Diệc
Nhiên vội an ủi cô chậm rãi nói, đừng khóc nữa. Thật vất vả mới nghe rõ cô nói gì, hóa ra là Tiểu
Bát biến mất, làm cho cô gái ở cửa hàng sốt ruột đến phát khóc. Ý nghĩ đầu tiên của Phương
Diệc Nhiên là quay về ngay lập tức, nhưng rồi lại bác bỏ ngay suy nghĩ nông nổi này. Y tới Paris
là để làm người phụ trách mảng Châu Á, nếu vì một chú chó mà vứt bỏ trọng trách chạy về nước,
trang phục lần này xảy ra sự cố, thì y cũng đừng nghĩ còn được tiếp tục ở lại trong giới…
Phương Diệc Nhiên vội vàng an ủi cô gái, để cô ngừng khóc, Tiểu Bát nói không chừng là lén
chuồn về nhà, nhờ cô giúp đỡ đăng thông tin lạc mất chó rồi hỏi ở lân cận xem, nếu tìm được
Tiểu Bát khi trở về y sẽ hậu tạ. Cô gái nghĩ khả năng này vô cùng lớn, có một số thú nuôi rất tình
cảm với chủ, khi đi gửi nuôi nhà khác quả thực sẽ lén trốn đi tìm chủ nhân. Mức độ Tiểu Bát
quất quít với Phương Diệc Nhiên như thế nào cô cũng đã từng được chứng kiến rồi.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Người bên cạnh hỏi.
“Chú chó nhà tôi mất tích.” Phương Diệc Nhiên đáp.
“Đừng lo, có lẽ nó tự về nhà đấy, đợi tới khi anh quay về lại thấy nó đang đợi ở cửa không biết
chừng.” Người kia cười an ủi.
“Hy vọng là vậy” Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn kẻ kỳ quái bên cạnh một chút, cậu ta nói
rất chắc chắn, hơn nữa còn cười rạng rỡ. Phương Diệc Nhiên cảm thấy hình như cũng bớt chút lo
lắng, gật đầu mỉm cười với cậu một cái. Có điều y vẫn gọi điện thoại cho người kia, không còn
cách nào khác, loại chuyện này, không quấy rầy hắn thì chẳng còn ai để nhờ, hơn nữa nếu không
phải hắn từ chối trông coi Tiểu Bát thì sao Tiểu Bát lại lạc được, có thể nói là hắn có một nửa
trách nhiệm.
“Ừm, vừa xuống máy bay. Đang bận à?” phongmy.wordpress.com Page 63
“Anh có đang ở nhà tôi không? … Ừm, vậy để ý gần đó xem có thấy Tiểu Bát không, chính là
chú chó hôm trước nhờ anh làm chứng nhận ý, đúng, anh xem ảnh chụp rồi tìm giúp tôi, nó trốn
khỏi chỗ gửi nuôi.”
“Cái gì? Anh nói không có việc gì, nó đang ở chỗ anh à?” Phương Diệc Nhiên nghe thế thở phào
“Vậy thì tốt rồi, chăm sóc nó hộ tôi vài ngày, tôi xong việc ở đây sẽ quay về ngay.”
“Này, sao anh lại ngược đãi động vật thế được? Tiểu Bát đáng yêu như thế… Được được, về rồi
nói, ừm, anh cũng bảo trọng.” Phương Diệc Nhiên cúp máy, tâm tình rõ ràng tốt hơn, lập tức gọi
điện thoại nói cho cô bé là không cần tìm nữa, Tiểu Bát đang ở chỗ bạn mình. Cô gái biết được
cũng thở phào nhẹ nhõm, làm lạc mất Tiểu Bát trong lòng cô cũng áy náy mà.
“Tìm được rồi à?”
“Ừm, đang ở chỗ bạn tôi.” Phương Diệc Nhiên mỉm cười, cũng may là tìm được, bằng không
không biết y có thể chuyên tâm làm việc không. Không ngờ người bên cạnh nghe xong lại lộ ra
vẻ kỳ quái, Phương Diệc Nhiên không khỏi thắc mắc: “Sao thế?”
Đối phương lắc đầu, Phương Diệc Nhiên cũng không truy hỏi, dù sao cậu ta vốn đã kỳ quái,
nhích vào trong một chút, không muốn tiếp tục nói chuyện, y nhắm mắt nghỉ ngơi.
Họ được đưa thẳng đến cửa khách sạn, Phương Diệc Nhiên nhận lấy chìa khóa phòng mình xong
liền vào thang máy. Dù sao mọi người đều chưa quen múi giờ, tổng công ty cũng rất quan tâm
nên không chuẩn bị mấy thứ phiền phức như là tiệc đón tiếp. Phương Diệc Nhiên cũng mừng vì
được yên tĩnh, ngủ một giấc sảng khoái dậy mới có thể làm việc được.
Trong thang máy, Phương Diệc Nhiên thấy tên kia đi theo bên mình, càng nhìn càng khó chịu,
hỏi một người đang chuẩn bị ra khỏi thang máy: “Tiểu Triệu, có phải đồ mẫu đang ở chỗ cậu
không, lấy một bộ S1201 cỡ XL tới cho tôi nhé, à còn tất cả phụ kiện đi kèm nữa.”
Người bị Phương Diệc Nhiên gọi là Tiểu Triệu kia lập tức vâng dạ. Phương Diệc Nhiên đi tiếp,
đến tầng của mình liền bước ra khỏi thang máy, tìm đúng phòng. Vừa mở cửa thì phát hiện tên
kia vẫn đứng ở phía sau mình, Phương Diệc Nhiên quay đầu lại hỏi: “Cậu cùng phòng với tôi à?”
Lần này đi có khá nhiều nhân viên, sắp xếp hai người ở một phòng đôi cũng không có gì lạ, dù
sao Phương Diệc Nhiên cũng không định làm cao để đòi hỏi được ở phòng đơn, ở phòng đôi là
do tổng công ty không được chu đáo mà thôi.
Người nọ gật đầu, Phương Diệc Nhiên không quan tâm, gật đầu tức là đã hiểu, dù sao y cũng
không để ý là ở cùng phòng với ai, đều như nhau cả, đương nhiên đẹp trai như người trước mắt
là tốt nhất, tuy tính cách có chút kỳ quái. Đúng rồi, vẫn chưa hỏi tên cậu ta.
“Phương Diệc Nhiên, Dean.” Nói rồi đưa tay ra.
Người nọ bắt tay Phương Diệc Nhiên, cười nói: “Phương Mặc, anh có thể gọi em là Tiểu Bát.” phongmy.wordpress.com Page 64
“Tiểu Bát?” Cùng tên với cún nhà mình, Phương Diệc Nhiên ngây người, sao trùng hợp quá
vậy…
“Ừm, ở nhà là thứ tám, vậy nên đều gọi là Tiểu Bát.” Phương Mặc cười giải thích.
Phương Diệc Nhiên cười có chút xấu hổ, đồng thời hạ quyết tâm không thể gọi Tiểu Bát được,
bằng không cảm giác như là gọi cún vậy, rất kỳ quái, à, cũng không thể nói với cậu ta là cùng tên
với chú chó ở nhà, rất bi kịch.
Phương Diệc Nhiên mở cửa phòng, nhưng bị bố trí bên trong làm cho ngây người. Chỉ có một
chiếc giường lớn, không lẽ không phải là phòng đôi sao? Trông có vẻ giống phòng đơn cao cấp
hơn. Phương Diệc Nhiên nhìn lại số phòng, không nhầm, bằng không đã không mở được cửa…
Chẳng lẽ là người phụ trách lầm lẫn sao? Phương Diệc Nhiên thắc mắc.
Có điều thắc mắc thì thắc mắc, Phương Diệc Nhiên vẫn đi vào. Đêm hôm khuya khoắt rồi, không
thể chỉ vì một gian phòng mà đi quấy rầy người ta, mà có khi người phụ trách cũng về mất rồi,
cứ cố gắng một đêm, ngày mai rồi tính.
“Cậu muốn tắm trước không?” Phương Diệc Nhiên buông hành lý chỉ vào phòng tắm hỏi
Phương Mặc.
“Không cần, anh tắm trước đi.”
Phương Diệc Nhiên cũng không khách khí, cầm áo ngủ đi vào, đợi tới khi lau tóc đi ra thì thấy
Phương Mặc đang đứng ở cửa như là nói chuyện với ai.
“Ai vậy?”
Phương Mặc tránh đường, Phương Diệc Nhiên nhìn qua, thì ra là Tiểu Triệu tới đưa đồ, làm việc
rất nhanh chóng.
“Cứ để bên đấy.” Phương Diệc Nhiên chỉ lên giường, Tiểu Triệu vội vội vàng vàng đem một
đống quần áo đổ lên đó, sau đó chạy biến đi như là có lửa đốt mông, đến liếc cũng không dám
liếc Phương Diệc Nhiên lấy một cái.
Phương Diệc Nhiên không khỏi kỳ quái, như vậy là sao? Lẽ nào Phương Mặc đùa giỡn người ta?
Nhìn mặt Tiểu Triệu đều đỏ hết cả lên… Lại nhìn Phương Mặc, đang nghiêng người đứng cạnh
cửa, thấy Tiểu Triệu chạy mất liền đóng cửa lại, sau đó đi tới, rất thản nhiên đón lấy khăn tắm
trên tay Phương Diệc Nhiên lau tóc giúp y.
Động tác của Phương Mặc quá mức tự nhiên, Phương Diệc Nhiên không khỏi sửng sốt, đợi tới
khi phản ứng lại thì cậu đã lấy khăn mặt đang lau tóc cho y rồi, lúc này Phương Diệc Nhiên cũng
không nỡ lên tiếng phản đối, đành phải yên lặng để cậu tùy ý xoa tóc cho mình —— động tác
này có vẻ thân mật lại có chút ám muội. phongmy.wordpress.com Page 65
“Cậu thay đồ đi.” Phương Diệc Nhiên thấy tóc cũng đã gần khô hẳn, chỉ vào quần áo Tiểu Triệu
vừa đưa tới bảo cậu thay. Y thực sự không chịu nổi cái phong cách phối đồ đó tiếp tục làm ô
nhiễm hai mắt mình nữa.