Phương Diệc Nhiên nhìn vụn thủy tinh cắm vào thịt, nhất thời chút tức giận với Tiểu Bát đều tiêu
tan, ý nghĩ phải dạy dỗ để nó trở nên quy củ hơn cũng quên bẵng. Tìm được hòm thuốc, cẩn thận
dùng nhíp gắp những mảnh nhỏ li ti ra ngoài.
Phương Diệc Nhiên không phải bác sĩ chuyên nghiệp, cho nên cũng bất cẩn làm đau nó, làm
Tiểu Bát co rụt móng lại. Phương Diệc Nhiên nắm bàn chân nó, gõ nhẹ lên đầu nó một cái,
mắng: “Cũng biết đau à? Ai bảo ngươi gây sự.” Ngoài miệng tuy mắng, nhưng động tác trên tay
lại càng cẩn thận hơn, sau đó sát trùng và băng lại.
“Được rồi, sau này không được nghịch ngợm nữa, nghe không?” Phương Diệc Nhiên tức giận vò
lông nó, rồi mở giấy chứng nhận của Tiểu Bát ra cho nó xem, “Hộ khẩu của ngươi, bây giờ
ngươi là người của ta rồi, sau này còn bướng bỉnh thì cẩn thận ta lấy roi quất ngươi!” Phương
Diệc Nhiên hung dữ uy hiếp, có điều trên mặt mang ý cười, đa phần là vui đùa mà thôi, sao y nỡ
đánh Tiểu Bát được.
Tiểu Bát như là nghe hiểu, xán lại liếm ngón tay Phương Diệc Nhiên, bị Phương Diệc Nhiên ôm
cổ, gõ nhẹ vào mũi nói: “Bớt làm bộ đi, sau này không nghe lời ta sẽ đánh thật đấy.”
Tiểu Bát “Ô ô” hai tiếng trầm trầm, cuối cùng cũng đồng ý. phongmy.wordpress.com Page 53
Vốn cho rằng việc này thế là đã xong, không ngờ tối đó khi chuẩn bị đi ngủ, Phương Diệc Nhiên
không chỉ không cho Tiểu Bát lên giường ngủ cùng, còn bắt nó ra nhà gỗ ở ngoài ban công ——
nhà gỗ nhỏ đó từ lúc mua tới giờ chưa từng dùng tới. Ý của Phương Diệc Nhiên rất rõ ràng: Ta
vẫn còn giận, ngươi úp mặt vào tường tự kiểm điểm đi.
Không để ý tới Tiểu Bát nhìn mình tội nghiệp, Phương Diệc Nhiên kiên quyết đóng cửa ban
công lại, ừm, không thể chiều nó quá, bằng không sẽ không ghi nhớ răn dạy. Cứ lạnh nhạt với nó
mấy ngày, mai không đưa nó đi làm, Phương Diệc Nhiên quyết định.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Phương Diệc Nhiên bị đồng hồ đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi
dậy, vừa bước chân xuống giường, thì giẫm lên không phải sàn nhà trơn nhẵn, mà như là cái gì
đó xù lông… Phương Diệc Nhiên tỉnh táo một chút, mở mắt nhìn, cái cục lông xù đó trừ Tiểu
Bát ra thì còn ai vào đây.
Phương Diệc Nhiên co chân lên, nhìn Tiểu Bát cuộn người bên cạnh giường, xoa trán, sao tên
này lại vào đây… Tuy hôm qua y cũng không nhẫn tâm tới mức khóa nó ở ngoài, nhưng dù sao
thì cũng đã đóng cửa lại, nó chạy vào đây bằng cách nào? Hơn nữa không phải thường nó vẫn
thích ngủ ở trên giường mình, đè lên chăn, chiếm nửa cái gối sao? Sao hôm nay lại co cụm ở
dưới chân giường đáng thương thế này?
Vốn Tiểu Bát đang nằm úp sấp, liền ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, đuổi theo chân y định
gặm, Phương Diệc Nhiên bị nó liếm nhột nhột, vội co chân lại ngồi xếp bằng trên giường. Tiểu
Bát chống chân trước lên giường, đứng dậy nhìn Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên gãi cằm nó, lườm yêu: “Lấy lòng ta cũng vô dụng, hôm nay ngươi ở nhà
canh trộm.” Hôm qua Phương Diệc Nhiên đã thấy kỳ quái rồi, trừ phi thực sự có chuyện ma
quái, bằng không tuy trong nhà không có người, nhưng còn có Tiểu Bát mà, nếu là một sinh vật
sống dọn nhà giúp y, Tiểu Bát không thể nào không có phản ứng được. Tiểu Bát là béc giê, là
giống chó chăn cừu của Đức, chó chăn cừu không phải đều biết trông nhà sao?
Để lại Tiểu Bát ở nhà, Phương Diệc Nhiên đi làm. Chu Viêm quả nhiên không tới tìm y buôn
chuyện, Phương Diệc Nhiên cũng không biết là tốt hay xấu. Đến giờ tan tầm, quả nhiên lại thấy
Tiểu Bát chờ mình ở chỗ cũ. Trừng mắt lườm Tiểu Bát dám lén tới đây, nhưng rồi Phương Diệc
Nhiên cũng không nói gì, để cho Tiểu Bát đi theo mình.
Dù sao y cũng chẳng còn lạ lẫm với chuyện Tiểu Bát ra được khỏi nhà bị khóa cửa nữa… Cái tên
quỷ ranh mãnh này còn len lén nhìn mình, như để xem mình có giận hay không. Trên mặt
Phương Diệc Nhiên không biểu cảm gì, kỳ thực vốn đã không giận Tiểu Bát nữa, hừ, tên này
như là sợ mình sẽ dùng roi xử nó thật không bằng?
Có một câu nói đại loại thế này. Nói bừa thành thật, hôm nọ y mới nói rằng, thiếu điều một hôm
nào đó về nhà thấy trên bàn đã dọn sẵn cơm nước chờ mình thôi… Không ngờ hôm nay Phương
Diệc Nhiên cùng Tiểu Biết vừa về, mở cửa liền thấy trên bàn ăn thực sự đã bày sẵn đồ ăn rồi…
Phương Diệc Nhiên đóng sầm cửa lại, mặc niệm một tiếng: Đây đều là ảo giác! Là ảo giác! phongmy.wordpress.com Page 54
Mở cửa lần nữa… Cơm nước vẫn còn trên bàn. Trời ạ, Phương Diệc Nhiên than một tiếng, đi
vào phòng ăn, lấy tay sờ thử đồ ăn trên bàn, vẫn còn nóng, rõ ràng, những thứ này cũng không
phải là ảo giác của y, mà đều thực sự tồn tại.
Phương Diệc Nhiên không cần mở tủ lạnh cũng biết, tất cả đều được làm từ nguyên liệu không
biết ở đâu ra trong tủ, mà đĩa đựng cũng là của nhà mình… Phương Diệc Nhiên ngồi xuống, suy
tư xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào trong đồ ăn có hạ độc muốn hại chết mình?
Nghĩ tới rồi lại thấy không có khả năng, vậy thì nực cười quá, không phải là giấu đầu lòi đuôi
sao, làm gì có ai ăn những thứ không biết xuất xứ từ đâu? Hơn nữa nếu thật muốn độc chết mình,
thì người kia chỉ cần tùy tiện bôi lên bát đĩa không phải càng thực tế hơn sao, chí ít không quá
gây chú ý…
Phương Diệc Nhiên bắt đầu nghiêm túc lo lắng tới chuyện quỷ dị này, có lẽ nên thuê người lắp
camera, y thực sự muốn xem rốt cuộc là người hay quỷ. Quên đi, vẫn là nên gọi điện cho người
kia, loại chuyện này giao cho hắn xử lý thì yên tâm hơn, dù sao Phương Diệc Nhiên biết nếu
mình kể loại chuyện quỷ quái này cho hắn nghe, hắn sẽ tin vô điều kiện, chứ không nghi ngờ là
mình bị tâm thần.
Phương Diệc Nhiên hạ quyết tâm, phải biết rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, dù sao y không
quá tin vào chuyện ma quái, bởi ví như chuyện ngày hôm nay rõ ràng là xảy ra giữa ban ngày,
mấy thứ ma quỷ chẳng phải đều xuất hiện vào buổi tối sao? Hơn nữa tình hình này thực sự
không giống chuyện ma quái.
Cũng vì Phương Diệc Nhiên không thể so với người thường, nếu đổi lại là một người nhát gan
thì chắc không dám tiếp tục ở nơi này nữa rồi, còn y thì điềm nhiên lấy bát đũa đã dọn sẵn
thưởng thức đồ ăn trên bàn… Vừa ăn vừa nhận xét mùi vị.
“Không thơm ngon như ngoài hàng, nhưng chí ít cũng không toàn vị bột ngọt, tàm tạm tàm tạm.”
Vừa nói vừa đưa đồ ăn vào miệng.
Trong nhà xảy ra chuyện quỷ dị, khiến Phương Diệc Nhiên ở trên giường khó mà đi vào giấc
ngủ, cứ mơ mơ màng màng, xoay người định ôm lấy bé bự xù lông bên cạnh thì lại ôm phải
không khí, mới nhớ ra là Tiểu Bát bị đuổi về chỗ riêng của nó rồi. Phương Diệc Nhiên không
khỏi buồn cười, quên đi, mai lại để nó lên giường, ở ngoài lạnh như thế khéo lại ốm mất. Đang
nghĩ ngợi bỗng nhiên nghe bên ngoài như là có tiếng động.
Phương Diệc Nhiên hơi nhổm dậy, nghiêng đầu lắng nghe, quả nhiên có tiếng lạch cạch.