Phương Diệc Nhiên bị cái gì đó ướt át làm cho tỉnh giấc. Một cái lưỡi đang liếm mặt y. Đưa tay
cản trở cái đầu đang quấy rầy mình, híp mắt nhìn sắc trời. Bên ngoài âm u, hẳn là còn sớm.
Phương Diệc Nhiên xoay người tiếp ngục ngủ, không thèm để ý tới Tiểu Bát liếm không tới mặt
y nên đang dùng đầu đẩy đẩy.
Thế nhưng Tiểu Bát mới an tĩnh một lát lại nhảy xuống giường, vòng sang bên kia tiếp tục quấy
rầy Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên nhắm mắt quàng tay ôm lấy đầu Tiểu Bát, sau đó
gãi gãi cằm nó, tàn bạo nói: “Đừng rộn, còn nghịch không cho ta ngủ là ta cắt cơm!”
Tiểu Bát cúi đầu nghẹn ngào hai tiếng, đầu lưỡi vòng một cái, vừa lúc liếm lên mặt Phương Diệc
Nhiên. Phương Diệc Nhiên bị Tiểu Bát dùng nước bọt rửa mặt, rốt cuộc mơ hồ mở mắt, tức giận
vò vò lông trên cổ Tiểu bát, tay xiết lại quanh cổ nó: “Cái tên thích làm phiền người khác này.
Được rồi được rồi, ta dậy đây, còn liếm à!”
Buông ra Tiểu Bát đang làm bộ đáng thương oan ức, đẩy đầu nó ra, ngồi dậy, tiện tay lấy điện
thoại di động trên tủ đầu giường xem giờ, ừm, mới tám giờ hai mươi tám phút, hử? Á á á, sắp
tám rưỡi tới nơi, chết tiệt, bị muộn mất rồi. Lúc này Phương Diệc Nhiên tỉnh táo hoàn toàn, nhìn
sắc trời bên ngoài, hóa ra là đang mưa, hèn chi mà giờ này rồi còn tối như vậy.
Trời mưa thật chẳng muốn rời giường, chẳng muốn ra ngoài, ngày mưa là nên chui trong chăn
ngủ nướng, haiz.
Tuy lòng oán giận, nhưng vẫn nhanh nhẹn bật dậy vọt vào toilet, đánh răng rửa mặt.
Ừm, may mà Tiểu Bát đánh thức y, nếu không không biết sẽ ngủ tới khi nào nữa, sao chuông báo
thức không kêu nhỉ? Hình như có kêu, là mình tắt mất, sau đó ngủ tiếp… Phương Diệc Nhiên
vừa đánh răng vừa hồi tưởng. phongmy.wordpress.com Page 33
Đang soi gương, bỗng nhiên động tác trên tay cứng đờ, nghi hoặc nhìn khung cảnh phòng tắm
gọn gàng phản chiếu trong gương, còn quay đầu lại xác nhận lần nữa, tất cả khăn tắm đều đặt
chỉnh tề trên giá, trong bồn tắm rất sạch sẽ, dưới sàn không thấy giọt nước nào… Y nhớ rõ hôm
qua tắm cho Tiểu Bát xong y chưa dọn bồn tắm mà, bên trong nhẽ ra phải đầy lông chó và bụi
bẩn chứ, y cũng không lau sàn, nhẽ ra dưới đó phải đầy bọt xà phòng với nước chứ, hình như y
lại càng không có vắt khăn về chỗ cũ… Y nhớ là nhét vào sô pha và phòng ngủ.
Trong miệng Phương Diệc Nhiên đầy bọt, tay cầm bàn chải đánh răng, dáng vẻ ngốc nghếch,
nhìn phòng tắm sạch sẽ, gọn gàng đâu ra đấy, có chút nghi ngờ mình gặp ảo giác, hoặc là bản
thân mất trí nhớ? Kỳ thực đêm qua y đã thu thập phòng tắm sạch sẽ rồi?
Phương Diệc Nhiên máy móc đánh răng, rửa mặt, vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào
thật sự mình đã dọn xong rồi quên? Dù sao cũng không thể là có trộm vào được, làm gì có tên
trộm nào nhàm chán tới độ dọn dẹp phòng tắm cho mình? Hay là tên trộm này thực ra có bệnh
ưa sạch sẽ, nhìn phòng tắm mình bẩn thỉu bừa bộn không chịu được? Cho nên ma xui quỷ khiến
thế nào nên đã thu thập sạch sẽ?
Phương Diệc Nhiên càng nghĩ càng hoang đường, đến khi vào bếp lại ngây người lần nữa… Tên
trộm kia còn dọn cả bếp cho mình? Trong bếp hôm qua dao dĩa rồi thớt y dùng đều đã đặt về chỗ
cũ, trong bồn rửa cũng đã dọn qua, lau sạch tới độ sáng bóng, bát đĩa cũng đã rửa, y nhớ rõ hôm
qua cho Tiểu Bát ăn trứng chiên xong đĩa còn để nguyên dưới đất, y cũng chưa dọn nữa.
Càng thái quá chính là đến rác cũng đã dọn đi giúp… Phương Diệc Nhiên khẳng định hai trăm
phần trăm, dù y quên là mình đã dọn phòng tắm, quét tước phòng bếp, nhưng tuyệt đối chưa ra
ngoài vứt rác, nhưng hiện tại trong thùng rác trống không, ngay cả một mẩu vỏ trứng cũng không
có.
Phương Diệc Nhiên vội vã chạy ra xem phòng khách, lướt mắt một lượt hình như không thiếu
thứ gì, ví da túi xách các thứ đều còn nguyên… Cảnh tượng quỷ dị này, khiến Phương Diệc
Nhiên đột nhiên nghĩ tới Ốc đồng cô nương thời hiện đại, báo ơn? Nhưng mà hình như gần đây
mình không mua ốc, Phương Diệc Nhiên nghĩ nếu còn không ra khỏi nhà chắc y phát điên mất.
Báo công an cũng không được, người ta hỏi có chuyện gì, chẳng lẽ lại nói với cảnh sát là có kẻ
trộm nửa đêm lẻn vào nhà tôi dọn phòng giúp tôi? Nói ra không bị người ta tưởng điên đưa thẳng
vào viện mới là lạ.
Đợi tới khi Phương Diệc Nhiên thấy toàn bộ bản thảo vốn vất lung tung trên sô pha giờ đã xếp
gọn gàng trên bàn trà, bên cạnh là túi của mình, Phương Diệc Nhiên nghĩ bản thân đã chết lặng
rồi, coi như là tối qua mình mộng du đi… Chết lặng đeo túi lên vai, ra khỏi nhà.
Đẩy Tiểu Bát đang định đi theo vào nhà, “Bên ngoài đang mưa, ngươi ngoan ngoãn ở nhà.” Ngồi
xuống vuốt ve cổ Tiểu Bát, dặn dò, “Không được cắn đồ trong nhà nhé, biết chưa? Ở nhà ngoan
chờ ta về.”
Lần này Tiểu Bát không làm nũng đòi đi theo nữa, ngồi ở cửa nhìn theo bóng Phương Diệc
Nhiên đi ra, đóng cửa lại. phongmy.wordpress.com Page 34
Tới dưới lầu, Phương Diệc Nhiên mới phát hiện là quên mang ô, nhưng thôi đã muộn rồi, y cũng
không muốn quay về lấy, hơn nữa y vốn cũng định bắt taxi đi làm, ở đây bước vài bước là ra đến
đường lớn, chịu chút mưa cũng không sao.
Đến khi Phương Diệc Nhiên ngồi trên taxi rồi, vừa lúc nhìn về phía nhà mình, liền thấy Tiểu Bát
đang ghé vào lan can nhìn y. Phương Diệc Nhiên vốn định quay cửa xe xuống chào nó, ngẫm lại
lại thấy không đúng, vạn nhất nhỡ cẩu ngốc đó nhìn thấy y rồi nhảy từ trên ban công xuống thì
làm sao, đến lúc đó bị ngã chết thì y biết tìm ai mà đòi.
Cuối cùng Phương Diệc Nhiên vẫn tới chỗ làm muộn, cũng may không có ai quở trách, y cũng
không cần quẹt thẻ khi đến công ty. Có Chu Viêm là đúng giờ như máy quẹt thẻ đứng chờ trong
phòng làm việc y báo tin, đầu tiên tán thán thân là nhà thiết kế lại đi làm muộn, có phải là tối qua
đi đâu chơi bời, bị mỹ nữ nào đó quấn quít trên giường không dậy nổi, rồi bắt đầu tìm bóng Tiểu
Bát ở xung quay, cuối cùng vào lúc bị Phương Diệc Nhiên không khách khí tiễn bước, mới nhắc
nhở y đừng quên cuôc hẹn cuối tuần, Phương Diệc Nhiên phất tay ý bảo hắn mau biến, đồng thời
biểu thị y đã quên chuyện đó rồi, làm Chu Viêm tức trợn tròn cả mắt.
Người mẫu lẽ nào đều nhàn hạ thế sao? Gần đây rõ ràng đang chuẩn bị hội nghị ra mắt sản phẩm
mới, thân là người mẫu hàng đầu của công ty mà lại rảnh rỗi tới độ đến quấy rầy y, thực sự quá
kỳ cục. Phương Diệc Nhiên lắc đầu chuẩn bị bắt đầu công việc của mình.
Nhưng rồi phát hiện hôm nay làm thế nào cũng không tập trung tinh thần được, trong đầu không
phải nghĩ tới Tiểu Bát có bị đói không, ở nhà một mình liệu có buồn chán không, thậm chí nghĩ
giờ nghỉ trưa có cần về nhà một chuyến xem nó thế nào, cho nó chút đồ ăn, sáng nay vội quá
quên mất chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Bát; không thì lại nghĩ tới chuyện thần bí xảy ra ở nhà tắm và
phòng bếp nhà mình, rốt cuộc là có trộm vào thật hay là chuyện ma quái đây, hay là mình thực
sự mất trí nhớ hay mộng dụ? Nhưng rõ là trước đây chưa từng xảy ra chuyện như là mộng du…
Hay là bởi vì có chuyện ma quái nên chủ phòng đó mới bán dễ dàng như vậy?
Hiệu suất ngày hôm đó cực kỳ thấp, không phải là vẽ ra bản thảo vứt đi, thì là nhầm hệ màu,
hoặc là đánh dấu sai số liệu, hoàn toàn không yên lòng. Phương Diệc Nhiên quyết định tan tầm
sớm về nhà, dù sao hôm nay cũng không làm được gì ra hồn. Xuống dưới lầu, trời vẫn đang
mưa, mình lại không mang ô, bị nhốt ở cửa, taxi đi qua đi lại rất nhiều nhưng không phải đón
khách thì cũng là giao ban, y không gọi nổi một chiếc, cuối cùng tâm tình ngày hôm nay của
Phương Diệc Nhiên cũng rơi xuống đáy cốc.
Mưa cũng không lớn, nhưng dày hạt, Phương Diệc Nhiên chuẩn bị cứ thế đi bộ về nhà, không
tránh khỏi sẽ bị ướt hết. Vừa bước vào màn mưa thì đột nhiên thấy một bóng đen nhảy đến bên
cạnh, tập trung nhìn xuống, Tiểu Bát?
Lông trên người Tiểu Bát đã ướt sũng, miệng thì ngậm một cây dù, chẳng lẽ là mang tới cho
mình? Phương Diệc Nhiên cực kỳ kinh ngạc, nhưng không phải là vì chuyện cây dù, mà là khi y
đi ra khỏi nhà rõ ràng đã khóa cửa rồi, Tiểu Bát đi ra bằng cách nào?
Dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đón lấy cây dù Tiểu Bát đưa tới, mở ra. Nhưng tuy Tiểu Bát
đã trưởng thành cũng không thể cao tới eo Phương Diệc Nhiên được, vậy nên dù Phương Diệc phongmy.wordpress.com Page 35
Nhiên che cho cả Tiểu Bát thì cũng hoàn toàn không ngăn được những hạt mưa phùn liên tục rơi
lên người Tiểu Bát.
Phương Diệc Nhiên bỗng thấy không nỡ, ngồi xuống hạ thấp dù để che mưa giúp nó, cũng không
để tâm cả người nó ướt sũng liền giang tay ra ôm, “Bé ngoan, chúng ta đi xe về nhà nhé.”
Một người một cún cứ dùng tư thế quỷ dị đó ngồi xổm ven đường chờ taxi, có điều taxi thì chưa
thấy, chỉ thấy một chiếc xe thể thao đỏ rực, Chu Viêm buồn cười hạ cửa kính xuống nhìn đôi chủ
cún này.
“Tôi cứ tưởng có tên lang thang nào mang theo chó ngồi ở cửa công ty, không ngờ là nhà thiết kế
Phương của chúng ta, lên đi tôi đưa cậu về.”
Phương Diệc Nhiên quả thực không khách khí mở cửa xe ra liền ngồi xuống, sau đó gọi Tiểu Bát
lên, nhất thời tiếng ai oán ầm ĩ, “Trời ạ, xe của tôi!” Cả người Tiểu Bát ướt đẫm, nhảy lên liền để
lại dấu móng đầy bùn trên ghế xe Chu Viêm.
“Im miệng, rửa là sạch ngay, mau lái xe.”
“Người tốt khó làm a, thật chẳng hiểu sao cậu không mua một cái xe, hứ, đúng là!” Chu Viêm
vừa định lái xe, lại bị Tiểu Bát vẫy lông bắn nước khắp người, biểu cảm muốn bao nhiêu ai oán
thì có bấy nhiêu.
“Sao cậu lại đi so đo với một con chó, có khăn mặt sạch không, để lâu sẽ bị lạnh sinh bệnh mất.”
“Tôi nói nè, nó sinh bệnh, lẽ nào tôi bị ướt không sinh bệnh chắc?” Chu Viêm ném một cái khăn
qua, chỉ chỉ vào quần áo bị Tiểu Bát làm văng nước lên, bất mãn với việc Phương Diệc Nhiên chỉ
lo lau khô cho Tiểu Bát.
“Cậu mà ốm thì đi bệnh viện khám chữa tiêm thuốc là xong, nó mà sinh bệnh thì không xong.”
Khóe miệng Chu Viêm co giật, nói vậy tức là địa vị của hắn còn chẳng bằng con cún kia, nhịn
uống, ai bảo hắn có ý đồ quấy rối người ta, lập tức đổi chủ đề, “Hôm nay không thấy cậu mang
nó đi làm a, sao giờ lại ở đây.”
“Nó tên Tiểu Bát.” Phương Diệc Nhiên không đáp.
“Được rồi, Tiểu Bát, xin chào, ta là Chu Viêm, ngươi có thể gọi là Karl.” Nói xong còn trịnh
trọng đưa tay ra muốn nó bắt tay, lại bị Tiểu Bát nhe răng dọa.
Phương Diệc Nhiên buồn cười ngả cả vào người Tiểu Bát “Xem ra Tiểu Bát không thích cậu
mấy nhỉ.”
“Hừ, chó cắn Lã Động Tân!” Chu Viêm tức giận khởi động xe, không thèm để ý một người một
cẩu tức chết người ta này nữa. phongmy.wordpress.com Page 36