Trong cơ thể con người có một thứ gọi là ngọc môn, như một cái xà vắt ngang, phong tỏa trời đất.

Trời đất vốn có linh khí, người trần không thể cảm nhận được, càng không thể hấp thu hay tác động đến nó, chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động, đó là vì có sự tồn tại của ngọc môn.

Nếu muốn tu tiên trước hết phải phá bỏ ngọc môn này, sau đó bước lên Linh Đài, cảm nhận trời đất, cảnh giới đầu tiên của tu tiên xưa gọi là Linh Đài Cảnh.

Đây chính là cánh cổng đầu tiên của tu tiên.

Phá vỡ ngọc môn cần phải có công lực, do người trần thông thường không có linh khí vì thế rất khó tự mình phá vỡ được ngọc môn, đa phần đều phải cần có sự giúp sức của các bậc tiền bối.

Tuy nhiên linh khí không phải cách duy nhất để có thể qua được cửa ải này, hào khí trong huyết mạch đến một mức nhất định cũng có thể phá vỡ cấm môn.

Giang hồ nhiều vị hào kiệt, sát khí trong máu đột nhiên bùng lên làm sức mạnh tăng lên nhanh chóng, cũng chính là nguyên nhân này.

Hiện tượng này được gọi là ngọc môn Thiên Xung, ý chỉ không có ai giúp đỡ mà tự mình có thể mở được ngọc môn.

Tuy nhiên ngọc môn Thiên Xung nghe qua thì có vẻ dễ dàng, nhưng thực chất vô cùng nguy hiểm.

Linh Đài ngọc môn, khi cửa mở thì sẽ xoay chín lần, đây chính là nhịp độ cửa mở khi ta xông vào ngọc môn.

Linh Đài ngọc môn có chín tầng, giống như một cái bia có chín vòng, mở một vòng như phá một cái động ngay giữa hồng tâm của chiếc bia để linh khí thông qua động này chui vào cơ thể của người tu hành.

Cửa mở xoay một vòng, ngay lập tức sẽ mở một động ở hồng tâm, nếu quay ba vòng thì có nghĩa ở tại vòng thứ bẩy, tám, chín sẽ đồng thời mở ra một động mới.

Cửa mở càng nhiều, thì linh khí có thể đi qua càng nhiều, hiệu quả tu luyện cũng càng tăng cao. Một khi phá xong cửa, ngọc môn sẽ hoàn toàn định hình. Vì vậy với mỗi người mà nói đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Bởi vậy khi cửa mở được mấy vòng, ở một mức độ nào đó cũng nói lên tư chất của người tu tiên.

Ngọc môn Thiên Xung mặc dù không muốn viện cầu bên ngoài giúp đỡ, nhưng lại vì năng lực của bản thân có hạn mà không thể tiếp tục, dẫn đến việc không thể mở rộng được ngọc môn, có người thậm chí còn không thể xê dịch được dù chỉ một kẽ hở, kết cục là vô duyên với việc bước lên Linh đài.

Cho nên nói tự thân vận động, không cần giúp đỡ nghe thì rất hay, nhưng thực chất nếu không có sự giúp đỡ thì cũng giống như trẻ con ở nhà trẻ không có thầy cô giáo hướng dẫn, tự mình vẽ ra một bức tranh nghuệch ngoạc mà thôi.

Đúng lúc này hào quang phát ra từ Đường Kiếp tỏa ra rực rỡ, đây chính là hiện tượng của ngọc môn Thiên Xung.

Hơn nữa nhìn trong người hắn vầng sáng rạng rỡ, linh khí phát ra tứ phía, rõ ràng không phải do huyết khí dâng tràn, mà là kết quả của linh khí nhập vào cơ thể rồi bùng phát ra.

Nói cách khác, Đường Kiếp lúc này thật ra không phải đang phá ngọc môn, mà là linh khí trong người hắn sau khi mất kiểm soát thì va chạm khắp nơi trong cơ thể, nhân tiện va vào ngọc môn mà thôi.

Bởi vậy nếu nói đây là ngọc môn Thiên xung, chi bằng nói đây là tẩu hỏa nhập ma.

Chưa tu luyện mà đã tẩu hỏa, Đường Kiếp coi như là người đầu tiên trong giới Tu Tiên.

Cũng may vì thế, Hư Mộ Dương muốn cứu hắn cũng không khó.

Dù sao nền tảng thấp, như trẻ con gây họa thì cũng có giới hạn.

Tuy nhiên Hư Mộ Dương không thể hiểu nổi tại sao trong người Đường Kiếp đột nhiên lại có linh khí?

Hắn vội hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lẽ nào có vị tu tiên nào đột nhiên đến truyền cho Đường Kiếp linh khí nhưng lại không dạy hắn phương pháp, hại linh khí của hắn ta mất kiểm soát?

Đường Kiếp khó nhọc trả lời:

- Hư…Hư ca, ta vừa luyện Tàng Tượng Kinh…

Tàng Tượng Kinh?

Nghe đến cái tên này, Hư Mộ Dương liền ngây người ra.

Sao có thể thế được?

Hắn tự biết được tác dụng của Tàng Tượng Kinh.

Hư Mộ Dương sau khi đạt đến công pháp này, thì phát hiện đây là một cách có thể không cần qua ngọc môn mà vẫn có thể hấp thu được linh khí.

Ban đầu hắn như nhặt được của quý, thiết nghĩ người khác chỉ có thể thông qua ngọc môn mới hấp thu được linh khí, trong khi người tu luyện Tàng Tượng Kinh có thể hấp thu cả hai chiều, hiệu quả đương nhiên tăng gấp bội, bởi vậy đây là một công pháp tuyệt diệu để nâng cao hiệu quả tu luyện.

Chỉ tiếc hắn luyện đi luyện lại, lại phát hiện chỉ có thể hấp thu rất ít linh khí, không hiệu quả bằng chính mình thông qua ngọc môn hấp thu linh khí —— đừng thấy trong người Đường Kiếp linh khí điên cuồng phát tác như sắp nổ tung, đối với Hư Mộ Dương mà nói, một chút linh khí này căn bản đơn giản như việc thở một cái là xong.

Hơn nữa khi hắn tu luyện Tàng Tượng Kinh ngay cả hiệu lực hấp thu linh khi thông qua ngọc môn cũng giảm mạnh, làm cho hiệu quả tổng hợp càng kém đi.

Hư Mộ Dương mới đầu không để ý đến điều này, chỉ cho rằng mình chưa luyện đến nơi đến chốn, dù sao người sáng tạo ra công pháp này là một tuyệt thế vô song..., lại bị hắn cất giữ cẩn mật, hắn nghĩ đây tuyệt nhiên không phải thứ vô dụng, không chừng luyện từ bây giờ về sau sẽ này sẽ có tiến triển, lại có thể gia tăng tốc độ tu luyện, bởi thế hắn mỗi ngày đều nghiên cứu không ngừng.

Nhưng theo thời trôi đi, Tàng Tượng Kinh của Hư Mộ Dương vẫn không có chút tiến triển, hắn cũng dần dần cũng có chút thoái chí nản lòng, thấy chuyện này thật vô bổ, nếu không cũng chẳng dễ dàng dạy cho Đường Kiếp.

Cho đến khi nhìn đến linh khí bùng lên trong người Đường Kiếp, ngọc môn bị ảnh hưởng, hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Trong lòng như có một luồng điện xẹt qua, Hư Mộ Dương hét lớn:

- Hóa ra là như vậy! Tàng giả chư vu nội, tượng giả hình vu ngoại, sau khi hiện ra ngoài lại có thể tăng cường cho bên trong, không cần viện cầu bên ngoài mà tự xông vào ngọc môn... Tàng Tượng Kinh này căn bản chính là phương pháp của Cửu Lê Binh Chủ chuẩn bị cho chính mình! Đáng chết, ta thật ngốc, thật ngốc, sao lại không nghĩ đến cái này cơ chứ!

Hư Mộ Dương vỗ mạnh đầu hét lên.

Cũng khó trách hắn không thể nghĩ đến điều này, từ xưa đến nay, Tu Tiên giới chưa từng có người sáng tạo ra phương pháp mở ngọc môn này.

Thứ nhất phương pháp không cần qua ngọc môn mà hấp thu được linh khí vốn dĩ không dễ sáng tạo, thứ hai người có thể sáng tạo ra công pháp này cũng đã không cần đến nó nữa.

Còn con cháu đời sau, đều có cách riêng trực tiếp dung nhập linh khí để mở ngọc môn, căn bản không cần phải lãng phí thời gian và tinh lực đi làm việc vô ích này.

Lối tư duy cố hữu của trăm ngàn năm qua, khiến cho Hư Mộ Dương hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, bởi vậy mới coi nó là vật chí bảo khổ luyện để gia tăng tốc độ tu luyện.

Lúc này hắn đã phát hiện vấn đề nên vô cùng hưng phấn, nhưng nghĩ tới bao ngày qua khổ luyện môn thuật chẳng có tác dụng gì với mình, lập tức lại thấy nản lòng thoái chí.

Hắn bên này lo được lo mất, tâm trạng lúc lên lúc xuống, còn Đường Kiếp bên kia sắp chịu không nổi rồi, hắn nằm lăn ra trên mặt đất đau đớn gào thét:

- Hư đại ca... Hư đại ca...

Hư Mộ Dương bị tiếng kêu gọi định thần lại, này mới ý thức tới Đường Kiếp còn ở vào bên bờ sinh tử.

Hắn nhìn Đường Kiếp, trong ánh mắt có vài phần phức tạp.

Hắn vươn tay, chỉ tay lên người Đường Kiếp, mấy dòng linh khí bạo loạn lập tức dịu xuống, không giống như lúc trước chạy dọc chạy ngang, có điều chúng vẫn ở trong người Đường Kiếp. Mặc dù khiến hắn khó chịu, nhưng tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Sau đó Hư Mộ Dương nói:

- Có phải ngươi rất muốn tu tiên?

- Phải!

Đường Kiếp lớn tiếng trả lời.

Chuyện cho tới lúc này, hắn rốt cục cũng đã lớn tiếng nói ra cái mình muốn.

Hắn hét lớn:

- Ta muốn học, nên mới đi theo huynh, ta học Tàng Tượng Kinh, dù biết rõ không có tâm pháp chỉ dẫn thì rất nguy hiểm, nhưng ta vẫn còn muốn học!

- Tại sao?

- Tại sao?

Đường Kiếp cười to:

- Nam nhi đại trượng phu chí tại bốn phương, vốn muốn đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể thoả mãn với cuộc sống tạm bợ uổng phí cả đời? Muốn tu tiên thì van cầu, sao phải có lý do!

Ở trong mắt Đường Kiếp, những người muốn tu tiên, thì cũng giống như muốn thăng quan phát tài mà thôi.

Muốn thăng quan phát tài cần gì lý do?

Không cần!

Như vậy tu tiên cũng không cần lý do, không muốn tu tiên mới cần lý do!

Hư Mộ Dương giật mình:

- Đây là lời giải thích của ngươi?

- Còn chưa đủ sao?

Đường Kiếp cười hỏi, hắn lúc này linh khí tuy rằng đã bị Hư Mộ Dương làm suy yếu đi nhiều, nhưng vẫn đau đớn vô cùng, vậy mà vẫn cố gượng cười.

Hắn nhìn Hư Mộ Dương, cuối cùng dùng hết tất cả khí lực hét lên:

- Vậy ta nói cho huynh lý do thứ nhất, huynh thấy sao? Bởi vì... Bởi vì ta không muốn giống như một tên nhà quê ở thôn Tiểu Hà nữa, không muốn trở thành thịt cá bị người khác mổ xẻ nữa!

Tiếng hét này, hét ra tâm sự hắn ghìm nén trong lòng bao lâu nay, hét ra mọi oán hận đối với những kẻ hủy hoại đi người thân và nhà cửa của hắn, càng hét ra suy nghĩ hắn giấu trong long đã lâu.

Hư Mộ Dương khẽ gật đầu:

- Vậy thì... Ngươi quả nhiên là người dân cuối cùng của thôn Tiểu Hà rồi... Tốt, rất tốt, ta đúng là bị một đứa trẻ 12 tuổi lừa rồi.

Dựa vào câu trả lời đầy bi phẫn của Đường Kiếp, nếu hắn còn không hiểu ra, thì thật quá khờ rồi.

Đường Kiếp nhìn hắn không chút sợ hãi:

- Phải, huynh không phải cũng đoán ra rồi sao?! Đây chính là nguyên nhân huynh không muốn thu nhận ta sao?

Hư Mộ Dương không phải là thằng ngu, hắn ngay từ đầu có thể bị Đường Kiếp lừa gạt, nhưng thời gian lâu rồi, tự nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề.

Chỉ là sống chung với nhau lâu thì tình cảm cũng dần dần trở lên sâu đậm, Hư Mộ Dương cũng rất yêu quý Đường Kiếp, có một số việc kỳ thật đã không muốn so đo, bởi vậy Đường Kiếp có thật sự là người thôn Tiểu Hà hay không cũng chẳng cần để ý nhiều.

Lúc này nghe được Đường Kiếp nói chuyện, Hư Mộ Dương lại lắc lắc đầu:

- Ngươi tuy rằng lừa ta, ta lại không nghĩ trách ngươi. Bất luận thế nào nói, lúc trước ngươi đã cứu ta là sự thật. Hơn nữa trong khoảng thời gian qua, ngươi đã chăm sóc ta rất nhiều, theo lý mà nói, truyền cho ngươi một ít tâm pháp tu luyện, cũng không có gì to tát. Ta không thu ngươi làm đồ đệ, nhưng thật ra ta không muốn hại ngươi. Ngươi cũng biết... Tiên lộ hung hiểm!

Đường Kiếp ho ra máu cười to:

- Thế gian này có chỗ nào mà không nguy hiểm? người dân thôn Tiểu Hà có gì tội nghiệt gì mà lại bị giết sạch?

- Người dân thôn Tiểu Hà bất hạnh, không có nghĩa là mọi người đều bất hạnh. Nhưng người mà đi theo tu tiên, ai ai cũng đều là cùng trời đoạt lợi, cùng người tranh phong, từ nay về sau vĩnh viễn không có ngày yên bình!

- Vậy lại càng không thể thiếu ta!

Hư Mộ Dương cuối cùng không nói được gì nữa.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn gật đầu nói:

- Ngươi muốn học, ta có thể giúp ngươi, tuy nhiên ngươi phải trả lời trước ta một câu hỏi.

- Huynh muốn biết ta làm thế nào tích được linh khí?

Đường Kiếp hỏi.

- Phải.

Hư Mộ Dương gật gật đầu:

- Tàng Tượng Kinh mười hai thức, mỗi một động tác đều vô cùng với phức tạp, thông qua tích nhiều thủ pháp tập hợp lại mà thành, mà mỗi hàng công thức cũng đều có khẩu quyết tu luyện tương ứng. Tàng Tượng Kinh khẩu quyết mà ngươi nắm được không hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả trình tự đều loạn, ngươi làm thế nào dựa vào mấy câu khẩu quyết không hoàn chỉnh này mà làm cho trong mình có linh khí được?

Đường Kiếp trả lời:

- Đúng là ta nắm khẩu quyết không hoàn chỉnh, nhưng đừng nói vấn đề này nữa, cho dù nắm được, kỳ thật ta cũng có nhiều chỗ không hiểu. Tại chí vi tư, tàng doanh xá ý gì gì đó. Ta hoàn toàn không hiểu, nhưng không hiểu, ta có thể không để ý tới, lý giải những cái đã hiểu trước. Khí đi qua trăm mạch mà không gặp trở ngại gì, ý nghĩa của những lời này ta hiểu. Người tu tiên, không phải là tu luyện linh khí của đất trời này sao? Đã muốn khí đi trăm mạch, vậy trước tiên phải có khí. Ta nhớ huynh có nói qua, dao cảm khí huyệt, khí tức tự thông. Như vậy nói cách khác, khí là từ khí huyệt bắt đầu...

Đường Kiếp khó khăn nói xong từng chữ từng chữ, Hư Mộ Dương cũng có chút choáng váng.

Phương pháp của Đường Kiếp rất đơn giản, chính là bỏ qua hết những thứ hắn không thể lý giải nổi, sau đó làm thử theo những gì mà hẳn đã hiểu.

Vận hành trăm mạch cũng phải có trình tự, đã bắt đầu từ khí huyệt, mà khí huyệt lại thuộc loại thủ thiếu âm tâm kinh, như vậy lộ tuyến tương ứng cũng chính là thủ thiếu âm tâm kinh này rồi, cho nên kế tiếp chính là tứ mãn, trung chú, từng huyệt vị dọc theo kinh mạch đi lên, như vậy Đường Kiếp liền tự nhiên nắm được một ít trình tự khẩu quyết, cho dù còn một chút thiếu sót, hắn cũng có thể thông qua suy đoán tạm thời bổ sung.

Ngoài ra, mười hai hành công thế của Tàng Tượng Kinh thế cũng cực kỳ quan trọng, mỗi một động tác đều có liên quan với hành khí khẩu quyết.

Đường Kiếp chú ý vị trí của mạch mở ra thủ thiếu âm tâm kinh của cơ thể hành công thế đầu tiên có nhịp độ lớn nhất, đang có đối ứng với thủ thiếu âm tâm kinh.

Như vậy dựa vào cái này, hành công thế thứ hai tự nhiên cũng có mạch tương ứng.

Cơ thể người có mười hai mạch chủ, tương ứng với mười hai hành công thế của Tàng Tượng Kinh, thế là Đường Kiếp rất thuận lợi tìm được thứ tự lưu chuyển của trăm mạch, xâu chuỗi khẩu quyết mà Hư Mộ Dương thuận miệng rải rác nói, không ngờ cứ làm như vậy một đường đi xuống dưới.

Đường Kiếp xuất thân nhà trung y, mặc dù không thật sự học qua y thuật, nhưng cái nghề thầy thuốc này cũng vì sống trong môi trường mưa dầm thấm lâu nên cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, kiến thức cứ tích tụ lại mà thành, Đường Kiếp cũng khá am hiểu về cơ thể con người, nên mới làm được chuyện hoang đường này.

Hư Mộ Dương nghe mà ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ tới còn có người có thể sử dụng loại phương pháp này để tu luyện, hắn tự lẩm bẩm:

- Ngươi có biết ngươi làm vậy nguy hiểm thế nào không?

Linh khí không phải là đồ chơi, tu luyện càng không thể tùy tiện suy luận là xong, mỗi một loại công pháp, mỗi một câu khẩu quyết, đều là tiền nhân dùng mồ hôi nước mắt của mình viết ra đấy.

Đường Kiếp có thể dùng suy luận của mình về Tàng Tượng Kinh để luyện thành linh, nếu nói hắn là thiên tài, chi bằng nói hắn tốt số, bởi vì cảm nhận và hấp thu linh khí vốn là công năng cơ bản của Tàng Tượng Kinh.

Nhưng khí đi qua trăm mạch, lượng linh khí mạnh mẽ như vậy, chính là do hắn suy luận mà có được, kết quả của biến đổi và suy luận chính là tẩu hỏa nhập ma, nếu không có Hư Mộ Dương thì hắn đã nổ tan xác mà chết rồi.

- Đương nhiên là ta biết.

Đường Kiếp cười đau khổ:

- Nhưng ta không có lựa chọn nào khác Hư đại ca, ta muốn tu tiên!

Ta muốn tu tiên!

Câu này tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng Đường Kiếp toàn bộ theo đuổi nói chuyện khiến trong lòng Hư Mộ Dương khẽ run.

Tình cảnh này sao mà quen thuộc, nhớ lại năm đó, vị thiếu niên đối mặt cha mình mà không hề thay đổi chí khí, cũng đã nói những lời tương tự...

Câu nói đó của Đường Kiếp trong lúc vô thức, trong lòng Hư Mộ Dương bỗng như có một đợt sóng lớn, lúc lâu sau, hắn thở dài nói:

- Thôi, thôi. Nếu ngươi đã kiên quyết như thì hãy đợi xem vận mệnh của ngươi đi. Trong người hiện tại có linh khí nổi lên, đấy chính là thời khắc mấu chốt để tấn công ngọc môn, một khi thành công thì có thể tiến vào tiên lộ. Bây giờ ta truyền cho ngươi đầy đủ tâm pháp của Tàng Tượng Kinh, ngươi cứ theo tâm pháp vận chuyển trong cơ thể linh khí, sau đó mở cửa ngọc môn.

Nói đến đây hắn liền lấy tay chỉ vào người Đường Kiếp sau đó đi dọc xuống, chỉ đúng vào Phong phủ huyệt sau gáy của Đường Kiếp.

Linh khí cuồn cuộn nổi lên trong người Đường Kiếp vừa yên ổn được không lâu lại lần nữa nổi lên, hắn đau đến mức muốn hét lên, Hư Mộ Dương đã lạnh lùng nói:

- Không được hét! Tập trung tinh thần, bế khí, dẫn linh khí vào Phong phủ, hãy dũng mãnh tiến vào ngọc môn, bước lên Linh Đài...

Đường Kiếp làm theo lời Hư Mộ Dương nói, hắn cắn chặt răng không nói một lời.

Tiến vào ngọc môn lấy khí làm chủ lực, kêu khóc chỉ làm tiêu tán linh khí, vận lực không đủ thì ngọc môn khó mở, sợ đau thì làm nhụt đi ý chí chiến đấu, kinh mạch không thông, hành khí chậm lại, phí phạm công sức, cho dù mở được rồi thì cũng chỉ được một hai vòng.

Cho nên người phá cửa cần có ý chí chiến đấu, không sợ đau đớn, khí thế dũng mãnh.

Đương nhiên, qúa mạnh mẽ cũng không được, cơ thể con người có hạn, một khi vượt qua giới hạn chịu đựng, linh khí nghịch xung Linh Đài, rất dễ làm Linh Đài bị tổn hại.

Một khi phát sinh loại sự tình này, nhẹ thì toàn thân bị hao tổn, nguyên khí đại thương, trung thì Linh Đài bị hủy, tiên lộ đoạn tuyệt, nặng thì ngũ tạng đều đốt, đã chết tại chỗ.

Cho nên đệ tử tiên gia lúc phá cửa, nếu không có biện pháp phòng bị tốt, hơn nữa phải có tiền bối thủ hộ, quan sát phương hướng thi hành bất cứ lúc nào.

Lúc này Đường Kiếp sau khi được Hư Mộ Dương điểm huyệt, hắn chỉ cảm thấy có một chút chút linh quang từ Phong phủ sau gáy Phong phủ tiến vào, dẫn dắt hắn, trước mắt đã xuất hiện một thế giới không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được. Đường Kiếp thấy mình như đang ở trên mây, trên mây có một tòa cửu hoàn ngọc môn cao ngất, ở trung tâm không ngừng xoay chuyển, hiện ra một cái động đen ngòm, hút lấy hồn vía của Đường Kiếp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play