Đêm đó Đường Kiếp tiếp tục nghiên cứu luyện tập Thiếu Hải Động Kim Quyết đồng thời không ngừng dùng nội tức thuật để tự kiểm tra thân thể, sự tấn công đối với cơ thể quá lớn, khó có thể thừa nhận.

Điều khiến người ta cảm thấy vui mừng chính là hắn phát hiện sự tình quả đúng như dự liệu của hắn, khí lực Tàng Tượng Kinh đem đến khiến khả năng tấn công đối với các kinh mạch bị thương của hắn được nâng cao rất nhiều.

Theo như những khổ đạo nhân giải đáp nghi vấn thì bình thường chỉ cần một lần ra rẽ, học sinh nhất định phải điều tức tĩnh dưỡng. Nhưng hắn hành công lặp đi lặp lại, phải thất bại hai ba lần mới có thể cảm nhận được kinh mạch chấn động. Còn về phần "huyết khí nhộn nhạo, linh tức tán loạn" theo như khổ đạo nhân nói thì phải làm sai đến sáu bảy lần mới cảm thấy huyết khí bốc lên nhưng linh tức lại vẫn ổn định.

Cho dù có dùng nội tức thuật để tra thì cũng không xác định được bất cứ hậu hoạn nào.

Nếu không như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì sự tấn công nhận được lúc trước sẽ biến mất tăm rồi lại tiếp tục.

Điều này khiến thời gian để hắn tu luyện nhiều hơn gấp đôi người khác, cuối cùng cũng thành công đẩy khí kình đến Thiếu Hải, tản ra toàn thân, hoàn thành vòng tuần hoàn thứ nhất, cũng là vòng tuần hoàn Thủ Thiếu Âm Chủ Kinh quan trọng nhất, phức tạp nhất, khó khăn nhất.

Tuy còn xa mới hoàn thành được toàn bộ đại chu thiên nhưng cũng đã tiến cảnh rất nhanh rồi.

Đường Kiếp cũng biết con đường tu luyện rất vất vả, riêng việc chế tạo một linh không khí tuyền đã phải hao tốn rất nhiều công phu luyện tập thành thục, muốn dựa vào khí tuyền này để không ngừng khai phá và mở rộng linh không lại không biết phải mất bao nhiêu tâm lực nữa.

Phải biết rằng Đạo Linh Không mới được hình thành nhưng phải nạp mười giọt linh dịch, trăm giọt linh tuyền, ngàn giọt linh hồ, vạn giọt linh hải, mỗi lần đều tăng gấp mười lần, mà số lượng của linh dịch đại diện cho số lượng linh lực còn dự trữ, nói cơ bản chính là thi pháp pháp lực cần thiết.

Đợi đến khi lần hành công sau chấm dứt thì Đường Kiếp đã luyện đến mức toàn thân đau nhức, cuối cùng thu công lại thấy trời đã sáng, sắp đến thời gian lên lớp. Đúng là tu tiên không kể ngày tháng, thời gian này quả thực trôi quá nhanh.

Cũng may hắn không buồn ngủ, bản thân tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất, nếu như cứ ở trong tuần hoàn linh khí, cho dù mấy tháng không ngủ cũng không sao.

Bước ra khỏi phòng, Đường Kiếp nhìn cái ao nước kia, chỉ thấy những con cá con vô sự, chỉ có hai con cá chép đuôi vàng là lớn hơn nhiều.

Đường Kiếp thấy vậy thì ngửa mặt lên trời cười ha ha ba tiếng.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tác dụng của vẩy cá màu vàng này.

Nó có chứa tinh hoa huyết nhục của đại yêu Lý Dư.

Đường Kiếp không thể trực tiếp hấp thu những tinh hoa huyết nhục này nhưng đồng loại của nó lại có thể làm được điều đó.

Đây đúng là chuyện tốt.

Nếu như một đuôi cá muốn lớn lên thì cần một thời gian dài, nếu muốn thịt của nó giàu linh tính thì phải cho ăn các loại dược vật, cũng khá tốn kém, như con linh ngư thiên vị hiên được bán ra, không nói đến giá chợ đen, ngay giá cả bình thường cũng phải năm đến mười linh tiền, mà đây đều là cá nhỏ.

Có con ngư lân này, chỉ cần vài ngày là có thể sinh ra một con cá chép vàng, hiệu quả của một con cá không kém hơn một bình linh đan bổ khí bao nhiêu mà còn có thể bổ máu dưỡng thịt, cường thân kiện thể.

Nếu lấy nó để bổ trợ việc tu luyện thì chẳng khác gì được ăn linh đan diệu dược.

Lý Dư là đại yêu biến hình, tinh hoa huyết nhục chứa trong một mẩu vây cá e là có tạo ra mười mấy đại linh ngư cũng không thành vấn đề.

Đây mới chính là tác dụng thực sự của món bảo bối này.

Buổi tối hôm ấy, Đường Kiếp nướng một Kim Lân ăn, khi hành khí phát hiện quả nhiên khí kình hùng mạnh, thế là buổi tối hắn làm một hơi hoàn thành luôn bốn vòng tuần hoàn nhỏ.

Thêm hai ngày nữa, Đường Kiếp dần dần thành thục việc khống chế linh khí, cuối cùng hoàn thành một đại chu thiên trong năm ngày.

Đây là lần đầu tiên hắn không phát huy Tàng Tượng Kinh, tốc độ đó đã là đương đối nhanh rồi.

Sau chuyện này Đường Kiếp biết được rằng trước hắn cũng có năm mươi người đã hoàn thành xong đại chu thiên thứ nhất. Điều này khiến hắn có chút kinh ngạc, bản thân hắn có cá chép vàng bổ trợ, có Tàng Tượng Kinh làm cơ sở mà sao khổ luyện không ngừng vẫn không vào nổi top 50 người chứ?

Nhưng sau đó hắn cũng hiểu rằng điều này cũng có quan hệ với tâm pháp, Thiếu Hải Động Kim Quyết của hắn vốn đã là một môn công pháp phức tạp khó luyện nhất, một đại chu thiên của hắn phải bỏ ra nhiều công sức hơn so với người khác.

Hơn nữa năm mươi người kia cũng có nhiều người có cơ sở của gia tộc vững vàng, lại có linh dược bổ trợ, hiệu quả chưa chắc đã kém cá chép vàng, so ra thì hắn cũng chỉ là thiếu căn cơ của Tàng Tượng Kinh, thiên phú cũng kém hơn họ rất nhiều, đến sự chênh lệch của Tàng Tượng Kinh cũng bị san bằng đi nhiều, hơn nữa công pháp dễ luyện, vậy nên họ nhanh hơn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dù vậy thì trong 1500 học sinh cũng chỉ có năm mươi người này là nhanh hơn một bậc so với hắn thôi.

Người có thể có tốc độ tu luyện thắng hắn về mặt kinh pháp chỉ có một.

Cậu ta tên là Thích Thiếu Danh.

Ngọc Môn Cửu Chuyển Thích Thiếu Danh.

Những ngày tiếp theo, ngày nào Đường Kiếp cũng đi học, ngoài việc thỉnh thoảng phải chăm sóc Vệ Thiên Xung một chút ra, thời gian còn lại hắn đều tu luyện ở Đào Nhiên Cư.

Thực ra học viện Tẩy Nguyệt ngoài hơi nhiều quy củ, chấp hành hơi nghiêm ngặt ra thì vẫn tương đối tự do trên nhiều phương diện. Dù sao tu luyện cũng là chuyện rất riêng tư, học viện ngoài những chỉ điểm bình thường ra thì còn phải cung cấp đủ thời gian tìm tòi cho mọi người.

Do mới tu luyện công pháp, hơn nữa lại lên một cỗ kình mới nên mọi người đều rất cố gắng trong giai đoạn mở đầu, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng rất biết điều, ngày nào cũng luyện tập chăm chỉ, rảnh ra là nghiên cứu nghệ thuật khắc gỗ, thậm chí còn chủ động bỏ cả kì nghỉ duy nhất của một tháng. Điều này khiến Đường Kiếp cảm thấy rất hài lòng.

Đây cũng là giai đoạn yên bình nhất giữa các học sinh trong học viện Tẩy Nguyệt sự uy nghiêm của quy củ vẫn y như cũ, còn không đủ sức để cạnh tranh nhau.

Đường Kiếp sau khi có được vẩy cá, nương theo căn cơ của Tàng Tượng Kinh mà tiến bộ rất nhanh, cuối cùng đến ngày thứ hai mươi mốt thì hắn chính thức hoàn thành việc mở linh không, đạt được linh nhãn.

Về phần cái vẩy cá kia, Đường Kiếp lấy nó tạo ra hai mươi con cá chép lớn tràn đầy linh tính, hắn ăn ba con, bảy con còn lại thì chuẩn bị đem bán để mua một bình linh dược tốt thực sự cho nhị lão Ngô gia.

Tiếc rằng tinh hoa huyết nhục trong cái vẩy cá kia đến hiện giờ cũng đã tiêu hao hết, hoàn toàn trở thành đồ bỏ đi.

Dù vậy nhưng Đường Kiếp cũng cảm thấy được lợi lớn, phải biết rằng giá trị của cái vẩy cá này ít nhất cũng phải 1400 linh tiền trở lên.

Bản thân mình vất vả vừa bán chỗ ngồi vừa bán linh thực mà cũng không kiếm được bốn mươi linh tiền, người ta tùy tiện đưa ra đã hơn một ngàn, đúng là "ngưu nhân chỉ mất một cọng lông nhưng phàm nhân phải mất mười năm", người quyết đoán vẫn phải ôm đùi nịnh hót mới có tiền đồ được.

Lúc này, số người đã hoàn thành việc mở linh nhãn cũng không quá khoảng năm mươi người, hầu hết mọi người còn chưa mở nổi một nửa linh nhãn, một số ít còn lại vừa mới hoàn thành một đại chu thiên không lâu.

Người thông minh nếu đến hiện giờ vẫn chưa hoàn thành một đại chu thiên thì tốt nhất là nên sớm thôi học đi.

Nghiêm khắc mà nói chỉ có mở được linh nhãn mới được coi là chính thức bước vào Linh Đài Cảnh, trước đó cùng lắm chỉ là tu luyện tư cách, chưa được coi là tu luyện chân chính.

Sau khi mở được linh nhãn, cuối cùng Đường Kiếp cũng có thể thử ngưng khí thành dịch.

Ngưng khí thành dịch có chút khác so với mở linh không.

Cùng là cần tuần hoàn linh khí trong cơ thể nhưng mục đích chủ yếu là ngưng khí thành dịch.

Linh khí vào từ ngọc môn rồi quy về tâm mạch, sau đó chạy về tim, đến Thiếu Hải tụ khí, lấy luyện pháp để biến đổi khí, ngưng lại thành dịch, rớt xuống linh nhãn, dự trữ tại linh không, gọi là tiểu chu thiên.

Cái này khác với đại chu thiên vì tiểu chu thiên chỉ là ngưng khí thành dịch làm động lực tiến hành, không cần tẩm bổ chư mạch, không giống với đại chu thiên phải đi qua mười hai vòng tuần hoàn, tốn thời gian và công sức. Tuy chỉ là một vòng tuần hoàn nhỏ nhưng cũng rất phức tạp, cần người tu luyện phải luyện tập chăm chỉ.

Đại chu thiên và tiểu chu thiên có thể nói là yêu cầu khả năng cơ bản nhất của người tu luyện.

Dùng một ví dụ đơn giản để hình dung thì đại chu thiên là nâng cao cấp bậc, nâng MP lên hạn mức cao nhất còn sự vận hành của tiểu chu thiên chính là nâng cao MP khôi phục tốc độ.

Với cùng một tư chất ngang nhau, khi hai người tác chiến với nhau, ai vận hành tiểu chu thiên nhanh hơn thì khả năng hồi phục linh khí của người đó càng mạnh hơn.

Tại sao Thiếu Hải Toàn Nguyên Quyết của Vệ Thiên Xung lại "sinh sôi không ngừng, hậu kình liên miên" đây?

Nói trắng ra thì là do phương thức vận hành tiểu chu thiên của nó đơn giản nhất.

Vận hành đơn giản thì tốc độ vận hành cũng nhanh, khả năng hồi phục đương nhiên cũng tương đối mạnh.

Đương nhiên khi giới thiệu công pháp người ta sẽ không nói "công pháp này rất đơn giản" mà sẽ nói "đặc điểm của công pháp này là sinh sôi không ngừng, hậu kình liên miên", giống như khi bán hàng anh sẽ không nói là "hàng hóa của chúng tôi có chất lượng kém" mà sẽ nói là "hàng của chúng tôi rất rẻ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play