Học tử dẫn đường kia nghe xong hừ lạnh một tiếng: - Lại là một tên phàm phu tục tử, nơi này từng cọng cây ngọn cỏ đều là tú vật của trời đất, cho dù là đất cát cũng cao hơn nhà ngươi một bậc, ngươi ở nơi hoang dã dính đầy hơi thở phàm tục, làm sao có thể sánh bằng.

- Ngươi Chưa có ai đối xử với Vệ Thiên Xung như vậy, gã tức giận muốn mắng người, may mà Đường Kiếp ngăn lại, nháy mắt mấy cái với hắn.

Vệ Thiên Xung lúc này mới nhớ tới quy củ học viện, cùng đồng môn tranh chấp, động thủ trừ năm điểm, đả thương người trừ mười điểm, hại tính mạng người khác bị trục xuất khỏi sư môn, chỉ có thể cố nén cơn giận xuống.

Học tử kia nhìn thấy Vệ Thiên Xung nhịn xuống, liền ha ha cười lạnh hai tiếng, lúc này mới đưa Thị Mộng và Đường Kiếp đến nơi ở.

Đường Kiếp ở bên cạnh rừng hạnh cách đó không xa có dòng suối nhỏ chảy qua, cách xa một chút có một đình nhất giác nhỏ, phía trước trông ra ngọn núi, có thể nằm ngắm cảnh, cũng là nơi phong cảnh tuyệt hảo.

Sau khi tới nơi, Đường Kiếp liền quay lại chỗ ở của Vệ Thiên Xung, chỉ thấy Vệ Thiên Xung đang đứng trong phòng thở phì phò mắng vị sư huynh kia, Thị Mộng thì đứng ở một bên khuyên giải.

Đường Kiếp cười nói: - Còn đang tức giận à?

- Tiểu tử kia là cái thứ gì chứ? Ta cũng không biết đã chọc phải chỗ nào của gã, tại sai lại mỉa mai ta như vậy? Vệ Thiên Xung phẫn nộ nói.

- Không có gì kỳ quái cả, gã chính là muốn kích cho ngươi tức giận, nếu chẳng may ngươi không chịu được, chống lại gã, như vậy liền đúng ý của gã rồi.

- Hả? Tại sao lại như vậy? Vệ Thiên Xung không rõ hỏi.

Đường Kiếp trả lời - Bởi vì gã ta là giám sát của học viện. Là người chuyên cai quản việc trừ điểm đấy. Với lại theo quy định của học viện, nếu người giám sát trừ được một trăm điểm, thì chính bản thân họ sẽ được cộng một chút điểm coi như phần thưởng đấy.

- Học viện có cả thưởng điểm cổ vũ? Vệ Thiên Xung chấn động hỏi.

- Đó là điều tất nhiên, chúng ta ở học viện những mười nưm. Cũng không ai biết khi nào thì phạm phải sai lầm, rồi bị trừ điểm. Một trăm điểm nhìn có vẻ không ít, nhưng phân ra trong mười năm, mỗi năm chỉ có mười điểm, đánh nhau một trận sẽ không còn điểm, nếu như không có ddiemr thưởng thì còn mấy ai trụ lại được chứ? Dựa theo cách nói ở quê hương ta, cái này gọi là vừa đấm vừa xoa. Tích phân không phải chỉ dùng để được ở lại học viện, mà sau này khi bình chọn môn hạ, đệ tử, đây cũng là một tiêu chuẩn trọng yếu đấy.

- Cho nên tên kia là cố tình chọc giận ta? Vệ Thiên Xung rốt cuộc cũng hiểu ra.

Gã biết rằng Tu tiên giới tàn khốc, lại không nghĩ rằng mỗi bước đi đều phải cẩn thận, mới vừa vào học đã bị người ta hãm hại, nếu không phải nghe lời Đường Kiếp đọc trước đệ tử quy, ần này có lẽ đã mắc câu rồi.

Hiên tại Vệ Thiên Xung bắt đầu hiểu được lời Vệ Minh nói.

- Tất nhiên rồi. Đường Kiếp cười nói: - Những người giám sát ở học viện chỉ chờ lấy được lợi từ trên người chúng ta. Chỉ e dù chúng ta không phạm sai lầm, nhưng vẫn bị trừ điểm mới đáng sợ, mọi người đều muốn tiến lên trên, không ai nói tới chuyện nhân tính cả. Chúng ta không phạm lỗi, bọn họ sẽ tìm cơ hội dụ chúng ta phạm lỗi, theo cách nói ở quê của chúng ta đây là phương pháp câu cá. Nếu ko ngươi cho là hàng năm trên một trăm người bị đào thải vì nguyên cớ gì? Thực sự có nhiều kẻ không biết điều cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?

Vệ Thiên Xung nghe xong đầu đổ đầy mồ hôi: - Về sau nhìn thấy bọn họ phải tránh xa một chút.

- Muốn tránh cũng không tránh được, vừa rồi là ở ngoài sáng, còn có cả trong tối nữa cơ, họ chuyên núp trong bóng tối chờ bắt ngươi. Đó đều là những người học qua tiên pháp, có một số người còn có thể sử dụng thuật ẩn thân, kẻ nào cũng âm trầm nham hiểm, không ai biết khi nào thì bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, cho nên cuối cùng vẫn là tự bản thân phải cẩn thận, đừng phạm phải sai lầm

Vệ Thiên Xung nghe xong rùng mình một cái, theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh.

Đường Kiếp nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của gã, trong lòng biết mục đích đã đạt được, cười nói: - Ngươi cũng không cần lo lắng quá như vậy, cho dù là giám sát cũng không thể lén lún đi vào phòng của học tử, nếu như bị phát hiện, thì sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi học viện.

- Haizz. Vệ Thiên Xung cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra.

- Tuy nhiên Hai từ "tuy nhiên" Đường Kiếp vừa nói ra, khiến trái tim Vệ Thiên Xung vừa đặt xuống lại bị nhấc lên.

- Tuy nhiên theo quy định của học viện, học tử tu tiên quần áo nhất định phải sạch sẽ. Phòng ốc ngăn nắp, không được để bụi phủ bùn nhơ, không được để sách vở bừa bãi. Dựa vào tình huống vi phạm sẽ bị trừ từ một đến năm điểm, hơn nữa một lần phát hiện trừ điểm một lần. Cho nên bọn họ không thể trong tối làm, thì sẽ ra ngoài sáng công khai kiểm tra vệ sinh đấy.

- Haizz, ngươi không thể nói hết mọi chuyện trong một lần được sao? Dọa chết ta, việc này thì đơn giản.

Nghe được yêu cầu này, Vệ Thiên Xung cũng không cần lo lắng gì rồi, quay đầu lại nói: - Thị Mộng, còn không mau dọn dẹp quét tước phòng ốc.

Có người hầu học để làm gì? Không phải chính là để làm những chuyện này hay sao?

Cho nên nói bọn họ không chỉ là chăm sóc cho cuộc sống, mà đồng thời cũng đảm bảo để thiếu gia sẽ vì những chuyện như thế này mà bị đuổi học.

Nghe thấy thiếu gia sai bảo, Thị Mộng nhìn nhìn Đường Kiếp, ý nói vậy hắn thì sao?

Trên đường tới đây có không ít nô bộc, những việc vặt này khác có hạ nhân làm, Thị Mộng và Đường Kiếp việc cũng không nhiều. Nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, nên công việc tất nhiên phải có sự phân công.

Vệ Thiên Xung nghiêm mặt nói: - Ta muốn đọc đệ tử quy, Đường Kiếp ngươi phải giảng giải cho ta một chút, những quy tắc trong này cuối cùng nghĩa là sao.

Được, ngươi tự làm một mình đi!

Đường Kiếp nói: - Đệ tử quy đọc thì nghe có vẻ dễ dàng, nhưng phải hiểu được thâm ý trong đó, tự tiện lợi dụng, phân tích khả năng tồn tại của những cạm bẫy, căn cứ vào những quy tắc để biết khả năng phát sinh chuyện gì, những lỗ hổng có thể lợi dụng được, nếu vậy thì cần không ít thời gian đấy.

- Yên tâm đi, ta nhất định chăm chỉ nghe. Vệ Thiên Xung trả lời.

Dù có là người bốc đồng thế nào, sau khi chịu thiệt thì đều ngoan ngoãn hơn.

Đường Kiếp vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Vấn đề là ta còn chưa quét dọn phòng mình.

- Thị Mộng, quét dọn xong phòng của ta, ngươi cũng đến phòng của Đường Kiếp dọn dẹp một chút đi.

- Vâng, thiếu gia.

Thị Mộng mặt mếu máo muốn chảy cả nước ra rồi.

Dạy Vệ Thiên Xung đệ tử quy tới tận buổi tối, khi có người tới truyền tin báo đã giờ ăn cơm, lúc đó bọn họ mới kết thúc.

Phòng ăn của học viện gọi là Thiên Vị hiên. Tên gọi này có nghĩa là, nơi đây có đủ các loại mỹ thực, cơ bản chỉ cần ngươi nghĩ ra thứ gì thì, ở đây đều có thể làm cho ngươi.

Nhưng mà khi thực sự đi vào mới biết, sự tình cũng không hề tốt đẹp như tưởng tượng.

Một ngàn năm trăm học tử đến phòng ăn ăn cơm, nhưng chỉ có một cửa sổ bán cơm.

- Một cửa?

Một ngàn năm trăm người xếp thành hàng từ trong nội đường ra tới tận ngoài, tạo thành hình một con rồng dài.

Vệ Thiên Xung Đường Kiếp tới muộn một chút, vừa thấy cảnh này nhất thời hoảng sợ.

Vệ Thiên Xung kêu lên: - Sao nhiều người vậy, thế này thì phải chờ đến bao giờ?

- Ít nói nhảm đi, mau vào xếp hàng. Đường Kiếp kéo Vệ Thiên Xung đi tới phía sau cùng đứng xếp hàng.

Vệ Thiên Xung chưa từng trải qua chuyện như vậy, hét lên: - Không được, ta phải xem xem có thể chen lên phía trước không?

- Tiểu thiếu gia. Đường Kiếp đau lòng nói:

- Học dĩ chí dụng (ý nói học để rồi vận dụng, nếu không thì cho dù học được nhiều tri thức đi nữa mà không biết vận dụng nó thì cũng chẳng có tác dụng gì).

Trong lòng Vệ Thiên Xung cả kin, nhìn hai bên trái phải, không phát hiện điều gì, thấp giọng hỏi: - Đều ẩn thân rồi?

- Còn phải hỏi? Đường Kiếp hừ một tiếng nói.

Không lâu sau, sự tình phát triển đúng theo dự đoán của Đường Kiếp.

Một vị không biết thiếu gia nhà nào, thấy hàng dài như vây không muốn xếp hàng mà trực tiếp lĩnh cơm. Sau đó trong nội đường, giống ma quỷ đột nhiên xuất hiện hai gã học tử mặc trường bào màu trắng, cười hắc hắc kéo vị thiếu gia kia sang một bên, chỉ là hạ giọng nói vài câu, vị thiếu gia kia mặt không còn chút máu, ngoan ngoãn lấy ra lệnh bài tích điểm, ánh sáng chợt lóe lên, tấm lệnh bài lại trở về trong tay gã.

Hai gã học tử kia biến mất, vị thiếu gia kia cũng trở lại trong đội ngũ, bắt đầu yên lặng xếp hàng.

Vệ Thiên Xung nhìn cảnh đó mồ hôi vã ra như mưa: - Nơi nơi đều là hố, chốn chốn đều là bẫy. Nơi này làm gì giống học viện tu tiên, rõ ràng chính là học viện bẫy người mà.

Bởi vì không xếp hàng cẩn thận mà bị trừ điểm không ít, cũng may chỉ bị trừ một điểm, vấn đề là hàng này xếp thật sự quá dài.

Mấy người Vệ Thiên Xung xếp hàng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng lấy được cơm. Vừa nhìn thấy đồ ăn trong tay, Vệ Thiên Xung lập tức kêu lên: - Đây là thứ chó má gì vậy?

Một bát cơm gạo lức (loại gạo chưa giã kỹ), hai miếng thịt mặn, vài miếng súp lơ, và thêm một bát canh suông.

Ngay cả Thị Mộng nhìn thấy vậy đều hút khí lạnh.

- Không phải nói trong học viện đều ăn linh lương linh vật sao? Vệ Thiên Xung giận dữ hỏi: - Không phải nói nơi này là Thiên Vị hiên cái gì cũng có sao? Đây là cái gì? Heo cũng không ăn mấy thứ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play