- Cơ thiếu gia đã ở lại Vệ phủ rồi, sẽ đến Tĩnh Tâm viên nhanh thôi, đến lúc đó ngươi sẽ biết có phải thật không, làm sao, Yên Chi ta đã khi nào lừa gạt ngươi chưa?
Thị Mặc nghe mà toàn thân nóng ran.
Hắn tuy rằng không biết phu nhân đã hoàn toàn không có ý định cho hắn cơ hội, lại ít nhất biết mình trong mắt phu nhân, bản thân còn không bằng Thị Mộng.
Thị Mộng và Thị Mặc đều là người hầu của thiếu gia, nhưng vị trí của hắn chỉ là chăm lo cuộc sống không phải chuyện học hành, bản thân so với thư đồng thoải mái hơn nhiều, lại thêm tính cẩn thận trời sinh, không đưa ra ý kiến linh tinh, bản thân lại có sự giúp đỡ của chủ sự phòng ngoài, do đó trong mắt phu nhân hình tượng tốt hơn nhiều.
Trước kia có hai suất, Thị Mộng một, còn một tất nhiên là của mình, do đó mặc dù biết phu nhân không thích mình, hắn cũng không sợ lắm, lúc nào cũng nghĩ thiếu gia sẽ giúp mình.
Hiên giờ chỉ còn một suất, hy vọng của bản thân lập tức giảm đi, điều này khiến hắn sao có thể tiếp nhận được?
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?
Lúc này Thị Mặc gấp đến độ đi đi lại lại, liên tục lắc đầu:
- Chỉ còn một xuất thôi…Ta giành không lại Thị Mộng, giành không nổi hắn!
Nhìn bộ dạng của Thị Mặc, Yên Chi cười lạnh trong lòng, Đường Kiếp nói không sai, quả nhiên là đồ vô dụng:
- Sao? Thế đã bỏ cuộc rồi à? May là ta vẫn còn coi trọng ngươi!
- Thế ngươi nói ta phải làm sao?
- Ngươi à! Đúng là tên ngốc, còn phải để ta nhắc ngươi, đừng quên là Cơ Tử Khiên bây giờ vẫn chưa chính thúc là hầu học, chỉ tạm thời ở lại đây thôi, ngươi vẫn còn cơ hội, chỉ cần đuổi Cơ Tử Khiên ra khỏi phủ là xong rồi?
- Ta? Ta dựa vào cái gì mà đuổi hắn? Hắn còn là thiếu gia nhà Cơ gia đấy, là anh họ của thiếu gia!
Thị Mặc gào lên.
Yên Chi hừ nói:
- Ngươi không đuổi được hắn đi, thiếu gia còn không đuổi được sao?
Trong lòng Thị Mặc cả kinh:
- Thiếu gia?
Yên Chi hằm hằm nói:
- Phải, tiểu thiếu gia! Đừng quên là hắn qua đây làm cái gì, là đến hầu học! Hầu học chính là người hầu! Hắn đến làm người hầu đấy, là sang đây hầu hạ thiếu gia, đến đây rồi, hắn không còn là thiếu gia nhà Cơ gia nữa, không phải là anh họ tiểu thiếu gia, mà là tôi tớ nhà Vệ gia, hiểu chưa?
Thị Mặc lập tức hiểu ám hiệu của Yên Chi, trong mắt hắn xuất hiện một tia sáng:
- Không sai, hắn không phải là muốn giành vị trí hầu học với ta sao? Hừ, vậy trước tiên phải học làm tôi tớ thế nào đã! Hầu hạ thiếu gia không xong, xem hắn còn hầu học cái gì?
Nói đến đây, Thị Mặc cúi người chào Yên Chi nói:
- Đa tạ Yên Chi tỷ tỷ nhắc nhở!
Yên Chi miễn cưỡng nói:
- Chỉ một câu cảm ơn thôi à!
Thị Mặc giật mình tỉnh ra, vội lấy ra từ trên người tất cả tiền đưa cho Yên Chi:
- Một chút thành ý.
Yên Chi nhận lấy:
- Thế ta không khách khí nữa, nhưng nên nhớ, việc này ngươi không thể làm một mình, ngươi phải khiến Thị Mộng và thiếu gia cùng giúp ngươi.
- Bọn họ sao có thể giúp ta cơ chứ?
Thị Mặc bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến bọn họ…
- Ai nói không liên quan, hổ thẹn cho ngươi là tri kỷ của thiếu gia, quan hệ trong này lớn lắm!
Yên Chi lườm hắn một cái:
- Ngươi nghe ta nói…
Nói xong tiến đến bên tai Thị Mặc nói nhỏ vài câu, nghe được hai mắt Thị Mặc sáng rực lên, thi lễ ngay với Yên Chi:
- Đa tạ tỷ tỷ dạy bảo!
- Vậy chúc ngươi may mắn, sau này tu tiên thành công, nhớ là tỷ tỷ từng giúp ngươi là tốt rồi.
Thị Mặc quyết không dám quên đại ơn tỷ tỷ!
Yên Chi cườilaạnh:
- Đừng nói trước cái gì mà đại ơn với không đại ơn, ta nói cho ngươi biết, chống lại thiêu gia nhà Cơ gia, nguy hiểm khôn gphair nhỏ, ngươi tự nghĩ cho rõ nên làm thế nào. Đừng trách ta không nhắc ngươi, hôm nay đứng ở đây nói chuyện với ngươi, ra khỏi cái của này, ta sẽ không nhận đâu đấy, ngươi có vu cáo gì…
- Xin tỷ tỷ yên tâm, nhất định là không!
Thị Mặc vội vàng đồng ý, sau đó vẻ mặt hắn cũng dữ tợn hơn:
- Chống lại thiếu gia nhà họ Cơ thì làm sao? Ta vào Vệ phủ, mục đích là nhập học tu tiên. Có người muốn cắt đứt đường của ta, ta sẽ liều mạng với hắn thì có làm sao? Nhất thì cả hai cùng chết, ai cũng đừng mong vào tiên môn!
Thiếu niên nghĩa khí, dòng máu sục sôi!
- Ngươi hạ quyết tâm là tốt rồi.
Yên Chi cười lạnh rời đi.
Dám chống lại thiếu gia họ Cơ, bất kể Thị Mặc có thành công hay không, thì hắn cũng chết chắc rồi. Nhưng hắn lúc đầu cũng chả có hy vọng gì, Yên Chi cũng không ngại mà dẫm lên một cái nữa.
Cho dù sau này chân tướng sự việc bị lộ ra cũng không vấn đề gì, bởi vì Đường Kiếp đã giúp nàng tìm sẵn đường lui —— Bất kể Cơ gia đồng ý điều kiện gì của Vệ gia, đều không thể so với một người hầu bằng lòng bỏ ra nhiều thứ hơn. Nếu không nghĩ đến tình thân, Vệ gia vẫn là muốn dùng người dưới hơn.
Do vậy mà cách làm của mình thực ra là giải quyết phiền phức cho Vệ gia.
Có những việc mà chủ nhân không tiện làm, bọn tôi tớ chủ động chia nhau mà gánh vác, đây chính là biểu hiện của trung thành!
Có con đường lui này, Yên Chi cũng không lo cái gì nữa rồi.
Huống hồ trong chuyện này, nàng cũng là một trong số đó…
————————————
Đêm hôm đó, Vệ Thiên Xung nghe tin Cơ Tử Khiên đến.
Điều này làm cho hắn thấy ngạc nhiên:
- Sao ta lại không biết chuyện này?
Thị Mặc đứng bên cạnh trả lời:
- Người của Cơ gia sau khi đến đây, trực tiếp đi gặp phu nhân, mọi chuyện đều thượng lượng với phu nhân, bọn nô tài cũng là nghe được bọn người dưới bàn nhau mới biết được, chuyện này đã truyền khắp Tĩnh Tâm viên rồi, bây giờ sợ là không ai không biết nữa.
- Nói như vậy ta là người cuối cùng biết sao? Còn nữa sao bọn họ lại không đến gặp ta?
Vệ Thiên Xung thấy lạ, hắn đối với một người hầu học mới đến không có cảm nhận gì lớn cả, dù sao dùng ai cũng được? Nhưng người Cơ gia không để ý tới hắn, chỉ đi gặp phu nhân, lại khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Ban ngày hắn phải đi học, không gặp nghe còn được, bây giờ đã tối rồi, lại còn không đến gặp hắn, nghĩ mình là ai chứ?
Tốt xấu gì cũng làm hầu học cho ta cơ mà!
Không ai thích cái cảm giác không được người khac tôn trọng!
Thị Mặc nhìn không ra cảm nhận của thiếu gia, cười lạnh nói:
- Cơ gia đến đây, giành lấy một cái danh hầu học, lại không phải thật sự đến hầu hạ thiếu gia, trong mắt bọn họ còn có thiếu gia hay không, còn là một vấn đề nữa.
Sắc mặt Vệ Thiên Xung lập tức khó nhìn.
Thị Mộng đứng một bê nghe ra hàm ý khác trong lời Thị Mặc, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Dưới góc độ suy nghĩ của hắn, tranh hai suất có lợi hơn là tranh một suất, như Đường Kiếp cũng không dám nói bản thân có thể lấy được một suất, Thị Mộng thật ra cũng không nắm chắc được.
Bởi vậy nếu có thể, hắn cũng mong Cơ gia không tham gia vào, chỉ là hắn không giống Thị Mặc, không có chút tự tin nào, nên mức độ gấp gáp cũng không cao, không tham gia cũng chả sao.
Nhưng hắn không muốn tham gia, có người lại cứ bắt hắn phải tiến vào.
Nhìn sắc mặt khó chịu của Vệ Thiên Xung, Thị Mặc nói tiếp:
- Kỳ thực, một cái danh học hộ cũng không có gì, cùng lắm thì tiểu nhân nhường lại cho, nhưng nếu như thế thì sẽ vất vả cho Thị Mộng rồi. Vốn là hai người tiểu nhân hầu hạ thiếu gia, lúc nhập học một chủ hai tớ, tiểu thiếu gia thiệt thòi một chút, cuối cùng thì chắc cũng hợp nhau thôi. Như hôm nay Cơ thiếu gia sang đây, lại biến thành một tớ hai chủ, Thị Mộng sợ là đến lúc đó phải dùng phép phân thân rồi.
Vệ Thiên Xung nghe thế cực kỳ bất mãn, hừ nói:
- Vớ vẩn! Hắn qua đây hầu học cho ta, dựa vào cái gì mà dùng người của ta?
Hắn và Cơ Tử Khiên tuy là hai an hem họ, nhưng cũng chỉ là hai năm mới gặp một lần, trí nhớ đều đã mơ hồ rồi, về cảm tình còn không bằng đối với bọn tôi tớ.
Đến cả Thị Mộng nghe được lời này cũng nhận ra vấn đề, hắn không thể chấp nhận cuộc sống một tớ hai chủ được.
Nhất là bọn tôi tớ tranh nhau muốn vào học viện, cuối cùng mục đích cũng chả phải hầu hạ, mà là muốn tu luyện.
Hai người hầu hạ một người, thì vẫn có thể có một nửa thời gian tu luyện.
Một người hầu hạ hai người, thế thì thật sự là làm người hầu rồi, muốn tu luyện cũng không có thời gian, vậy thì cho dù có đi được thì cũng chả có nghĩa lí gì?
Sắp bị tổn thất lợi ích của bản thân, người nào cũng sẽ trở nên thiển cận hơn, táo bạo hơn, thậm chí là kích động. Thị Mộng trước đó không nghĩ đến, lúc này lại bị Thị Mặc dọa cho trận.
Thị Mộng vội kêu lên:
- Thiếu gia, để một mình tiểu nhân hầu hạ hai vị thiếu gia cũng được, có khổ có mệt tiểu nhân cũng không oán hận gì, nhưng Thị Mộng chỉ sợ đến lúc đó chăm sóc không chu đáo, chẳng may vì việc của Cơ thiếu gia ảnh hưởng đến chuyện của người…
Vệ Thiên Xung hô:
- Ngươi là người của ta, không cần nghe người khác sai bảo, bất kể ra sao, ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này.
- Nhưng mà thiếu gia, đây dù sao cũng là quyết định của Lão thái gia, trực tiếp từ chối sợ là không thích hợp cho lắm, chỉ có thể tìm biện pháp nào khéo léo một chút.
Thị Mặc nói.
Vệ Xung Thiên chán nản:
- Phương pháp gì được bây giờ?
Thị Mặc cười lạnh nói:
- Cơ thiếu gia nếu đã đến làm hầu học, vậy tất nhiên là đối xử với hắn như tôi tớ! Nếu hắn có thể thật sự làm tốt bổn phận của tôi tớ, Thị Mặc tôi sẽ nhường lại vị trí cho hắn, thiếu gia thấy thế nào? Lại nói, thiếu gia sai hắn làm việc, đó là chuyện hoàn toàn chính đáng, hắn dám từ chối không? Hắn nếu đã đến rồi, thì đừng mong làm thiếu gia nữa, đây là Vệ phủ, không phải Cơ gia!
Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ, lập tức ngửa đầu cười to:
- Nói rất hay, cứ làm thế đi!
Tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, trên mặt lại hiện ra một chút do dự, lẩm bẩm nói:
- Tuy nhiên nếu để mẹ ta biết, sợ là lại đánh ta một trận mất…
Thị Mặc Thị Mộng cùng nhau thở dài, biết tiểu tử này ngoài thì mạnh mẽ nhưng trong thì yếu xìu, nếu thật sự muốn Vệ Thiên Xung đi đối phó với Cơ Tử Khiên, chỉ dựa vào mấy câu nói thì vẫn còn chưa đủ.
—————————————
Cùng lúc đó.
Vệ gia Nhị quản sự và Tam quản sự đang uống rượu trong phòng.
- Nói như vậy, chuyện đã quyết đnih rồi ư?
Tam quản sự Chu Khánh hỏi.
- Ừ, hiện giờ đang ở Thanh Dương Hiên. Nói là ở trước vài ngày, xem có hợp với tiểu thiếu gia không rồi nói tiếp, ta nghĩ cũng chỉ là chuyện kéo dài thời gian thôi.
- Thanh Dương Hiên? Sao lại sắp xêp ở chỗ đó? Chỗ đó các Tĩnh Tâm viên xa lắm mà, Tần Viễn sao lại sắp xếp như vậy?
Chu Khánh khó hiểu.
Nghiêm Thần cười ha hả:
- Xa mới là tốt. Chỉ có ở xa thì đi lại mới không thuận tiện, chỉ có ở xa rồi mới có thể khiến bọn họ mau chán nản, đến hôm nay đi gặp tiểu thiếu gia cũng không thành…Chiêu này của Tần đại quản sự, thật là chơi quá đẹp.
Tam quản sự lập tức hai mắt sáng lên:
- Ngươi là nói, Tần Viễn hắn cố ý…
- Có cố ý hay không, chả ai nói rõ được? Có lẽ theo như lời hắn nói, chỉ là muốn tìm cho bà cô và Cơ thiếu gia một chỗ yên tĩnh tao nhã để ở.
Nghiêm Thần lại nuốt một ngụm rượu xuống bụng.
- Hừ, nói là đẹp, ai còn không biết hắn định làm gì?
Chu Khánh khinh thường nói.
- Cả hai cả hai, Cơ thiếu gia muốn tới, đối với Đường Kiếp có uy hiếp, đối với Thị Mặc Thị Mộng thì cũng nào khác gì đâu? Ngươi nói xem, nếu như bọn tiểu tử tự mình tranh đoạt, thua thì thua đi, chúng ta cũng nhận. Bây giờ tự nhiên lại có một Cơ thiếu gia chạy tới ngáng một chân, hỏi ai có thể chịu được đây?
- Cũng đúng!
Chu Khánh hung hăng uống một ngum rượu:
- Tên tiểu tử Đường Kiếp kia biết làm người, đối với ta và ngươi cũng coi như là tôn kính. Lần trước lão gia thưởng cho hắn một trăm lượng bạc, hắn bỏ ra gần hết cho Ngô gia Nhị lão, lại cũng không quên phần của chúng ta, Thị mặc mặc dù liên tiếp gây phiền toái cho hắn, lại không thấy hắn báo thù, lần trước càng là vì hắn Thị Mặc mới giữ được cái vị trí thư đồng đó, ngươi nói hắn lòng dạ sâu xa cũng được, nói hắn ngấm ngầm chịu được cũng xong, chí ít tâm can của con người này cũng được. Nếu hắn thật sự thành công, thì chắc cũng không làm khó chúng ta, thôi thì chúng ta chấp nhận đi. Nhưng Cơ Tử Khiên kia hắn là cái thá gì? Đừng nhìn hắn vẻ ngoài cung kính, nhưng lão Chu ta cũng anh minh lắm, trong mắt hắn vốn là chả có chúng ta! Hắn mà tu thành tiên được, chúng ta đến nước rửa chân của hắn cũng không có mà uống.
Nghiêm Thần cũng không nói tiếp chuyện này, chỉ điềm tĩnh nói:
- Lã tẩu ban ngày có đến tìm ta.
Lã tẩu, chính là nhũ mẫu của Vệ Thiên Xung, đồng thời cũng là người nâng đỡ Thị Mặc, tuổi tác có nhỏ hơn mọi người một chút, nhưng người đàn ồn của cô ta là người quản chuyện làm ăn của Vệ gia, cũng là người theo Lão thái gia lâu nhất, ngay cả Vệ Đan Bách cũng phải tôn trọng vài phần, trong phủ địa vị cực cao, do đó bọn quản sự cũng đều tôn trọng gọi một câu Lã tẩu.
- Hả? Chị dâu nói sao?
- Tất nhiên là cũng không bằng lòng, nghe nói Tần quản sự cũng tìm qua ông ý, còn cả Thị Mặc…
Nghiêm Thần lại nói tiếp, Chu Khánh nghe đã hiểu:
- Nói như vậy, tất cả mọi người đều không thích họ đến.
Lão gia phu nhân không thích, cái này bọn họ cũng biết.
Cơ gia muốn chơi trò bỏ tiền dưới đất ra xem kịch ư, lại dùng không đúng chỗ rồi, làm cho lần trước phu nhân đối với chuyện này vô cùng mất hứng.
Đương nhiên, nếu cho Cơ Vệ Lan Tâm thời gian, có thể cô ta sẽ tỉnh ra và kịp thời sửa chữa, vấn đề là người ta chẳng cho bọn họ thời gian nữa.
- Thật đáng tiếc, lão thái gia và lão phu nhân lại rất thích tên ngoại tôn này.
Nghiêm Thần sâu sắc nói.
- Thế thì để cho bọn họ cũng không là được rồi.
Chu Khánh lạnh lùng nói.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng phá lên cười đắc ý.
—————————————
Lợi ích là một sợi dây xích, mỗi một người chẳng qua chỉ là một mắt xích trong sợi dây đó mà thôi.
Người Cơ gia không tuân thủ quy tắc, nhất quyết muốn tham gia, thực tế đối với toàn bộ người trong Vệ phủ, hoặc là nói đối với toàn bộ lợi ích của tôi tớ trong Vệ gia sinh ra sự công kích cực lớn.
Đương Nhiên, dưới tình huống bình thường, những người này tự mình chiến đấu, thì không có dũng khí để đối phó Cơ gia.
Nhưng nếu có người giật dây, lại có người tự nguyện tiên phong, quần chúng hưởng ứng, cho dù là người yếu đuối nhất cũng dám nói ra tiếng nói của mình.
Cái này không chỉ là đấu tranh vì lợi ích, cũng chính là đấu tranh giai cấp, không ai có thể thay đổi.
Thông qua giật cái dây cung dục vọng trong lòng mọi người, Đường Kiếp đã làm cho toàn bộ người trong Vệ gia bị cuốn vào chung một sợi dây thừng, hình thành nên một liên minh vô hình chống lại Cơ gia.
Những ngày tháng Cơ Tử Khiên sống ở Vệ gia, đã xác định tiền đồ ảm đạm rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT